Ngôn Lạc Hi thật sự không ngờ tới người đàn ông da mặt dày tới mức không biết xấu hổ như vậy, hôm nay cô mặc áo len phiên bản rộng thùng thình, bàn tay lạnh lẽo của anh không tốn sức lực liền chui vào áo cô.
Cơn lạnh này kích thích rợn dựng cả tóc, thân thể không ngừng vặn vẹo:"Lệ Dạ Kỳ, lấy tay anh ra, lạnh quá"
Lệ Dạ Kỳ ôm cô từ phía sau, cô liên tục vùng vẫy chống cự, anh không hài lòng khống chế thân cô, kết quả ngón tay "rất vô tình" chạm vào cục bông mềm mại.
Đầu ngón tay chỉ điểm kích hoạt hỏa lực, một cỗ nóng rực từ đầu ngón tay dọc theo tứ chi lan tỏa khắp người, linh hồn anh đều muốn run rẩy lên.
Nhận thấy hô hấp của người đàn ông hơi hỗn độn, bầu không khí từ đùa giỡn dần dần chuyển biến thành mập mờ, phảng phất còn có yếu tố không an phận đang nhảy nhót, trái tim cô hơi siết chặt, cảm giác lực đạo ngón tay kia không an phận, ngực mơ hồ bị đau.
"Lệ Dạ Kỳ, nếu không lấy tay ra, tôi sẽ không khách sáo với anh". Giọng Ngôn Lạc Hi lạnh xuống, vừa rồi còn đang đùa giỡn, tự dưng không khí lại thay đổi bất ngờ? Lệ Dạ Kỳ nhìn vành tai đỏ bừng của cô, tay anh tạo thành tư thế vây kín, ôm cô đứng lên, đôi môi mỏng dán lên vành tai nóng bỏng, thấp giọng nỉ non:"Phu nhân,
chúng ta làm đi"
Ngôn Lạc Hi chấn động, trợn tròn hai mắt, thân thể lập tức bị xoay ngược lại, tay anh từ trong áo len lấy ra nắm cằm cô, khuôn mặt tuấn tú chậm rãi tới gần.
Ngôn Lạc Hi giống như là bị chạm trúng công tắc, hai tay nắm chặt thành quyền, lập tức gõ mạnh trán anh, người nào đó bị đau đến buông cô ra.
Cô hoảng hốt lui về phía sau vài bước, nhặt tư liệu dưới đất, không kịp lấy mũ và khẩu trang, chạy khỏi phòng bệnh như chạy trốn.
"Hi Nhi!"
Lệ Dạ Kỳ nhìn thân ảnh kia nhanh chóng bỏ trốn mất dạng, anh bất đắc dĩ buông cánh tay xuống, trán mơ hồ đau, thật sự không nghĩ tới cô sẽ đánh anh.
Ngôn Lạc Hi trốn vào thang máy, tim đập điên cuồng không ngừng, hai tay nâng mặt, thân thể nóng bừng bừng.
Cho dù ngoài miệng cô phủ nhận, nhưng thân thể thật không nghe lời, còn cái loại lưu luyến khó hiểu.
"Đinh" một tiếng, thang máy mở ra cô hốt hoảng đi tới sảnh bệnh viện, khóe mắt nhìn thấy Điền Linh Vân ngồi đó ngủ gà ngủ gật, cô chậm rãi bước tới: "Điền Điền, sao lại ngồi ở đây?"
Điền Linh Vân bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn hai tròng mắt thủy quang liễm diễm của cô, khuôn mặt hồng hào sắc thắm, liền híp mắt:"Tôi dưới lầu chờ cậu".
Trạng thái mấy ngày nay của Ngôn Lạc Hi rất tệ, cô thật sự lo lắng, một bên cố ý né tránh Mạc Thần Dật, bên kia chọn lối thang máy, thuận tiện nhìn thấy Nhị Lạc xuống lầu trước tiên.
Ngôn Lạc Hi xấu hổ xoa xoa mi tâm:"Xin lỗi, mình lỡ ngủ mất quên"
"Ờ..." Điền Linh Vân kéo dài giọng:"Cậu dám ngủ trong phòng bệnh Bạch Kiêu, Lệ nhị thiếu không phát điên bóp chết cậu?"
Ngôn Lạc Hi không dám đối diện ánh mắt sáng ngời của Điền Linh Vân, cô cụp mắt, bình tĩnh nói:"Chúng ta về thôi"
“Ừ.” Điền Linh Vân đứng dậy xoa xoa bụng mình: “Tôi đói quá.”
Ngôn Lạc Hi càng cảm thấy áy náy:“Xin lỗi, tôi mời cậu ăn tối, cậu muốn ăn gì?”
“Ăn tôm.” Điền Linh Vân không khách khí với cô, trìu mến đưa tay ôm lấy cánh tay cô:“Tôi muốn ăn tôm a"
Ngôn Lạc Hi mỉm cười, biết bạn thân cố ý muốn cô không áy náy:"Thật biết ăn"
Sau khi ăn xong, Điền Linh Vân đưa Ngôn Lạc Hi về, vì còn việc cần xử lý ở studio nên đưa cô bình an trở về, liền lái xe đi.
Ngôn Lạc Hi cầm tài liệu, đi tới phòng khách ngồi xuống sô pha, đột nhiên nghĩ đến Lệ Dạ Kỳ, tim đập thình thịch khó hiểu.
Cô đã dùng hết sức lực kéo giãn khoảng cách, nhưng anh dễ dàng có thể thu hẹp nó lại.
Dù biết tiếp tục quấn lấy nhau cả hai sẽ rất khổ sở, nhưng cô không thể ngăn cản anh tiến lại gần mình. Cô nhặt chiếc gối lên, cuộn tròn trên ghế sofa, từ từ nhắm mắt lại.
Từ hôm đó, Ngôn Lạc Hi cũng không đến bệnh viện, Lệ Dạ Kỳ mỗi ngày đều gọi điện thoại cho cô, nhưng phần lớn đều bị cô phớt lờ.
Tuy nhiên, sự kiên trì của người đàn ông thật đáng kinh ngạc, anh quyết tâm gọi đến khi nào cô trả lời mới thôi.
Sau khi kết nối, nghe được thanh âm của cô, anh cũng không tức giận, chỉ muốn nhờ cô sưởi ấm.
Ngôn Lạc Hi còn lời để nói với Lệ Dạ Kỳ mặt dày thế này, mặc kệ bị cô lạnh nhạt thế nào, anh cũng có cách làm cô để ý.
Cho đến một ngày, cô phiền không chịu nổi, nhận điện thoại liền oán hận một câu:"Có phải anh rảnh đến đau trứng phải không?"
Đầu bên kia sửng sốt một lát, lập tức cúi đầu cười trêu chọc: "Sao em biết? Có muốn an ủi anh không?"
Da đầu Ngôn Lạc Hi tê dại, cô buông tài liệu đang đọc sang bên cạnh, phát điên nói:"Đừng có mà gọi cho tôi nữa, nếu không tôi sẽ kéo anh vào danh sách đen"
"Em nhốt anh vào phòng tối đi, như vậy anh sẽ có cớ chiếm lấy em". Người đàn ông đã quen với sự lạnh lùng của cô, cô càng lạnh lùng, anh càng chủ động.
Ngôn Lạc Hi: "..."
Nếu đã khỏe rồi thì về làm việc đi, không cần mỗi ngày làm phiền tôi, tôi rất bận, không rảnh dây dưa với anh"
"Hi nhi, em không thể đối xử tốt với anh hơn sao?"
Nghe giọng điệu cô đơn của anh, Ngôn Lạc Hi môi mọng mím chặt:"Nếu không chịu nổi thì đừng gọi tới nữa, tôi còn đi quay phim, không hơi đâu nói với anh"
Lúc này đây, đầu dây bên kia cúp điện thoại trước.
Sau một hồi im lặng, điện thoại im bặt, Ngôn Lạc Hi ngơ ngác nhìn, thầm nghĩ lần này làm tổn thương lòng tự trọng của anh, anh sẽ không gọi làm phiền cô nữa.
Nghĩ đến đây, trong lòng dâng lên cảm giác mất mác.
Tết âm lịch qua đi, <> chính thức khởi động máy.
Về việc Ngôn Lạc Hi chuẩn bị thành lập quỹ từ thiện, tạm thời gián đoạn, cô phải đi theo đoàn làm phim đến Hải Thành tiến hành quay trong hai tháng.
Cô đóng vai nữ chính Bạc Sênh Tiêu, nam chính Yến Thanh Thành do tiểu sinh Mạnh Chi Châu mới nổi đóng, nữ thứ Cố Miên do Tô Nhiêu diễn, em gái Bạc Sênh Tiêu là Bạc Noãn Noãn do Ban Đại Thảo diễn, nam thứ là Tô Cẩm Mặc do Từ Nghiêu diễn, còn có một số diễn viên cũ lần lượt tham gia đều là một số vai phụ quan trọng.
Từ buổi tuyên truyền tới nay, không ít người hâm mộ chờ mong, có fan nhìn thấy ảnh chụp của Ngôn Lạc Hi, nói cô thích hợp nhất với nhân vật Bạc Sênh Tiêu này, ngược lại cũng có người chửi bới.
Cho dù fan đối với lựa chọn nhân vật khen chê không đồng nhất, bộ phim vào mùng tám tháng giêng đúng hạn tổ chức nghi thức khởi quay.
Sau khi lễ kết thúc, Ngôn Lạc Hi liền mai danh ẩn tích trước mặt truyền thông, đây là lần đầu của năm mới cô xuất hiện trước đại chúng.
Cô buộc tóc đuôi ngựa thật cao, mặc áo lông ngắn màu đỏ, cùng với chiếc váy dạ dài rất thịnh hành năm nay, dưới chân đi đôi giày ngắn màu nâu bơ, hình tượng thanh xuân cởi mở tất cả mọi người hai mắt tỏa sáng.
Cơn lạnh này kích thích rợn dựng cả tóc, thân thể không ngừng vặn vẹo:"Lệ Dạ Kỳ, lấy tay anh ra, lạnh quá"
Lệ Dạ Kỳ ôm cô từ phía sau, cô liên tục vùng vẫy chống cự, anh không hài lòng khống chế thân cô, kết quả ngón tay "rất vô tình" chạm vào cục bông mềm mại.
Đầu ngón tay chỉ điểm kích hoạt hỏa lực, một cỗ nóng rực từ đầu ngón tay dọc theo tứ chi lan tỏa khắp người, linh hồn anh đều muốn run rẩy lên.
Nhận thấy hô hấp của người đàn ông hơi hỗn độn, bầu không khí từ đùa giỡn dần dần chuyển biến thành mập mờ, phảng phất còn có yếu tố không an phận đang nhảy nhót, trái tim cô hơi siết chặt, cảm giác lực đạo ngón tay kia không an phận, ngực mơ hồ bị đau.
"Lệ Dạ Kỳ, nếu không lấy tay ra, tôi sẽ không khách sáo với anh". Giọng Ngôn Lạc Hi lạnh xuống, vừa rồi còn đang đùa giỡn, tự dưng không khí lại thay đổi bất ngờ? Lệ Dạ Kỳ nhìn vành tai đỏ bừng của cô, tay anh tạo thành tư thế vây kín, ôm cô đứng lên, đôi môi mỏng dán lên vành tai nóng bỏng, thấp giọng nỉ non:"Phu nhân,
chúng ta làm đi"
Ngôn Lạc Hi chấn động, trợn tròn hai mắt, thân thể lập tức bị xoay ngược lại, tay anh từ trong áo len lấy ra nắm cằm cô, khuôn mặt tuấn tú chậm rãi tới gần.
Ngôn Lạc Hi giống như là bị chạm trúng công tắc, hai tay nắm chặt thành quyền, lập tức gõ mạnh trán anh, người nào đó bị đau đến buông cô ra.
Cô hoảng hốt lui về phía sau vài bước, nhặt tư liệu dưới đất, không kịp lấy mũ và khẩu trang, chạy khỏi phòng bệnh như chạy trốn.
"Hi Nhi!"
Lệ Dạ Kỳ nhìn thân ảnh kia nhanh chóng bỏ trốn mất dạng, anh bất đắc dĩ buông cánh tay xuống, trán mơ hồ đau, thật sự không nghĩ tới cô sẽ đánh anh.
Ngôn Lạc Hi trốn vào thang máy, tim đập điên cuồng không ngừng, hai tay nâng mặt, thân thể nóng bừng bừng.
Cho dù ngoài miệng cô phủ nhận, nhưng thân thể thật không nghe lời, còn cái loại lưu luyến khó hiểu.
"Đinh" một tiếng, thang máy mở ra cô hốt hoảng đi tới sảnh bệnh viện, khóe mắt nhìn thấy Điền Linh Vân ngồi đó ngủ gà ngủ gật, cô chậm rãi bước tới: "Điền Điền, sao lại ngồi ở đây?"
Điền Linh Vân bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn hai tròng mắt thủy quang liễm diễm của cô, khuôn mặt hồng hào sắc thắm, liền híp mắt:"Tôi dưới lầu chờ cậu".
Trạng thái mấy ngày nay của Ngôn Lạc Hi rất tệ, cô thật sự lo lắng, một bên cố ý né tránh Mạc Thần Dật, bên kia chọn lối thang máy, thuận tiện nhìn thấy Nhị Lạc xuống lầu trước tiên.
Ngôn Lạc Hi xấu hổ xoa xoa mi tâm:"Xin lỗi, mình lỡ ngủ mất quên"
"Ờ..." Điền Linh Vân kéo dài giọng:"Cậu dám ngủ trong phòng bệnh Bạch Kiêu, Lệ nhị thiếu không phát điên bóp chết cậu?"
Ngôn Lạc Hi không dám đối diện ánh mắt sáng ngời của Điền Linh Vân, cô cụp mắt, bình tĩnh nói:"Chúng ta về thôi"
“Ừ.” Điền Linh Vân đứng dậy xoa xoa bụng mình: “Tôi đói quá.”
Ngôn Lạc Hi càng cảm thấy áy náy:“Xin lỗi, tôi mời cậu ăn tối, cậu muốn ăn gì?”
“Ăn tôm.” Điền Linh Vân không khách khí với cô, trìu mến đưa tay ôm lấy cánh tay cô:“Tôi muốn ăn tôm a"
Ngôn Lạc Hi mỉm cười, biết bạn thân cố ý muốn cô không áy náy:"Thật biết ăn"
Sau khi ăn xong, Điền Linh Vân đưa Ngôn Lạc Hi về, vì còn việc cần xử lý ở studio nên đưa cô bình an trở về, liền lái xe đi.
Ngôn Lạc Hi cầm tài liệu, đi tới phòng khách ngồi xuống sô pha, đột nhiên nghĩ đến Lệ Dạ Kỳ, tim đập thình thịch khó hiểu.
Cô đã dùng hết sức lực kéo giãn khoảng cách, nhưng anh dễ dàng có thể thu hẹp nó lại.
Dù biết tiếp tục quấn lấy nhau cả hai sẽ rất khổ sở, nhưng cô không thể ngăn cản anh tiến lại gần mình. Cô nhặt chiếc gối lên, cuộn tròn trên ghế sofa, từ từ nhắm mắt lại.
Từ hôm đó, Ngôn Lạc Hi cũng không đến bệnh viện, Lệ Dạ Kỳ mỗi ngày đều gọi điện thoại cho cô, nhưng phần lớn đều bị cô phớt lờ.
Tuy nhiên, sự kiên trì của người đàn ông thật đáng kinh ngạc, anh quyết tâm gọi đến khi nào cô trả lời mới thôi.
Sau khi kết nối, nghe được thanh âm của cô, anh cũng không tức giận, chỉ muốn nhờ cô sưởi ấm.
Ngôn Lạc Hi còn lời để nói với Lệ Dạ Kỳ mặt dày thế này, mặc kệ bị cô lạnh nhạt thế nào, anh cũng có cách làm cô để ý.
Cho đến một ngày, cô phiền không chịu nổi, nhận điện thoại liền oán hận một câu:"Có phải anh rảnh đến đau trứng phải không?"
Đầu bên kia sửng sốt một lát, lập tức cúi đầu cười trêu chọc: "Sao em biết? Có muốn an ủi anh không?"
Da đầu Ngôn Lạc Hi tê dại, cô buông tài liệu đang đọc sang bên cạnh, phát điên nói:"Đừng có mà gọi cho tôi nữa, nếu không tôi sẽ kéo anh vào danh sách đen"
"Em nhốt anh vào phòng tối đi, như vậy anh sẽ có cớ chiếm lấy em". Người đàn ông đã quen với sự lạnh lùng của cô, cô càng lạnh lùng, anh càng chủ động.
Ngôn Lạc Hi: "..."
Nếu đã khỏe rồi thì về làm việc đi, không cần mỗi ngày làm phiền tôi, tôi rất bận, không rảnh dây dưa với anh"
"Hi nhi, em không thể đối xử tốt với anh hơn sao?"
Nghe giọng điệu cô đơn của anh, Ngôn Lạc Hi môi mọng mím chặt:"Nếu không chịu nổi thì đừng gọi tới nữa, tôi còn đi quay phim, không hơi đâu nói với anh"
Lúc này đây, đầu dây bên kia cúp điện thoại trước.
Sau một hồi im lặng, điện thoại im bặt, Ngôn Lạc Hi ngơ ngác nhìn, thầm nghĩ lần này làm tổn thương lòng tự trọng của anh, anh sẽ không gọi làm phiền cô nữa.
Nghĩ đến đây, trong lòng dâng lên cảm giác mất mác.
Tết âm lịch qua đi, <> chính thức khởi động máy.
Về việc Ngôn Lạc Hi chuẩn bị thành lập quỹ từ thiện, tạm thời gián đoạn, cô phải đi theo đoàn làm phim đến Hải Thành tiến hành quay trong hai tháng.
Cô đóng vai nữ chính Bạc Sênh Tiêu, nam chính Yến Thanh Thành do tiểu sinh Mạnh Chi Châu mới nổi đóng, nữ thứ Cố Miên do Tô Nhiêu diễn, em gái Bạc Sênh Tiêu là Bạc Noãn Noãn do Ban Đại Thảo diễn, nam thứ là Tô Cẩm Mặc do Từ Nghiêu diễn, còn có một số diễn viên cũ lần lượt tham gia đều là một số vai phụ quan trọng.
Từ buổi tuyên truyền tới nay, không ít người hâm mộ chờ mong, có fan nhìn thấy ảnh chụp của Ngôn Lạc Hi, nói cô thích hợp nhất với nhân vật Bạc Sênh Tiêu này, ngược lại cũng có người chửi bới.
Cho dù fan đối với lựa chọn nhân vật khen chê không đồng nhất, bộ phim vào mùng tám tháng giêng đúng hạn tổ chức nghi thức khởi quay.
Sau khi lễ kết thúc, Ngôn Lạc Hi liền mai danh ẩn tích trước mặt truyền thông, đây là lần đầu của năm mới cô xuất hiện trước đại chúng.
Cô buộc tóc đuôi ngựa thật cao, mặc áo lông ngắn màu đỏ, cùng với chiếc váy dạ dài rất thịnh hành năm nay, dưới chân đi đôi giày ngắn màu nâu bơ, hình tượng thanh xuân cởi mở tất cả mọi người hai mắt tỏa sáng.
Danh sách chương