Ở phòng bên cạnh, sau Lệ Dạ Kỳ trở lại đã
nhìn thấy Phó Du Nhiên ngồi bên giường, anh cau mày, không vui nói:"Cô tới làm gì?"
Phó Du Nhiên đứng dậy, nhìn thấy vẻ mặt u ám của người đàn ông, coi chậm rãi đi tới, đứng bên cạnh, bình tĩnh hỏi: “Nhị ca, hôm nay tâm tình tốt hơn chưa?”
Lệ Dạ Kỳ tùy ý ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lùng nói:"Tôi đã từng nói, đừng nên xuất hiện trước mặt tôi"
Phó Du Nhiên sắc mặt cứng ngắc, gục đầu xuống, một lúc lâu, nước mắt ào ào lăn trên má, nước mắt to như hạt đậu nện xuống đất, nhìn thế nào cũng thấy đáng thương.
"Nhị ca, anh ghét em như vậy sao?"
Lệ Dạ Kỳ dời tầm mắt, giống như nhìn thêm nữa cũng không chịu nổi:"Đúng, cho nên đừng tới làm tôi bực bộ"
Phó Du Nhiên đột nhiên ngẩng đầu, nhìn m khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, sắc mặt trắng bệch, giơ tay nắm chặt vạt áo.
"Tại sao đối xử với em như vậy? Em đã làm gì sai?"
Lệ Dạ Kỳ phiền não xoa xoa mi tâm:"Ghét một người cũng cần lý do sao? Du Nhiên, nếu cô đủ thông minh, đừng nên xuất hiện trước mặt tôi, để tôi nhìn thấy cô, chỉ càng thêm chán ghét"
"Em biết, anh áy náy mỗi lần nhìn thấy em, nhưng mười năm trước đó là lựa chọn của em, em thích anh, muốn dùng sức lực của mình cho dù ít ỏi cũng muốn bảo vệ anh, em làm vậy là sai sao?"
Lệ Dạ Kỳ nâng mắt nhìn cô ta, trong mắt bắn ra tia sắc bén:"Bảo vệ tôi? Lệ Du Nhiên, cô đánh giá quá cao năng lực của mình rồi.
Đi ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy cô."
Mười năm trước, 9999 bó hoa hồng gây ra rắc rối, Lệ Du Nhiên công khai thổ lộ tình cảm với anh, mà anh trước mặt mọi người thẳng thừng từ chối, không lâu sau đó, cô bị bọn buôn người bắt cóc, anh huy động toàn bộ lực lượng Lệ gia, rốt cục tìm được manh mối, nhưng lại chưa kịp cứu cô.
Mười năm qua, anh luôn cảm thấy áy náy, tự trách mình nhưng nó chưa bao giờ liên quan đến tình yêu.
"Nhị ca, em yêu anh, thật sự rất yêu anh, anh có thể cho em cơ hội bên cạnh anh được không?"
Phó Du Nhiên khóc cầu khẩn, anh và Ngôn Lạc Hi rõ ràng đã ở riêng, ly hôn là chuyện sớm muộn, vì cái gì không chấp nhận cô?
"Không thể!".
Lệ Dạ Kỳ dứt khoát lưu loát nói, vẻ mặt lạnh lùng khiến người ta giận sôi.
Khóe mắt thoáng nhìn Ngôn Lạc Hi không chớp mắt đi qua cửa phòng bệnh, khuôn mặt tuấn tú của anh càng lạnh hơn.
Người phụ nữ chết tiệt này, quả nhiên không phải đến thăm anh!
Phó Du Nhiên loạng choạng lui về phía sau mấy bước, không cam lòng nhìn Lệ Dạ Kỳ: "Tại sao anh lại làm vậy với em? Nhị ca, em yêu anh hơn Ngôn Lạc Hi, anh không nhìn ra điểm tốt ở em sao?"
Lệ Dạ Kỳ thản nhiên nói: "Bởi vì tôi không yêu cô"
Phó Du Nhiên bật khóc, cô che mí mắt lao ra khỏi phòng bệnh, ở cửa đụng vào người khác, cũng không để ý, che mặt chạy như điên rời đi.
"Bị điên sao, đụng người khác cũng không biết xin lỗi?"Điền Linh Vân xoa xoa bả vai bị đau, nhìn Phó Du Nhiên nghiêng ngả lảo đảo chạy xa, cô bĩu môi, đi vào phòng bệnh.
Nhìn thấy người đàn ông cả người tản ra oán khí, cô nhíu mày, hai tay khoanh ngực châm chọc nói: "Thật là hiếm thấy, Lệ nhị thiếu cũng có ngày hôm nay"
Lúc trước bọn họ cùng ở đại viện quân khu, không ít cô gái mê luyến Lệ Dạ Kỳ, gửi cho anh bao nhiêu thư tình đếm không hết, lúc đó quả thực tạo nên cơn sốt toàn đại viên.
Nhưng cô không thích anh ấy.
Bởi vì người này không khác gì tủ đông di động, quá lạnh, năng lực chống lạnh của cô không tốt, sợ bị đông chết, quan trọng hơn là, anh ấy không phải gu cô.
Lệ Dạ Kỳ ngước mắt, ánh mắt lạnh lẽo:"Cô ở đây làm gì?"
"Tất nhiên là xem kịch vui a, thật ra tôi cũng không nhìn thấy anh, Nhị Lạc muốn ly hôn, tôi hai tay hai chân tán thành.
Tôi nghĩ anh cứ việc đến với Lệ Du Nhiên đi, tốt xấu gì cũng là thanh mai trúc mã, tình cảm sẵn có.
Chờ khi nào anh tái hôn, tôi để Nhị Lạc đưa đến bao lì xì đỏ thật lớn.
Còn về phần Nhị Lạc nhà tôi, anh đừng lo lắng, cũng không cần nhớ thương đâu".
Điền Linh Vân cười híp mắt, tuyệt không cảm thấy lời nói của mình có bao nhiêu đáng ghét.
Khóe mắt Lệ Dạ Kỳ giật giật:"Điền Linh Vân, thích người khác ly hôn như vậy, Bạc Cẩm Niên không cần cô, cô liền biến thành oán phụ sao?"
Ý cười trên mặt Điền Linh Vân cứng đờ, cô nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn, "Công kích phụ nữ, anh có phong độ đàn ông hay không? Khó trách Nhị Lạc không muốn anh, đáng đời"
Huyệt thái dương Lệ Dạ Kỳ nhảy mạnh, anh đột nhiên đứng lên, làm Điền Linh Vân giật bắn người, theo bản năng lùi lại hai bước.
"Anh muốn làm gì, thử đánh tôi xem, tôi nói Nhị Lạc cả đời không tha thứ cho anh"
Lệ Dạ Kỳ nắm chặt tay, có một loại tức giận bị người ta nắm chặt bím tóc, anh nói:"Tôi gọi điện thoại cho Bạc Cẩm Niên, hỏi thử thú cưng nhà anh ta buộc kỹ hay chưa, lại tuỳ tiện thả ra cắn người lung tung"
Điền Linh Vân: "..."
Quả nhiên là người đàn ông miệng lưỡi độc ác, tính tình đáng ghét, khó trách cô không muốn nhìn thấy anh ta.
"Lệ nhị thiếu, có chuyện tôi không hiểu, đêm lễ công chiếu, Nhị Lạc đã nói gì với anh?"
Điền Linh Vân cũng không phải tốt lành gì, cô tới tìm Lệ Dạ Kỳ cũng không chỉ để chế nhạo anh ta.
Lệ Dạ Kỳ hơi nheo mắt:"Cô hỏi cái này làm gì?"
"Vừa rồi trên đường tới bệnh viện, Nhị Lạc đột nhiên nói muốn dồn hết tài sản để cứu trợ trẻ em, anh biết mấy năm nay Nhị Lạc vẫn luôn tận tâm ủng hộ từ thiện, đây là lần đầu cô ấy nói sẽ tự thành lập quỹ từ thiện"
Điền Linh Vân nghi hoặc nói.
Đáy lòng Lệ Dạ Kỳ chấn động, anh lại đánh giá thấp chuyện Phó Tuyền tác động tâm lý với cô mạnh mẽ.
Cô gái ngốc này, đó là lý do không muốn nói cô nghe sự thật, chính là sợ cô sẽ tự trách giống như bây giờ.
……
Ở phòng bệnh bên cạnh, Ngôn Lạc Hi đưa tay sờ hai má, mỉm cười nói:"Gầy chỗ nào,
mỗi ngày đều ngủ hơn 12 tiếng, em sắp biến thành heo rồi."
"Nào có heo nào dễ thương như em?"
Bạch Kiêu bật cười.
Ngôn Lạc Hi phồng má, thoáng nhìn quả táo trên đầu tủ, cô hỏi:"Anh muốn ăn táo không? Em đi rửa"
Bạch Kiêu thấy cô đứng dậy, ngón tay giật giật, cuối cùng vẫn gật đầu, "Ừ"
Ngôn Lạc Hi bưng khay trái cây đi vào khu bếp nhỏ rửa sạch rồi đi ra, ngồi lại bên ghế vừa gọt vừa nói:"Bác sĩ có nói khi nào anh được xuất viện không?"
Bạch Kiêu tựa lưng, hai tay gối sau đầu, dáng vẻ rất nhẹ nhàng thoải mái:"Thật vất vả mới có cơ hội nghỉ ngơi, không vội xuất viện, chỉ là ở bệnh viện quá buồn, nếu em tiện đường đi ngang ghé vào thăm, là anh mãn nguyện rồi"
Động tác gọt trái cây của Ngôn Lạc Hi dừng lại, vỏ táo đứt ra, cô hô một tiếng.
"Ôi, đứt rồi"
"Không sao, anh ăn quả không ăn vỏ"
Bạch Kiêu nhìn bộ dáng chán nản của cô, cỡ nào cũng thấy đáng yêu, chỉ cần có cô bên cạnh, dường như mọi thứ đều trở nên tươi sáng.
Ngôn Lạc Hi bất đắc dĩ mỉm cười, nhanh chóng gọt vỏ táo, cắt thành từng miếng nhỏ, đặt vào đĩa đưa cho Bạch Kiêu..