Hai người nhàn nhã đi tới, vô tình lại ở bên ngoài bệnh viện tư nhân của Mạc Thần Dật,
Điền Linh Vân nói: "A, chúng ta sao lại tới nơi này? Đi nhanh lên, đừng để Mạc Thần Dật nhìn thấy, nếu không lại hiểu lầm cho rằng tôi đến thăm anh ấy"
Ngôn Lạc Hi cũng là lần đầu tiên biết, nhà cô cách bệnh viện của Mạc Thần Dật gần như vậy, chỉ cách vài con phố.
Cô đứng tại chỗ không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn cửa bệnh viện bỗng nhiên kéo Điền Linh Vân lại:"Điền Điền, cùng tôi lên thăm Bạch Kiêu đi, sau khi xuất viện tôi không đến thăm anh ấy, cảm thấy có lỗi"
Điền Linh Vân dừng bước:"Đối với ân nhân cứu mạng tàn nhẫn như vậy, Nhị Lạc, độ vô ơn của cậu là nhất!"
"Mình..."
"Đi thôi, cậu thật sự phải đi thăm người ta, tốt xấu gì anh ấy cũng vì cậu mà bị thương"
Ngôn Lạc Hi cười khổ một tiếng, xem ra cô thật sự rất không có lương tâm.
Ở dưới lầu bệnh viện mua bó hoa hướng dương, hai người đi vào bệnh viện, đứng ở thang máy chờ, phía sau truyền đến tiếng giày cao gót, một mùi nước hoa nồng đậm xông vào mũi.
Ngôn Lạc Hi nhíu mày, cũng không quay đầu lại nhìn, cửa thang máy mở ra, cô kéo Điền Linh Vân vào trong, phía sau có người theo vào, cửa chầm chậm rãi khép lại.
"Ơ, tôi nói nhìn lại quen mắt, không nghĩ tới là cô a, cô vẫn còn mặt mũi đến bệnh viện gặp Nhị ca sao?" Phó Du Nhiên ngước mắt nhìn Ngôn Lạc Hi, người đang che kín mặt.
Dù sao cô vẫn còn trẻ, tuy là không trang điểm nhưng lượng collagen trên má cũng làm người ta cực kì hâm mô, da thịt trắng nõn bị hơi nóng trong thang chuyển sang ửng hồng, nhợt nhạt mê ly, quyến rũ mà không hay biết.
Nhìn Ngôn Lạc Hi như vậy, khiến Phó Du Nhiên càng ghen tị và căm ghét.
Phụ nữ, khi qua tuổi 25, chính là một ranh giới, trạng thái làn da ngày càng già đi, không còn giống như thiếu nữ nữa.
Ngôn Lạc Hi nghe Phó Du Nhiên nói, cô ngẩng đầu nhìn người phụ nữ toàn thân tản ra khí độc, cô lạnh lùng nói:"Tôi gặp ai cần phải báo cáo với cô sao?"
“Đúng là không cần báo cáo với tôi, bất quá cô đã khiến hành động lần này của Nhị ca thất bại, bị cấp trên trách phạt.

Nếu là tôi, lấy đâu can đảm dám xuất hiện trước mặt anh ấy, làm như thể không có gì xảy?".
Phó Du Nhiên nói một cách kiêu ngạo

"Tôi nói nơi này sao lại có chó điên cắn người vậy chứ?".

Điền Linh Vân bỗng nhiên lên tiếng, chứng kiến Lệ Du Nhiên khi dễ Nhị Lạc, sao có thể nhịn được?
Phó Du Nhiên liếc một cái:"Điền Linh Vân, nơi này không tới phiên cô xen vào, đây là việc nhà Lệ gia chúng tôi"
"Ha ha, nói đến việc nhà Lệ gia, cô hiện tại không phải họ Phó sao? Nói thế nào, Lạc Lạc nhà ta cũng là vợ danh chính ngôn thuận của Lệ Dạ Kỳ, cô nghĩ mình là ai?"
Phó Du Nhiên sắc mặt có chút khó coi, nhưng rất nhanh khôi phục như lúc ban đầu, cô ta nâng cằm lên, nói: "Thật sao? Tôi nghĩ cô Điền nhất định chưa biết, mẹ đẻ Ngôn Lạc Hi là dạng người gì"
"Phó Du Nhiên! "Ngôn Lạc Hi cảnh cáo trừng mắt nhìn cô ta.
Phó Du Nhiên tươi cười, ngữ khí chắc chắn nói: "Quả nhiên a, Ngôn Lạc Hi, chính cô cũng nói không nói lên lời, có phải tự ti đến mức muốn đào cái động chui xuống, vậy thì đừng xuất hiện trước mặt Nhị ca tôi, bởi vì trong xương cốt cô chảy dòng máu dơ bẩn của người đàn bà đó, căn bản không xứng với anh ấy"
"Nhị Lạc nhà tôi không xứng với Lệ Dạ Kỳ, thì ai xứng? Phó Du Nhiên, cô có soi gương không, khuôn mặt này xấu xí giống như heo nái động dục, khiến người ta chán chết" Điền Linh Vân phản bác một cách mỉa mai.
Tuy không biết Ngôn Lạc Hi cùng Phó Du Nhiên có chuyện gì, nhưng trực giác mách bảo, tinh thần cô sa sút mấy ngày nay đối với vấn đề này là có liên quan.
"Đinh" một tiếng, thang máy mở ra, Phó Du Nhiên quyến rũ vuốt tóc một bên, chẳng hề để ý nói:"Thật sao? Người ta nói phụ đẹp sẽ luôn bị người khác ghen tị, Điền Linh Vân từ nhỏ cô đã ghen tị với tôi, bởi vì tôi đẹp hơn cô, việc này cũng không phải bí mật, nhưng tôi sẽ để cô mở to mắt và nhìn cho kỹ, ngoại trừ tôi, không ai xứng đáng với Nhị ca"
Nhìn Phó Du Nhiên nghênh ngang rời đi, Điền Linh Vân ghê tởm giống như nuốt một con ruồi:"Mẹ nó, cô ta đúng là không thay đổi, vẫn tự cho mình là đúng đến mức làm người ta ghê tởm"
Ngôn Lạc Hi vỗ vỗ vai cô, an ủi một câu:"Cậu đẹp hơn cô ta".
Điền Linh Vân: "......"
Nhìn Ngôn Lạc Hi ra khỏi thang máy, Điền Linh Vân vội vàng đuổi theo, vừa đi vừa hỏi: "Nhị Lạc, cậu không tức giận sao? Có phải vì cô ta cản trở mà cậu và Lệ nhị thiếu chia tay không?"
"Không phải".

Ngôn Lạc Hi hơi cụp mắt, đôi mắt mờ mịt hiện lên một ý nghĩa lạnh lùng, nếu cô muốn ở bên Lệ Dạ Kỳ, trừ phi anh không thích cô, chứ không ai có thể ngăn cản cô được.
"Là vì mình không thích anh ấy nữa"

Điền Linh Vân giật mình, ánh mắt đột nhiên tập trung vào nơi nào đó, tầm mắt có thể nhìn thấy, một người mặc áo bệnh viện sọc xanh đang đứng ở hành lang, đúng lúc nghe được lời vừa rồi của Ngôn Lạc Hi.
"Nhị Lạc, cái kia......"
"Đi thôi." Ngôn Lạc Hi ngước mắt, nhìn thấy người đàn ông đứng cách đó không xa, chân vừa nhấc thu lại, tựa như bị đẩy một cái, bất ngờ không kịp đề phòng.
Lòng cô chợt hoảng hốt, ôm chặt bó hoa hướng dương trong tay không để lại dấu vết, thật trùng hợp, như thể ông trời sắp đặt vậy.
Cô mím môi, làm như không có gì, sau đó chân dài thản nhiên bước về phía trước.
Lệ Dạ Kỳ đứng yên bất động, sắc mặt không thay đổi, nhưng con ngươi lại tối sầm, có những mảnh băng nhỏ vụn vỡ.
Nhìn cô từ từ đến gần, rồi lướt qua anh, bàn tay không tự chủ vươn ra nắm lấy cổ tay cô, giọng nói lạnh lùng:"Em không còn thích anh nữa?”
Ngôn Lạc Hi chỉ cảm thấy cổ tay nơi anh nắm nóng như lửa đốt, còn có cảm giác đau rát khó chịu, cô vặn vẹo cánh tay, mặt trầm như nước: "Buông ra!"
Lệ Dạ Kỳ cúi đầu đỡ lấy khuôn mặt cô, tay kia ôm lấy eo cô kéo vào lồng ngực, sau đó không chút biểu cảm hôn xuống.
Sợi dây căng thẳng trong đầu Ngôn Lạc Hi ầm ầm đứt đoạn, cô trừng to mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú đang tới gần, nhanh chóng đưa tay che miệng, đôi môi lạnh lẽo của người đàn ông dán lên mu bàn tay cô.
Hoa hướng dương trong lòng giằng co rơi xuống đất, bị người đàn ông một cước giẫm lên, anh hơi nheo mắt lại, nhìn động tác che miệng của cô, ánh sáng đen tối trong mắt anh như muốn nuốt chửng cô.

"Ngôn Lạc Hi! "Giọng nói người đàn ông phát ra từ kẽ răng.
Ngôn Lạc Hi lẳng lặng nhìn dáng vẻ tức giận của anh, giọng cô trong trẻo lại xa cách:"Lệ tổng, xin tự trọng!"
Giống một cú đấm mạnh đập vào tim, Lệ Dạ Kỳ tan nát cõi lòng, Lệ tổng? Từ lúc biết nhau đến giờ, cô có bao giờ gọi anh Lệ tổng không?
Lúc tức giận gọi anh là Lệ hỗn đản, lúc làm nũng chơi xấu gọi anh Lệ đại thần, cô chưa từng nghiêm túc như vậy gọi anh Lệ tổng, cô muốn dùng xưng hô này kéo dài khoảng cách giữa bọn họ sao?
Đột nhiên trong lòng anh dâng lên cảm giác hoang vắng, anh siết chặt nắm đấm, một phát lướt qua mặt cô, đập vào bức tường phía sau lưng.
Ngôn Lạc Hi cảm thấy đau đớn, cô dường như nghe thấy âm thanh nứt xương.
Cô từ từ nhắm mắt lại, lạnh lùng nói: “Bây giờ có thể buông tôi ra được chưa?”

“Ngôn Lạc Hi, trái tim em rốt cuộc làm bằng gì?”.

Lệ Dạ Kỳ hạ mi lẳng lặng nhìn cô, môi mím chặt, mang theo vẻ hung hăng dọa người vô cùng lạnh lùng.
Ngôn Lạc Hi quay đầu đi, nhìn hoa hướng dương bị anh giẫm dưới chân, cô không trả lời câu hỏi của anh:"Lệ tổng, anh giẫm hoa của tôi, phiền anh nhấc chân lên"
Lệ Dạ Kỳ nhìn theo ánh mắt của cô, bó hoa hướng dương kia tựa như từng khuôn mặt cười nhạo anh, châm chọc như vậy, anh một cước đá thật xa, xoay người sải bước rời đi.
"...."
Đối với hành động ấu trĩ của anh, Ngôn Lạc Hi nói không nên lời.
Điền Linh Vân nãi giờ như người tàng hình, thấy Lệ Dạ Kỳ bão lớn bỏ đi mới dám bước qua, mang theo ánh mắt không đồng tình nhìn Ngôn Lạc Hi:"Nhị Lạc, tôi nhìn ra, Lệ nhị thiếu đối với cậu....".
"Giữa bọn tôi là không thể nào".

Ngôn Lạc Hi nói xong, khom lưng nhặt lấy hoa hướng dương bị giẫm hỏng.
Mẹ cô là kẻ buôn người, thủ lĩnh tổ chức tội phạm, nếu chuyện này lộ ra ngoài, Lệ Dạ Kỳ hay thân phận tiềm tàng của anh sẽ bị ảnh hưởng, danh tiếng Lệ gia sẽ bị liên luỵ bởi vì xã hội này không có khoan dung.
Mà hiện tại, cô cũng chỉ lợi dụng khoảng thời gian chưa bị tố giác, làm chút gì khả năng mình có, bù đắp lại những điều đó.
Vì vậy, cô sẽ không kéo anh xuống nước.
Điền Linh Vân nhíu mày:"Chỉ cần cậu muốn, có cái gì mà không thể?"
"Điền Điền, trước đây mình không biết, chỉ cảm thấy chỉ cần kiên trì sẽ nhìn thấy cầu vồng, nhưng hiện tại mình đã biết, có một số thứ dù cố gắng hết sức, cũng không thể có được."
"Tôi không hiểu, hai người làm cái quái gì? Rõ ràng thích nhau đến thảm cứ muốn tổn thương nhau, yêu đương gì tầm này nữa"
Ngôn Lạc Hi đứng lên, ném hoa vào thùng rác, cô quay đầu nhìn vết máu trên vách tường, tim đau nhói, cô dời tầm mắt, thản nhiên nói:"Có lẽ duyên phận đã hết."
Không cần bất kỳ ai đến châm ngòi cũng ý thức được chênh lệch giữa bọn họ, đó là sự
khác biệt của mây và bùn.
Tội tình gì cứ phải cưỡng cầu tình cảm không thuộc về mình?
"Đi thôi".


Ngôn Lạc Hi nhấc chân đi về phía trước.
Phòng bệnh Bạch Kiêu cuối hành lang đếm ngược phòng thứ hai, trùng hợp là Lệ Dạ Kỳ ở ngay phòng bên cạnh.
Ngôn Lạc Hi không chớp mắt đi qua phòng Lệ Dạ Kỳ, đứng trước phòng bệnh của Bạch Kiêu, cô giơ tay gõ cửa.
Mãi đến khi nghe tiếng "vào đi" từ trong vang lên, cô mới mở cửa bước vào.
Bạch Kiêu nằm trên giường, vết thương đã hoàn toàn khỏi, khôi phục lại vẻ đẹp trai như trước, lớp thạch cao ở chân còn chưa tháo ra, nhưng trông khỏe mạnh hơn rất nhiều.
Nghe tiếng mở cửa Bạch Kiêu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ngôn Lạc Hi, hai mắt anh sáng ngời:"Lạc Hi, em đến rồi"
Ngôn Lạc Hi duyên dáng đi vào, đứng ở bên giường, cười khanh khách:"Xin lỗi, đến giờ mới tới thăm anh, vừa rồi dưới lầu mua hoa, nhưng..."
Cô gãi đầu, có chút xấu hổ nhìn anh:"Bị hư rồi"
Bạch Kiêu tinh thần sảng khoái, trong mắt như có dòng điện mười ngàn vôn, không chớp mắt nhìn cô:"Không sao, chỉ cần em tới là được, ngồi đi, anh rót nước cho em"
Bạch Kiêu thấy cô bị mình nhìn không được tự nhiên, anh đứng dậy muốn đi rót nước.
Ngôn Lạc Hi vội vàng ngăn cản, đưa tay đè cánh tay anh xuống, để anh ngồi lại:"Không cần, em không khát, anh ngồi đàng hoàng, đừng lộn xộn"
Bạch Kiêu ngồi xuống, nhìn cô cười ngây ngô, bộ dáng đó nếu để fan anh nhìn thấy, nhất định sẽ rớt fan, nhưng anh đâu thèm để ý.

Cô gái mình thích ngay trước mắt, thế nào cũng được, ngay cả thuốc khử trùng trong phòng cũng cảm thấy thơm.
"Ngồi xuống, đừng đứng."
Ngôn Lạc Hi gật đầu, kéo ghế ngồi xuống, nhìn đôi mắt sáng ngời của anh, cô lúng túng: "Sao lại nhìn em như vậy? Anh không nhận ra em hả?"
"Em sụt cân rồi, gần đây nghỉ ngơi không tốt sao?"
Bạch Kiêu nhìn cô, mặc dù quấn trong chiếc áo khoác dày cộm cũng dễ dàng phát hiện cô gầy đi nhiều.

Anh lại không thể giúp đỡ được gì, nên cảm thấy đau lòng..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện