Giám sát Lương thấy thái độ nhận sai của bọn họ không tồi, cuối cùng cũng nổi lòng từ bi: “Quay về tiếp tục điều tra đi, xác định cô ta không có nghi ngờ thì thả về, đợi vụ án điều tra xong lại thông báo cho cục di dân sau.”

Sau ba tiếng, Tô Niệm Tinh bị nhốt trong phòng thẩm vấn đang ngủ say như chết được thông báo ký tên rồi có thể ra về.

Cô xoa gương mặt ngủ đến hằn vết, ngáp một cái: “Các cô đã điều tra ra hung thủ giết người là ai chưa?”

Không thể nào đi? Cô vẫn chưa nói cho bọn họ biết hung thủ trông thế nào cơ mà.

Quan Thục Huệ lắc đầu: “Vẫn chưa, nhưng cô vẫn chưa thoát khỏi nghi ngờ, mau về nhà ngủ đi.”

Tô Niệm Tinh chẳng hiểu gì cả, đành đi ra ngoài ký tên.

Giám sát Lương đi ra khỏi văn phòng, kêu mọi người về nhà ngủ nghỉ trước, sáng ngày mai lại tiếp tục điều tra vụ án.

Bên ngoài đã rất muộn rồi, xe taxi còn rất ít, còn nữa, cho dù có taxi thì Tô Niệm Tinh cũng không nỡ tốn tiền, cô nhìn về phía Trương Chính Bác: “Sir Trương, anh có thể chở tôi về được không?”

Những người khác ở tổ trọng án đều nhìn qua, Trương Chính Bác vô cùng bối rối, rất muốn mở miệng từ chối nhưng còn chưa đợi anh ta mở miệng thì Tô Niệm Tinh đã nhanh chóng bổ sung thêm một câu: “Tôi có chuyện cần nói với anh.”

Quan Thục Huệ biết chuyện hai người kia bị giám sát Lương mắng cho nên lo lắng bọn họ sẽ lại bị mắng tiếng, cô ta hỏi dò: “Không phải cô vẫn tính xem bói cho anh ấy nữa đấy chứ?”

Tô Niệm Tinh lắc đầu: “Không phải, trước đó tôi đã xem cho bọn họ rồi, dựa theo quy tắc của giới huyền học chúng tôi thì bọn họ phải trả tiền xem quẻ cho tôi. Tôi cũng vì muốn tốt cho bọn họ thôi, tiền trao cháo múc, các anh cũng sẽ không dính nhân quả.”

Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi. Hay lắm, còn chạy đến cả đồn cảnh sát làm ăn? Quan Thục Huệ cười đau hết cả ruột, chỉ vào Đại Lâm rồi mắng: “Tốn tiền ăn chửi! Anh cũng hay thật đấy.”

Đại Lâm nhìn về phía giám sát Lương, ý tứ rất rõ ràng: Khoản này được thanh toán không?

Đối phương lẩm bẩm: “Xem bói không thuộc phạm trù việc công, các cậu tự lo liệu đi.”



Cho bọn họ nhớ lâu một chút! Trong thời gian làm việc còn xem bói, đáng đời bọn họ phải trả tiền.

Đại Lâm chấp nhận số phận, móc tiền từ trong túi ra.

Tô Niệm Tinh lấy năm mươi đồng.

Trương Chính Bác cũng móc ví tiền ra, định đưa năm mươi đồng cho cô nhưng cô lại lắc đầu: “Không, anh giàu hơn anh ta, phải một trăm.”

Mọi người lại được một phen cười nghiêng người, nếu không phải ngại vì có sir Lương ở đây thì phỏng chừng bọn họ đã cười hô hố rồi.

Trương Chính Bác vừa bực vừa buồn cười nhưng vẫn đưa một tờ cho cô.

Tô Niệm Tinh lại đưa một trăm năm mươi đồng về cho anh: “Anh thuận đường trở tôi về, đây là lộ phí.”

Mọi người lại cạn lời, cô gái này phỏng chừng không mang theo tiền cho nên dùng cách này để về? Mệt cho cô còn nghĩ ra được.

Trương Chính Bác lại đẩy tiền về: “Không cần, muộn như vậy rồi, một cô gái như cô về thôn quả thật không an toàn, tôi thuận tiện đưa cô về cũng là chuyện nên làm thôi.”

Tô Niệm Tinh nghĩ ngợi: “Anh không nhận tiền vậy tôi sẽ bói cho anh thêm một lần nữa, chúng ta sòng phẳng.”

Trương Chính Bác liếc thấy vẻ mặt của sir Lương không đúng, sợ bị chửi nên vội vơ lấy cái áo khoác trên lưng ghế, nói với cô: “Mau đi thôi, còn chậm trễ nữa là trời sẽ sáng mất.”

Tô Niệm Tinh đứng ở cửa đợi anh ta một lúc thì anh ta mới lái xe ra, cô ngồi vào ghế phụ phái, lúc lái đi được vài trăm mét, cô mới lặp lại câu hỏi vừa rồi: “Được rồi, lãnh đạo của các anh không ở đây nữa, tôi sẽ xem cho anh một lần nữa nhé.”

Trương Chính Bác thầm nghĩ: Đại khái thì cô gái này không muốn nợ tiền anh ta, vì thế anh ta cũng gật đầu với vẻ hờ hững: “Được, cô xem giúp tôi hung thủ giết chết Lâm Uy Hổ có những đặc điểm nào được không?”

Tô Niệm Tinh cuối cùng cũng nở nụ cười, rốt cuộc thì cũng chịu hỏi đến trọng điểm rồi đấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện