"Đừng đánh trẻ con, bà thông gia, nghìn lỗi vạn lỗi đều do tôi sai, không liên quan đến con bé. Sao có thể ra tay đánh trẻ con được."

Bà Từ xoay người ôm chặt Chu Tử Thanh vào lòng, để cho đám người kia không đánh tới được, nếu có người ra tay, phần lớn sẽ đánh vào người bà.

Mẹ Lưu Quế Bình khóc lớn, khóc đến đứt ruột đứt gan. Bà ta thấy bà Từ che chở đứa bé, trong lòng càng hung ác hơn.

Con dâu bà ta kiêng nể bà Từ là bậc lớn tuổi không dám ra tay, nhưng bà ta thì không.

Con gái bà ta tốt như thế, trước đúng là mù mắt mới gả vào nhà bọn họ, giờ còn không biết người sống chết ra sao, chỉ nghĩ đến đó, bà ta đau lòng đến mức muốn giết người.

Bà ta gào khóc xông tới, một cái tát bay qua chào hỏi bà Từ:

"Con gái tôi có mệnh hệ gì, bà đền con gái cho tôi. Con gái tôi mà chết, để con ranh này đền mạng. Thứ độc ác như này, đáng ra nên treo cổ, đốt chết, thả trôi sông.”

“Đồ súc sinh không cha không mẹ, sao mày không chết sớm đi, sống để gây hại cho người khác. Con gái tao nuôi mày, mày lại lấy oán báo ân hại chết nó. Loại nghiệt chủng lòng lang dạ thú như mày, sau khi chết đi xứng đáng bị đày xuống mười tám tầng địa ngục..."

Bốp bốp bốp! Từng cái tát rơi xuống, nện lên lưng bà Từ, chấn động lỗ tai Chu Tử Thanh. Bà Từ ghì đầu cô xuống, ôm chặt cô vào lòng, không cho cô ló đầu ra.



"Bà ngoại thả cháu ra!"

Lòng Chu Tử Thanh đau như cắt, liều mạng muốn thoát ra khỏi vòng tay bà Từ, xoay người đẩy bà Từ thoát ra khỏi đám người.

Chu Tử Thanh tức giận mắt đỏ ngầu, ngửa cổ dùng sức hét lớn:

"Mẹ kiếp, có bản lĩnh thì đánh tôi này, đánh bà tôi làm gì, một đám người bắt nạt người già, lũ khốn nạn."

Cô hét xong, há mồm thở phì phò.

"Con đĩ non không biết xấu hổ, cái loại ăn mày thối tha, chẳng ai muốn, ai cho mày gào hét ở đó, mẹ nó, mày còn mặt mũi mà quát chúng tao, tao đánh chết mày trước..."

Chị dâu bên nhà mẹ đẻ Lưu Quế Bình kéo tóc Chu Tử Thanh, bàn tay nắm thành quả đấm, đập hai cái vào lưng Chu Tử Thanh.

Bà Từ giương mắt nhìn, há hốc mồm a một tiếng rồi nhào tới, ôm lấy con dâu thông gia, đau khổ cầu xin, "Đừng đánh con bé, đừng đánh nó nữa mà... hu hu hu...”

Da đầu Chu Tử Thanh bị xé rách đau đớn, nhưng so ra còn kém với sau lưng bị hai đấm, nội tạng cô thiếu chút bị đánh lòi ra ngoài.

Trong mắt nén lệ, sức lực không lớn bằng đối phương, vùng không ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện