Ngoài cửa sổ phong cảnh như tranh vẽ, Ngôn Lạc Hi quay đầu nhìn người đàn ông cách cô ba bước, ngạo kiều nói:"Anh nói không chừng làm tôi mất mặt"
Lệ Dạ Kỳ híp mắt, nhìn chằm chằm cô, "Kẻ yếu không có quyền phản đối"
"Anh mới yếu.

"Ngôn Lạc Hi nghiến răng nghiến lợi nói.
Lệ Dạ Kỳ đứng trước mặt cô, khẽ nhếch môi, "Anh có yếu hay không, tối qua em hẳn là hiểu rất rõ"
Khuôn mặt xinh đẹp của Ngôn Lạc Hi đỏ bừng, không thể so sánh vô sỉ với người nào đó, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sóng biển tầng tầng lớp lớp dâng lên, bọt sóng màu trắng vỗ trên bờ cát, khiến cô hứng thú chơi đùa.
"Chúng ta đi đạp sóng đi."
Lệ Dạ Kỳ nhìn ánh mắt cô cười cong thành trăng lưỡi liềm, lúc này cho dù cô muốn sao trên trời, anh cũng sẽ hái xuống tặng, "Ừ"
Ngôn Lạc Hi thay giày bãi biển ở lối vào, hưng phấn lao ra khỏi biệt thự.
Vùng này là hải vực tư nhân, bãi cát trắng mịn, giẫm lên rất thoải mái.

Cô chân trần giẫm lên bờ cát, nhìn Lệ Dạ Kỳ đứng trên con đường đá xanh, "Lệ đại thần, anh định một mình đứng đó tới tận thế à?"
Lệ Dạ Kỳ đút hai tay vào túi quần, thờ ơ liếc nhìn cô.


Ngôn Lạc Hi nhăn mũi, trừng mắt nhìn lại.

Hừ, ánh mắt của ngươi có lực sát thương, của cô cũng có, trừng ngươi trừng ngươi trừng chết ngươi!
Cuối cùng, vẫn là Lệ Dạ Kỳ dời mắt đi trước, anh khom lưng cởi giày da, mang vớ đen giẫm lên bờ cát, bộ dáng ghét bỏ kia quả thực là một lời khó nói hết.
Ngôn Lạc Hi cười đến ngã tới ngã lui, "Này, làm gì có ai mang vớ như vậy"
Lệ Dạ Kỳ nhíu nhíu mày, nghiêm trang nói: "Anh"
Ngôn Lạc Hi ngã ngồi trên bờ cát, "Anh tới để diễn hài sao? Lát nữa chúng ta còn phải giẫm nước, anh sẽ làm gì?"
"Mang vớ thì được gọi là giẫm nước sao?"
Ngôn Lạc Hi hướng anh giơ ngón tay cái lên, lão cán bộ chính là lão cán bộ, may mắn không có mang giày da giẫm nước, bằng không cô sẽ cười lăn lộn ở chỗ này.
Lệ Dạ Kỳ đi tới trước mặt cô, khom lưng đưa tay về phía cô, "Đứng lên, lúc mặt trời lặn mặt đất còn lưu lại thời tiết nóng, nhập thể không tốt"
Ngôn Lạc Hi giơ tay vỗ nhẹ vào lòng bàn tay anh, chống mặt đất nhảy lên, cụp mắt nhìn vớ đen, thấy thế nào cũng không được tự nhiên.
"Lệ đại thần, anh thích sạch sẽ như vậy sao lại nhập ngũ? Nghe nói lúc huấn luyện phải tiến hành sinh tồn dã ngoại, ngoại trừ ngủ dưới mặt đất, thức ăn không đủ còn phải gặm vỏ cây ăn sâu bọ"
Lệ Dạ Kỳ rũ mắt nhìn cô, "Ngoại trừ vỏ cây và sâu, còn có trái cây dại"
"À" Ngôn Lạc Hi hỏi," Vậy anh đã từng gặm vỏ cây chưa, có mùi vị gì?"
"Không thể miêu tả" Lệ Dạ Kỳ thản nhiên nói.
"Con người lúc sinh tử, chỉ cần có thể lấp đầy bụng, gặm vỏ cây ăn sâu thì tính là cái gì?"
Ngôn Lạc Hi liếc anh một cái, "Lệ đại thần, tính cách của anh vốn tẻ nhạt hay đi lính rồi mới tẻ nhạt?"
"Chê anh chán?"
Ngôn Lạc Hi: "......"
Đây có lẽ là khoảng cách thế hệ cách biệt tuổi tác gây ra, khi nói chuyện với anh, cô luôn cảm thấy bất lực.
Ngôn Lạc Hi một mình đi tới phía trước, cát trắng mịn màng giẫm lên rất thoải mái, cô giống như ngựa hoang nhỏ thoát cương, đát đát đát vọt về phía trước, trên bờ cát lưu lại một chuỗi dấu chân khéo léo.
Cô đứng cuối vẫy tay với Lệ Dạ Kỳ, "Lệ đại thần, mau tới đây, tôi ở đây chờ anh"
Lệ Dạ nhìn cô vợ nhỏ xa xa, dưới trời chiều, nụ cười của cô có thể cùng nhật nguyệt đồng huy.
Anh chậm rãi bước tới, để lại những dấu chân to rõ ngay cạnh dấu chân cô, vì anh đang đi tất nên dấu chân không hình hài khó tả.
Ngôn Lạc Hi chỉ vào dấu chân anh, cười to nói :"Nhìn kia một loạt dấu chân gấu đang tới hahaha"
Lệ Dạ Kỳ quay đầu lại nhìn, đúng là giống chân gấu! Nhìn bộ dáng cười của cô, anh bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Ngôn Lạc Hi lấy di động ra, lén chụp một tấm ảnh đăng lên weibo, "Fan Lạc, mau nhìn, có một con gấu đi qua này"
Weibo của cô vừa đăng lên, khu bình luận liền nổ tung.

"Chuyện gì xảy ra? Tiểu Lạc Lạc dự định công khai yêu đương?"
"Chỉ có ta nhìn ra, hùng chưởng ấn bên cạnh giống nam nhân dấu chân?"
"Nói nhảm, đó không phải dấu chân đàn ông thì là cái gì?"
"Lạc Điện ở bờ biển, mau nói cho ta biết bãi cát nào, cầu ngẫu nhiên gặp được"
"Tiểu Lạc Lạc ngàn năm một lần đăng weibo, một lần đăng weibo chính là bạo kích, hơi thở ngọt ngào này, cách màn hình đều ngửi được"
"Theo phân tích của tôi, bãi biển này là cát trắng, nằm trong khu vực biển tư nhân ở phía đông đế đô.

Các chị em đang tìm kiếm cơ hội gặp gỡ, các bạn có thể suy nghĩ về nó"
Ngôn Lạc Hi vừa đi vừa xem bình luận.

Bởi vì đêm qua cô đoạt giải, fan tăng mạnh từng phút like và bình luận đã vượt 10.000, chạy nước rút lên 100.000 rốt cục cô cũng cảm nhận được cái gì gọi là tốc độ tên lửa.
Cô nhìn chăm chú, không để ý người đàn ông đi phía trước đã dừng lại, cô đập đầu vào lưng người đàn ông.
"Ui" Ngôn Lạc Hi bịt cái mũi bị đụng đỏ, vành mắt hồng hồng nhìn:"Anh muốn dừng lại, sao không báo trước một chút?"
Lệ Dạ Kỳ cầm di động của cô, "Không chuyên tâm đi lại, lần sau đụng phải đèn đường"
Ngôn Lạc Hi xoa xoa mũi, nhìn anh nghiêm mặt giáo huấn người khác, tựa như lúc cô đi học giáo viên chủ nhiệm hung dữ, cô ngượng ngùng nói: "May mắn mũi tôi là tự nhiên, nếu là sửa còn không bị anh đụng lệch"
Lệ Dạ Kỳ thuận tay nhét điện thoại di động của cô vào túi quần, tiếp tục đi về phía trước.

"Không muốn giẫm nước nữa?"
"Muốn a."
Ngôn Lạc Hi nói xong, giống như lắp động cơ nhỏ vọt tới bờ biển, hai chân giẫm lên nước biển, sóng biển từng tầng từng tầng đánh lên, bao phủ mu bàn chân, đến khi rút đi, mu bàn chân cô phủ một tầng cát ẩm thật dày.

Lệ Dạ Kỳ đứng trên bờ cát, nhìn cô xách váy đi về phía trước, gió đêm từ từ, nhấc váy phiêu dật mà linh động.
Anh châm một điếu thuốc, vừa hút thuốc, vừa nhìn cô nghịch nước.

Đây là vùng biển riêng ít người, cô cũng vui chơi một mình, đây có lẽ là nét duyên riêng của thế hệ sau 90.
Ngay cả khi bạn là người duy nhất còn lại trên thế giới, bạn vẫn có thể khiến cả thế giới cổ vũ cho mình.
Thân thể anh đột nhiên lạnh lẽo, Lệ Dạ Kỳ phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy cô ném một nắm nước về phía mình, anh dùng sức tránh né.

Nhìn xuống, chiếc áo trắng sạch sẽ phủ đầy cát vàng.

Anh nhíu mày, thấy cô cười xấu xa, vừa cười vừa trêu ghẹo.
"Lệ đại thần, có muốn chơi không?"
Bộ dáng nghịch ngợm của cô gái nhỏ, làm cho anh muốn đem cô bắt lên hung hăng đánh mông một trận.
Anh híp híp mắt, đem thuốc đưa vào trong miệng, thờ ơ cuốn ống tay áo.
Ánh chiều tà rơi trên người anh, người đàn ông đứng ở nơi đó, ngũ quan đường cong lạnh lùng, áo sơ mi trắng quần tây đen, miệng cắn một điếu thuốc, thoáng nghiêng đầu, kéo ống tay áo tới khuỷu tay.
Bộ dạng kia nói không nên lời đẹp trai rung động lòng người..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện