Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

"Phải trở về rồi, mọi người nhớ nhà không?"

Lương Tiểu Muội vừa nghe nói phải về nhà, đôi mắt lập tức tối sầm lại, ra ngoài mấy ngày nay, ngày nào cô bé cũng được ăn no, chị dâu còn mua kem que cho cô bé ăn. Đây quả thật là những ngày tháng thần tiên, nếu như có thể, có bé thà rằng sống ở bên ngoài cùng chị dâu chứ không thèm trở về nhìn sắc mặt của Lưu Ngọc Mai và Giang Đào.

Lương Tiểu Muội không ngừng lắc đầu, cúi đầu không nói lời nào, phản ứng của Tranh Tranh cũng không khác gì so với cô bé.

Tô Duy Duy cười véo mặt bọn nhóc, một tay véo một đứa, đừng nói, mặc dù ra ngoài chỉ được ba ngày, nhưng mặt của hai đứa nhóc này rõ ràng tròn lên rồi, lúc véo vào xúc cảm không cần nói cũng biết thoải mái bao nhiêu, cô cười bảo: "Đừng sợ, chị vẫn còn tiền đây, khi đó chúng ta lén mua đồ ăn ngon, cho Tráng Tráng và Hồng Hồng thèm chết."

Lương Tiểu Muội và Tranh Tranh nhìn nhau một cái, vui mừng khôn xiết.



Cả chặng đường trở về Tô Duy Duy vẫn luôn suy nghĩ lúc về nhà sẽ đối phó với Lưu Ngọc Mai khó khăn này thế nào. Cô đạp xe đạp vừa mới đi tới cửa nhà đã nhìn thấy Lưu Ngọc Mai, Lương Phú Quý, Tạ Chấn Giang, Tạ Bảo Vân và Giang Đào đang vác cái cuốc về. Ba ngày ngắn ngủi không gặp, mấy người này đen đến mức khiến người ta không dám nhận, nước da của Lương Phú Quý vốn dĩ đã thô đi có điều không được rõ ràng, nhưng khuôn mặt của Tạ Bảo Vân và Giang Đào quả thực không thể so sánh được với trước đây, đặc biệt là Tạ Bảo Vân.

Mặc dù Tạ Bảo Vân là người nông thôn, nhưng cô ta còn nhỏ tuổi, từ nhỏ đã được Lưu Ngọc Mai cưng chiều cho tới lớn. Sau khi Lưu Ngọc Mai dẫn theo cô ta tái giá, chưa bao giờ để cô ta làm việc đồng áng. Đúng là mặc dù Tạ Bảo Vận cũng có từng nhổ cỏ giúp gia đình, nhưng những công việc đồng áng thì thật sự chưa từng làm. Lần này Tô Duy Duy quẳng gánh, nhân công của Lưu Ngọc Mai không đủ, chỉ đành bảo cô ta trở về giúp. Cô ta ra ngoài từ bốn giờ sáng, bảy, tám giờ tối mới trở về, buổi trưa thì ăn chút bánh mì lạnh lẽo cứng ngắc ở ngoài ruộng cho đỡ đói. Mà đây không phải là điều quan trọng nhất, đối với con gái mà nói thứ quan trọng nhất chính là khuôn mặt này. Bởi vì ánh nắng mặt trời gay gắt, Tạ Bảo Vân phơi nắng quá nhiều, da dẻ đỏ lên, đổ mồ hôi thì da còn đau như muốn lấy mạng. Cô ta vốn dĩ đã thích chưng diện, chịu khổ cộng thêm việc xấu đi khiến cô ta vô cùng bực dọc, trước mắt chỉ thiếu một nơi để phát tiết.

Cái này đều do ai? Nếu không phải do Tô Duy Duy cô ta có thể thảm như vậy sao? Hơn nữa cô ta nghi ngờ Tô Duy Duy cố ý, bọn họ chân trước khó khăn lắm mới làm xong mấy công việc đồng áng, chân sau cô đã trở về rồi, quả thực là tức chết người! Tạ Bảo Vân lạnh mặt, ném cây cuốc xuống một cái, tức giận nói: "Tô Duy Duy cô thật sự đủ giỏi rồi đó, bỏ lại công việc trong nhà không lo. Bây giờ hay rồi, bọn tôi mệt lã người khó khăn lắm mới làm xong công việc trên mười mấy mẫu đất thì cô trở về, cô cũng thật sự biết nhặt lượm những gì có sẵn đó, có người làm con dâu như cô vậy sao?"

Cô ta nổi giận quả thật rất đúng lúc, Lưu Ngọc Mai chỉ cảm thấy hả giận, những người khác cũng nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng.

Tô Duy Duy nhìn chằm chằm Tạ Bảo Vân đang tức đến đỏ mặt tía tai, chớp chớp mắt: "Cô là ai vậy?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện