Cô trái lại rất muốn nói chuyện đàng hoàng với chồng, người bầu bạn cả đời ở kiếp trước.
Nhưng mà không thể phá vỡ thiết lập tính cách sẵn có của con người cô, ăn xong bữa ăn này cha con hai người nhất định cảm thấy kỳ lạ.
Nếu cô vẫn còn đối xử dịu dàng, coi chừng Hàn Giang sẽ mời đại sư đến dán bùa lên trán cô.
Thôi bỏ đi, cứ thế này trước, muốn bù đắp cho chồng và con còn có thời gian cả đời mà.
Ba bát mì cùng nấu xong, một nhà ba người tụ tập trong nhà bếp vùi đầu ăn uống.
Hàn Giang hít một hơi.
Sợi mì thì dai, nước lèo thì thơm chết đi được.
Nếu như có tí hành cắt nhỏ rắc lên nữa, thì cuộc đời viên mãn rồi.
Vốn dĩ anh còn muốn bình luận một chút, kết quả vùi đầu miệt mài, còn không thèm nhai đã húp hết mì và nước, sau đó cúi đầu nhìn con gái.
Cô gái nhỏ có tướng ăn nhã nhặn, ăn từng miếng từng miếng.
Hàn Giang sờ bụng, cảm giác vẫn chưa no.
Phạm Hiểu Quyên thở dài.
Y chang như husky vĩnh viễn có cái đức tính ăn không no, kiếp trước cô nói rất nhiều lần, anh ăn mì sao lại không nhai, nhai mấy miếng để cảm nhận hương vị cũng tốt mà.
Lúc đó chồng nói, hồi trẻ ăn uống giành giật đã quen rồi.
Cô gắp một đũa từ trong bát của mình bỏ vào trong bát của Hàn Giang:
“Ăn chậm chút, cũng không có ai giành của anh, còn chưa thưởng thức được mùi vị đã nuốt sạch cả rồi.”
Bát của vợ vốn đã ít, lại cho anh thêm một đũa không phải càng ít hơn sao.
Hàn Giang vốn định gắp trả lại, nhưng bị Phạm Hiểu Quyên ngăn lại.
Cô đã quen dựa theo phần ăn của chồng lúc già ở kiếp trước mà làm nên nấu hơi ít.
Hàn Giang bây giờ trẻ tuổi khỏe mạnh, sức ăn cũng rất tốt, có thể ăn được một bát to.
Lần này Hàn Giang ăn chậm lại, tỉ mỉ nếm thử mùi vị của mì, một nhà ba người gần như ăn xong cùng lúc.
“Ngon.” Anh nói: “Đời này của anh chưa được ăn bát mì nào ngon như vậy, Quyên Nhi à, ngày đón năm mới chúng ta có thể ăn nữa không?”
“Năm mới không ăn mì, nhà chúng ta ăn sủi cảo.”
Hàn Giang lộ ra biểu cảm thất vọng, lúc này mì mới là món anh thích nhất.
Phạm Hiểu Quyên:
“Nồi canh đó là em nhặt xương gà và xương heo vụn không cần phiếu ở chợ thức ăn mà nấu. Nếu như có sò điệp và giăm bông Kim Hoa thì mùi vị sẽ thơm hơn. Còn nhiều món canh nữa, năm mới ăn sủi cảo thì cũng không ảnh hưởng tối nay chúng ta luộc cải trắng, ngày mai tiếp tục ăn mì sợi mà.”
Nhưng mà không thể phá vỡ thiết lập tính cách sẵn có của con người cô, ăn xong bữa ăn này cha con hai người nhất định cảm thấy kỳ lạ.
Nếu cô vẫn còn đối xử dịu dàng, coi chừng Hàn Giang sẽ mời đại sư đến dán bùa lên trán cô.
Thôi bỏ đi, cứ thế này trước, muốn bù đắp cho chồng và con còn có thời gian cả đời mà.
Ba bát mì cùng nấu xong, một nhà ba người tụ tập trong nhà bếp vùi đầu ăn uống.
Hàn Giang hít một hơi.
Sợi mì thì dai, nước lèo thì thơm chết đi được.
Nếu như có tí hành cắt nhỏ rắc lên nữa, thì cuộc đời viên mãn rồi.
Vốn dĩ anh còn muốn bình luận một chút, kết quả vùi đầu miệt mài, còn không thèm nhai đã húp hết mì và nước, sau đó cúi đầu nhìn con gái.
Cô gái nhỏ có tướng ăn nhã nhặn, ăn từng miếng từng miếng.
Hàn Giang sờ bụng, cảm giác vẫn chưa no.
Phạm Hiểu Quyên thở dài.
Y chang như husky vĩnh viễn có cái đức tính ăn không no, kiếp trước cô nói rất nhiều lần, anh ăn mì sao lại không nhai, nhai mấy miếng để cảm nhận hương vị cũng tốt mà.
Lúc đó chồng nói, hồi trẻ ăn uống giành giật đã quen rồi.
Cô gắp một đũa từ trong bát của mình bỏ vào trong bát của Hàn Giang:
“Ăn chậm chút, cũng không có ai giành của anh, còn chưa thưởng thức được mùi vị đã nuốt sạch cả rồi.”
Bát của vợ vốn đã ít, lại cho anh thêm một đũa không phải càng ít hơn sao.
Hàn Giang vốn định gắp trả lại, nhưng bị Phạm Hiểu Quyên ngăn lại.
Cô đã quen dựa theo phần ăn của chồng lúc già ở kiếp trước mà làm nên nấu hơi ít.
Hàn Giang bây giờ trẻ tuổi khỏe mạnh, sức ăn cũng rất tốt, có thể ăn được một bát to.
Lần này Hàn Giang ăn chậm lại, tỉ mỉ nếm thử mùi vị của mì, một nhà ba người gần như ăn xong cùng lúc.
“Ngon.” Anh nói: “Đời này của anh chưa được ăn bát mì nào ngon như vậy, Quyên Nhi à, ngày đón năm mới chúng ta có thể ăn nữa không?”
“Năm mới không ăn mì, nhà chúng ta ăn sủi cảo.”
Hàn Giang lộ ra biểu cảm thất vọng, lúc này mì mới là món anh thích nhất.
Phạm Hiểu Quyên:
“Nồi canh đó là em nhặt xương gà và xương heo vụn không cần phiếu ở chợ thức ăn mà nấu. Nếu như có sò điệp và giăm bông Kim Hoa thì mùi vị sẽ thơm hơn. Còn nhiều món canh nữa, năm mới ăn sủi cảo thì cũng không ảnh hưởng tối nay chúng ta luộc cải trắng, ngày mai tiếp tục ăn mì sợi mà.”
Danh sách chương