Trở lại văn phòng, Điền Linh Vân lôi kéo cô ngồi xuống sô pha, đánh giá cô từ trên xuống dưới: “Đã khỏe chưa?
“Mình không sao, công việc đã chất thành núi, làm sao có thời gian ở lại bệnh viện sống uổng phí thời gian được".

Ngôn Lạc Hi mỉm cười.
Điền Linh Vân chứng kiến cô trạng thái tương đối tốt, thoáng yên lòng, "Nếu như thân thể không thoải mái, không cần miễn cưỡng, tiền lúc nào cũng có thể kiếm, không kém mấy ngày nay, biết không?"
"Ừ, trải qua chuyện lần này, mình sẽ càng quý trọng sinh mệnh, cho nên đừng lo lắng, mình sẽ không miễn cưỡng bản thân."
Điền Linh Vân gật gật đầu, "Lúc trước cậu bị thương nằm viện, tôi đem thời gian làm việc đều đè ép về sau, quay phim các loại công tác tiêu hao thể lực cùng tinh thần, tôi đều từ chối, bất quá tối mai, tiệc từ thiện trên du thuyền cậu được mời, nếu sức khoẻ ổn rồi thì có tham dự, đây là cơ hội ngàn năm có một."
Tiệc từ thiện du thuyền mỗi năm một lần, do Tô Nhiêu có một nửa giang sơn giao thiệp trong giới giải trí tổ chức, lần này gửi thư mời cho Nhị Lạc, ngay cả Điền Linh Vân cũng cảm thấy bất ngờ.

Đối với loại hình tiệc cao cấp thế này, không có danh tiếng cùng thân phận nhất định không thể nào được mời.
Phải nói muốn nhập môn, là ngàn vàng khó cầu một phiếu.
Nhị Lạc mới vừa xuất viện, không thích hợp với công việc cường độ cao, nhưng tham gia loại dạ tiệc này đối với cô mà nói cưỡi xe nhẹ đi đường quen, thứ nhất coi như mở mang tầm mắt, thứ hai là lộ diện trước mặt Tô Nhiêu.

Ngôn Lạc Hi không muốn ở trong biệt thự suy nghĩ lung tung, cô nói: "Được, mình đi”
"Cái này đúng rồi, cậu không cần cảm thấy áp lực, coi như là đi giải sầu." Điền Linh Vân chỉ lo lắng đến thân thể cô phát sinh vấn đề, ý định từ chối, bất quá cô đồng ý tham dự không lý do gì không đi theo.

Bởi vì nghệ sĩ nhận được lời mời, cơ bản đã lên thêm một bậc thang.
“Ừ”
Nói chuyện công việc xong, Ngôn Lạc Hi nằm trên sô pha, cô nhìn Điền Linh Vân, hỏi: "Cậu và Bạc Cẩm Niên..."
“Nhị Lạc, về sau đừng nhắc tới người này ở trước mặt tôi, tôi và tên đó không có bất cứ quan hệ gì nữa”.

Điền Linh Vân vừa nghe đến ba chữ Bạc Cẩm Niên, liền cảm thấy đầu lưỡi mơ hồ đau.
Tên hỗn đản kia, nhục nhã cô như vậy, cô tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh.
Ngôn Lạc Hi đặt cằm lên gối ôm, ung dung nhìn Điền Linh Vân: "Xem ra đã có gì xảy ra rồi, kể cho mình nghe đi”
“Không, tôi không muốn nhắc tới hắn” Điền Linh Vân ngạo kiều nghiêng đầu, Bạc Cẩm Niên tốt nhất đừng phạm vào tay cô, nếu không cô sẽ gi3t chết hắn.
Vừa dứt lời, cửa phòng làm việc bị người đẩy ra, trợ lý mới tới đứng ở cạnh cửa, vẻ mặt khó xử:"Chị Vân, đạo diễn Bạc gọi điện thoại tới, nói không gọi chị được, anh ấy có nội dung công việc cần xác nhận, phiền chị nghe máy”.
Điền Linh Vân sắc mặt âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nói:"Thật sự là âm hồn bất tán”.
Ngôn Lạc Hi cười khanh khách, "Đi nghe điện thoại đi”
"Kêu anh ta làm việc trực tiếp với em”
Tiểu trợ lý gãi đầu, chuyển lời cho người bên kia điện thoại, kết quả một câu còn chưa nói hết, thanh âm lạnh lẽo doạ người ta bỗng dưng ngậm miệng lại vẻ mặt cầu xin nhìn Điền Linh Vân:”Chị Vân, đạo diễn Bạc hỏi em, chị hay em là người đại diện, anh ấy chỉ làm việc với người đại diện thôi”
Điền Linh Vân tức giận đến phát điên, cô đứng lên đi tới, cầm lấy điện thoại, hầm hầm nói xấu: "Bạc Cẩm Niên, anh mỗi ngày quấy rầy tôi, anh có thấy phiền không?"
Nói là xác nhận thời gian của Nhị Lạc, kết quả mỗi lần nghe điện thoại, anh đều không đi đúng chủ đề, đều lấy cãi vã kết thúc cuộc gọi, nhớ tới liền phiền đến mức làm người ta muốn đánh anh chết.
“Em là người đại diện của Ngôn Lạc Hi, có chuyện đương nhiên tìm em, nếu không xảy ra vấn đề ai chịu trách nhiệm?"Bạc Cẩm Niên thờ ơ nói, trước mắt bỗng nhiên hiện lên bộ dáng giương nanh múa vuốt của
Điền Linh Vân, anh buồn cười.
"Vậy nói chuyện chính đi, hỗn đản!"Điền Linh Vân cảm thấy bệnh tim của mình đều sẽ bị tức giận đi ra, mỗi ngày như vậy treo cô, hết lần này tới lần khác còn không một chút biện pháp nào với anh.

Ngôn Lạc Hi nhìn bộ dáng nổi trận lôi đình của Điền Điền, cắn gối cười hì hì, cô gái ngọt ngào động lòng người như thế đã trở lại, Bạc Cẩm Niên rời đi ba năm nay, cô vẫn luôn ngụy trang mình thành một người lớn, bình tĩnh giống như nữ ma đầu.
Xem ra chỉ có Bạc Cẩm Niên mới có thể khiến cô sinh động như vậy.
Bạc Cẩm Niên nghe tiếng sư tử rống trong điện thoại di động truyền đến, anh tấm tắc hai tiếng, "Nhìn em giống con hổ cái, khó trách ba năm qua đều không ai hỏi thăm, không phải là nội tiết mất cân đối, muốn anh trai giúp em điều tiết sao?"
Điền Linh Vân tức giận đến hai má lúc đỏ lúc trắng, cô nắm chặt điện thoại, cố gắng khống chế tính tình nóng nảy của mình, không nên ném điện thoại, nếu không cô còn phải dùng tiền đi mua.
Cô hít sâu mấy hơi, để tâm trạng bình tĩnh lại, cô nói: "Cây tăm nhỏ của anh, có thể thỏa mãn chị sao? Đừng ở chỗ này khôi hài nữa”
Nói xong, cô cúp điện thoại, tức giận đi lòng vòng trong phòng làm việc.
Tiểu trợ lý đứng ở cửa, nghe được những lời này của Điền Linh Vân, thiếu chút nữa giơ ngón tay cái lên với cô, chị Vân cùng vị đạo diễn mới này tiến triển thần tốc a, cư nhiên đều tiến vào giai đoạn ** rồi, lợi hại lợi hại.
Đôi mắt sắc bén của Điền Linh Vân bắn phá qua, tiểu trợ lý sợ tới mức rụt cổ lại, xám xịt che cửa rời đi.
Ngôn Lạc Hi cười đến thở không ra hơi.

”Điền Điền, cậu xác định sau khi nói như vậy, Bạc Cẩm Niên sẽ không lập tức lao tới chứng minh anh ta không phải cây tăm nhỏ sao?"
Điền Linh Vân trừng mắt nhìn cô: "Phụ nữ đã kết hôn, bây giờ cậu nói chuyện cũng không kiêng kị"
Ngôn Lạc Hi nâng mặt bán manh:”Mình lo anh ấy tự thể nghiệm với cậu, cậu sẽ không xuống giường được”.
“……”
Tiết Thục Dĩnh trở lại Lệ gia, liền cùng Lệ thủ trưởng thương lượng chuyện hôn lễ, "Tiểu Thất cùng Lạc Lạc đăng ký kết hôn cũng đã hơn nửa năm, em nhìn Tiểu Thất đời này nếu không là Lạc Lạc thì không là ai khác, không bằng thừa dịp cơ hội lần này, đem hôn lễ làm một chút, để cho tất cả mọi người biết Lạc Lạc là con dâu Lệ gia, đỡ cho những người không có mắt luôn muốn thương tổn con bé”.
“Em thích đứa trẻ này như vậy sao? "Lệ thủ trưởng vừa xem tin tức, vừa hỏi.

"Đương nhiên, em xem con bé như con gái mình vậy”.

Tiết Thục Dĩnh đời này tiếc nuối nhất chính là không thể sinh con gái, trước kia từng coi Lệ Du Nhiên như con ruột, nhưng từ khi đứa trẻ đó chết đi sống lại trở về luôn làm cho bà cảm thấy âm u rợn người.
Thủ trưởng Lệ liếc bà một cái:"Ba sẽ không đồng ý tổ chức hôn lễ”
“Chỉ cần chúng ta đồng ý, anh đi thuyết phục ba không phải là tốt rồi sao”.

Tiết Thục Dĩnh cũng không cảm thấy chuyện này có bao nhiêu khó khăn, Tiểu Thất kiên trì như vậy, cho dù không làm hôn lễ cũng sẽ không thả Lạc Lạc rời đi, lão gia tử sớm muộn sẽ đồng ý.
Thủ trưởng Lệ chuyên tâm xem tin tức.
Tiết Thục Dĩnh bị thái độ của ông chọc giận, bà cầm bảng điều khiển lên "Ba" một tiếng, tắt TV, bà nói:”Anh rốt cuộc có nghe thấy em nói hay không? Đứa nhỏ kia chịu khổ nhiều như vậy, còn không phải bởi vì
Tiểu Thất nhà ta, thế nào cũng phải cho người ta một hôn lễ hoành tráng chứ”
Lệ thủ trưởng bị làm phiền không chịu nổi, "Việc này em đi thuyết phục ba, anh không ra mặt”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện