Hôm sau, Lệ Dạ Kỳ mở mắt dậy, cảm giác thân thể có gì đó mềm mại tựa vào người, anh rũ mắt nhìn thấy Ngôn Lạc Hi cuộn tròn trong lòng như quả bóng nhỏ, đặc biệt đáng yêu.
Anh đưa tay vuốt nhẹ lọn tóc trên má cô, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn trong sáng mà quyến rũ.
Đã bao lâu rồi họ chưa thức dậy ôm nhau như thế này?
Bây giờ nhìn lại, dường như đã trôi qua cả một đời người.
Anh nhìn tia nước đáng ngờ thoát ra từ khóe miệng cô, rồi nhìn xuống ngực anh, bộ đồ ngủ sẫm màu trở nên sậm hơn ướt sũng.
Anh mỉm cười, cô bé đang mơ điều gì chảy cả nước miếng.
Ngón trỏ mảnh khảnh nhẹ nhàng từ vầng trán mịn màng trượt xuống, cuối cùng dừng lại trên khuôn miệng đỏ tươi hơi hé mở của cô, yết hầu lăn mấy vòng, cuối cùng nhịn không được cúi xuống hôn một cái.
Hơi ấm nóng rực trên môi, Ngôn Lạc Hi bị đánh thức, mở mắt nhìn thấy khuôn mặt tuấn cận kề, cô giật mình trái tim lại rơi về vị trí cũ.
"Anh, anh tỉnh rồi à?" Ngôn Lạc Hi đột nhiên ngồi dậy, trong lòng có chút khó chịu.
Lệ Dạ Kỳ gật đầ:"Ừ, tỉnh rồi, anh làm phiền em sao?”
Ngôn Lạc Hi lắc đầu:”Không, em cũng dậy rồi.
Hôm nay có buổi phỏng vấn, em đi tắm trước."
Lệ Dạ Kỳ nhìn cô chạy trốn, trong mắt mang theo ý cười, nếu như mỗi ngày tỉnh lại đều thế này nhất định sẽ sống rất lâu.
Anh vén chăn ra khỏi giường, thong thả bước vào phòng tắm.
Ngôn Lạc Hi chuẩn bị đánh răng , nhìn thấy anh vào, cô giả vờ nghiêm túc vặn kem đánh răng.
Một bàn tay to vươn tới, lấy đi bàn chải trong tay cô, Lệ Dạ Kỳ nhanh chóng bóp kem ra, sau đó tiến lại gần cô: “Há miệng ra.”
Ngôn Lạc Hi cảnh giác nhìn hắn: "Anh làm gì vậy?"
"Đánh răng."
Ngôn Lạc Hi ngượng muốn chết, vội vàng chộp lấy:”Em không phải đứa trẻ ba tuổi, trả lại cho em”
Lệ Dạ Kỳ vừa mới buông tay ra, tay cô lập tức bay đi, anh cười nhìn cô, kiên nhẫn dỗ dành:”Mở miệng ra, nếu không muốn thằng em của anh dùng vũ lực”
“....”
Ngôn Lạc Hi cảm thấy đạo đức chính trực của người này bị chó tha mất, cô tức giận trừng mắt:"Không cần, đừng gây rối, tôi đang gấp”
Lệ Dạ Kỳ một tay khoanh trước ngực, chăm chú nhìn cô, vẻ mặt kiên trì khó tả, như thể anh sẽ không bỏ cuộc nếu cô không thỏa hiệp.
Ngôn Lạc Hi đau đầu khủng khiếp: "Lệ Dạ Kỳ, anh từ khi nào bám người như vậy?"
"Giờ em biết rồi, ngoan ngoãn há miệng để anh đánh răng cho, coi như anh học trước cách làm bố”.
Người đàn ông nhìn cô với đôi mắt lấp lánh.
Ánh mắt Ngôn Lạc Hi tối sầm, sắc mặt lạnh lùng khi nhớ đến anh tiêm thuốc thai:”Tôi không phải con anh, nếu còn không đưa, tôi đi tìm dì Đồng mua cái mới”
Cô vừa mở chân đã bị Lệ Dạ Kỳ kéo lại, bàn chải đánh răng lập tức trả về tay cô, nhưng hai má bị anh bóp mạnh:”Thật không dễ thương chút nào, tôi không thể nuông chiều em, nếu em không muốn”
Ngôn La Hi cau mày, má bị véo đau nhức, còn chưa kịp xua tay, anh đã buông tay, xoay người tuyệt vọng đi ra khỏi phòng tắm.
Ngôn Lạc Hi nhìn bóng lưng cô đơn của anh, đột nhiên cảm thấy mình đã đi quá xa, nhưng nghĩ đến anh sẽ giúp cô đánh răng một cách bi3n thái, nướu cũng đau nhức, mức độ chiều chuộng này khiến cô nổi da gà.
Anh đang coi cô là thú cưng sao?
Tắm xong thay đồ chỉnh tề đi xuống lầu, Ngôn Lạc Hi nhìn thấy Lệ Dạ Kỳ ngồi trong nhà ăn uống cà phê đọc báo, mục giải tiêu đề tin tức đính hôn của siêu sao nào đó.
Cô liếc một cái, ngồi xuống ghế, dì Đồng bưng tổ yến đặt trước mặt cô: “Phu nhân, ăn lúc còn nóng, để nguội không ngon.”
“Cám ơn dì Đồng.” Ngôn Lạc Hi múc một muỗng bỏ vào miệng nói:“Hôm nay con định đi đến đại lý ô tô.”
Lệ Dạ Kỳ nghe thấy, ngẩng đầu nhíu mày:”Muốn mua xe sao?”
"Ừm, có phương tiện đi lại sẽ tiện hơn." Ngôn Lạc Hi gật đầu.
"Ở nhà rất nhiều xe, muốn thì cứ chọn một chiếc không cần thiết đi mua.
Còn muốn mua, thì anh đi với em” Lệ Dạ Kỳ cách đây không lâu mua chiếc xe thể thao Lotus cho cô, nhưng cô không dùng tới.
"Xe ở nhà quá phô trương, em muốn mua một chiếc bình thường hơn, giống của Điền Điền cũng tốt hoặc Volkswagen Beetle em cũng thích” Ngôn Lạc Hi tỏ vẻ ao ước.
Chú Trịnh trước đó chở cô đi làm bằng chiếc bảo mẫu, bây giờ đã trở thành sắt vụn, chỉ cần nghĩ đến cô không muốn bất cứ ai vì mình mà chết một cách vô tội.
Lệ Dạ Kỳ nheo mắt lại:”Nếu thích, anh bảo người đem hai chiếc về cho em lái chơi.
Cố Thiển bị bệnh tạm thời không đi làm, từ nay Chu Bắc sẽ làm trợ lý của em, quản lý mọi việc cho em”
“Chu Bắc là trợ thủ đắc lực của anh, giao cho em, anh thế nào?" Ngôn Lạc Hi bất ngờ.
"Công ty không thiếu người, cậu ta từng là lính đặc nhiệm, đi theo em, anh yên tâm hơn” Lệ Dạ Kỳ bình tĩnh nói.
Manh mối cuối cùng về kẻ chủ mưu đã bị mất, sắp tới có lẽ sẽ rất bận, ngay cả khi phát hiện tổ chức tội phạm có hình xăm hoa anh túc cũng sẽ mất nhiều thời gian để bắt và tiêu diệt toàn bộ.
Vì vậy, trong khoảng thời gian này, anh không thể xem nhẹ, nếu không sẽ mang đến thiệt hại.
"Ồ, vậy coi như cho em mượn tạm thời đi, chờ Thiển Thiển quay lại sẽ trả cho anh." Ngôn Lạc Hi nói.
Lệ Dạ Kỳ ánh mắt có chút mờ mịt, cô luôn vẽ ra một ranh giới rõ ràng với anh, giống như cảnh họ ôm nhau thức dậy buổi sáng chỉ là ảo mộng riêng mình anh vậy?!
Ăn sáng xong, Lệ Dạ Kỳ đi làm, đưa cô đến studio của Điền Linh Vân, khi Bentley biến mất cô mới xoay người đi lên lầu.
Đi được vài bước, cô bất ngờ quay đầu nhìn lại, dòng người tấp bật trên đường không có gì bất thường nhưng cô lại cảm giác hoảng hốt như có ai theo dõi.
Cô nhìn đi nhìn lại chắc chắn lần nữa rồi quay lại, tim gần như ngừng đập vì khuôn mặt xinh đẹp hiện ra ra.
“ A, làm mình chết khiếp, sao không lên tiếng?” Ngôn Lạc Hi hú hồ vỗ vào ngực mình.
Điền Linh Vân nhìn theo ánh mắt cô, nghi hoặc hỏi: “Vừa rồi cậu nhìn gì vậy?”
Ngôn Lạc Hi lấy lại bình tĩnh, l kéo Điền Linh Vân vào trong văn phòng nói:”Không thấy gì cả, chúng ta lên lầu thôi.”