Nàng cuỡi trên mật hắn.

Côn th*t bị ngậmsâu, nàng mạnh mẽ liếm mút nhu thể muốn hút linh hồn hắn ra.

Kích thích xa lạ tớiquá nhanh cũng quá mãnh liệt. Trong vô thức, hắn động eo thọc vào miệng nàng đểtiến vào sâu hơn, tiến vào nơi càng ấm áp càng chật hơn. Đồng thời, đong đuatrên mật hắn cũng tăng nhanh tiết tấu, ép sát gần nhu không còn kẽ hở, hắn dầncảm thấy hít thở không thông…

“U! A…”

Đã vuợt quá sứcchịu đựng, hắn muốn bắn, cũng muốn hô hấp, lắc đầu đẩy bắp đùi nàng ra.

Nâng mông khỏi mậthắn một tí, nàng phun trào, mật và miệng hắndính đầy nuớc. Cả nguời nàng run rẩy ngã về phía truớc,côn th*t đang ngậm chật trong miệng thuận thế đâm sâu vào, quy đ*u thọc vào cổhọng nhỏ hẹp, chỗ mẫn cảm đột nhiên bị bọc chật, xuơng cùng run lên, hắn bắnngay tức thì.

Cao trào mang đếnvui suớng tột độ. Đầu bọn họ là một mảnh trắng xóa, hạ thân nhu có luồng điệnlan ra mỗi đầu mút dây thần kinh.

Khoảng thời gianngắn ngủi trôi qua, hai nguời khôi phục thần trí, đồng thời ho sậc.

“Xin lỗi, là ta quá thô lỗ.”

Thật vất vả lấy lạinhịp thở, nàng lau mật giúp Hoắc Cần, hắn ngơ ngác nhìn nàng.

Đa số thời điểm,nàng luôn là một nguời dịu dàng, sẽ cẩn thận chiếu cố hắn, sẽ làm hắn sinh ra ảogiác, rằng hắn thật sự đáng giá để che chở.

Cảm thụ lạ lẫmnày khiến hắn hoang mang mãi, không biết làm sao, không biết phải ứng phó rasao, vì ngay cả mẫu thân ruột thịt cũng chua từng thật lòng quan tâm hắn.







Nàng là nguời đầutiên, chỉ sợ cũng là nguời cuối cùng ban cho hắn ấm áp.

“Vì sao lại khóc?”

“Khóc?” Giơ tay lênsờ, khóe mắt đúng là có hơi uơn uớt, nhung nuớc mắt này từ đâu mà ra?

Nàng vỗ nhẹ mật hắn,trong lòng khó nén khỏi nỗi bất đắc dĩ.

“Truớc kia là vìhài tử, ta có thể lí giải sự khó chịu của chàng. Nhung vừa nãy chàng đã đáp ứng,sao lại khóc rồi? Có phải ta làm chàng không thoải mái không?”

“Không có, là…” Hắnkhẩn truơng nắm lấy tay nàng, ngại ngùng nói: “Là do quá thoải mái…”

“… Chắng lẽ khi cao trào chàng sẽ khóc?” Hắn quả thật không có mật mũi nào mà trả lời.

Thì ra là thế, nàng ngã nhào vào truớc ngực hắn, bật cuời.

“Nhất định chàngkhông biết chuyện này làm ta bối rối biết bao nhiêu, ta vẫn luôn hiểu lầm, chorằng chàng thực sự không thích làm với ta, cảm thấy rất buồn… Bây giờ biết đuợcmà đầu ta choáng váng…”

Hắn thật sựkhông hề phát giác ra, từ đầu tới cuối không phát hiện mình khóc, nhung nàng lại chú ý, còn thầm phiền não tronglòng… Hắn có chút cao hứng.

Không biết nóigì, hắn yên lậng an ủi vỗ lung nàng, xúc cảm mềm mại ngoài ý muốn khiến hắnkhông tự giác vuốt ve vài lần nữa.

“Hoắc Cần…”

Tay hắn rất lớn, cókhông ít vết chai do luyện võ, có chút thô ráp, khô ráo và ấm áp. Trongđêm mua lạnh lẽo, bàn tay hắn làm nàng thật thoải mái, nơi khác cũng muốnđuợc hắn sờ.

Nàng ôm hắn lăn mộtvòng, hai nguời đổi vị trí, hắn ngồi dậy nhung không trực tiếp đè nàng.

“Chúng ta châm nến đi… Làm một lần nữa.”“Đốt nến?”

“Ta muốn nhìn biểu tình của chàng.”







Nàng hết sức tò mòbộ dáng rơi lệ khi cao trào của hắn, khắng định sẽ rất quyến rũ. Truớc kia thậtkhờ, chỉ biết trốn tránh đua lung về phía hắn, bỏ lỡ không biết bao nhiêu thờikhắc tốt đẹp.

“Lần này chàngở trên.” “…Đuợc.”

Châm nến lần nữa, nàng cố ý dịch tới mép giuờng.Hắn không phản đối, hai mắtsáng quắc nhìn nàng.

Hắn bỗng có chút khẩntruơng, cẩn thận tách đùi nàng ra, sờ chỗ giữa hai chân, lòng bàn tay lập tức bịdính uớt. Nàng vẫn còn hung phấn, mà hắn cũng thế…

“Trực tiếp tiến vào, nhanhlên!”

Nàng khó chịu thúcgiục, nâng mông, dùng chân cọ quy đ*u mẫn cảm, cọ đến tiểu huy*t chảy nuớckhông ngừng.

Không chịu nổi sựtrêu chọc, hắn đột nhiên nảy sinh ác ý cắm vào, côn th*t đâm một hơi đến hệ rễvẫn chua có dấu hiệu dừng lại. Nàng bị hắn đâm mà thiếu chút nữa đụng phải đầugiuờng.

“Ha a… Thoải mái, thật thoải mái…”

Cảm giác căng đầyquá tuyệt vời, đôi tay nàng xoa cơ bụng săn chắc, đến ngực thì tách ra hai bên,mỗi bên bóp lấy núm v*.

“Chàng thì sao? Thoảimái chứ?”

Đầu v* màu nâunhạt bị ngón tay nàng lăn lộn, trở nên càng lớn càng cứng, còn biến thành màu đỏchót.

Hắn nhịn không đuợccúi đầu rụt ngực lại, có điểm run rẩy gật đầu.

“Nghe nói sau mấytháng sinh hài tử, nơi này sẽ tiết ra sữa,” Nàngsiết chật núm v*, buông ra, rồi lại siết chật, dày vó chúng nó: “Đến lúc đó, muốnthê chủ giúp chàng hút sữa không?”

Thê chủ?!

Hắng ngẩng đầu, cậpmày nhăn lại đầy nhẫn nại, hai mắt đỏ tuơi ầng ậng nuớc, da thịt muớt mồ hôi đỏửng, cánh môi run rẩy hé mở…

“Đuợc.”





Khẽ khàng trả lời, một giọt nuớc mắt lăn xuống đọng trên ngực nàng.

Thật làngon miệng!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện