Tên dở hơi này chui từ đâu ra vậy? Tự mình hiểu sai ý mà còn thẹn quá hóa giận trả thù ngược lại mèo. Thế cũng thôi đi, còn dùng tới binh pháp nữa chứ.
Bắt nạt con mèo chân ngắn không có tay như cô đúng không? Bạch Hạ Hạ thở hổn hển, bộ lông mềm mại rối tung trông như bị sét đánh, mèo con nhe răng ra khè.
Cô hùng hổ lao lên bàn ăn, Quách Triều Minh thành công chỉ với một chiêu thì cảm thấy thỏa mãn.
Nhanh chân… Chạy.
Bạch Hạ Hạ thò đầu mèo ra từ dưới bàn ăn rồi nhìn trái nhìn phải.
Cô chống cái gáy bên bàn ăn, nhìn thấy một bóng dáng màu xanh thẫm đã đi xa qua khe cửa được đóng kín.
“...???” Tên này có phải đàn ông không vậy?
Bạch Hạ Hạ: “Meo meo meo!”... Chết tiệt!
Mèo con ỉu xìu ấm ức tới mức nhe răng ra khè, vừa hung dữ vừa đáng yêu.
Tống Bắc có thể nghe ra câu chửi rất quen thuộc từ tiếng kêu meo meo du dương của mèo nhỏ.
Bạch Hạ Hạ: Chết tiệt!
Tần Tiêu đưa tay lên miệng rồi ho khan, giọng nói của anh ẩn chứa chút ý cười, nhẹ nhàng lên giọng ở âm cuối: “Lại đây ăn đi!”
Bạch Hạ Hạ đi qua, giũ phẳng bộ lông xù trước. Cô chạy lại phía dưới bàn ăn, đè thấp người xuống rồi giũ loạn xạ. Mãi mà vẫn không trở người được nên cô lấy chân chải vuốt bộ lông bù xù một cách nghiêm túc.
Trông như một bé gái không chịu đi ra ngoài với bộ dạng lôi thôi, muốn bảo đảm bộ tóc dài xinh đẹp của bản thân suôn mượt thẳng tắp, không phải chịu xấu hổ mới vừa lòng mà đi ra bàn ăn.
Bé mèo Ba Tư xinh đẹp cao quý kia đã trở lại, chỉ là màu lông hơi xám.
Tần Tiêu và Tống Bắc: “(⊙o⊙) “
Con mèo vểnh cái đuôi to lên rồi nhẹ nhàng nhảy lên ghế nhỏ.
Phát hiện vài miếng táo được đặt ngay ngắn trong hộp cơm nhựa màu trắng.
Hẳn là Quách Triều Minh đã xé ra để bồi thường trong lúc cô đang lăn lộn dưới bàn ăn.
Coi như tên nhóc kia biết điều.
Mèo thích sạch sẽ, thường thích liếm móng của mình. Bạch Hạ Hạ vừa sợ dơ vừa sợ ăn lông nên trước giờ không có thói quen này.
Ở trong núi, cô thường xuyên rửa chân với nước suối sạch, hiện tại không có điều kiện để làm thế. Cô do dự, chậm chạp nhìn chằm chằm cái chân trắng muốt một cách miễn cưỡng…
Không muốn liếm lắm.
Bé mèo Ba Tư nghiêm mặt, dáng vẻ cụp mắt làm cho người khác cực kỳ yêu mến, nghiêm túc như một cô nhóc học sinh.
Sinh động hết sức.
Tần Tiêu sửng sốt khi nhìn hiểu được sự ghét bỏ từ trên gương mặt mèo vô cảm dưới lớp lông xù kia.
Tần Tiêu: "Con mèo này, thích sạch sẽ như thế à." Ngay cả chân mà cũng không muốn liếm. Anh chưa từng thấy con mèo nào vừa soi mói vừa thích sạch sẽ như thế.
“Meo ~” Bạch Hạ Hạ rút chân về, dứt khoát cúi đầu, từ bỏ dùng móng vuốt, cắn một ngụm thịt táo giòn rụm rồi ăn răng rắc.
Cô chỉ dùng miệng cắn táo, cái chân lông xù đè lên băng ghế nhỏ, cuộn tròn về phía sau với vẻ đáng thương.
Thịt táo nhích tới nhích lui trong hộp cơm, Bạch Hạ Hạ ăn một cách rất gian nan.
“Tao giúp mày lau.”
Tần Tiêu cầm chiếc khăn, nắm cái chân dơ đang cuộn lại của Bạch Hạ Hạ lên rồi nhịn không được mà sờ tai mèo nhỏ.
“Meo ~” Lòng bàn tay hơi ngứa, lỗ tai run rẩy một cách căng thẳng trong lòng bàn tay anh. Trái tim của Tần Tiêu tâm lại mềm mại thêm chút, cảm giác khi sờ lớp lông xù thỏa mãn một cách kỳ lạ, lúc này Tần Tiêu cảm thấy như thế.
Bạch Hạ Hạ ngoan ngoãn đưa chân ra, Tần Tiêu lau rất nghiêm túc, ngay cả phần lông trong khe hở giữa ngón chân cũng không bỏ qua, không hề qua loa chút nào. Anh còn lau sạch các móng chân đang duỗi ra của Bạch Hạ Hạ: “Mày nên mài móng đi.”
Việc mèo thích tóm đồ cũng có ý muốn mài móng. Móng được mài càng bén thì càng dễ dùng.
Con mèo này… Không chỉ thích sạch sẽ, không thích liếm lông, hình như còn không biết mài móng.
Tần Tiêu lau sạch hai chân trước sau của mèo con một cách cẩn thận rồi thả tay vứt chiếc khăn đi.
“Cám ơn ~” Bạch Hạ Hạ nghiêm túc nói cảm ơn, vui vẻ tới mức nổi bóng bóng trong lòng, cô chọn đúng người rồi.
Không phải ai cũng chịu chăm sóc động vật, đợi chút nữa lại tìm cơ hội để ăn vạ anh mới được.
Tôi cứu mạng anh, anh nuôi tôi cũng chẳng có gì quá đáng đúng chứ?
Bạch Hạ Hạ nhìn gương mặt lạnh lùng của người thanh niên, duỗi cái chân sạch sẽ sờ mu bàn tay Tần Tiêu rồi tiếp tục cúi đầu “Răng rắc~ “
Thầm nghĩ: Trông người này lạnh lùng khó gần nhưng thật ra lại là một người dịu dàng. Dù sao đi nữa, người chịu đối xử với mèo một cách nghiêm túc thì hẳn là rất mềm lòng.
Bạch Hạ Hạ chú tâm ăn táo, cái chân lông trắng xù xù sờ lên vỏ táo, ăn một cách vui vẻ.
Quách Triều Minh và Lỗ Kiến Hoa ra ngoài rửa tay rồi cùng nhau về phòng bệnh, Lỗ Kiến Hoa đổ đầy mồ hôi trên đầu, trên tay còn xách hai hộp cơm nhựa.
Tống Bắc cũng trở về sau khi rửa tay xong, ông ấy đưa một cái khăn lông ướt cho Tần Tiêu, bảo anh lau tay.
Bàn ăn được đặt trên giường bệnh, Lỗ Kiến Hoa mở hộp cơm nhựa ra, bên trong đầy ắp súp gà và cháo trắng.
"Cậu cứ dưỡng bệnh cho tốt trong khoảng thời gian này, đừng lo chuyện trong căn cứ, chúng tôi sẽ thẩm vấn mấy người Lão Liêu." Tống Bắc đẩy súp gà và cháo trắng đặc sệt tới trước mặt Tần Tiêu.
Đồ ăn trên bàn có cả mặn lẫn chay, Quách Triều Minh trông có vẻ tùy tiện nhưng khi thật sự làm việc lại rất cẩn thận chu đáo.
Đa số là mấy món ăn thanh đạm chứ không chứa dầu mỡ, ớt cay.
Ba người đều đói bụng, ngẫu nhiên nói vài câu trong lúc ăn.
Phần lớn là Tống Bắc cằn nhằn lải nhải, nói với Tần Tiêu mấy chuyện trong căn cứ hai ngày nay. Ngẫu nhiên sẽ xen vào mấy câu hóng hớt, Bạch Hạ Hạ vừa cắn táo vừa dựng thẳng lỗ tai lên nghe: Một khi đàn ông nhiều chuyện thì không hề thua kém phụ nữ chút nào.
Nghe đi, Trung Đoàn Trưởng hóng hớt nhiều chuyện thật.
Tống Bắc là một người rất thú vị. Trò chuyện vui tính hài hước, giọng nói trầm bổng, như thể đang nghe tiết mục tấu nói vậy, Bạch Hạ Hạ nghiêm túc nghe như đang coi TV.
Chẳng qua ông ấy làm lãnh đạo lâu rồi nên cứ thích nói kèm theo mấy lời dạy dỗ, nói hết mọi thứ trong lòng ra cho người khác nghe.
Bạch Hạ Hạ nhìn khắp xung quanh, trừ cô ra thì không ai hưởng ứng Trung Đoàn Trưởng cả.
Cô rơi mấy hàng nước mắt thương cảm thay ông ấy.
Tống Bắc nói một cách hăng hái, ông ấy cảm thấy khát rồi nâng tay lấy cái ly.
Tần Tiêu ngồi đối diện với khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai, mày kiếm nhướn lên, ánh mắt hơi mơ màng như đang phân tâm. Vị đồng chí họ Lỗ kia thì cắm đầu vào hộp cơm, hai mắt nhìn chằm chằm thức ăn, chiếc đũa khua cơm vèo vèo.
Bắt nạt con mèo chân ngắn không có tay như cô đúng không? Bạch Hạ Hạ thở hổn hển, bộ lông mềm mại rối tung trông như bị sét đánh, mèo con nhe răng ra khè.
Cô hùng hổ lao lên bàn ăn, Quách Triều Minh thành công chỉ với một chiêu thì cảm thấy thỏa mãn.
Nhanh chân… Chạy.
Bạch Hạ Hạ thò đầu mèo ra từ dưới bàn ăn rồi nhìn trái nhìn phải.
Cô chống cái gáy bên bàn ăn, nhìn thấy một bóng dáng màu xanh thẫm đã đi xa qua khe cửa được đóng kín.
“...???” Tên này có phải đàn ông không vậy?
Bạch Hạ Hạ: “Meo meo meo!”... Chết tiệt!
Mèo con ỉu xìu ấm ức tới mức nhe răng ra khè, vừa hung dữ vừa đáng yêu.
Tống Bắc có thể nghe ra câu chửi rất quen thuộc từ tiếng kêu meo meo du dương của mèo nhỏ.
Bạch Hạ Hạ: Chết tiệt!
Tần Tiêu đưa tay lên miệng rồi ho khan, giọng nói của anh ẩn chứa chút ý cười, nhẹ nhàng lên giọng ở âm cuối: “Lại đây ăn đi!”
Bạch Hạ Hạ đi qua, giũ phẳng bộ lông xù trước. Cô chạy lại phía dưới bàn ăn, đè thấp người xuống rồi giũ loạn xạ. Mãi mà vẫn không trở người được nên cô lấy chân chải vuốt bộ lông bù xù một cách nghiêm túc.
Trông như một bé gái không chịu đi ra ngoài với bộ dạng lôi thôi, muốn bảo đảm bộ tóc dài xinh đẹp của bản thân suôn mượt thẳng tắp, không phải chịu xấu hổ mới vừa lòng mà đi ra bàn ăn.
Bé mèo Ba Tư xinh đẹp cao quý kia đã trở lại, chỉ là màu lông hơi xám.
Tần Tiêu và Tống Bắc: “(⊙o⊙) “
Con mèo vểnh cái đuôi to lên rồi nhẹ nhàng nhảy lên ghế nhỏ.
Phát hiện vài miếng táo được đặt ngay ngắn trong hộp cơm nhựa màu trắng.
Hẳn là Quách Triều Minh đã xé ra để bồi thường trong lúc cô đang lăn lộn dưới bàn ăn.
Coi như tên nhóc kia biết điều.
Mèo thích sạch sẽ, thường thích liếm móng của mình. Bạch Hạ Hạ vừa sợ dơ vừa sợ ăn lông nên trước giờ không có thói quen này.
Ở trong núi, cô thường xuyên rửa chân với nước suối sạch, hiện tại không có điều kiện để làm thế. Cô do dự, chậm chạp nhìn chằm chằm cái chân trắng muốt một cách miễn cưỡng…
Không muốn liếm lắm.
Bé mèo Ba Tư nghiêm mặt, dáng vẻ cụp mắt làm cho người khác cực kỳ yêu mến, nghiêm túc như một cô nhóc học sinh.
Sinh động hết sức.
Tần Tiêu sửng sốt khi nhìn hiểu được sự ghét bỏ từ trên gương mặt mèo vô cảm dưới lớp lông xù kia.
Tần Tiêu: "Con mèo này, thích sạch sẽ như thế à." Ngay cả chân mà cũng không muốn liếm. Anh chưa từng thấy con mèo nào vừa soi mói vừa thích sạch sẽ như thế.
“Meo ~” Bạch Hạ Hạ rút chân về, dứt khoát cúi đầu, từ bỏ dùng móng vuốt, cắn một ngụm thịt táo giòn rụm rồi ăn răng rắc.
Cô chỉ dùng miệng cắn táo, cái chân lông xù đè lên băng ghế nhỏ, cuộn tròn về phía sau với vẻ đáng thương.
Thịt táo nhích tới nhích lui trong hộp cơm, Bạch Hạ Hạ ăn một cách rất gian nan.
“Tao giúp mày lau.”
Tần Tiêu cầm chiếc khăn, nắm cái chân dơ đang cuộn lại của Bạch Hạ Hạ lên rồi nhịn không được mà sờ tai mèo nhỏ.
“Meo ~” Lòng bàn tay hơi ngứa, lỗ tai run rẩy một cách căng thẳng trong lòng bàn tay anh. Trái tim của Tần Tiêu tâm lại mềm mại thêm chút, cảm giác khi sờ lớp lông xù thỏa mãn một cách kỳ lạ, lúc này Tần Tiêu cảm thấy như thế.
Bạch Hạ Hạ ngoan ngoãn đưa chân ra, Tần Tiêu lau rất nghiêm túc, ngay cả phần lông trong khe hở giữa ngón chân cũng không bỏ qua, không hề qua loa chút nào. Anh còn lau sạch các móng chân đang duỗi ra của Bạch Hạ Hạ: “Mày nên mài móng đi.”
Việc mèo thích tóm đồ cũng có ý muốn mài móng. Móng được mài càng bén thì càng dễ dùng.
Con mèo này… Không chỉ thích sạch sẽ, không thích liếm lông, hình như còn không biết mài móng.
Tần Tiêu lau sạch hai chân trước sau của mèo con một cách cẩn thận rồi thả tay vứt chiếc khăn đi.
“Cám ơn ~” Bạch Hạ Hạ nghiêm túc nói cảm ơn, vui vẻ tới mức nổi bóng bóng trong lòng, cô chọn đúng người rồi.
Không phải ai cũng chịu chăm sóc động vật, đợi chút nữa lại tìm cơ hội để ăn vạ anh mới được.
Tôi cứu mạng anh, anh nuôi tôi cũng chẳng có gì quá đáng đúng chứ?
Bạch Hạ Hạ nhìn gương mặt lạnh lùng của người thanh niên, duỗi cái chân sạch sẽ sờ mu bàn tay Tần Tiêu rồi tiếp tục cúi đầu “Răng rắc~ “
Thầm nghĩ: Trông người này lạnh lùng khó gần nhưng thật ra lại là một người dịu dàng. Dù sao đi nữa, người chịu đối xử với mèo một cách nghiêm túc thì hẳn là rất mềm lòng.
Bạch Hạ Hạ chú tâm ăn táo, cái chân lông trắng xù xù sờ lên vỏ táo, ăn một cách vui vẻ.
Quách Triều Minh và Lỗ Kiến Hoa ra ngoài rửa tay rồi cùng nhau về phòng bệnh, Lỗ Kiến Hoa đổ đầy mồ hôi trên đầu, trên tay còn xách hai hộp cơm nhựa.
Tống Bắc cũng trở về sau khi rửa tay xong, ông ấy đưa một cái khăn lông ướt cho Tần Tiêu, bảo anh lau tay.
Bàn ăn được đặt trên giường bệnh, Lỗ Kiến Hoa mở hộp cơm nhựa ra, bên trong đầy ắp súp gà và cháo trắng.
"Cậu cứ dưỡng bệnh cho tốt trong khoảng thời gian này, đừng lo chuyện trong căn cứ, chúng tôi sẽ thẩm vấn mấy người Lão Liêu." Tống Bắc đẩy súp gà và cháo trắng đặc sệt tới trước mặt Tần Tiêu.
Đồ ăn trên bàn có cả mặn lẫn chay, Quách Triều Minh trông có vẻ tùy tiện nhưng khi thật sự làm việc lại rất cẩn thận chu đáo.
Đa số là mấy món ăn thanh đạm chứ không chứa dầu mỡ, ớt cay.
Ba người đều đói bụng, ngẫu nhiên nói vài câu trong lúc ăn.
Phần lớn là Tống Bắc cằn nhằn lải nhải, nói với Tần Tiêu mấy chuyện trong căn cứ hai ngày nay. Ngẫu nhiên sẽ xen vào mấy câu hóng hớt, Bạch Hạ Hạ vừa cắn táo vừa dựng thẳng lỗ tai lên nghe: Một khi đàn ông nhiều chuyện thì không hề thua kém phụ nữ chút nào.
Nghe đi, Trung Đoàn Trưởng hóng hớt nhiều chuyện thật.
Tống Bắc là một người rất thú vị. Trò chuyện vui tính hài hước, giọng nói trầm bổng, như thể đang nghe tiết mục tấu nói vậy, Bạch Hạ Hạ nghiêm túc nghe như đang coi TV.
Chẳng qua ông ấy làm lãnh đạo lâu rồi nên cứ thích nói kèm theo mấy lời dạy dỗ, nói hết mọi thứ trong lòng ra cho người khác nghe.
Bạch Hạ Hạ nhìn khắp xung quanh, trừ cô ra thì không ai hưởng ứng Trung Đoàn Trưởng cả.
Cô rơi mấy hàng nước mắt thương cảm thay ông ấy.
Tống Bắc nói một cách hăng hái, ông ấy cảm thấy khát rồi nâng tay lấy cái ly.
Tần Tiêu ngồi đối diện với khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai, mày kiếm nhướn lên, ánh mắt hơi mơ màng như đang phân tâm. Vị đồng chí họ Lỗ kia thì cắm đầu vào hộp cơm, hai mắt nhìn chằm chằm thức ăn, chiếc đũa khua cơm vèo vèo.
Danh sách chương