Sau khi dây dưa, cơ thể cô trở nên mềm nhũn. Trước kia anh không biết, thật ra cô cũng lười biếng, một khi mệt mỏi liền không muốn cử động, tựa như bây giờ. Nhận ra những cảm xúc chân thật của cô lúc này, Lăng Diệc Cảnh nhịn không được lắc đầu cười khẽ, dùng ngón tay nhón chiếc mũi nhỏ của Dương Tử Hân: “ Không muốn cử động sao?”.

Cô vùi mặt vào gối như không muốn để ý đến anh. Cô thật sự mệt muốn chết, có bằng chứng đây. Trên người cô rải rác dấu hôn, khi anh dùng lực quá mạnh còn lưu lại những vết xanh tím. Anh nhìn cơ thể cô, không khống chế nổi vươn tay sờ những vết bầm tím. Khi anh đưa tay chạm vào, cô giấu mặt vào gối xoay sang hướng khác, liếc nhìn anh. Ánh mắt cô khép hờ, giống như người đẹp say rượu. Chính động tác đơn giản này khiến hơi thở của anh có phần dồn dập.

“ Ở đây rất đau phải không?”. Anh chỉ vào nơi xanh tím trên người cô, bàn tay xoa nhẹ lên trên. Anh khao khát có thể trao đổi cùng cô. Điều anh thực sự sợ hãi chính là tất cả những cảm xúc của cô đều có cảm giác giống một khúc gỗ, cái gì cũng không hiểu không biết. Anh hy vọng cô có thể giao tiếp với anh như người bình thường, bất luận là bằng ngôn ngữ hay hành động.

“ Vâng”. Nửa ngày sau cô mới gật đầu.

Cô chỉ gật đầu nhưng trong lòng Lăng Diệc Cảnh lại toát lên sự rung động. Anh duỗi tay vỗ vỗ mặt cô: “ Bây giờ chưa ngủ được, đi tắm trước đã”. Anh định không nói nhiều nhưng không biết vì sao khi đối mặt với cô, anh luôn không muốn dừng lại. Anh hi vọng nói nhiều có thể kéo cô cùng nói theo.

Anh ôm cô rời giường, hệ thống sưởi trong phòng vừa đủ, không lo cô bị cảm lạnh. Anh vừa xả nước ấm, vừa đặt cô đứng dưới vòi sen, bàn tay anh nhẹ nhàng tắm cho cô. Khi anh lau rửa cho Dương Tử Hân, cô ngoan ngoãn đứng yên, sau đó híp mắt mông lung nhìn anh giữa làn hơi nước, giống như trầm tư nhưng trong đầu cô chỉ là một mảng hỗn độn. Quả thực cô không nhớ nổi bất kỳ điều gì nhưng cô cảm nhận được bàn tay anh đụng chạm lên cơ thể một cách dịu dàng nhẹ nhàng, khiến cô có cảm giác vừa xa lạ vừa thân quen. Tựa như thời gian dài trước đây, cũng có người đối xử điềm đạm với cô như vậy, tốt đẹp như vậy.

Nước đã chảy đầy bồn tắm lớn, anh ôm cô đặt vào bồn: “ Cô ngoan ngoãn ngâm mình trong đó, biết chưa?”.

Cô phản ứng hơi chậm một chút, cũng không phải không hiểu lời người khác. Anh chờ cô gật đầu mới vừa lòng đi tắm. Anh tắm vội vàng rồi quay lại nhìn cô, thấy cô đã quên mệt mỏi trước đó, đang chơi trò đổ nước giữa bồn, ngây thơ lãng mạn như một bé gái bốn năm tuổi. Khi anh tới gần, cô còn vui vẻ hắt nước về phía anh. Anh làm bộ phụng phịu giận dỗi: “ Không được như vậy, ướt quần áo của tôi”.

Nhìn nét mặt u ám của Lăng Diệc Cảnh, quả nhiên cô không dám hắt nước vào anh nữa, thậm chí còn vươn tay lau khô nước trên quần áo anh. Nhưng tay cô vốn ướt sũng, khiến quần áo anh càng đọng thêm nhiều nước. Bấy giờ chính cô mới chầm chậm phát hiện ra chuyện đó nên không dám lau tiếp, ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt lộ vẻ sợ hãi, chỉ cần anh quát một câu, nước mắt của cô có thể trào ra ngay.

Lăng Diệc Cảnh thở dài không để tâm, quay ngược cô về phía mình: “ Không sao, không sao. Vừa rồi tôi chỉ đùa cô thôi”.

Cho dù anh đã nói như vậy nhưng cô vẫn thận trọng đánh giá nét mặt anh, thấy anh không còn âm trầm, biểu hiện vì thế cũng thoải mái hơn.

Để Dương Tử Hân ngâm một lát, anh mới ôm cô ra khỏi bồn tắm, dùng khăn mặt lau khô rồi bế cô lên giường. Anh đã thay ra giường mới, cái chiếc đó anh đã cho vào máy, chờ ngày mai mời người giúp việc đến giặt. Trước khi xuất ngoại, anh đã hỏi thông tin về người giúp việc, đối phương cũng đã giúp anh tìm được người, chỉ chờ sau khi anh trở về sẽ báo cho người đến làm.

Cô nằm trên giường, không có gì để mặc, tuy có chăn để che nhưng vẫn cảm thấy không được tự nhiên. Cô nhìn anh, thoáng chốc đã vo viên chiếc chăn.

“ Không thoải mái ở đâu à?”. Sau khi đoán được phần nào, anh không muốn tiếp tục phán đoán tiếp tâm trạng của cô mà hy vọng cô có thể chủ động cùng anh trao đổi. Anh không có điều gì khác cần lo lắng, ở đây càng không có. Vừa rồi không dùng biện pháp phòng tránh, anh định chờ cô ngủ sẽ ra ngoài hiệu thuốc mua thuốc tránh thai. Nhưng anh không yên tâm nên để ngày mai mới có thể đi mua thuốc. Thuốc gây tổn thương cơ thể, điều này khiến lông mày anh lại giương cao một lần nữa.

“ Không…không có quần áo để mặc”. Cô vội liếc nhìn anh trước khi thốt ra nỗi muộn phiền trong lòng mình. Lăng Diệc Cảnh sau khi nghe xong, ngược lại còn mỉm cười. Ở đây không có quần áo của cô, anh chỉ có thể đi tìm quần áo của mình nhưng không có đồ thích hợp mặc đi ngủ. Anh tìm thấy mấy chiếc sơ mi đã được giặt vài lần, lại là vải dệt, phù hợp để cô mặc thoải mái.

Sau khi cô mặc sơ mi của anh, tâm trạng quả nhiên vui vẻ hẳn lên. Chiều dài chiếc áo vừa phải, cô mặc nó trông như một chiếc váy, hơn nữa còn để lộ đôi chân dài thon thả. Dường như cô rất thích hình dáng của mình bây giờ, còn nhảy trên giường vài cái. Sau khi nhảy, cô ngẫm nghĩ gì đó xong ngước lên nhìn sắc mặt anh, sau khi thấy anh không tức giận, cô lại tiếp tục ngắm nghía tạo hình kỳ quái của chiếc váy. Cô là một cô gái có những hành động ngang bướng. Lần đầu tiên gặp cô, anh đã nhận ra điều ấy.

“ Đừng chơi nữa, lại đây ngủ đi”. Anh vẫy tay với cô, kéo cô vào trong lòng, vuốt ve mái tóc dài, ngửi mùi hương quen thuộc trên cơ thể cô. Ngày mai sẽ là một trận chiến, giây phút ngắn ngủi này để anh chìm đắm trong mùi hương dịu dàng thật tốt.

Cô vẫn chưa tỉnh, Lăng Diệc Cảnh phải ra ngoài một chuyến, đến hiệu thuốc mua thuốc và một ít nhu yếu phẩm. Hôm qua, anh đã gọi điện bảo dì giúp việc đến, sau khi dì giúp việc đến anh mới có thể đi làm. Anh dành nửa giờ để hỏi dì giúp việc một số vấn đề, sau đó dặn dò cô một số thứ rồi lái xe ra ngoài.

Nửa tháng trước anh ở nước ngoài nên một số chuyện trong nước anh hoàn toàn không biết. Ngày anh đi, Diệp Thư Thần bắt đầu xử lý một vài việc, mỗi hạng mục đều nhằm vào người anh cùng cha khác mẹ. Diệp Thư Thần là con của Diệp Tiến Minh và tình nhân, đây cũng là mưu kế của Diệp Tiến Minh nhằm bước vào tập đoàn. Ông ta tuyên bố nhất định sẽ đuổi Lăng Diệc Cảnh ra khỏi Nam Hưng.

Tập đoàn Nam Hưng do một tay Lăng Sùng Huy sáng lập, đem cả đời tâm huyết đặt vào. Lăng Sùng Huy và vợ cả sinh Lăng Tích Đồng là con gái. Năm Lăng Tích Đồng hai mươi hai tuổi, nhận thức được năng lực và diện mạo siêu phàm của Diệp Tiến Minh, Lăng Tích Đồng vừa gặp đã yêu, liều lĩnh muốn kết hôn với người đàn ông này. Lăng Sùng Huy tiến hành điều tra Diệp Tiến Minh. Sau khi biết con gái để lộ ý nghĩ nếu không phải là Diệp Tiến Minh thì sau này sẽ không lấy chồng, Lăng Sùng Huy bắt đầu bồi dưỡng Diệp Tiến Minh. Diệp Tiến Minh là một người tuyệt đối có năng lực, tư tưởng của Lăng Sùng Huy rất thâm sâu. Vì vậy đã đồng ý hôn sự của Lăng Tích Đồng và Diệp Tiến Minh. Diệp Tiến Minh có năng lực cao, một mình có thể thể hiện tài năng, không do dự liền kết hôn với Lăng Tích Đồng. Sau khi kết hôn đã sinh hạ được hai người con trai, con cả là Lăng Diệc, người con thứ là Diệp Thư Tuấn.

Trước khi Diệp Tiến Minh và Lăng Tích Đồng kết hôn, bọn họ đã thảo một hợp đồng. Đứa con thứ nhất sinh ra phải lấy họ Lăng. Mà đứa bé này dù thế nào đi nữa cũng sẽ là người thừa kế của tập đoàn Nam Hưng. Diệp Tiến Minh quả là người có khả năng. Sau khi tiến vào Nam Hưng đã tạo cho tập đoàn rất nhiều lợi ích, được Lăng Sùng Huy vô cùng tín nhiệm. Vì vậy mà Diệp Tiến Minh đối với Nam Hưng càng tận tâm hết sức. Lăng Sùng Huy đem 56% cổ phần công ty chia làm ba phần. Người thừa kế của Lăng gia sẽ được 26%. Còn Diệp Tiến Minh, Lăng Tích Đồng, Diệp Thư Tuấn giành 10%. Nhưng Lăng Diệc Cảnh và Diệp Thư Tuấn sau khi thành niên mới được tự mình tiếp nhận cổ phần công ty.

Diệp Tiến Mình vào tập đoàn Nam Hưng được mấy năm thì Lăng Sùng Huy mất, ông ta nhanh chóng trở thành người cầm quyền của tập đoàn. Ông ta cùng tình nhân sinh Diệp Thư Thần mang về Nam Hưng. Khi đó tập đoàn trong tay Diệp Tiến Minh đã nhiều năm, nhân viên trong công ty đa phần đều là người của ông ta. Ông ta không quản đưa đứa con ngoài giá thú lên vị trí cao nhất. Đơn giản vì đứa con ngoài giá thú này là đứa con được sinh ra bởi tình yêu đích thực.

Lăng Diệc Cảnh vừa lái xe vừa nghĩ lại quá khứ.

Sau khi anh được sinh ra, Diệp Tiến Minh chưa bao giờ khen ngợi anh lấy một câu. Anh từng nghĩ mình không đủ xuất sắc nên mới không được ba để ý đến. Cho nên anh ra sức nỗ lực, bất luận làm việc gì đều cố gắng đạt hạng nhất. Nhưng đổi lại, Diệp Tiến Minh ngày càng trở nên lạnh lùng. Sau anh mới hiểu, chỉ cần anh là người họ Lăng, Diệp Tiến Minh sẽ không có một chút nào yêu mến anh.

Diệp Tiến Minh là người đàn ông có năng lực, cũng là người đàn ông có tham vọng cao cả. Ông ta kiên định cho rằng hiện tại mình đã có hết thảy, tất cả đều do ông đổi lấy mà được, chẳng qua Lăng gia chỉ cho ông ta một vị trí mà thôi. Nhiều năm như vậy, ông ta vì Lăng gia mà làm mọi chuyện, báo đáp hoàn toàn cho Lăng gia. Một khi đã như vậy, ông ta dựa vào điều gì không thể nghĩ đến cuộc sống của chính mình? Vì vậy, Diệp Tiến Minh không quan tâm đến ánh mắt của người ngoài, bao nhiêu năm ân ái với bạn gái sinh con ngoài giá thú mang về Nam Hưng. Đồng thời cố gắng bồi dưỡng Diệp Thư Thần trở thành người nối nghiệp. Người nào cản đường, tất cả đều thành kẻ thù của ông ta.

Trong mắt Diệp Tiến Minh, mọi thứ ông đoạt được từ Lăng gia, sớm đã trả hết nợ. Nhưng trong mắt người khác, Diệp Tiến Minh là một kẻ vong ân bội nghĩa. Ông ta không chấp nhận lập luận của những người khác. Vì thế mà ông ta căm ghét toàn bộ người họ Lăng và sự tồn tại của họ, nhắc nhở quá khứ không vinh quang của ông ta dựa dẫm vào phụ nữ. Bọn họ chính là vết nhơ trong đời Diệp Tiến Minh. Mặc dù giữa hai người bọn họ, một người là vợ, một người là con ruột.

Tuy Lăng Diệc Cảnh là người có 26% cổ phần của tập đoàn Nam Hưng nhưng khi anh còn ở độ tuổi vị thành niên, toàn bộ số cổ phần này đã bị Diệp Tiến Minh quản lý. Hơn nữa, sau nhiều năm, Diệp Tiến Minh đã ổn định được tập đoàn.

Bỗng một ngày, Lăng Diệc Cảnh rốt cuộc cũng hiểu anh không thể lấy lòng được ba mình, anh liền quyết định, không cần lấy lòng nữa, coi như mình không có người ba tốt, anh cứ khuyên nhủ chính mình như vậy. Hơn nữa, sau khi em trai qua đời, anh hiểu mình không thể đi cùng đường với Nam Hưng. Do vậy, anh đã kiên quyết xuất ngoại, bảo ông ngoại đem thị trường nước ngoài chưa ổn định giao cho anh để tích lũy kinh nghiệm. Trong những năm qua, anh toàn tâm đối phó với thị trường hải ngoại, hơn nữa còn chiếm được những vị trí không thể lay chuyển. Bởi thị trường hải ngoại là khởi đầu của anh, anh vẫn chiếm vị trí quan trọng trong tập đoàn Nam Hưng nên mới có địa vị ngang bằng với Diệp Thư Thần. Tập đoàn Nam Hưng là của anh, anh nhất định phải giành lại trong tay họ.

Vừa bước vào công ty, Diệp Thư Thần lập tức ra đòn với Lăng Diệc Cảnh, cho rằng việc anh tiến hành chĩa pháo kích vào thị trường nước ngoài là quyết định sai lầm dẫn đến thất bại, cho dù Lăng Diệc Cảnh đã khắc phục được lỗ hổng đó.

Anh từng bước lại gần đối mặt với Diệp Thư Thần, thản nhiên trả lời: “ Nếu phó tổng quan tâm như vậy, không bằng đến tận nơi xem sao, xem hiệu quả như thế nào?”.

Đương nhiên, Diệp Thư Thần không có khả năng quản lý thị trường nước ngoài, Lăng Diệc Cảnh đã kiểm soát trong nhiều năm, tất cả đều do Lăng Diệc Cảnh bồi dưỡng. Nếu Diệp Thư Thần đi, hắn ta chỉ được xem như một tên quản lý với cái vỏ rỗng tuếch. Huống chi, một khi đã đi, tập đoàn Nam Hưng bên này không phải để cho Lăng Diệc Cảnh lợi dụng sơ hở sao? Diệp Thư Thần không phải kẻ ngốc.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Diệp Thư Thần cố ý ở lại cuối cùng: “ Anh cũng chỉ có một mẫu ba phần ruộng (1), là em trai, sao lại nhẫn tâm cướp đi?”.

Lăng Diệc Cảnh lạnh lùng nhìn hắn: “ Tôi chỉ có một người em trai, nó đã chết ba năm trước”.

Lời này khiến sắc mặt Diệp Thư Thần càng thêm khó coi, mà Lăng Diệc Cảnh căn bản không để ý đến người khác.

(1): Ý chỉ tình chị em.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện