Ngôn Lạc Hi ngửi thấy nguy hiểm, cô vội vàng xách váy xoay người bỏ chạy, tiếng cười như chuông bạc rơi xuống, "Em sai rồi, đại thần, em thật sự sai rồi"
Lệ Dạ Kỳ người cao chân dài, vài bước liền đuổi theo cô, khom lưng nắm lấy một bụm nước hắt lên người cô ngay vị trí trái tim.

Hôm nay Ngôn Lạc Hi mặc một chiếc áo thun trắng sữa, phía dưới phối hợp với một chiếc váy dài bồng bềnh, nước tạt vào mặt, giọt nước từ chiếc cằm nhọn trượt xuống làm ướt váy.

Vải ướt sũng, bên trong thấp thoáng chiếc qu@n lót màu vàng lông ngỗng, thật quyến rũ
Ánh mắt Lệ Dạ Kỳ mờ dần đi yết hầu lăn lên lăn xuống.

Ngôn Lạc Hi cảm nhận được ánh mắt người đàn ông hung hăng chằm chằm vào ngực, cô vội vàng giơ tay che lại, lau nước trên mặt, tức giận nói: "Lệ Dạ Kỳ, anh không phải đàn ông"
Lệ Dạ Kỳ cầm điếu thuốc cắn trong miệng, từ từ thổi một hơi, bộ dáng kia quả nhiên là yêu nghiệt bất phàm, giọng nói thanh đạm, "Có phải đàn ông hay không, muốn anh chứng minh lại một lần nữa?"
Ngôn Lạc Hi tức giận đến phát điên.

"Tôi nói hành vi của anh không phải đàn ông"
Lệ Dạ Kỳ nhấc chân vẩy nước hắt lên người cô, "Không phải em muốn đánh nước sao?"
Ngôn Lạc Hi nghẹn lời, đúng vậy, rõ ràng là cô đánh lén phía trước.

Cô cắn cắn môi, nhìn bọt sóng nhào tới linh cơ khẽ động, không phải chê cát bẩn sao, vậy cô liền làm cho anh một thân cát trắng, chán ghét chết được.

Cô vừa di chuyển vừa nói.

Cúi xuống, trong tay nắm lấy hai nắm cát trắng ướt, ném về phía người đàn ông, “Tôi đổi ý rồi, tôi không muốn chơi thủy chiến, tôi muốn chơi bao cát.



Lệ Dạ Kỳ phản ứng nhanh hơn nữa, vẫn bị cô đập trúng.

Áo sơ mi trắng bị đập vài cái, anh cũng không tránh, ném điếu thuốc và tạt nước vào người cô
Ngôn Lạc Hi vừa thét chói tai vừa cười to, "Này, anh là đàn ông, anh không thể nhường tôi một chút sao?"
"Lỗ tai tôi bị thấm nước"
"Ai, dừng dừng dừng"
Chờ Lệ Dạ Kỳ rốt cục dừng lại, Ngôn Lạc Hi tựa như gà ướt sũng từ trong nước vớt ra, cả người còn đang nhỏ nước, quần áo dính trên đường cong lung linh của cô, gợi cảm mê người.

Cô trừng mắt nhìn anh: "Lệ đại thần, nói anh biết, anh như vậy không tìm được bạn gái đâu"
Anh thật sự không hề nhượng bộ cô chút nào!
Lệ Dạ Kỳ nhếch môi, khẽ cười nói: "Anh không cần tìm bạn gái, anh đã có vợ rồi"
Không hiểu sao, trong lòng Ngôn Lạc Hi ngọt ngào, cô kiêu ngạo ngẩng đầu, "Coi như biết nói chuyện, tôi tha thứ cho anh đó"
Quần áo Ngôn Lạc Hi ướt đẫm, gió đêm kéo tới, mũi cô ngứa ngáy, không tự chủ được hắt xì một cái.

Lệ Dạ Kỳ nhíu mày.

"Quần áo em ướt hết rồi, chúng ta về thôi"
Ngôn Lạc Hi trừng mắt: "Quần áo tôi ướt thì trách ai chứ?
“……”
Hai người trở lại biệt thự, quản gia đưa tới một cái khăn tắm Lệ Dạ Kỳ nhận lấy quấn lên người cô, dịu dàng nói: "Lên lầu đi tắm, hửm?"
Ngôn Lạc Hi xoa mũi, nhịn xuống xúc động muốn hắt xì, cô gật gật đầu, xoay người lên lầu.

Phòng ngủ chính của biệt thự rất lớn, vẫn được trang trí theo phong cách giản dị sang trọng, khá phù hợp với gu thẩm mỹ của của Lệ Dạ Kỳ, cô đi vào phòng tắm, đã bị hấp dẫn bởi bồn tắm mát xa đời mới có thể chứa đủ tận năm người ngâm mình.

"Oa, bồn tắm này đẹp, nếu biệt thự Bán Sơn cũng có một cái, tôi có thể ngâm mình trong đó một năm" Ngôn Lạc Hi lẩm bẩm.

Đổ đầy nước, cô thoải mái tắm một cái, xuống lầu dạo một vòng, cuối cùng tìm được Lệ Dạ Kỳ trong phòng bếp, cô ghé vào cửa, hỏi: "Tối nay anh nấu cơm không?"
Lệ Dạ Kỳ không thích bị người quấy rầy, biệt thự Bán Sơn mời người giúp việc là vì muốn có người chăm sóc cô tốt hơn.

Anh quay đầu lại, thấy cô mặc váy dài màu đỏ, tóc ướt tùy ý xõa ra sau đầu, anh khẽ nhíu mày, "Đi sấy khô tóc đi"
"Không cần, cứ để khô tự nhiên như vậy"
Ngôn Lạc Hi đi vào, đứng ở bên cạnh anh, nhìn anh đang nấu canh ngao bơ, cô nói: "Có cần tôi giúp gì không?"
Lệ Dạ Kỳ nhìn mái tóc ướt của cô, bắt lấy cổ tay cô, đẩy ra khỏi phòng bếp, "Sấy khô tóc rồi vào"
Ngôn Lạc Hi bĩu môi: "Bá đạo!"
Cô tìm được máy sấy khô tóc, một lần nữa trở lại phòng bếp, Lệ Dạ Kỳ đang làm tôm sốt cà.


Tôm vừa bắt ở biển rất tươi, trong chảo nóng hổi, ​​Ngôn Lạc Hi nhìn anh khéo léo dùng thìa xào chúng, cô nói đùa: "Tôi tưởng anh chỉ ăn sống thôi"
Lần gặp nhau, anh đưa cô về nhà cũng phục vụ mì cho cô.

Lệ Dạ Kỳ liếc nhìn cô, thấy mắt cô dán vào nồi, anh nói: "Anh ăn sống cũng được, nhưng anh không thể để em dã man giống anh"
Ngôn Lạc Hi trong lòng rất vui, tuy rằng tính cách anh tương đối nhàm chán, nhưng có đôi khi nói đến lời tâm tình cũng là cực trêu người.

"Tôm cũng có thể ăn sống? Sẽ không trúng độc sao?"
"Anh chưa thử, sao em không ăn sống một con nếu ngộ độc, anh sẽ đưa em đến bệnh viện để rửa dạ dày"
Ngôn Lạc Hi: "! ! " Trò đùa này của Lệ đại thần tuyệt không buồn cười.

Bầu không khí rất hòa thuận, hai người vừa trò chuyện vừa làm bữa tối, thời gian trôi qua rất nhanh.

Lệ Dạ Kỳ làm ba món một món canh, một món tôm sốt cà chua, một món cua hấp, một món đậu bắp xào và canh nghêu, trình bày đẹp mắt, có thể so sánh với đầu bếp năm sao.

Ngôn Lạc Hi đưa tay gắp một con tôm sốt cà chua, nóng lòng muốn nếm thử nước, lè lưỡi, "Thật ngon, sau này nếu phá sản, anh vẫn có thể làm đầu bếp.

"
Lệ Dạ Kỳ nhìn cô, "Nếu anh phá sản, em quay thêm hai bộ phim nữa nuôi anh đi"
"Để phụ nữ nuôi, anh không biết xấu hổ sao?" Ngôn Lạc Hi khinh bỉ nói.

Lệ Dạ Kỳ cười khẽ:"Thật may mắn khi được vợ nuôi"
Khóe miệng Ngôn Lạc Hi giật giật, ông chú này quả thật biết nói chuyện.

Lệ Dạ Kỳ cầm một con cua, dùng kìm gắp thịt trên đùi cua, gắp một đ ĩa đặt trước mặt, thản nhiên nói: "Mỗi khi đến lập thu, cua bên này to mà béo, thịt cũng ngon hơn các hải vực khác, em nếm thử đi"
Ngôn Lạc Hi vừa nuốt hai con tôm lớn, cô nhặt đũa lên, gắp thịt cua chấm tương đưa vào miệng, vừa ăn vừa gật đầu.


"Ngon ngon"
"Cua tính hàn, không thể ăn nhiều"
Ngôn Lạc Hi nhìn một chậu cua lớn, bĩu môi nói: "Không thể ăn nhiều, anh hấp nhiều như vậy làm gì?"
"Em nhìn anh ăn"
“……”
Ngôn Lạc Hi nghiến răng, vừa rồi còn cảm thấy ai kia kia không quá tệ, làm cơm tối còn lột thịt cua cho cô ăn, mới đó giờ đã lộ nguyên hình.

"Ăn nhiều như vậy, không sợ tiêu chảy?
Lệ Dạ Kỳ nhướng mày nhìn cô:"Anh sẽ tức giận"
“……”
Hoàn toàn tán gẫu không nổi nữa, người này chính là người kết thúc đề tài, khó trách phải đi cướp cô về, khẳng định là tìm không thấy vợ"
Cơm nước xong, Lệ Dạ Kỳ đẩy bát ra, "Anh đi tắm, em rửa chén"
"Tại sao lại là em rửa chén? "Ngôn Lạc Hi không thích nhất là rửa chén.

"Anh nấu cơn em rửa chén, có qua có lại.

"Lệ Dạ Kỳ nói xong, xoay người đi lên lầu.

Ngôn Lạc Hi trừng mắt nhìn bóng lưng anh tức giận đến nghiến răng, cô có thể đổi chồng được không?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện