Đối mặt với ống kính, Ngôn Lạc Hi trước sau như một tự tin tỏa sáng, sau nghi thức khởi quay, chính thức bắt đầu vào cảnh, Bạc Cẩm Niên lần đầu đảm nhiệm vị trí đạo diễn, diễn viên dù rất vững chắc, nhưng tất cả mọi người đều có thái độ hoài nghi đối với năng lực của anh, ngoại trừ Ngôn Lạc Hi.
Lúc Bạc Cẩm Niên học khoa đạo diễn ở trường, là sinh viên tài cao nổi tiếng, lại ra nước ngoài bồi dưỡng ba năm, cô tin tưởng thực lực của anh, nếu không một bộ phim lớn như vậy, sẽ không mời anh làm đạo diễn.
Ngôn Lạc Hi đóng vai Bạc Sênh Tiêu một cô gái đi du học trở về, mái tóc dài gợn sóng hơi xoăn khiến cô thoạt nhìn quyến rũ hơn người, bộ âu phục nữa đặt may, trong tay xách túi nhỏ, chậm rãi vẽ tranh.
Đầu đường náo nhiệt, khuôn mặt xinh đẹp phảng phất có thể làm cho ánh mặt trời ảm đạm thất sắc, cô quay đầu nhìn lại người làm ôm bao lớn bao nhỏ đồ ăn vặt, bất đắc dĩ đi tới lấy:"Hà Hương, em nhanh tay chút đi, còn chậm trễ, thế nào cũng bị cha mắng."
Hà Hương mệt thở hổn hển:"Tiểu thư à, em mệt chết đi được, hay là cho em nghỉ ngơi một chút được không? Bạc Sênh Tiêu nhìn quán trà cách đó không xa, lại nhìn đồng hồ nói: "Dù sao trở về cũng sẽ bị mắng, đi thôi, chúng ta đi xem kịch"
Hai mắt Hà Hương sáng ngời, lập tức nghĩ đến các cô về trễ thế nào cũng bị phạt một trận, tâm tình nhảy nhót liền xuống dốc không phanh, sớm biết đã không nói muốn nghỉ ngơi rồi.
Ống kính kéo xa, đưa đường phố náo nhiệt vào, Bạc Cẩm Niên thản nhiên nói: "Cắt, chuẩn bị cảnh tiếp theo"
Cảnh tiếp theo, trên đường hai người đi đến trà lâu, nhìn thấy bên đường có một già một trẻ ăn xin, Bạc Sênh Tiêu thương hại bọn họ, tiến lên cho một khối bạc vụn, không nghĩ tới lão nhân kia bỗng nhiên rút dao ra, hướng Bạc Sênh Tiêu đâm tới.
Sau đó được Yến Thanh Thành cứu, từ đó kéo ra đoạn tình ca thê mỹ này.
Đây là lần đầu tiên Ngôn Lạc Hi hợp tác với Mạnh Chi Châu, anh ta có trình độ diễn xuất rất cao, xuất thân từ ngôi sao nhí giống như Bạch Kiêu, nhưng không có gia thế giống Bạch Kiêu, cho nên mấy năm nay vẫn quanh quẩn ở ngoài tuyến ba, năm ngoái đóng vai chính trong một bộ phim thần tượng, nhan sắc cao diễn xuất giỏi, sau một đêm trở nên nổi tiếng, là anh chồng mới trong lòng không ít fan hâm mộ.
Lúc hai người đối diễn, Mạnh Chi Châu là người khiêm tốn, dễ gần khiến người ta cảm thấy thoải mái khi tiếp xúc.
Sau khi hiện trường ổn định, Ngôn Lạc Hi nhanh chóng nhập vai, cô tò mò chen vào đám đông, nhìn thấy già trẻ ăn mặc rách rưới, cô liền thông cảm, lấy trong túi vài nén bạc cúi xuống đặt vào trong chiếc bát có khía.
Lúc này, ông lão kia đột nhiên đẩy cháu trai mình ra, rút ra dao găm đâm thẳng vào Bạc Sênh Tiêu, cô theo bản năng lùi lại bối rối, nhìn thấy ông lão ánh mắt tàn nhẫn đầy sát khí.
Con dao găm trong tay ông ta đột nhiên bị đá văng ra xa.
Một cánh tay vòng qua eo Bạc Sênh Tiêu, ôm cô duyên dáng như rồng thoát khỏi nguy hiểm,cô tựa vào vai người đàn ông, mùi gỗ đàn hương êm dịu vương vấn trên mũi, cô nhận ra mình đang dựa quá gần người ta a, gò má cô chợt ửng hồng, ngượng ngùng đẩy một cái.
Máy zoom cận cảnh, cuối cùng dừng ở Yến Thanh Thành, Bạc Cận Niên hét lên "cắt" rồi yêu cầu trợ lý chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo. Công việc bắt đầu suôn sẻ, từ sáng đến tối, hơn chục cảnh được quay liên tục thật đáng mừng.
Sau khi Ngôn Lạc Hi diễn xong, cô quay lại phòng thay đồ tẩy trang, Cố Thiển đi theo vào nói:“Chị Lạc Hi, vừa rồi quản lý trường quay nói cảnh hôm nay tất cả đều thuận lợi"
Ngôn Lạc Hi lấy một miếng bông để tẩy trang, nói:"Hôm nay là ngày đầu tiên, mọi người đều khỏe mạnh và buổi biểu diễn rất vui vẻ"
"Ừm, vừa rồi cảnh thứ hai, ông lão dùng dao găm đâm chị, rất chân thực, giống như giữa hai người có mối thù sâu sắc. Tim em như bay bổng, khi đạo diễn Bạc hô "cắt" em mới tỉnh táo lại được" Cố Thiển vỗ nhẹ vào ngực, vẫn cảm nhận được bầu không khí căng thẳng đó.
Ngôn Lạc Hi khẽ mỉm cười:“Chứng tỏ kỹ năng diễn xuất của nhóm chúng quá xuất sắc, đáng học hỏi"
Ngôn Lạc Hi đứng dậy rửa mặt, sau đó quay lại bôi chút kem dưỡng da, bước ra khỏi phòng thay đồ liền bắt gặp Lệ Dạ Kỳ
đang đứng bên cạnh nói chuyện với Bạc Cận Niên, cô sửng sốt một lát, vô cùng ngạc nhiên không gặp anh ở Hải Thành.
Đối với phim truyền hình Trung Hoa Dân Quốc quay ở Hải Thành mới có được sức hấp dẫn của thời đại đó, với di sản văn hóa độc đáo cho phép bộ phim thể hiện được sự xa hoa phồn vinh cổ trang, Bạc Cẩm Niên đã lựa chọn bối cảnh quay rất phù hợp.
Tuy nhiên, vào lúc này, người đàn ông mặc áo khoác đen, đứng đó nghiêm nghị thẳng tắp, đôi mắt trong veo, bình tĩnh ngước mắt lên ẩn chứa sâu thẳm xuyên qua dòng thời gian, cuối cùng rơi vào trên người cô gái.
Trái tim Ngôn Lạc Hi không khỏi rộn nhịp cô cụp mắt, chậm rãi xuống bậc thang, ra khỏi trường quay lúc nào không hay.
Lệ Dạ Kỳ đút tay vào túi quần, nhìn bóng lưng cô rời đi, môi mỏng nhếch lên, chào Bạc Cận Niên, nhấc chân đuổi theo.
||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||
Sau Tết, đã là đầu xuân, đêm lạnh thấu xương, gió chiều tuy dịu dàng lại cắt da cắt thịt, Lệ Dạ Kỳ nhanh chóng đuổi kịp cô, nắm lấy cổ tay cô, nhìn đôi mày lạnh lùng của cô, anh không chút nào tức giận:"Em ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi, cơm hộp của đoàn phim" Ngôn Lạc Hi nói, không tốn sức lực thoát khỏi vòng tay anh, vì anh đã đuổi đến đây nên cô không thể trốn thoát.
"Anh phải làm sao đây? Đồ ăn trên máy bay dở quá, anh đói, đi ăn chút gì với anh đi".Nói xong, anh đã vòng tay qua eo cô.
Cố Thiển đứng một bên, nhìn hai người tình cảm như chốn không người, cô lùi lại một bước, không thể làm bóng đèn, cô chớp mắt nói:"Thất ca, chị Lạc Hi, em hơi mệt nên về nghỉ ngơi trước. Thất ca, phiền anh đưa chị Lạc Hi về an toàn"
"Yên tâm, anh không để cô ấy rụng sợi tóc nào." Lệ Dạ Kỳ nói xong liền ôm Ngôn Lạc Hi đi đến chiếc xe đỗ bên đường, mở cửa nhét cô vào ghế phụ.
Người đàn ông cúi người, hơi thở cả hai lập tức hòa quyện vào nhau, Ngôn Lạc Hi vội vàng nín thở, gò má hơi nóng lên: "Anh..."
Lệ Dạ Kỳ nhướng mày, môi mỏng mỉm cười, đôi mắt đen nóng bỏng như nhìn sâu vào lòng cô:"Đừng căng thẳng, anh sẽ không làm gì em trong xe đâu"
Tay anh vươn ra, kéo dây an toàn nhét vào khe, anh bước ra khỏi xe, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tim Ngôn Lạc Hi gần như ngừng đập nhẹ nhàng thở ra. Người này dường như có gì đó khác lạ. Sự thiếu kiên nhẫn trước đó dường như chỉ là một giấc mơ. Nếu anh lặng lẽ tiến từng bước một, cô mới là kẻ mất kiểm soát..
Lệ Dạ Kỳ rất nhanh lên xe, quay đầu nhìn cô ngơ ngác nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, môi mỏng cong lên, nửa thật nửa đùa nói:"Anh không hôn em, em thất vọng sao?"
Lúc Bạc Cẩm Niên học khoa đạo diễn ở trường, là sinh viên tài cao nổi tiếng, lại ra nước ngoài bồi dưỡng ba năm, cô tin tưởng thực lực của anh, nếu không một bộ phim lớn như vậy, sẽ không mời anh làm đạo diễn.
Ngôn Lạc Hi đóng vai Bạc Sênh Tiêu một cô gái đi du học trở về, mái tóc dài gợn sóng hơi xoăn khiến cô thoạt nhìn quyến rũ hơn người, bộ âu phục nữa đặt may, trong tay xách túi nhỏ, chậm rãi vẽ tranh.
Đầu đường náo nhiệt, khuôn mặt xinh đẹp phảng phất có thể làm cho ánh mặt trời ảm đạm thất sắc, cô quay đầu nhìn lại người làm ôm bao lớn bao nhỏ đồ ăn vặt, bất đắc dĩ đi tới lấy:"Hà Hương, em nhanh tay chút đi, còn chậm trễ, thế nào cũng bị cha mắng."
Hà Hương mệt thở hổn hển:"Tiểu thư à, em mệt chết đi được, hay là cho em nghỉ ngơi một chút được không? Bạc Sênh Tiêu nhìn quán trà cách đó không xa, lại nhìn đồng hồ nói: "Dù sao trở về cũng sẽ bị mắng, đi thôi, chúng ta đi xem kịch"
Hai mắt Hà Hương sáng ngời, lập tức nghĩ đến các cô về trễ thế nào cũng bị phạt một trận, tâm tình nhảy nhót liền xuống dốc không phanh, sớm biết đã không nói muốn nghỉ ngơi rồi.
Ống kính kéo xa, đưa đường phố náo nhiệt vào, Bạc Cẩm Niên thản nhiên nói: "Cắt, chuẩn bị cảnh tiếp theo"
Cảnh tiếp theo, trên đường hai người đi đến trà lâu, nhìn thấy bên đường có một già một trẻ ăn xin, Bạc Sênh Tiêu thương hại bọn họ, tiến lên cho một khối bạc vụn, không nghĩ tới lão nhân kia bỗng nhiên rút dao ra, hướng Bạc Sênh Tiêu đâm tới.
Sau đó được Yến Thanh Thành cứu, từ đó kéo ra đoạn tình ca thê mỹ này.
Đây là lần đầu tiên Ngôn Lạc Hi hợp tác với Mạnh Chi Châu, anh ta có trình độ diễn xuất rất cao, xuất thân từ ngôi sao nhí giống như Bạch Kiêu, nhưng không có gia thế giống Bạch Kiêu, cho nên mấy năm nay vẫn quanh quẩn ở ngoài tuyến ba, năm ngoái đóng vai chính trong một bộ phim thần tượng, nhan sắc cao diễn xuất giỏi, sau một đêm trở nên nổi tiếng, là anh chồng mới trong lòng không ít fan hâm mộ.
Lúc hai người đối diễn, Mạnh Chi Châu là người khiêm tốn, dễ gần khiến người ta cảm thấy thoải mái khi tiếp xúc.
Sau khi hiện trường ổn định, Ngôn Lạc Hi nhanh chóng nhập vai, cô tò mò chen vào đám đông, nhìn thấy già trẻ ăn mặc rách rưới, cô liền thông cảm, lấy trong túi vài nén bạc cúi xuống đặt vào trong chiếc bát có khía.
Lúc này, ông lão kia đột nhiên đẩy cháu trai mình ra, rút ra dao găm đâm thẳng vào Bạc Sênh Tiêu, cô theo bản năng lùi lại bối rối, nhìn thấy ông lão ánh mắt tàn nhẫn đầy sát khí.
Con dao găm trong tay ông ta đột nhiên bị đá văng ra xa.
Một cánh tay vòng qua eo Bạc Sênh Tiêu, ôm cô duyên dáng như rồng thoát khỏi nguy hiểm,cô tựa vào vai người đàn ông, mùi gỗ đàn hương êm dịu vương vấn trên mũi, cô nhận ra mình đang dựa quá gần người ta a, gò má cô chợt ửng hồng, ngượng ngùng đẩy một cái.
Máy zoom cận cảnh, cuối cùng dừng ở Yến Thanh Thành, Bạc Cận Niên hét lên "cắt" rồi yêu cầu trợ lý chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo. Công việc bắt đầu suôn sẻ, từ sáng đến tối, hơn chục cảnh được quay liên tục thật đáng mừng.
Sau khi Ngôn Lạc Hi diễn xong, cô quay lại phòng thay đồ tẩy trang, Cố Thiển đi theo vào nói:“Chị Lạc Hi, vừa rồi quản lý trường quay nói cảnh hôm nay tất cả đều thuận lợi"
Ngôn Lạc Hi lấy một miếng bông để tẩy trang, nói:"Hôm nay là ngày đầu tiên, mọi người đều khỏe mạnh và buổi biểu diễn rất vui vẻ"
"Ừm, vừa rồi cảnh thứ hai, ông lão dùng dao găm đâm chị, rất chân thực, giống như giữa hai người có mối thù sâu sắc. Tim em như bay bổng, khi đạo diễn Bạc hô "cắt" em mới tỉnh táo lại được" Cố Thiển vỗ nhẹ vào ngực, vẫn cảm nhận được bầu không khí căng thẳng đó.
Ngôn Lạc Hi khẽ mỉm cười:“Chứng tỏ kỹ năng diễn xuất của nhóm chúng quá xuất sắc, đáng học hỏi"
Ngôn Lạc Hi đứng dậy rửa mặt, sau đó quay lại bôi chút kem dưỡng da, bước ra khỏi phòng thay đồ liền bắt gặp Lệ Dạ Kỳ
đang đứng bên cạnh nói chuyện với Bạc Cận Niên, cô sửng sốt một lát, vô cùng ngạc nhiên không gặp anh ở Hải Thành.
Đối với phim truyền hình Trung Hoa Dân Quốc quay ở Hải Thành mới có được sức hấp dẫn của thời đại đó, với di sản văn hóa độc đáo cho phép bộ phim thể hiện được sự xa hoa phồn vinh cổ trang, Bạc Cẩm Niên đã lựa chọn bối cảnh quay rất phù hợp.
Tuy nhiên, vào lúc này, người đàn ông mặc áo khoác đen, đứng đó nghiêm nghị thẳng tắp, đôi mắt trong veo, bình tĩnh ngước mắt lên ẩn chứa sâu thẳm xuyên qua dòng thời gian, cuối cùng rơi vào trên người cô gái.
Trái tim Ngôn Lạc Hi không khỏi rộn nhịp cô cụp mắt, chậm rãi xuống bậc thang, ra khỏi trường quay lúc nào không hay.
Lệ Dạ Kỳ đút tay vào túi quần, nhìn bóng lưng cô rời đi, môi mỏng nhếch lên, chào Bạc Cận Niên, nhấc chân đuổi theo.
||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||
Sau Tết, đã là đầu xuân, đêm lạnh thấu xương, gió chiều tuy dịu dàng lại cắt da cắt thịt, Lệ Dạ Kỳ nhanh chóng đuổi kịp cô, nắm lấy cổ tay cô, nhìn đôi mày lạnh lùng của cô, anh không chút nào tức giận:"Em ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi, cơm hộp của đoàn phim" Ngôn Lạc Hi nói, không tốn sức lực thoát khỏi vòng tay anh, vì anh đã đuổi đến đây nên cô không thể trốn thoát.
"Anh phải làm sao đây? Đồ ăn trên máy bay dở quá, anh đói, đi ăn chút gì với anh đi".Nói xong, anh đã vòng tay qua eo cô.
Cố Thiển đứng một bên, nhìn hai người tình cảm như chốn không người, cô lùi lại một bước, không thể làm bóng đèn, cô chớp mắt nói:"Thất ca, chị Lạc Hi, em hơi mệt nên về nghỉ ngơi trước. Thất ca, phiền anh đưa chị Lạc Hi về an toàn"
"Yên tâm, anh không để cô ấy rụng sợi tóc nào." Lệ Dạ Kỳ nói xong liền ôm Ngôn Lạc Hi đi đến chiếc xe đỗ bên đường, mở cửa nhét cô vào ghế phụ.
Người đàn ông cúi người, hơi thở cả hai lập tức hòa quyện vào nhau, Ngôn Lạc Hi vội vàng nín thở, gò má hơi nóng lên: "Anh..."
Lệ Dạ Kỳ nhướng mày, môi mỏng mỉm cười, đôi mắt đen nóng bỏng như nhìn sâu vào lòng cô:"Đừng căng thẳng, anh sẽ không làm gì em trong xe đâu"
Tay anh vươn ra, kéo dây an toàn nhét vào khe, anh bước ra khỏi xe, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tim Ngôn Lạc Hi gần như ngừng đập nhẹ nhàng thở ra. Người này dường như có gì đó khác lạ. Sự thiếu kiên nhẫn trước đó dường như chỉ là một giấc mơ. Nếu anh lặng lẽ tiến từng bước một, cô mới là kẻ mất kiểm soát..
Lệ Dạ Kỳ rất nhanh lên xe, quay đầu nhìn cô ngơ ngác nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, môi mỏng cong lên, nửa thật nửa đùa nói:"Anh không hôn em, em thất vọng sao?"
Danh sách chương