Vận chuyển đống tạp vật ra, ngoại trừ bụi bặm, bùn đất, vụn gỗ cùng một mùi hôi thối mục nát không có cách nào miêu tả được ra cũng chỉ có một cái cống tồi tàn thải nước bẩn từ hộ dân cư trước đây mà thôi.
Anh ngồi xổm xuống, quay đầu nhìn Dịch Gia Di: “Cô đã nhìn thấy gì?”
Ngón tay của Dịch Gia Di lạnh ngắt.
Không đúng, rõ ràng cô đã “nhìn thấy” con dao nhỏ đó rơi ở đây mà.
Vì đã xác định được vị trí, cô không chịu từ bỏ mà ngồi xổm xuống bên cạnh anh, không ngừng nhìn trái nhìn phải, thậm chí còn thò tay mò vào cống, sờ soạng từ trong ra ngoài.
Ngay lúc Phương Trấn Nhạc đang định vỗ lên vai cô, gọi cô về nhà ăn cơm thì Dịch Gia Di đột nhiên mò được một thứ, hai ngón tay nhón lấy giơ lên cao.
Ngay sau đó, cô ngẩng đầu lên, trợn tròn mắt nhìn anh, tay cầm con dao nhỏ giống như quả bom giơ ra xa nhất, vẻ mặt tràn đầy sự kinh ngạc.
Phương Trấn Nhạc ngừng thở trong giây lát, đôi mắt lập tức sáng lên, quay đầu gọi to: “Chú Cửu!”
Lâm Vượng Cửu đang ngồi xổm trong đống giấy báo tìm vật chứng, nghe thấy tiếng gọi này cũng mờ mịt quay đầu, đợi sau khi nhìn thấy Dịch Gia Di như đang giơ gói thuốc nổ và “gói thuốc nổ” trong tay cô, ông ta đứng phắt dậy, móc túi đựng vật chứng trong túi ra, lao tới cẩn thận đựng con dao trong tay Dịch Gia Di lại.
Trong nháy mắt, toàn bộ nhân viên cảnh sát đều dừng việc tìm kiếm tang chứng vật chứng, từ bốn phía sáp lại.
Trên con dao nhỏ còn dính vết máu, từ độ tươi của vết máu mà xét thì rõ ràng là mới để lại.
Tìm được rồi sao? Tìm được rồi sao? Đã tìm được rồi sao? Nếu tìm được hung khí cũng có nghĩa có khả năng tìm được dấu vân tay, cho dù không thấy dấu vân tay nhưng thuận theo con dao nhỏ này đi bắt người, tỷ lệ phá án đã cao hơn gấp đôi rồi.
Ánh trời chiều lập tức xua tan vẻ lo lắng trên gương mặt nhóm thám tử, đám đàn ông vừa rồi còn giống như trâu già sắp chết hì hục hì hục tìm kiếm bằng chứng, trong nháy mắt như đã hồi xuân, ai nấy cũng có tinh thần hơn gấp trăm lần.
“Oa! Chúng tôi gần như đào ba tấc đất lên để tìm cũng không tìm được, nhưng cô vừa tới đã phát hiện ra rồi?” Một vị cảnh sát trẻ nhìn chằm chằm vào con dao được đựng trong túi vật chứng, lại nhìn chằm chằm vào Dịch Gia Di vẫn còn đang ngây người ở đó, tấm tắc khen ngợi.
“Thám tử phúc tinh à, ôi chao, có thể làm báo cáo tiến độ rồi.” Lâm Vượng Cửu cười ha ha, bảo.
Nếu sau khi phát sinh án mạng lại không có một chút manh mối nào cũng rất khó xử, bây giờ cuối cùng cũng có sự đột phá, báo cáo đầu đuôi ngọn ngành ra, kiểu gì cũng dễ ăn nói hơn.
“Mang về đưa cho bên bộ phận giám định.” Sau khi hạ chỉ thị cho Lâm Vượng cửu, Phương Trấn Nhạc liếc mắt nhìn cô gái trẻ đang ngồi xổm trên đất, nhất thời không nhớ ra được tên cô, khi duỗi tay về phía cô, anh thuận tiện hỏi: “Cô tên gì?”
Nữ cảnh sát trẻ còn đang nhìn chằm chằm vào ngón tay mình, cánh tay giơ lên một cánh cứng ngắc, bộ dáng chỉ sợ hai ngón tay đã từng chạm vào hung khí sờ vào người mình.
Nghe thấy câu hỏi của Phương Trấn Nhạc, cô ngẩng đầu đáp một câu “Dịch Gia Di”, rồi từ từ đặt bàn tay mình vào lòng bàn tay to của anh, dựa vào sức của anh đứng dậy, lúc này mới phát hiện ra hai chân của mình mềm nhũn.
Bàn tay của người đàn ông hữu lực lại ấm áp, cô giống như Bạch Cốt Tinh hút lấy chút hơi ấm và sức mạnh trong cơ thể anh, đầu óc mới dần dần lấy lại tỉnh táo.
Vài con chữ như ẩn như hiện dần hiện ra rõ ràng, chiếm cứ toàn bộ đại não cô: Tất cả là thật!
Sau khi nhìn thấy thi thể trong phòng giải phẫu pháp y, trong đầu cô hiện ra toàn bộ hình ảnh giết người, tất cả đều là thật cả.
Phương Trấn Nhạc nhẩm lại ba chữ “Dịch Gia Di” này, từ từ nhớ kỹ tên của cô, sau đó quay người nói với một nhân viên cảnh sát khác: “Dẫn Dịch Gia Di lên trên rửa tay, uống ít nước nóng xua lạnh đi.’
“Yes, sir.” Cảnh sát đó đáp lời, đi qua dịu dàng dỗ Dịch Gia Di đi theo mình.
Anh ngồi xổm xuống, quay đầu nhìn Dịch Gia Di: “Cô đã nhìn thấy gì?”
Ngón tay của Dịch Gia Di lạnh ngắt.
Không đúng, rõ ràng cô đã “nhìn thấy” con dao nhỏ đó rơi ở đây mà.
Vì đã xác định được vị trí, cô không chịu từ bỏ mà ngồi xổm xuống bên cạnh anh, không ngừng nhìn trái nhìn phải, thậm chí còn thò tay mò vào cống, sờ soạng từ trong ra ngoài.
Ngay lúc Phương Trấn Nhạc đang định vỗ lên vai cô, gọi cô về nhà ăn cơm thì Dịch Gia Di đột nhiên mò được một thứ, hai ngón tay nhón lấy giơ lên cao.
Ngay sau đó, cô ngẩng đầu lên, trợn tròn mắt nhìn anh, tay cầm con dao nhỏ giống như quả bom giơ ra xa nhất, vẻ mặt tràn đầy sự kinh ngạc.
Phương Trấn Nhạc ngừng thở trong giây lát, đôi mắt lập tức sáng lên, quay đầu gọi to: “Chú Cửu!”
Lâm Vượng Cửu đang ngồi xổm trong đống giấy báo tìm vật chứng, nghe thấy tiếng gọi này cũng mờ mịt quay đầu, đợi sau khi nhìn thấy Dịch Gia Di như đang giơ gói thuốc nổ và “gói thuốc nổ” trong tay cô, ông ta đứng phắt dậy, móc túi đựng vật chứng trong túi ra, lao tới cẩn thận đựng con dao trong tay Dịch Gia Di lại.
Trong nháy mắt, toàn bộ nhân viên cảnh sát đều dừng việc tìm kiếm tang chứng vật chứng, từ bốn phía sáp lại.
Trên con dao nhỏ còn dính vết máu, từ độ tươi của vết máu mà xét thì rõ ràng là mới để lại.
Tìm được rồi sao? Tìm được rồi sao? Đã tìm được rồi sao? Nếu tìm được hung khí cũng có nghĩa có khả năng tìm được dấu vân tay, cho dù không thấy dấu vân tay nhưng thuận theo con dao nhỏ này đi bắt người, tỷ lệ phá án đã cao hơn gấp đôi rồi.
Ánh trời chiều lập tức xua tan vẻ lo lắng trên gương mặt nhóm thám tử, đám đàn ông vừa rồi còn giống như trâu già sắp chết hì hục hì hục tìm kiếm bằng chứng, trong nháy mắt như đã hồi xuân, ai nấy cũng có tinh thần hơn gấp trăm lần.
“Oa! Chúng tôi gần như đào ba tấc đất lên để tìm cũng không tìm được, nhưng cô vừa tới đã phát hiện ra rồi?” Một vị cảnh sát trẻ nhìn chằm chằm vào con dao được đựng trong túi vật chứng, lại nhìn chằm chằm vào Dịch Gia Di vẫn còn đang ngây người ở đó, tấm tắc khen ngợi.
“Thám tử phúc tinh à, ôi chao, có thể làm báo cáo tiến độ rồi.” Lâm Vượng Cửu cười ha ha, bảo.
Nếu sau khi phát sinh án mạng lại không có một chút manh mối nào cũng rất khó xử, bây giờ cuối cùng cũng có sự đột phá, báo cáo đầu đuôi ngọn ngành ra, kiểu gì cũng dễ ăn nói hơn.
“Mang về đưa cho bên bộ phận giám định.” Sau khi hạ chỉ thị cho Lâm Vượng cửu, Phương Trấn Nhạc liếc mắt nhìn cô gái trẻ đang ngồi xổm trên đất, nhất thời không nhớ ra được tên cô, khi duỗi tay về phía cô, anh thuận tiện hỏi: “Cô tên gì?”
Nữ cảnh sát trẻ còn đang nhìn chằm chằm vào ngón tay mình, cánh tay giơ lên một cánh cứng ngắc, bộ dáng chỉ sợ hai ngón tay đã từng chạm vào hung khí sờ vào người mình.
Nghe thấy câu hỏi của Phương Trấn Nhạc, cô ngẩng đầu đáp một câu “Dịch Gia Di”, rồi từ từ đặt bàn tay mình vào lòng bàn tay to của anh, dựa vào sức của anh đứng dậy, lúc này mới phát hiện ra hai chân của mình mềm nhũn.
Bàn tay của người đàn ông hữu lực lại ấm áp, cô giống như Bạch Cốt Tinh hút lấy chút hơi ấm và sức mạnh trong cơ thể anh, đầu óc mới dần dần lấy lại tỉnh táo.
Vài con chữ như ẩn như hiện dần hiện ra rõ ràng, chiếm cứ toàn bộ đại não cô: Tất cả là thật!
Sau khi nhìn thấy thi thể trong phòng giải phẫu pháp y, trong đầu cô hiện ra toàn bộ hình ảnh giết người, tất cả đều là thật cả.
Phương Trấn Nhạc nhẩm lại ba chữ “Dịch Gia Di” này, từ từ nhớ kỹ tên của cô, sau đó quay người nói với một nhân viên cảnh sát khác: “Dẫn Dịch Gia Di lên trên rửa tay, uống ít nước nóng xua lạnh đi.’
“Yes, sir.” Cảnh sát đó đáp lời, đi qua dịu dàng dỗ Dịch Gia Di đi theo mình.
Danh sách chương