“Rút đội.’ Phương Trấn Nhạc lại đi qua đi lại một vòng trong ngõ nhỏ, cuối cùng mở miệng ra chỉ thị.

Sau khi nghe được tiếng này, mỗi một thám tử đang tăng ca điều tra đều không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.

Dịch Gia Di đã rửa tay xong, cầm cốc giấy một lần dùng đựng nước nóng, cúi đầu nhấp từng ngụm nhỏ chậm rãi, trong vạt nắng cuối chiều, bóng người của cô gái trẻ trông vô cùng gầy gò và đáng thương.

Mỗi một thám tử tổ B và cảnh sát tăng ca canh giữ khu phong tỏa cứ nhìn cô là cười.

Nữ cảnh sát mới vào cục cảnh sát làm văn chức tên Dịch Gia Di đã tìm được hung khí, mọi người cuối cùng cũng có thể kết thúc công việc, đúng thật là phúc tinh tới cửa mà.

Bắt đầu từ ngày hôm nay, mọi người đại khái sẽ không dễ dàng quên mất cái tên “Dịch Gia Di” này nữa.



Các thám tử nhân lúc còn ánh trời chiều chiếu vào hiện trường gây án mà tập trung với nhóm cảnh sát, người nào cũng cười hi hi ha ha, đã không còn thấy bầu không khí nặng nề trước đó nữa.

Lưu Gia Minh cắp thuốc lá và đồ ăn vặt vẫn chưa kịp sử dụng cũng được giải phóng trước thời hạn.

Ngay lúc cậu ta vốc một nắm hạt dưa đang định cho vào miệng thì Phương Trấn Nhạc liếc mắt nhìn cậu ta: “Vụ án vẫn chưa phá xong, ở bên ngoài phiên phiến một chút đi.”

Ai biết trong đám người vây xem náo nhiệt ở bên trên đó có phóng viên hay không, liệu có đột nhiên chụp vài bức ảnh, lấy tiêu đề là [Cắn hạt dưa ở hiện trường gây án, thái độ của cảnh sát điều tra rất đáng quan ngại] để bôi đen bọn họ một phen ác ý hay không? Lưu Gia Minh bị Phương Trấn Nhạc trừng mắt nhìn đến run người, hạt dưa mắc kẹt trong cổ họng nửa ngày mới phun ra được, đỏ mặt cố gắng bày ra bộ dáng nghiêm chỉnh, lại lén lút liếc mắt nhìn đám người hóng chuyện hết nhìn đông lại nhìn tây ở đầu ngõ, sau đó lặng lẽ nhét hét hạt dưa và thuốc lá vào trong túi làm túi áo khoác căng phồng lên.

Ven đường ngõ nhỏ, Dịch Gia Di dựa vào xe cảnh sát, đợi sau khi đám người Phương Trấn Nhạc xử lý xong hiện trường rồi cùng nhau về cảnh cục, thân là người phát hiện ra hung khí, cô cũng phải đi lấy khẩu cung.



Cốc nước trong tay đã cạn sạch, cô miết nó rồi lại nặn tròn, thẳng đến khi hoàn toàn không còn hình dạng nữa mới cầm đi tới phía thùng rác.

Đột nhiên nhiên khóe mắt liếc qua một người gầy gò đứng rụt cổ co vai ở đầu đường, đang thò đầu nhìn vào trong ngõ nhỏ.

Bóng dáng đó chẳng hiểu sao rất quen mắt, Dịch Gia Di lập tức đứng lại quan sát cẩn thận.

Trùng hợp đúng lúc này người đàn ông hít một hơi thật sâu, vừa cố gắng thả lỏng bả vai để mình trông có vẻ tự nhiên hơn một chút, vừa quan sát người đi đường xem náo nhiệt bên cạnh để bắt chước tư thế và thái độ của người khác.

Cuối cùng ánh trời chiều cũng ngúng nguẩy thân mình, nhảy vào dưới chân trời, ráng chiều xung quanh đã không còn sự áp chế của ánh mặt trời mà khoe ra màu sắc rực rỡ.

Một chiếc xe lớn bấm còi hai tiếng, âm thanh lớn đến mức áp đảo toàn bộ tiếng động cơ của xe máy ầm ầm.

Bên tai Dịch Gia Di lại đột nhiên yên tĩnh, đèn xe lớn nhấp nháy, người đàn ông gầy gò lảo đảo hơi híp mắt, gương mặt ông ta lập tức trùng khớp với hung thủ mà cô đã nhìn thấy trong tưởng tượng tại phòng giải phẫu.

Cô nín thở, tay siết cốc giấy thành hình cục, hai tay nhét vào túi quần, sống lưng thẳng tắp, đôi mắt trừng to, nhìn chằm chằm vào hung thủ không dám chớp mắt.

Khóe mắt lại liếc qua thấy mấy người Phương Trấn Nhạc đang chậm rãi đi ra khỏi ngõ, cách đầu ngõ còn vài mét nữa.

Người đàn ông gầy gò thò đầu vào nhìn nửa ngày đó thấy nhóm cảnh sát thu đường cảnh giới dường như định rời đi lại cúi đầu trầm ngâm vài giây, sau đó quay người như định đi.

Trái tim Dịch Gia Di vọt thẳng lên họng, lòng nóng như lửa đốt nhìn Phương Trấn Nhạc rồi lại nhìn hung thủ, trong đầu xoay chuyển vô số suy nghĩ, cuối cũng đều bị sư lo lắng hung thủ sẽ chạy mất mà vội vàng gạt qua một bên, cô cắn răng, hít một hơi thật sâu, sử dụng giọng cao và nội lực bùng phát khi hát bài [Cao nguyên Thanh Tạng] ở quán karaoke để hô về phía hung thủ:

“Ông đang làm gì đó?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện