Bạch Hạ Hạ đã quên mất cơn đói sau khi thấy Tần Tiêu được cứu, lúc này cô ngửi thấy mùi thơm giòn tươi mát của quả táo thì duỗi chân ôm lấy mà không chút do dự.
Chân nhỏ đầy lông dừng lại trên không trung một cách khó xử, Bạch Hạ Hạ trở chân thấy đệm thịt của mình dính toàn bụi đất.
“Meo~” Bạch Hạ Hạ hơi bối rối, cô làm người lâu rồi nên không thể chịu đựng được việc ăn đồ bẩn.
Nhưng cô cũng không thể để một người bệnh cứ giơ táo cho mình gặm được, Bạch Hạ Hạ quay đầu sang trái rồi sang phải, nhìn khắp mọi nơi.
“Meo!!” Anh chờ tôi chút, Bạch Hạ Hạ nhìn thoáng qua đồng chí Quách đang vừa lải nhải vừa kéo bàn ăn.
Chân mèo vỗ nhẹ hai cái lên cổ tay đang cầm dao gọt hoa quả của Tần Tiêu, anh thấy Bạch Hạ Hạ nhẹ nhàng nhảy xuống đất, chạy vụt tới bên chân của Quách Triều Minh đang dọn đồ ăn rồi đi quanh ống quần của anh ta, vừa kêu vừa quay quanh.
Quách Triều Minh đang mở ra từng hộp xốp nhựa trắng đựng cơm.
Bốn người đàn ông ăn cơm, mọi người ai cũng vừa mệt vừa đói nên Quách Triều Minh mua đủ bảy món ăn.
Mở hộp cơm ra, mùi cơm thơm ngào ngạt ập lên mũi. Bạch Hạ Hạ che cái bụng xẹp lép của mình lại rồi kêu lắp bắp một cách đáng thương.
Tiếng kêu vừa nức nở vừa tủi thân làm cho người nghe phải mềm lòng.
Quả thực quá là dễ thương!
“Từ từ, từ từ! Còn chưa dọn cơm mà.” Quách Triều Minh cầm đũa gỗ trong tay, Bạch Hạ hạ liên tục quay quanh chân anh ta, ám chỉ mà nhìn bàn ăn.
Bàn ăn không cao, thực ra với sức bật của Bạch Hạ Hạ thì việc nhảy lên bàn ăn dễ như trở bàn tay nhưng cô cũng tự biết thân bẩn thỉu, lại còn là một con mèo nữa nên sao mà nhảy lên đó làm phiền người khác được.
Quách Triều Minh bị Bạch Hạ Hạ quấn lấy tới mức hết cách, một người một mèo, ông nói gà bà nói vịt.
Bạch Hạ Hạ sốt ruột tới mức quay vòng vòng bên chân anh ta, cố gắng giơ chân lên chỉ hộp cơm: “Hiểu chưa? Xé xuống nửa miếng cho tôi.”
Quách Triều Minh hiểu rồi, hiểu ngay lập tức.
Anh ta thấy mèo nhỏ ngửa đầu nhìn thức ăn trên bàn một cách đầy khát vọng.
“Chút nữa để phần cho mày.”
Bạch Hiểu Hiểu tức chết, cái tên ngốc này! Chân mèo nhỏ nhắn vỗ liên tục lên bắp chân của Quách Triều Minh với vẻ hung dữ. Mắt cô nhìn chằm chằm bàn ăn, hai chân lần lượt làm động tác xé ra hai bên: “Xé một nửa hộp cơm cho tôi.”
Cô đã không được ăn táo lâu rồi.
Quê hương của Bạch Hạ Hạ trồng rất nhiều táo, trước khi chết ở đời trước, hầu như ngày nào cô cũng ăn hai ba quả.
Răng rắc răng rắc, cô cực kỳ thích gặm.
Quách Triều Minh thấy lông mèo mềm mại của Bạch Hạ Hạ cọ mình, nhớ tới kinh nghiệm nuôi mèo dày dặn thì thấy bản thân đúng là gặp thời rồi.
Anh ta nhanh chóng dọn thức ăn, định bưng toàn bộ bàn ăn tới trên giường bệnh.
Anh ta ngồi xổm xuống, trấn an mà sờ cái đầu mèo tròn vo của Bạch Hạ Hạ: "Ngoan, cho sờ một cái."
“...”
Bạch Hạ Hạ: Tên này tưởng cô tới đòi được vuốt hả? Tôi là con mèo buông thả như vậy à? “... Meo!” Cái đuôi dài xù lông sau mông của Bạch Hạ Hạ vẫy lên vẫy xuống, vỗ bộp bộp: “Meo ~ “
“Tên ngốc này, uổng cho có một gương mặt thông minh.”
Gương mặt bị lớp lông dài xinh đẹp bao phủ của mèo Ba Tư không kìm được mà lộ ra biểu cảm không còn gì luyến tiếc và chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Bạch Hạ Hạ bị vuốt đến mức tức không nổi.
Tống Bắc: ... Quá buồn cười.
Tần Tiêu lần đầu tiên thấy một con mèo có biểu tình sinh động phong phú như vậy, thông nhân tính như thế.
Anh nhếch khóe môi, đôi mắt đen nhánh ẩn chứa ba phần ý cười tinh tế: "Quách Tử, nó đòi cậu đưa hộp cơm."
Tần Tiêu nói một cách chắc chắn chứ không phải là câu nghi vấn, rất khẳng định truyền đạt yêu cầu của Bạch Hạ Hạ.
Bạch Hạ Hạ đang ỉu xìu, bị vuốt ve với dáng vẻ chán nản.
Cô nghe thế thì vui vẻ cực kỳ: Chỗ này có người thông minh.
“Meo meo!” Tên ngốc, nhìn người ta đi, hiểu ý mèo biết bao!
Đầu nhỏ điên cuồng gật như gà con mổ thóc, cô còn vươn chân mèo non nớt ra, từ chối bàn tay để ở trước mặt dù rất cảm động: “Meo ~”
“Tên ngốc nghếch, tôi không chơi với đồ ngốc.”
Mèo con lấy chân trái chống lại tay phải của Quách Triều Minh, Tống Bắc cũng không nhịn được nữa, ông nhìn Quách Triều Minh đang mờ mịt ngơ ngác thì vỗ đùi cười ha hả: “Tiểu Quách, may mà cậu không có nghe tôi.”
Quách Triều Minh: “Hả?”
Tống Bắc nghiêm túc cảnh cáo: “Chúng ta không vội lấy vợ, vẫn nên đợi một chút thì hơn. Tạm thời lấy hay không cũng chẳng sao, chỉ sợ cậu trộm gà không được còn mất nắm gạo.”
Ngay cả mèo cũng không đối phó nổi, lừa về nhà không được thì còn trông chờ cậu cưới vợ kiểu gì? Nằm mơ đi cho nhanh.
Haiz, các anh em cấp dưới độc thân của tôi, ngày nào Tống Bắc cũng buồn rầu: Sao đám nhóc này không học được sự trưởng thành chín chắn của ông chút nào nhỉ?
Còn không thông minh hiểu chuyện bằng một con mèo, dù sao thì Bạch Hạ Hạ còn biết tìm người, bọn tội phạm chán sống đó bị bắt giữ ngay. Tống Bắc vừa nghĩ thì càng sầu hơn.
Nỗi đau của Trung Đoàn Trưởng không ai hay, nỗi sầu của Trung Đoàn Trưởng không ai thèm để ý.
Tần Tiêu và Quách Triều Minh dồn hết sự chú ý vào Bạch Hạ Hạ, cái đầu mèo tròn vo với bộ lông bù xù gật lên gật xuống, hai con ngươi khác màu xinh đẹp lộng lẫy.
Quách Triều Minh có hơi thẹn quá hóa giận.
Anh ta, Hải Vương Quách được mèo ưu ái từ nhỏ lại gặp thất bại trước mặt thú cưng mới mà bản thân yêu thích, thất bại mất mặt còn không so sánh được với tên người mặt đơ Tần Tiêu.
Ra vẻ chững chạc.
Bạch Hạ Hạ không cho anh ta sờ thì anh ta càng muốn sờ.
Quách Triều Minh cố tình duỗi tay trái trống không ra, bàn tay ma quỷ lướt nhanh qua Bạch Hạ Hạ. Anh ta dùng bản lĩnh của lính trinh sát, thực hiện động tác giả rồi nhân lúc mèo con ngửa ra sau mà nhanh chóng đánh úp từ dưới gốc đuôi.
Nắm chặt cái đuôi mèo mềm mại, đè lưng cô lại rồi vuốt một cách điên cuồng.
Bạch Hạ Hạ: ???
Cản phía trước thì không cản được phía sau. Cô bị Quách Triều Minh gian xảo đánh úp thành công, anh ta còn lật cô lại rồi vuốt xuôi vuốt ngược, sờ tới sờ lui, cô bị vuốt tới mức bại biệt.
Cả người của Bạch Hạ Hạ không vững, chân nhỏ không túm được mặt đất. Cô vừa càu nhàu vừa trở người theo động tác của Quách Triều Minh.
Trời đất quay cuồng, khi mèo tỉnh táo lại thì nó đã nằm liệt dưới bàn ăn.
Bạch Hạ Hạ: “...” Hu hu hu, tôi bị vấy bẩn, tôi muốn đi tắm.
Chân nhỏ đầy lông dừng lại trên không trung một cách khó xử, Bạch Hạ Hạ trở chân thấy đệm thịt của mình dính toàn bụi đất.
“Meo~” Bạch Hạ Hạ hơi bối rối, cô làm người lâu rồi nên không thể chịu đựng được việc ăn đồ bẩn.
Nhưng cô cũng không thể để một người bệnh cứ giơ táo cho mình gặm được, Bạch Hạ Hạ quay đầu sang trái rồi sang phải, nhìn khắp mọi nơi.
“Meo!!” Anh chờ tôi chút, Bạch Hạ Hạ nhìn thoáng qua đồng chí Quách đang vừa lải nhải vừa kéo bàn ăn.
Chân mèo vỗ nhẹ hai cái lên cổ tay đang cầm dao gọt hoa quả của Tần Tiêu, anh thấy Bạch Hạ Hạ nhẹ nhàng nhảy xuống đất, chạy vụt tới bên chân của Quách Triều Minh đang dọn đồ ăn rồi đi quanh ống quần của anh ta, vừa kêu vừa quay quanh.
Quách Triều Minh đang mở ra từng hộp xốp nhựa trắng đựng cơm.
Bốn người đàn ông ăn cơm, mọi người ai cũng vừa mệt vừa đói nên Quách Triều Minh mua đủ bảy món ăn.
Mở hộp cơm ra, mùi cơm thơm ngào ngạt ập lên mũi. Bạch Hạ Hạ che cái bụng xẹp lép của mình lại rồi kêu lắp bắp một cách đáng thương.
Tiếng kêu vừa nức nở vừa tủi thân làm cho người nghe phải mềm lòng.
Quả thực quá là dễ thương!
“Từ từ, từ từ! Còn chưa dọn cơm mà.” Quách Triều Minh cầm đũa gỗ trong tay, Bạch Hạ hạ liên tục quay quanh chân anh ta, ám chỉ mà nhìn bàn ăn.
Bàn ăn không cao, thực ra với sức bật của Bạch Hạ Hạ thì việc nhảy lên bàn ăn dễ như trở bàn tay nhưng cô cũng tự biết thân bẩn thỉu, lại còn là một con mèo nữa nên sao mà nhảy lên đó làm phiền người khác được.
Quách Triều Minh bị Bạch Hạ Hạ quấn lấy tới mức hết cách, một người một mèo, ông nói gà bà nói vịt.
Bạch Hạ Hạ sốt ruột tới mức quay vòng vòng bên chân anh ta, cố gắng giơ chân lên chỉ hộp cơm: “Hiểu chưa? Xé xuống nửa miếng cho tôi.”
Quách Triều Minh hiểu rồi, hiểu ngay lập tức.
Anh ta thấy mèo nhỏ ngửa đầu nhìn thức ăn trên bàn một cách đầy khát vọng.
“Chút nữa để phần cho mày.”
Bạch Hiểu Hiểu tức chết, cái tên ngốc này! Chân mèo nhỏ nhắn vỗ liên tục lên bắp chân của Quách Triều Minh với vẻ hung dữ. Mắt cô nhìn chằm chằm bàn ăn, hai chân lần lượt làm động tác xé ra hai bên: “Xé một nửa hộp cơm cho tôi.”
Cô đã không được ăn táo lâu rồi.
Quê hương của Bạch Hạ Hạ trồng rất nhiều táo, trước khi chết ở đời trước, hầu như ngày nào cô cũng ăn hai ba quả.
Răng rắc răng rắc, cô cực kỳ thích gặm.
Quách Triều Minh thấy lông mèo mềm mại của Bạch Hạ Hạ cọ mình, nhớ tới kinh nghiệm nuôi mèo dày dặn thì thấy bản thân đúng là gặp thời rồi.
Anh ta nhanh chóng dọn thức ăn, định bưng toàn bộ bàn ăn tới trên giường bệnh.
Anh ta ngồi xổm xuống, trấn an mà sờ cái đầu mèo tròn vo của Bạch Hạ Hạ: "Ngoan, cho sờ một cái."
“...”
Bạch Hạ Hạ: Tên này tưởng cô tới đòi được vuốt hả? Tôi là con mèo buông thả như vậy à? “... Meo!” Cái đuôi dài xù lông sau mông của Bạch Hạ Hạ vẫy lên vẫy xuống, vỗ bộp bộp: “Meo ~ “
“Tên ngốc này, uổng cho có một gương mặt thông minh.”
Gương mặt bị lớp lông dài xinh đẹp bao phủ của mèo Ba Tư không kìm được mà lộ ra biểu cảm không còn gì luyến tiếc và chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Bạch Hạ Hạ bị vuốt đến mức tức không nổi.
Tống Bắc: ... Quá buồn cười.
Tần Tiêu lần đầu tiên thấy một con mèo có biểu tình sinh động phong phú như vậy, thông nhân tính như thế.
Anh nhếch khóe môi, đôi mắt đen nhánh ẩn chứa ba phần ý cười tinh tế: "Quách Tử, nó đòi cậu đưa hộp cơm."
Tần Tiêu nói một cách chắc chắn chứ không phải là câu nghi vấn, rất khẳng định truyền đạt yêu cầu của Bạch Hạ Hạ.
Bạch Hạ Hạ đang ỉu xìu, bị vuốt ve với dáng vẻ chán nản.
Cô nghe thế thì vui vẻ cực kỳ: Chỗ này có người thông minh.
“Meo meo!” Tên ngốc, nhìn người ta đi, hiểu ý mèo biết bao!
Đầu nhỏ điên cuồng gật như gà con mổ thóc, cô còn vươn chân mèo non nớt ra, từ chối bàn tay để ở trước mặt dù rất cảm động: “Meo ~”
“Tên ngốc nghếch, tôi không chơi với đồ ngốc.”
Mèo con lấy chân trái chống lại tay phải của Quách Triều Minh, Tống Bắc cũng không nhịn được nữa, ông nhìn Quách Triều Minh đang mờ mịt ngơ ngác thì vỗ đùi cười ha hả: “Tiểu Quách, may mà cậu không có nghe tôi.”
Quách Triều Minh: “Hả?”
Tống Bắc nghiêm túc cảnh cáo: “Chúng ta không vội lấy vợ, vẫn nên đợi một chút thì hơn. Tạm thời lấy hay không cũng chẳng sao, chỉ sợ cậu trộm gà không được còn mất nắm gạo.”
Ngay cả mèo cũng không đối phó nổi, lừa về nhà không được thì còn trông chờ cậu cưới vợ kiểu gì? Nằm mơ đi cho nhanh.
Haiz, các anh em cấp dưới độc thân của tôi, ngày nào Tống Bắc cũng buồn rầu: Sao đám nhóc này không học được sự trưởng thành chín chắn của ông chút nào nhỉ?
Còn không thông minh hiểu chuyện bằng một con mèo, dù sao thì Bạch Hạ Hạ còn biết tìm người, bọn tội phạm chán sống đó bị bắt giữ ngay. Tống Bắc vừa nghĩ thì càng sầu hơn.
Nỗi đau của Trung Đoàn Trưởng không ai hay, nỗi sầu của Trung Đoàn Trưởng không ai thèm để ý.
Tần Tiêu và Quách Triều Minh dồn hết sự chú ý vào Bạch Hạ Hạ, cái đầu mèo tròn vo với bộ lông bù xù gật lên gật xuống, hai con ngươi khác màu xinh đẹp lộng lẫy.
Quách Triều Minh có hơi thẹn quá hóa giận.
Anh ta, Hải Vương Quách được mèo ưu ái từ nhỏ lại gặp thất bại trước mặt thú cưng mới mà bản thân yêu thích, thất bại mất mặt còn không so sánh được với tên người mặt đơ Tần Tiêu.
Ra vẻ chững chạc.
Bạch Hạ Hạ không cho anh ta sờ thì anh ta càng muốn sờ.
Quách Triều Minh cố tình duỗi tay trái trống không ra, bàn tay ma quỷ lướt nhanh qua Bạch Hạ Hạ. Anh ta dùng bản lĩnh của lính trinh sát, thực hiện động tác giả rồi nhân lúc mèo con ngửa ra sau mà nhanh chóng đánh úp từ dưới gốc đuôi.
Nắm chặt cái đuôi mèo mềm mại, đè lưng cô lại rồi vuốt một cách điên cuồng.
Bạch Hạ Hạ: ???
Cản phía trước thì không cản được phía sau. Cô bị Quách Triều Minh gian xảo đánh úp thành công, anh ta còn lật cô lại rồi vuốt xuôi vuốt ngược, sờ tới sờ lui, cô bị vuốt tới mức bại biệt.
Cả người của Bạch Hạ Hạ không vững, chân nhỏ không túm được mặt đất. Cô vừa càu nhàu vừa trở người theo động tác của Quách Triều Minh.
Trời đất quay cuồng, khi mèo tỉnh táo lại thì nó đã nằm liệt dưới bàn ăn.
Bạch Hạ Hạ: “...” Hu hu hu, tôi bị vấy bẩn, tôi muốn đi tắm.
Danh sách chương