Giám sát Lương thấy cô ta lén lút lại cho rằng bọn họ thấy cô em đại lục dễ bắt nạt cho nên dùng thủ đoạn hèn hạ, đôi lông mày lập tức nhíu chặt, giơ tay ngăn đối phương: “Để tôi đi.”

Anh ta vòng qua Quan Thục Huệ đi sang phòng bên cạnh, mở khóa phòng ra và trông thấy cảnh tượng bên trong, cả người đều sững sờ.

Chỉ thấy người bị tình nghi đang cầm tay Đại Lâm, Đại Lâm thì nghiêng nửa người tới, gần như muốn vượt qua cái bàn, nói chuyện cũng cực kỳ dịu dàng.

Còn một tổ trưởng mà anh ta cực kỳ coi trọng như Trương Chính Bác lại đang ngồi đối diện với hai người, không chỉ không ngăn cản hành vi làm xằng làm bậy của cấp dưới mà ngược lại còn khoanh tay, bày ra bộ dạng xem kịch hay.

Phát hiện ra cửa mở, Đại Lâm và Trương Chính Bác giật nảy mình, lập tức đứng dậy: “Sir Lương!”

Giám sát Lương tức đến xanh mét mặt mày, ngón tay chỉ vào hai người: “Các cậu ra ngoài hết cho tôi!”

Đại Lâm và Trương Chính Bác không dám ho he tiếng nào mà nhanh nhẹn chuồn khỏi phòng, theo giám sát Lương đi vào văn phòng của anh ta. Quan Thục Huệ liếc mắt nhìn Tô Niệm Tinh đang mang vẻ mặt vô tội, sắc mặt của cô ta rất phức tạp, tuy rằng Đại Lâm muốn lấy vợ đến phát điên rồi nhưng anh ta cũng không thể ở ngay trong đồn cảnh sát tán tỉnh một nghi phạm được chứ? Nếu đồn ra ngoài, tổ trọng án A bọn họ sẽ thành cái gì đây? Trong văn phòng giám sát, giám sát Lương chửi hai người kia đến tối tăm mặt mũi: “Người dân bên ngoài thì đang nơm nớp lo sợ, cách lúc phát hiện ra vụ án đã được bảy mươi hai tiếng rồi mà các cậu vẫn còn ở đó chim chuột với nhau nữa à? Hơn nữa lại còn ở ngay trong đồn cảnh sát nữa chứ? Các cậu đang ở cục cảnh sát hay là đang ở club đêm thế hả?”



Đại Lâm và Trương Chính Bác nói lại chi tiết ngọn ngành chuyện Tô Niệm Tinh xem bói rất chuẩn ra.

Vốn tưởng rằng giám sát Lương sẽ kinh ngạc nhưng không ngờ anh ta còn chửi dữ hơn cả trước. Bọn họ thậm chí còn không có cơ hội mà chen mồm vào. Đợi anh ta chửi xong rồi, Trương Chính Bác sợ giám sát Lương nghỉ xả hơi xong sẽ lại mở miệng chửi người tiếp cho nên anh ta quả quyết biện hộ thay mình: “Cô ta bói rất chuẩn, tuy rằng chuyện này có hơi tà ma nhưng cô ta thật sự đã bói được chuyện của chúng tôi.”

“Hai người các cậu đều là người lâu năm ở tổ trọng án rồi, cô ta chỉ hơi nghe ngóng một cái là không phải đã biết rồi hay sao? Các cậu cũng có phải tiểu thư khuê các chỉ biết ru rú trong nhà mà không bao giờ bước chân ra ngoài đâu? Cô ta biết chuyện của các cậu thì có gì kỳ quái đâu? Các cậu cũng nói mối quan hệ giữa cô ta và bà A Hương rất tốt, năm ngoái các cậu nhận vụ án mất tích của cháu gái bà ta, nói không chừng bà A Hương đã kể cho ta nghe thì sao?” Giám sát Lương không chỉ không tin mà ngược lại còn tìm được suy luận phản bác sự mê tín của bọn họ ở đồn cảnh sát: “Tôi biết vụ án này có dính dáng đến dân giang hồ nên các cậu không muốn điều tra, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa có bằng chứng nào nói anh ta chết vì bị bang phái báo thù cả, chúng ta phải dựa theo án hung sát bình thường để điều tra.”

Trương Chính Bác nghĩ đến những lời mà Tô Niệm Tinh đã nói lúc trước: “Nhưng cô ta nói đúng ông nội tôi sắp đại thọ bảy mươi tuổi vào năm sau, cô ta còn bói trúng chị tôi là một người cuồng công việc, hôm ấy sẽ thiếu mặt chị ấy ở buổi tiệc.”

“Đại thọ bảy mươi của ông nội cậu vào năm sau cơ mà, ý của cậu là chúng ta phải đợi đến tận năm sau mới xác định được chị cậu có thể đến dự buổi tiệc chúc thọ của ông nội cậu không rồi chúng ta mới điều tra vụ án này tiếp sao?” Giám sát Lương muốn chửi bậy lắm rồi, không cần não nữa hay sao?

Ánh mắt anh ta rơi lên người Đại Lâm: “Còn cả cậu nữa, còn vô lý hơn, sau tám năm mới biết cô ta bói có chuẩn hay không?”

Đại Lâm xấu hổ cúi đầu, một điểm này bọn họ cũng không hề nghĩ tới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện