"Anh rõ biết cái nhà này lão gia tử nghe lời anh nhất, còn để cho tôi đi nói, nếu tôi có biện pháp thì gì nhờ đến anh?"
Lệ thủ trưởng thấy bà nổi giận, cũng không dỗ, đứng lên đi lên lầu.
Tiết Thục Dĩnh ghét nhất ông ấy luôn tỏ ra bà là người cố tình gây sự, bà đuổi theo vài bước, túm lấy cổ tay ông:"Rốt cuộc anh có thái độ gì đây, ít nhất cũng phải nói người ta biết chứ"
"Nếu Dạ Kỳ muốn cử hành hôn lễ, nó sẽ tự mình trở về nói, em đừng hoàng đế không vội vàng thái giám đã la làng.
Còn có thân thế đứa trẻ Ngôn Lạc Hi kia đúng là có đáng thương một chút, nhưng có phải làm được con dâu Lệ gia hay không, thì chưa chắc.
Cho nên, em muốn tốt cho cô ấy, thì nên có giới hạn"Lệ thủ trưởng ý vị thâm trường nói.
Tiết Thục Dĩnh nhíu mày, "Lời này của anh là có ý gì? Con bé cùng Tiểu Thất đã lĩnh giấy chứng nhận, làm sao lại không phải con dâu Lệ gia chúng ta?"
Lệ thủ trưởng giơ tay ấn huyệt thái dương, ứng phó tổng thống một ngày, ông thật sự cần nghỉ ngơi:"Không phải lĩnh giấy chứng nhận chính là vợ chồng, kết hôn cũng còn có ly hôn"
Tiết Thục Nghi nhìn bóng lưng ông rời đi, tức giận đến quặn ngực, cũng bởi vì thái độ này của bọn họ, Lạc Lạc mới không có cảm giác quy túc đi, hai cha con Lệ gia này nói chuyện thật sự khiến người ta không thể yêu thích nổi.
Cửa biệt thự, Phó Du Nhiên lẳng lặng đứng nơi đó, nhìn Tiết Thục Dĩnh trên bậc thang âm thầm tức giận, sắc mặt âm trầm, mang theo túi xoay người rời đi, mới vừa đi tới trong sân, liền đụng phải nhị thẩm Lệ gia.
"Nhiên Nhiên, về rồi lại còn muốn đi đâu?"
Lệ gia nhị thẩm bước nhanh tới, thấy đáy mắt cô chợt lóe lên tia bi thương, bà căng thẳng, vội vàng hỏi: "Nhiên Nhiên, làm sao vậy, ai ức hiếp con thế này?"
Phó Du Nhiên rũ mắt, sầu não nói: "Mẹ, con vừa rồi nghe thấy bác cả muốn cho nhị ca cử hành hôn lễ, con thật sự trở về muộn rồi phải không?"
Thím hai đau lòng, bà cầm tay cô, an ủi: "Nhiên Nhiên đừng gấp, bọn họ không thể kết hôn được, ông nội cũng đã nói chờ sau khi mọi chuyện bình ổn, ông ấy sẽ để Tiểu Thất ly hôn rồi cưới con sao?"
"Nhưng bọn họ sẽ cử hành hôn lễ."
Phó Du Nhiên thanh âm mang theo chút bén nhọn, cử hành hôn lễ, có muốn chia rẽ bọn họ càng khó khăn.
Hơn nữa tính tình Lệ Dạ Kỳ tuyệt đối sẽ không bị người nhà bài bố.
Lần trước xảy ra tai nạn, Ngôn Lạc Hi sao không đi chết đi? Chết rồi sẽ không cản đường ta nữa.
Thím hai nhìn bộ dáng cuồng loạn của Phó Du Nhiên trong lòng khó chịu, bà nghiêng người ôm lấy cô:"Nhiên Nhiên, con nghe mẹ nói, mặc kệ trả giá bao nhiêu, mẹ cũng sẽ cho con và Tiểu Thất kết hôn, con đừng buồn, đừng khổ sở"
Phó Du Nhiên vùi đầu vào trong lòng thím hai, bật khóc không thành tiếng, "Con chịu khổ, chịu tội nhiều như vậy, rốt cục trở lại bên cạnh anh ấy, lại phải trơ mắt nhìn anh ấy cưới người khác, con không cam lòng, mẹ, con không cam lòng"
"Mẹ cũng không cam lòng, con yên tâm đi, mẹ nhất định đứng về phía con, giúp con đạt thành tâm nguyện".
Thím hai Lệ gia nhớ tới bộ dáng Lệ Dạ Kỳ bảo vệ Ngôn Lạc Hi ngày đó, đáy lòng bà liền nổi lên ngọn lửa vô danh.
Tiểu Thất cư nhiên vì tiện nhân kia không biết từ đâu, không nhìn Nhiên Nhiên vì nó trả giá hết thảy.
Nếu không lão gia tử nói rõ, không được nói với Tiểu Thất về cuộc giao dịch năm đó, con bé đã sớm vọt tới trước mặt Tiểu Thất phơi bày chân tướng.
Phó Du Nhiên ôm mặt khóc thất thanh, bộ dáng nhu nhược càng làm cho Nhị thẩm Lệ gia đau lòng, con hồ ly kia dám cướp đàn ông của con gái bà, bà không thể không làm chút gì đó.
"Được rồi, đừng khóc, mẹ nhất định ngăn cản hôn lễ này, ngoan, lau khô nước mắt, chúng ta trở về".
Thím hai nâng mặt cô lên, cầm khăn tay lau khô nước mắt trên, kéo tay cô vào biệt thự.
Phó Du Nhiên híp híp mắt, trong mắt b ắn ra tính toán thâm sâu.
Hôm sau, Ngôn Lạc Hi mặc áo lông ngắn màu đỏ thẫm, phía dưới phối quần jean bó sát người màu đen, dắt chó đi dạo trong sân.
Sáng sớm Chu Bắc đã tới, còn mang theo vài người không quen biết, sau khi chào hỏi cô liền đi phòng làm việc, cũng không rõ là chuyện thần bí gì.
Những người đi cùng đó, trên người có một cỗ chính khí nghiêm nghị, nhìn cũng không giống người bình thường.
Cô ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn cửa sổ lầu hai, nhíu mày trầm tư.
Bầu không khí hôm nay có chút không tầm thường, ngay cả Chu Bắc luôn khiêm tốn cũng trở nên nhuệ khí bức người, bọn họ rốt cuộc đang nói chuyện gì?
Trong lòng Ngôn Lạc Hi tò mò, nhưng chỉ dừng lại ở tò mò, bởi vì từ đầu, cô cũng cảm giác Lệ Dạ Kỳ không phải là thương nhân bình thường.
Ngày đó ở sau núi nghe lén anh cùng thủ hạ đối thoại, càng cảm thấy thân phận anh không hề đơn giản.
"Chị dâu".
Phía sau truyền đến thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, Ngôn Lạc Hi ngẩng đầu lên, liền thấy Mị Ảnh lần trước gặp qua một lần mang theo Phó Du Nhiên đứng ở nơi đó.
Ngôn Lạc Hi nhíu mày đứng lên, ánh mắt nhìn Phó Du Nhiên, rơi trở lại trên người Mị Ảnh:"Cô tới tìm Lệ đại thần sao? Anh ấy ở trên lầu"
"Em biết, vừa rồi có gọi điện thoại, vậy bọn em đi trước".
Mị Ảnh hướng cô khách khí gật đầu, sau đó quay đầu đối với Phó Du Nhiên nói:"Du Nhiên, vào thôi"
"Mị Ảnh, cô đi lên trước, tôi có lời muốn nói với Nhị tẩu".
Phó Du Nhiên vẻ mặt ôn nhu nói.
"Vậy được, đừng chậm trễ quá, tôi đi đây".
Mị Ảnh nói xong, xoay người vào biệt thự.
Ngôn Lạc Hi nhìn bóng lưng Mị Ảnh biến mất ở trong biệt thự, thu hồi ánh mắt, ngồi xổm xuống tiếp tục chơi cùng Mai Mai hoàn toàn coi Phó Du Nhiên như không tồn tại.
Phó Du Nhiên đi theo ngồi xổm xuống, đưa tay muốn vuốt v e Mai Mai, Husky nóng nảy bỗng nhiên nhìn cô ta hung dữ sủa lên gừ gừ như muốn cắn người
Ngón tay Phó Du Nhiên hơi cứng, chậm rãi thu hồi:"Cô Ngôn không hiếu kỳ, hôm nay sao có nhiều người như vậy đến biệt thự?"
Ngôn Lạc Hi mắt điếc tai lơ:"Mai Mai, chúng ta qua bên kia chơi, không khí bên này quá bẩn"
Phó Du Nhiên sắc mặt đột biến, "A, thật sự đáng thương a, nhị ca nhất định không nói cô biết, anh ấy đang làm gì sao? Cũng phải, coi như cưới cô về, lại không thể tin tưởng,
bất quá cũng chỉ bạn cùng giường mà thôi"
Ngôn Lạc Hi nhíu mày, Mị Ảnh xuất hiện ở đây còn hợp tình hợp lý, cô ấy là mính của anh nhưng tại sao Phó Du Nhiên cũng đến?
Bọn họ rốt cuộc đang bí mật đại sự gì ngay
cả Phó Du Nhiên cũng có thể tham gia, mà
Lệ Dạ Kỳ nửa câu cũng không nói với cô?
Đúng, Phó Du Nhiên nói đúng, Lệ Dạ Kỳ không tín nhiệm cô, trước đó đã nói qua.
Cô rõ ràng đã tiếp nhận sự thật này, vì cái gì nhìn thấy Phó Du Nhiên, tâm vẫn ẩn ẩn đau đau như vậy?
Nói ra, đến Phó Du Nhiên còn được anh tin tưởng hơn cả cô, đổi lại bất kì người nào bị chính người chồng ngày đêm chung gối đề phòng cũng sẽ không thể dễ chịu nổi!