Hàn Tinh Thần hít mũi rất khoa trương: “Là thịt, thịt ạ.”
Hàn Giang cũng nhìn chằm chằm nồi canh, hầm canh thịt vào sáng sớm, không giống cách làm của vợ.
Cũng không trách Hàn Giang kinh ngạc, Phạm Hiểu Quyên quá tiết kiệm, tiết kiệm từ đầu tới chân.
Quanh năm suốt tháng cũng không nỡ làm một nồi canh xương cho con ăn, đến sau này khi cuộc sống cải thiện không lo ăn uống, cả nhà cũng không còn khẩu vị mà ăn.
“Quyên Nhi, phòng bếp này ai dùng thế?”
Hàn Giang lại gần, lấy thìa khuấy vào trong.
“Còn ai nữa, em đấy.”
“Em còn biết cán mì?”
“Cái này có gì khó, em học theo người ta là biết thôi.”
Ánh mắt Hàn Giang nhìn cô thay đổi.
Xương là xương vụn không có thịt, nhưng mà tủy nhiều, hầm ra tinh chất rồi loại bỏ cặn.
Nồi canh này có thể mê hoặc hai cha con này mười mấy năm sau.
Hàn Giang khống chế kích động chảy nước miếng.
Tiền đồ đâu, tiền đồ!
Phạm Hiểu Quyên đi vào trong bếp, bắt đầu chuẩn bị gia vị.
Mùa này không có hành băm, trong nhà có sẵn xì dầu, mỡ heo, muối, toàn bộ đều bỏ vào.
Thời gian hầm canh chưa đủ, nhưng chồng và con gái xem ra sắp thèm chết rồi, nên ăn trước vậy.
Động tác của cô thành thục bỏ nồi canh hầm thịt sang bên cạnh, bắt đầu nấu nước chuẩn bị nấu mì.
Đây cũng chính là nhược điểm của lò than tổ ong vào những năm 90, lửa có hừng đến mấy thì cũng không nấu nhanh giống bếp gas, phải đợi rất lâu.
Hàn Giang đã nhìn trợn mắt há mồm rồi.
Đợi đã, người phụ nữ này thật sự là người ban nãy vung gậy sắp đánh con gái.
Không phải trúng tà rồi chứ?
Anh do dự vươn tay sờ trán Phạm Hiểu Quyên.
Lúc này anh mới để ý, hôm nay vợ thắt tóc bím, còn thoa kem dưỡng da, trên người thơm ngào ngạt.
Lúc trước không ăn diện nên không thấy, chỉnh đốn một chút, người đẹp thật.
Phạm Hiểu Quyên còn đang bận bịu, cô khó chịu hất tay anh ra, lạnh mặt nói:
“Sờ cái gì, sờ cái gì, em cũng đâu có bệnh.”
Vừa quát xong, cha con hai người lập tức an tâm.
Đặc biệt là Hàn Giang, dáng vẻ như thiếu nợ:
“Em biết cán mì từ hồi nào vậy, ôi trời canh này thơm thật đấy, cha nói này con gái, đời này chúng ta cũng có thể ăn được mì mẹ con cán, tuyệt quá.”
Có cha làm hậu thuẫn, Hàn Tinh Thần cũng không sợ mẹ cô bé đánh, cái đầu nhỏ gật gật ra vẻ tán đồng giống như gà con mổ thóc.
Cha con hai người cuối cùng còn đập tay ngầm hiểu.
Phạm Hiểu Quyên nhìn mà thấy ghen tỵ, vẫn tưởng rằng con gái yêu đi theo cô, thật ra người sớm đã quy hàng cha rồi.
Hàn Giang cũng nhìn chằm chằm nồi canh, hầm canh thịt vào sáng sớm, không giống cách làm của vợ.
Cũng không trách Hàn Giang kinh ngạc, Phạm Hiểu Quyên quá tiết kiệm, tiết kiệm từ đầu tới chân.
Quanh năm suốt tháng cũng không nỡ làm một nồi canh xương cho con ăn, đến sau này khi cuộc sống cải thiện không lo ăn uống, cả nhà cũng không còn khẩu vị mà ăn.
“Quyên Nhi, phòng bếp này ai dùng thế?”
Hàn Giang lại gần, lấy thìa khuấy vào trong.
“Còn ai nữa, em đấy.”
“Em còn biết cán mì?”
“Cái này có gì khó, em học theo người ta là biết thôi.”
Ánh mắt Hàn Giang nhìn cô thay đổi.
Xương là xương vụn không có thịt, nhưng mà tủy nhiều, hầm ra tinh chất rồi loại bỏ cặn.
Nồi canh này có thể mê hoặc hai cha con này mười mấy năm sau.
Hàn Giang khống chế kích động chảy nước miếng.
Tiền đồ đâu, tiền đồ!
Phạm Hiểu Quyên đi vào trong bếp, bắt đầu chuẩn bị gia vị.
Mùa này không có hành băm, trong nhà có sẵn xì dầu, mỡ heo, muối, toàn bộ đều bỏ vào.
Thời gian hầm canh chưa đủ, nhưng chồng và con gái xem ra sắp thèm chết rồi, nên ăn trước vậy.
Động tác của cô thành thục bỏ nồi canh hầm thịt sang bên cạnh, bắt đầu nấu nước chuẩn bị nấu mì.
Đây cũng chính là nhược điểm của lò than tổ ong vào những năm 90, lửa có hừng đến mấy thì cũng không nấu nhanh giống bếp gas, phải đợi rất lâu.
Hàn Giang đã nhìn trợn mắt há mồm rồi.
Đợi đã, người phụ nữ này thật sự là người ban nãy vung gậy sắp đánh con gái.
Không phải trúng tà rồi chứ?
Anh do dự vươn tay sờ trán Phạm Hiểu Quyên.
Lúc này anh mới để ý, hôm nay vợ thắt tóc bím, còn thoa kem dưỡng da, trên người thơm ngào ngạt.
Lúc trước không ăn diện nên không thấy, chỉnh đốn một chút, người đẹp thật.
Phạm Hiểu Quyên còn đang bận bịu, cô khó chịu hất tay anh ra, lạnh mặt nói:
“Sờ cái gì, sờ cái gì, em cũng đâu có bệnh.”
Vừa quát xong, cha con hai người lập tức an tâm.
Đặc biệt là Hàn Giang, dáng vẻ như thiếu nợ:
“Em biết cán mì từ hồi nào vậy, ôi trời canh này thơm thật đấy, cha nói này con gái, đời này chúng ta cũng có thể ăn được mì mẹ con cán, tuyệt quá.”
Có cha làm hậu thuẫn, Hàn Tinh Thần cũng không sợ mẹ cô bé đánh, cái đầu nhỏ gật gật ra vẻ tán đồng giống như gà con mổ thóc.
Cha con hai người cuối cùng còn đập tay ngầm hiểu.
Phạm Hiểu Quyên nhìn mà thấy ghen tỵ, vẫn tưởng rằng con gái yêu đi theo cô, thật ra người sớm đã quy hàng cha rồi.
Danh sách chương