Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

"..." Tạ Bảo Vân vốn đã thích chưng diện, lời này của Tô Duy Duy quả thực đã chọc vào trong lòng cô ta. Da cô ta vốn đã không trắng, phơi nắng thế này thì càng không ra hình thù gì rồi. Tô Duy Duy thì trước giờ không hề chống nắng, nhưng phơi thế nào cũng không đen đi được. Trước mắt cô ta và Tô Duy Duy một đen một trắng, Tô Duy Duy còn châm biếm cô ta như vậy, chuyên chọc vào chỗ đau của cô ta, Tạ Bảo Vân suýt chút nữa tức phát khóc: "Nếu không phải do cô tôi có thể phơi thành thế này sao? Cô thật sự quá ích kỷ! Vì để bản thân mình hưởng phúc mà ném toàn bộ công việc đồng áng sang cho tôi!"

Sau khi nói xong, vẻ mặt cô ta ai oán nhìn thẳng vào Tô Duy Duy giống như Tô Duy Duy giết cả nhà cô ta vậy.

Tô Duy Duy để Tranh Tranh xuống, không nhịn được cười: “Giao việc đồng áng của cô cho tôi sao? Cô đang nói đùa sao, mỗi người trong nhà này đều ăn lương thực thu hoạch được, việc đồng áng ai cũng phải có phần, tại sao đây lại là công việc của tôi? Chẳng lẽ số lương thực nhà này thu hoạch được đều đưa cho tôi sao?”

Tạ Bảo Vân ngây ngốc, cô ta biết Tô Duy Duy nói không sai, nhưng cô ta biết con người Lưu Ngọc Mai, mặc dù Lưu Ngọc Mai đối xử với cô ta rất tốt nhưng bà ta vẫn thương con trai của mình. Theo quan điểm của Lưu Ngọc Mai thì Giang Đào mới là người một nhà, cô ta là con gái sắp gả ra ngoài. Nếu Tô Duy Duy không làm, Giang Đào cũng không làm như vậy thì tất cả việc đồng áng đều đổ dồn lên đầu cô ta. Nếu làm việc đồng áng quá nhiều làn da sẽ bị thô ráp, da cô ta vốn đã ngăm đen, không xinh đẹp tươi ngon như Tô Duy Duy, nếu đen hơn...

Tạ Bảo Vân sợ run cả người, lúc này mới hung dữ nói: “Trong nhà không phải có phân công rồi sao? Không phải đã nói việc đồng áng để cô, anh trai và chú làm rồi sao?”



“Đã nói? Đã nói với ai? Cô bảo tôi làm là tôi sẽ làm sao?”

Giang Đào nghe xong thì rất tức giận: “Cô không làm thì ai làm? Tôi thấy Bảo Vân nói rất đúng, cô thật sự quá ích kỷ, sao cô có thể bỏ nhiều việc đồng áng để bỏ chạy như vậy? Cô nhìn xem chúng tôi phơi nắng... Hơn nữa lúc trước đã thống nhất rồi, cô làm việc đồng áng tôi ở nhà nấu cơm, cô đừng tưởng rằng chỉ có cô làm việc vất vả, tôi nấu cơm cũng rất vất vả.”

Tô Duy Duy nghe vậy thì tức giận, không khỏi nhếch mép: “Cô vẫn còn mặt mũi nhắc đến chuyện phân công! Cô ở nhà nấu cơm sao? Nấu món gì? Bánh bao bột và bánh mì cắt lát? Không phải nói, ngày nào tôi cũng ăn dưa muối lạnh còn cô chỉ ngồi nhà hưởng mát không làm gì cả, đã được lợi như vậy rồi thì đừng ra vẻ thông minh, nếu đã như vậy rồi thì chúng ta đổi chỗ một chút, chuyện nấu cơm khổ cực như vậy thì để tôi làm, cô đi làm việc đồng áng, như vậy rất được nha?”

Giang Đào tức giận đến mức không nói ra lời, cô ta cũng không phải kẻ ngốc, sao có thể đổi với Tô Duy Duy? Phải biết rằng việc đồng ánh không chỉ ngày mùa mới có, người nông dân một năm bốn mùa đều làm không hết việc đồng áng, phải ra đồng làm c mọi lúc mọi nơi ỏ, da cô ta mềm mại như vậy, không thể phơi nắng đem sạn như Tạ Bảo Vân được.

Giang Đào ôm Tráng Tráng, biết điều không nói gì nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện