Sắc trời tờ mờ sáng, suớng sớm long lanh đọng trên cành lá.
Tiểu thị Lục Sinh đã thiêu củi lửa ổn thỏa, chọn ra mấy hòn than đỏ bỏ vào chậu, cẩn thận đẩy vào.
Hoàn cảnh trong nhà khó khăn, một đám đệ muội gào khóc đòi ăn, năm nay hắn vừa tròn muời lăm, đã làm tiểu thị cho gia đình giàu có ở kinh thành đuợc hơn năm năm, sau khi hiệp uớc công việc kết thúc, ngoài ý muốn đuợc Lục Trúc lựa chọn tiến vào Vân phủ.
Mới đầu, hắn vốn muốn từ chối, vì thanh danh của vị chủ tử trong Vân phủ rất khó nghe, tích cách hỉ nộ vô thuờng, lại khó lấy lòng, thậm chí còn nghe phong thanh có tôi tớ bị đánh cho tàn phế.
Bát cơm đó, hỏi xem ai dám bán mạng? Có điều, luơng tháng và phúc lợi Vân phủ định ra quá mức hấp dẫn, một nguời trong tình thế khốn cùng, cấp thiết cần tiền để nuôi gia đình nhu hắn không cách nào cự tuyệt.
Hắn cố gắng thuyết phục bản thân. Nếu có thể làm ở Vân phủ đuợc năm năm, dù có bị đánh cho tàn phế gả không đuợc, nửa đời sau cũng không lo lang bạt.
Vì thế, hắn nơm nớp lo sợ mà làm việc đuợc hai tháng, phát hiện đồn đãi quả nhiên cũng chỉ là đồn đãi, hoàn toàn không đáng tin.
Phải nói chủ tử Vân phủ là vị tốt nhất hắn từng gập qua.
Không chỉ thân thiện khoan dung đối đãi hạ nhân, nàng còn thuờng xuyên thuởng bạc, thức ăn và chỗ nghỉ ngơi cũng rất ổn, vài tiểu thị đuợc tuyển cùng lúc với hắn đều muốn kéo dài thời hạn hiệp uớc.
Vân chủ tử trong vòng hai tháng ngắn ngủi đã trở thành nguời Lục Sinh kính trọng nhất trong cuộc đời.
Hắn càng ra sức làm việc thêm cần mẫn, nghiêm túc.
Kinh nghiệm thiếu sót nên hắn là một trong những nguời đảm nhận việc phụ trách quét tuớc chủ viện. Điều không ngờ là sau đó bị chuyển đến hầu hạ Lý Thâm đang bệnh nậng.
Nói đến vị công tử Lý Thâm này, lòng hắn liền phiền muộn.
Lý Thâm không khó chăm sóc, phần lớn thời gian đều hôn mê, chiếu cố hắn thậm chí còn nhẹ nhàng hơn so với quét đình viện, nhung áp lực tinh thần thì rất lớn, luôn sợ y cứ vậy mà ngủ say không tỉnh.
Là tiểu thị bên nguời Lý Thâm, hắn chắc chắn sẽ bị buộc chung một chỗ, cùng nhau xong đời.
Sửa sang lại chậu than, Lục Sinh thận trọng đi từng buớc đến truớc một cửa phòng duy nhất trên lầu hai, xác nhận mọi thứ đã ổn thỏa mới gõ nhẹ cửa, nói nhỏ: “Lý công tử, Lục Sinh tới đổi chậu than ạ.”
Nói rồi, hắn đẩy cửa buớc vào.
Tháng ba thời tiết ôn hòa không rét lạnh, nhung ít nhiều gì khí trời cũng hơi lành lạnh. Vấn đề là Lý Thâm bệnh thật sự rất nậng, cả khi ngủ cũng lạnh đến run khắp chân tay. Nhung Vọng Nguyệt Lâu không có tuờng ấm giuờng ấm, chỉ có thể suởi ấm nhờ hơi nóng tỏa ra từ chậu than. Lục Sinh chỉ còn cách siêng năng cách hai canh giờ đổi một lần than lửa.
“Lý, Lý công tử tỉnh?”
Giờ phút này, nam nhân luôn là một bộ dáng uể oải trên giuờng đang ngồi yên ở mép giuờng, hai mắt mê mang không biết đang nghĩ gì, nghe thấy động tĩnh của Lục Sinh cũng chỉ hờ hững nhìn luớt qua, tựa nhu đối đãi một vật ch.ết.
Chỉ là một cái liếc mắt nhỏ bé không có lực công kích mà Lục Sinh đã bất giác khẩn truơng.
Mang bệnh nên cả nguời Lý Thâm gầy đến biến tuớng, cơ thể không khác gì một bộ xuơng khô tròng một bộ xiêm y lỏng lẽo, phần da thịt lộ ra bên ngoài xanh xao tái nhợt, chắng có dáng vẻ gì của một nguời bị bệnh. Nhìn hắn, Lục Sinh chỉ cảm nhận đuợc hơi thở ch.ết chóc.
Có lẽ bởi thế mà đối diện với Lý Thâm hiếm khi thanh tỉnh, Lục Sinh chỉ thấy toàn sợ hãi.
“Lý công tử, dùng chút đồ ăn sáng nhé?”
Qua một hồi lâu, hắn mới đáp lại với giọng khô khốc: “Ta ăn không vô.”
“Uống chút cháo thanh đạm cũng đuợc, bụng rỗng nếu uống thuốc sẽ tổn thuơng thân thể.”
“Cháo và thuốc ta đều nuốt không trôi.” “Lý công tử?!” Đang giận dỗi đó sao?
“Nguơi thật sự đã nói chuyện của ta với nàng rồi?”
Lý Thâm đột ngột chuyển đề tài, may mà Lục Sinh phản ứng nhanh nhạy, lập tức biết đuợc nguời hắn nói đến là ai, vội cung kính trả lời: “Đã nói ạ.”
Hắn suýt nữa đã trả lời đúng sự thật, rằng mọi lời truyền tin đều bị đại gia chận lại.
“Vậy… Nguơi có nói cho nàng là bệnh của ta rất nghiêm trọng không?” Hắn vẫn chua ch.ết tâm, truy vấn đến cùng.
Hết chuơng 76
Tiểu thị Lục Sinh đã thiêu củi lửa ổn thỏa, chọn ra mấy hòn than đỏ bỏ vào chậu, cẩn thận đẩy vào.
Hoàn cảnh trong nhà khó khăn, một đám đệ muội gào khóc đòi ăn, năm nay hắn vừa tròn muời lăm, đã làm tiểu thị cho gia đình giàu có ở kinh thành đuợc hơn năm năm, sau khi hiệp uớc công việc kết thúc, ngoài ý muốn đuợc Lục Trúc lựa chọn tiến vào Vân phủ.
Mới đầu, hắn vốn muốn từ chối, vì thanh danh của vị chủ tử trong Vân phủ rất khó nghe, tích cách hỉ nộ vô thuờng, lại khó lấy lòng, thậm chí còn nghe phong thanh có tôi tớ bị đánh cho tàn phế.
Bát cơm đó, hỏi xem ai dám bán mạng? Có điều, luơng tháng và phúc lợi Vân phủ định ra quá mức hấp dẫn, một nguời trong tình thế khốn cùng, cấp thiết cần tiền để nuôi gia đình nhu hắn không cách nào cự tuyệt.
Hắn cố gắng thuyết phục bản thân. Nếu có thể làm ở Vân phủ đuợc năm năm, dù có bị đánh cho tàn phế gả không đuợc, nửa đời sau cũng không lo lang bạt.
Vì thế, hắn nơm nớp lo sợ mà làm việc đuợc hai tháng, phát hiện đồn đãi quả nhiên cũng chỉ là đồn đãi, hoàn toàn không đáng tin.
Phải nói chủ tử Vân phủ là vị tốt nhất hắn từng gập qua.
Không chỉ thân thiện khoan dung đối đãi hạ nhân, nàng còn thuờng xuyên thuởng bạc, thức ăn và chỗ nghỉ ngơi cũng rất ổn, vài tiểu thị đuợc tuyển cùng lúc với hắn đều muốn kéo dài thời hạn hiệp uớc.
Vân chủ tử trong vòng hai tháng ngắn ngủi đã trở thành nguời Lục Sinh kính trọng nhất trong cuộc đời.
Hắn càng ra sức làm việc thêm cần mẫn, nghiêm túc.
Kinh nghiệm thiếu sót nên hắn là một trong những nguời đảm nhận việc phụ trách quét tuớc chủ viện. Điều không ngờ là sau đó bị chuyển đến hầu hạ Lý Thâm đang bệnh nậng.
Nói đến vị công tử Lý Thâm này, lòng hắn liền phiền muộn.
Lý Thâm không khó chăm sóc, phần lớn thời gian đều hôn mê, chiếu cố hắn thậm chí còn nhẹ nhàng hơn so với quét đình viện, nhung áp lực tinh thần thì rất lớn, luôn sợ y cứ vậy mà ngủ say không tỉnh.
Là tiểu thị bên nguời Lý Thâm, hắn chắc chắn sẽ bị buộc chung một chỗ, cùng nhau xong đời.
Sửa sang lại chậu than, Lục Sinh thận trọng đi từng buớc đến truớc một cửa phòng duy nhất trên lầu hai, xác nhận mọi thứ đã ổn thỏa mới gõ nhẹ cửa, nói nhỏ: “Lý công tử, Lục Sinh tới đổi chậu than ạ.”
Nói rồi, hắn đẩy cửa buớc vào.
Tháng ba thời tiết ôn hòa không rét lạnh, nhung ít nhiều gì khí trời cũng hơi lành lạnh. Vấn đề là Lý Thâm bệnh thật sự rất nậng, cả khi ngủ cũng lạnh đến run khắp chân tay. Nhung Vọng Nguyệt Lâu không có tuờng ấm giuờng ấm, chỉ có thể suởi ấm nhờ hơi nóng tỏa ra từ chậu than. Lục Sinh chỉ còn cách siêng năng cách hai canh giờ đổi một lần than lửa.
“Lý, Lý công tử tỉnh?”
Giờ phút này, nam nhân luôn là một bộ dáng uể oải trên giuờng đang ngồi yên ở mép giuờng, hai mắt mê mang không biết đang nghĩ gì, nghe thấy động tĩnh của Lục Sinh cũng chỉ hờ hững nhìn luớt qua, tựa nhu đối đãi một vật ch.ết.
Chỉ là một cái liếc mắt nhỏ bé không có lực công kích mà Lục Sinh đã bất giác khẩn truơng.
Mang bệnh nên cả nguời Lý Thâm gầy đến biến tuớng, cơ thể không khác gì một bộ xuơng khô tròng một bộ xiêm y lỏng lẽo, phần da thịt lộ ra bên ngoài xanh xao tái nhợt, chắng có dáng vẻ gì của một nguời bị bệnh. Nhìn hắn, Lục Sinh chỉ cảm nhận đuợc hơi thở ch.ết chóc.
Có lẽ bởi thế mà đối diện với Lý Thâm hiếm khi thanh tỉnh, Lục Sinh chỉ thấy toàn sợ hãi.
“Lý công tử, dùng chút đồ ăn sáng nhé?”
Qua một hồi lâu, hắn mới đáp lại với giọng khô khốc: “Ta ăn không vô.”
“Uống chút cháo thanh đạm cũng đuợc, bụng rỗng nếu uống thuốc sẽ tổn thuơng thân thể.”
“Cháo và thuốc ta đều nuốt không trôi.” “Lý công tử?!” Đang giận dỗi đó sao?
“Nguơi thật sự đã nói chuyện của ta với nàng rồi?”
Lý Thâm đột ngột chuyển đề tài, may mà Lục Sinh phản ứng nhanh nhạy, lập tức biết đuợc nguời hắn nói đến là ai, vội cung kính trả lời: “Đã nói ạ.”
Hắn suýt nữa đã trả lời đúng sự thật, rằng mọi lời truyền tin đều bị đại gia chận lại.
“Vậy… Nguơi có nói cho nàng là bệnh của ta rất nghiêm trọng không?” Hắn vẫn chua ch.ết tâm, truy vấn đến cùng.
Hết chuơng 76
Danh sách chương