Vốn dĩ chỉ muốn an ủi lẫn nhau một chút, không ngờ lại mất khống chế đến mức này.

Vân Lộ ngứa tay, không ngừng khiêu khích thử, tò mò phản ứng của Hoắc Cần. Mà Hoắc Cần chịu đựng rất giỏi, một hồi lâu vẫn chưa bắn, côn thịt cương cứng vẫn không cầu xin. Hai người lăn lộn đến khi ánh nến tắt hẳn mới vừa lòng đi ngủ.

Nghĩ kĩ thì ngày hôm qua, ngoại trừ thời gian làm việc, hầu như nàng đều lên giường cùng hắn.

Nhân sinh nàng quá hoang đường dâm loạn rồi đi…

“Khà khà, thật sung sướng…”

“Nàng nói gì thế?”

“Không, không có việc gì, không có việc gì.”

Nàng cười tủm tỉm trả lời Hoắc Cần, trong đầu vụt lên một đoạn ngắn nào đó.

Tối hôm qua, hắn vừa thúc mông ra sức cắm sâu vào nàng, vừa khóc thút thít rơi lệ. Trời ạ, hình ảnh đó quả là…

“Vân lão bản sớm.”

Lý Thâm đã chờ ở đại sảnh từ sáng sớm, thấy đoàn người Vân Lộ ra tới, lập tức đứng dậy tiếp đón.

“Sớm…” Nàng có chút không tự nhiên.

Nhìn thấy Lý Thâm, chuyện vốn đã quên ngày hôm qua lại hiện ra.

Suy cho cùng, nàng là đầu sỏ gây chuyện, Lý Thâm mới là người bị hại. Vả lại thế giới này có chấp niệm với trong sạch của nam nhân. Nàng còn kinh hồn chưa kịp phản ứng, nếu để người khác biết chỉ sợ bị cười đến rụng răng.

Thôi quên đi, người bị hại còn không phát hiện, miễn nàng không nói, không ai biết được.

“Hợp đồng và vật thế chấp đâu?”

“Vân lão bản đừng nóng vội, đều đã chuẩn bị tốt.” Lý Thâm trả lời đầy phong độ, cười mỉm, chỉ vào tay nải nằm trên bàn: “Xin cho Lý Thâm đưa Vân lão bản lên xe, lúc đó ta sẽ giao phó cho ngài.”

Vật được đặt trong tay nải có hình dạng mềm mại, không giống rương châu báu, hộp trang sức, hay đồ vật linh tinh gì đó.

Kì thật, nàng không có bao hứng thú với đồ vật kia. Tuy đã nợ hai lần với một con số khổng lồ nhưng nếu Vân Lộc thật sự đã định ra hiệp định cùng Lý Thâm, dù đồ vật đó không có giá trị, nàng cũng sẽ xử lí theo hợp đồng.

Sau khi trọng sinh, nàng đã chuẩn bị tốt tâm lí để gánh đống rắc rối của Vân Lộc.

“Thanh Mai, xe chuẩn bị ổn thỏa chưa?”

“Bẩm chủ thượng, xe ngựa đang chờ ở cửa đợi lệnh.”

“Vậy phiền toái Lý công tử đi một chuyến.”

Vân Lộ dẫn đầu, Hoắc Cần theo sát phía sau, tiếp đến là Thanh Mai, Lý Thâm xách theo tay nải đi ở vị trí cuối cùng, có lẽ do bệnh nên bước chân có vẻ đặc biệt thong thả.

Đi một quãng đường ngắn từ đại sảnh ra cửa, Hoắc Cần cứ cảm thấy phía sau có người đang nhìn chằm chằm vào mình đầy lạnh lùng, còn mang theo cả địch ý. Quay đầu nhìn thử thì chỉ có Thanh Mai và Lý Thâm, một người vẻ mặt nghi hoặc, người còn lại mang theo tươi cười.

“Tới cửa rồi, lấy đồ vật ra đi.”

Thanh Mai đang muốn tiến lên tiếp lấy tay nải thì hắn lại lùi xuống.

“Lý Thâm muốn tự mình giao cho Vân lão bản.”

Đồ vật gì mà hắn quý trọng thế nhỉ? Một hai phải chính tay giao cho nàng?!

Nàng nhíu mày, thấy có chút phiền toái. Nàng muốn chạy thật nhanh về nhà cùng Hoắc Cần, trong nhà còn có Tề Tử Mạch và Tang Nô đang chờ.

“Được, ngươi trực tiếp đưa cho ta!”

Nàng vươn tay, Lý Thâm chậm chạp mãi chưa có động tác. Xung quanh là những ánh mắt khó hiểu, hắn như không nhận ra, cứ đứng im như tượng.

“Lý công tử đổi ý?”

Hắn lấy lại tinh thần, cười nhạt: “Không, Vân lão bản quá lo rồi.”

Nói xong, hắn rốt cuộc đem một thứ gác lên.

Hành động không tưởng khiến không khí đột nhiên đóng băng. Ở đây, trừ Lý Thâm, những người còn lại đều ngớ người ra.

“Xin hỏi…” Mặt nàng sa sầm: “Ngươi đây là đang làm gì?”

Đúng thế, vật được đặt lên tay nàng không phải tay nải hay một món đồ nào khác mà chính là tay phải của hắn.

“Thực hiện hợp đồng?” Lý Thâm nghiêng đầu.

Vân Lộ ném tay hắn ra một phen, Hoắc Cần lập tức tiến lên trước bảo hộ, Lý Thâm vẫn khí định thần nhàn đứng tại chỗ.

Sắc mặt Hoắc Cần rất xấu, hắn không ngờ nam nhân gầy yếu này cư nhiên không cần mặt mũi, tự tiện chạm tay nữ nhân trước mặt bàn dân thiên hạ. Dù không màng đến thanh danh nhưng hắn cũng không thể kéo Vân Lộ xuống nước.

“Có ý tứ gì? Lý công tử có thể nói rõ ràng chăng?”

Lý Thâm lấy một phong thư ra từ trong tay nải đưa cho Thanh Mai đứng gần nhất. Thanh Mai tiếp được liền chuyển cho Vân Lộ mở ra ngay.

“Này…” Nàng trừng lớn hai mắt.

“Đây là hợp đồng được kí xuống lúc trước, ước định rằng nếu Lý gia không trả được tiền, bút nợ chuyển sang của hồi môn, đích trưởng tử của Lý gia là Lý Thâm ta sẽ gả thấp cho Vân Lộc, trở thành phu quân của nàng.”

Hết chương 58

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện