Sau giờ làm việc, Lăng Diệc Cảnh lái xe trở lại biệt thự của Lăng gia. Ngôi biệt thự vẫn to lớn khí thế như trước nhưng ngôi biệt thự rộng lớn này, hàng ngày chỉ biết đem mình tô điểm bày ra vẻ đẹp đẽ, cho rằng làm như vậy có thể khiến trái tim của người đàn ông thay đổi quay về với người phụ nữ.

Ngôi biệt thự lạnh lẽo, dường như hòa hợp với thời tiết lạnh giá nơi đây. Vì không có ý định ở lại qua đêm nên anh vẫn chưa cho xe tiến vào gara mà đỗ ngoài cửa lớn. Còn người phụ nữ trong ngôi biệt thự kia phải chăng cũng không muốn anh ở lại đây đêm nay? Kỳ thực từ trước đến nay anh không hiểu, vì sao ánh mắt của mẹ lại lạnh lùng mỗi khi nhìn mình, còn với Diệp Thư Tuấn lại là ánh mắt vô cùng ấm áp. Sau này anh mới biết, bởi Diệp Tiến Minh không thích anh, thái độ của Lăng Tích Đồng với hai đứa con chẳng qua là thay đổi theo chồng mà thôi.

Anh chưa từng cầu xin tình thương của cha, vì thế cũng vứt bỏ tình thương của mẹ, làm như điều đó không có gì khó khăn…Anh không suy nghĩ, không cãi vã, cứ như vậy bỏ qua. Anh vẫn sống tốt, sống có kiên định, là một Lăng Diệc Cảnh cao cao tại thượng trong mắt người khác.

Anh đi vào biệt thự, quản gia nhìn anh chào hỏi, anh hờ hững trả lời, những người sống trong biệt thự này, có lẽ đều là những kẻ lạnh lùng.

“ Phu nhân đang đợi cậu”.

“ Tôi biết rồi”.

Anh từng bước tiến đến căn phòng tách biệt kia. Tuy chưa bước vào nhưng anh biết, người phụ nữ trong căn phòng đó nhất định đang mặc sườn xám. Mở cửa ra, ánh mặt trời thi nhau ùa vào, người phụ nữ mặc sườn xám đang ngồi đoan trang trên chiếc sô pha, trông như thiếu nữ, dáng người yểu điệu, nhìn bóng lưng giống như một cô gái mới hai mươi tuổi.

Anh đi đến đối diện với người phụ nữ đó, cũng ngồi xuống.

Lăng Tích Đồng năm xưa nổi danh là đại mỹ nữ của giới thượng lưu. Chỉ vì Diệp Tiến Minh cho rằng bà ta mặc sườn xám đẹp nhất nên bao năm qua, toàn bộ trang phục của bà ta đều là sườn xám.

Khuôn mặt của Lăng Tích Đồng, trong trí nhớ của anh giống như băng lạnh.

“ Nghe nói anh lại chọc giận khiến ba anh không vui phải không?”. Nét đẹp của bà ta rất sắc sảo nhưng giọng nói lúc này không giống như vậy: “ Tôi nói nhiều lần rồi, đừng chọc giận ba anh nữa, nên lấy lòng ông ấy đi. Bao năm qua vì sao anh lại làm thế? Không lẽ anh muốn ba anh bị kẻ tiện nhân kia cướp đi, muốn ông ấy vứt bỏ chúng ta?”.

Sắc mặt Lăng Diệc Cảnh không hề thay đổi, cũng không đáp lại lời nói của Lăng Tích Đồng. Trong mắt anh, người đàn ông đó đã sớm từ bỏ mẹ con anh, không phải hôm nay mà đã từ lâu lắm rồi.

“ Đừng tưởng anh không nói, tôi không biết anh làm gì. Anh lại khiến ông ấy tức giận chuyện gì đúng không? Nếu không thì tại sao bao lâu rồi ông ấy không đến thăm tôi”. Sắc mặt bà ta giống như bức tranh được trang điểm đẹp đẽ bị thủng một lỗ, toàn bộ gương mặt mỹ cảm hoàn toàn biến mất gần như không còn.

“ Con không làm gì cả?”.

“ Không làm gì cả?”. Lăng Tích Đồng cười mỉa mai: “ Tất cả đều vì anh, nếu không ông ấy không đối xử với tôi như vậy. Vì sao tôi lại sinh ra anh, vì sao tôi lại sinh ra một đứa con trai như anh cơ chứ? Đều vì anh, ông ấy mới không cần đến tôi, bây giờ anh đã vừa lòng chưa, có phải lúc này anh đang rất hài lòng đúng không?”.

Lăng Diệc Cảnh nhìn người phụ nữ điên khùng kề cận ngay trước mắt, một chút tâm trạng an ủi đều không có. Có lẽ giống như tin đồn, anh chính là một kẻ vô tâm, lòng dạ độc ác, ngay cả người mẹ thân sinh ra mình bị biến thành bộ dạng thống khổ như vậy cũng không mảy may có ý định xoa dịu.

Đôi khi anh muốn hỏi, rốt cuộc anh đã làm sai điều gì?

Chỉ là trước kia anh vô tình phát hiện ra mối quan hệ yêu đương vụng trộm của Diệp Tiến Minh và tình nhân. Sau đó anh đã vô cùng tức giận nói với mẹ mình. Anh hy vọng bà ấy có thể đánh đuổi người phụ nữ ở bên ngoài đã dụ dỗ ba mình. Nhưng anh đã bị bà ta đánh đập, nói anh cố ý châm ngòi ly gián, nói trái tim anh độc ác.

Anh đâu biết, anh đã phá hủy sự hoang tưởng của Lăng Tích Đồng từ trước tới nay – Diệp Tiến Minh yêu nên mới lấy, không phải vì gia thế của bà ta, bọn họ có hai đứa con, có một gia đình bao người hâm mộ. Trong gia đình hạnh phúc ấy, vợ chồng tình cảm và những đứa con ngoan ngoãn nghe lời.

Lăng Diệc Cảnh cũng nhìn thấy cảnh đó. Giấc mộng của Lăng Tích Đồng bị phá hủy, bà ta hận con trai mình đã nói ra sự thật, căm ghét sự tồn tại của Lăng Diệc Cảnh. Diệp Tiến Minh không thích Lăng Diệc Cảnh, bà ta đã nhìn ra điều đấy từ sớm. Cũng bởi vậy, bà ta mới không từ thủ đoạn sinh ra Diệp Thư Tuấn. Đương nhiên, sau khi sinh ra Diệp Thư Tuấn, số lần Diệp Tiến Minh về nhà quả có nhiều hơn. Vì thế mà Lăng Tích Đồng lại một lần nữa mơ mộng dựa vào nó.

Thế giới này có rất nhiều người, có một số sẵn sàng đối mặt với hiện thực tàn nhẫn, có một số lại tình nguyện sống trong giấc mơ do mình tạo nên. Lăng Tích Đồng là kiểu người thứ hai.

Đau không? Lăng Diệc Cảnh từng hỏi mình như vậy.

Ba năm trước, khi Lăng Tích Đồng dùng ánh mắt căm phẫn nhìn anh, nói với anh rằng: “ Vì sao mày không chết đi?”. Ngay khoảnh khắc ấy, dưới ánh mắt ghê tởm của Lăng Tích Đồng, tình yêu thương tưởng tượng của anh đối với bà ta, rốt cục đã tan vỡ hoàn toàn. Trong sâu thẳm trái tim anh từng nghĩ, bà ta đã từng quan tâm đến đứa con này, cho dù chỉ là một chút thôi. Nhưng cuối cùng anh hiểu, hóa ra một chút ấy đều không có.

Lăng Tích Đồng muốn anh chết mà không phải là Diệp Thư Tuấn, tin tưởng giống Diệp Tiến Minh, muốn anh chết.

Không quan tâm đến anh vậy anh cũng không muốn lãng phí sức lực để ý. Máu lạnh vô tình ư? Anh vốn là một kẻ máu lạnh vô tình. Những kẻ chưa từng có một chút nào quan tâm đến anh, thực sự không có đủ tư cách chỉ trích anh máu lạnh vô tình.

“ Con tới đây chỉ muốn nói với mẹ là con đã trở về”. Ở nước ngoài quay về, không có gì hơn.

Lăng Tích Đồng lạnh lùng nhìn anh: “ Đi giải thích với ba anh đi, cầu xin ông ấy tha thứ cho anh…”.

Lăng Diệc Cảnh đứng dậy: “ Con định ăn tối cùng mẹ, xem ra mẹ không thấy đói…”. Anh xoay người định rời khỏi phòng, đúng lúc ấy, anh mới nhận ra thời thơ ấu lạnh lẽo của mình, thảo nào ngay cả bản thân mình cũng không thích nổi chính mình.

Người duy nhất đối tốt với anh, dĩ nhiên là ông ngoại bị anh ghét bỏ trước kia. Chỉ có ông ngoại đối xử nghiêm khắc với anh nhất. Mỗi lần nhìn ông ngoại cười với Diệp Thư Tuấn, sau đó nghiêm khắc nhìn mình anh càng không thích ông ngoại hơn.

Lăng Tích Đồng vô cùng tức giận, tiện tay cầm chiếc cốc ném về phía anh. Lăng Diệc Cảnh nghiêng người, chiếc cốc rơi xuống mặt đất vỡ tan, còn anh không hề quay đầu lại.

Lăng Diệc Cảnh lái xe thẳng về nhà, dì Uông đã nấu cơm tối xong, còn Dương Tử Hân đang ngoan ngoãn ngồi trước bàn ăn. Có lẽ do chưa quen với dì Uông nên cô dùng ánh mắt nghi hoặc và bối rối nhìn chằm chằm vào bóng dáng của dì Uông đang đi ra đi vào phòng bếp, tầm mắt chuyển động theo dì Uông không nhàm chán. Anh vẫn đứng ở cửa chưa đi vào, nhìn dì Uông cầm bát đũa tới trước mặt Dương Tử Hân. Cô nhìn một vòng đồ ăn để trên bàn, dường như khá hài lòng, lúc này mới cầm lấy chiếc đũa.

Cô vẫn mặc chiếc áo sơ mi của anh, chiếc áo rộng thùng thình, mặc trên người cô tạo thành sự gợi cảm khác biệt. Chắc dì Uông sợ cô phát bệnh, lại đi vào lấy ra một bộ quần áo khoác lên người cô.

“ Không cần”. Dương Tử Hân phản đối, mày chau lại, tỏ ý rất bất mãn.

Dì Uông không còn cách nào khác, đành lấy lại chiếc áo. Trong suốt quá trình đó, dì Uông không hề tỏ thái độ không vừa lòng hay khó chịu, điều này khiến anh cảm thấy ưng ý người bảo mẫu mới.

Lăng Diệc Cảnh bước vào, vẻ mặt thoải mái vừa rồi của dì Uông lập tức như phòng vệ. Nhìn thái độ đó của dì Uông, anh nghĩ mình có nên thu bớt thần khí lại hay không. Nhưng rồi anh cho rằng, có lẽ bởi anh như vậy, dì Uông mới không dám lười biếng với cô, cho nên anh không nghĩ thêm nữa.

Nhìn Lăng Diệc Cảnh đi tới bàn ăn, dì Uông lập tức mang ra một bộ bát đũa.

Dương Tử Hân ăn cơm rất chậm, thỉnh thoảng Lăng Diệc Cảnh gắp thức ăn cho cô. Lát sau, thức ăn trong bát cô chất đống như ngọn núi nhỏ.

“ Không ăn cái này”. Cô gắp ra một miếng thịt nửa nạc nửa mỡ, không chịu ăn.

Lăng Diệc Cảnh liếc nhìn cô, cô không dám tiếp tục lấy ra, lại bỏ vào bát của mình. Cho dù có ăn hết cơm cũng không ăn đến miếng thịt ấy.

“ Không được kén ăn, biết chưa?”.

Sau khi anh nói xong, cô không có bất kỳ phản ứng gì đáp lại lời anh. Anh đợi một lát sau, dùng đũa gõ lên bát mình, thu hút sự chú ý của cô.

Anh càng gõ, đầu cô càng thấp xuống, thỉnh thoảng ngước lên nhìn trộm anh một cái rồi vội vàng cúi đầu.

Lăng Diệc Cảnh gõ hồi lâu, thở dài trước động tác mừng rỡ của cô, cũng không ép buộc cô phải ăn thứ cô không muốn.

Thật vất vả để ăn xong một bữa cơm, dì Uông thu dọn bát đũa. Dương Tử Hân thấy dì Uông dọn dẹp, mắt nhìn chằm chằm vào tay dì, thậm chí còn theo dì Uông vào trong bếp. Dì Uông dùng nước ấm để rửa bát, vừa chạm tay vào, liền phát hiện Dương Tử Hân đã xắn tay áo lên, cũng học động tác của dì cầm bát chuẩn bị rửa. Dì Uông lập tức nhìn về phía cửa, vừa lúc thấy Lăng Diệc Cảnh cũng đứng ở đó.

Lăng Diệc Cảnh không tỏ thái độ khó chịu, điều này làm cho dì Uông không còn thấy lo lắng. Một giây sau Lăng Diệc Cảnh rời đi, dì Uông không biết ông chủ của ngôi nhà này rốt cuộc là có ý gì nhưng cũng không thể để cho nữ chủ nhân rửa bát, nhìn cô e là có vẻ không được bình thường.

“ Để tôi làm là được rồi”. Dì Uông giành lại chiếc bát trong tay Dương Tử Hân nhanh chóng đem rửa, rồi dùng khăn sạch lau nước trên tay Dương Tử Hân.

Từ đầu tới cuối, cô rất nhu thuận.

Dì Uông lau khô tay cho cô, nhìn Dương Tử Hân đứng trước mặt mình, một cô gái xinh đẹp như vậy nhưng đầu óc không được bình thường, thật sự đáng tiếc.

Dương Tử Hân lém lỉnh nhìn dì Uông, tự mình ra khỏi phòng bếp, chuẩn bị tìm trò chơi khác.

Cô có một sở thích, vừa xem phim truyền hình vừa nằm sấp trên bàn trà viết chữ. Cô đem lời đối thoại nghe được trên ti vi viết ra, viết xong hay không không quan trọng. Cô ghi lại nội dung mình có thể nhớ, sau đó xem lại lần nữa.

Sau khi Lăng Diệc Cảnh vào thư phòng làm việc một lúc, đi ra bắt gặp cô đang làm gì đó. Cô cầm bút, miệng cắn đầu bút, suy nghĩ về nội dung do chính cô viết.

Anh đến gần, nhìn nội dung cô vừa viết – “ Mong người chỉ một lòng, đầu bạc không phân ly”.

Anh nhíu mày hỏi: “ Tôi không hiểu câu này có nghĩa là gì?”.

Cô nghiêng đầu nhìn anh, sau đó vội vàng che kín nội dung tờ giấy. Sau khi giấu diếm, có lẽ cảm thấy không thú vị, vì thế dưới ánh mắt chuyên chú của anh, cô vẽ một vòng tròn trên giấy, rồi lại cắn bút nhìn anh: “ Chữ này với chữ này có giống nhau không?”.

Chữ người là – đầu, Lăng Cảnh Diệc nhíu mày. Sau đó anh viết: “ Mong người chỉ một lòng – đầu bạc không phân ly” bên cạnh: “ Nguyện một lòng – đầu bạc không phân ly”. “ Trong trường hợp này, hai chữ đó giống nhau, trong trường hợp khác sẽ không giống nhau, biết chưa?”.

Cô suy tư vài giây, sau đó nửa hiểu nửa không gật đầu.

Dáng vẻ mơ hồ của cô, khiến anh lại rơi vào một kỷ niệm sâu sắc. Khi đó anh về nhà, đúng lúc Diệp Thư Tuấn đang gọi điện. Tay phải Diệp Thư Tuấn cầm di động, tay trái nhẹ nhàng kéo mũi mình, dùng giọng điệu không thể tin nổi nói chuyện với người kia: “ Thành tích ngữ văn của em sao có thể kém như vậy? Cứ tiếp tục như thế này thì làm sao em có thể tốt nghiệp?”.

Trong giọng nói của Diệp Thư Tuấn lộ vẻ khó tin nhưng nét mặt lại tràn ngập vẻ cưng chiều. Điều này làm cho Lăng Diệc Cảnh đứng ở ban công, ngay ở giây đầu tiên đã biết em trai mình đang nói chuyện với ai.

Có lẽ ngay cả Diệp Thư Tuấn cũng không ngờ, một nữ sinh có thành tích ngữ văn không được tốt lắm, thành tích toán học cũng vứt đi, chỉ vì một câu nói đơn giản của cậu ta: “ Nếu em đủ điểm thi đỗ đại học A, anh sẽ là bạn trai của em” mà cố gắng học tập, cuối cùng đã nhận được giấy báo trúng tuyển của đại học A.

“ Đừng viết nữa, đi ngủ thôi”. Lăng Diệc Cảnh từ ký ức trở lại, dịu dàng mở miệng với cô.

“ Được”. Cô ngoan ngoãn thu dọn giấy bút của mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện