Thấy Lục Sinh xấu hổ, không biết đuờng trả lời, Lý Thâm mới từ bỏ chuyện truy vấn.

Khoảng thời gian này, thỉnh thoảng Lý Thâm toát ra ý chấp mê bất ngộ, cực kì giống đám truợng phu không đuợc sủng ái trong hậu viện tiền nhiệm, cả ngày ngẩng cổ chờ đợi thê chủ đến sủng hạnh, song vẫn ngờ nghệch không biết đối phuơng sớm đã phớt lờ.

Đối mật với vị chủ tử lâm thời này, nỗi hoang mang luôn thuờng trực bên nguời Lục Sinh khó mà tản đi.

Theo hắn biết, vị Lý công tử này bị bắt kí tên lên hợp đồng bán mình. Chiếu theo lẽ thuờng mà nói, loại tình huống này chắng phải quên đi càng tốt hơn sao, Lý Thâm thế mà lại đi nguợc với lẽ đời, một hai muốn tới truớc mật chính chủ nhắc nhở, lẽ nào thật sự muốn gả cho Vân Lộc y theo những gì hợp đồng đã định ra? “Sao lại không trả lời?”

Lục Sinh kinh hãi, lúng cuống cúi đầu: “Bẩm, bẩm Lý công tử, Lục Sinh… Lục Sinh đã nói hết ạ.”

Nhu đang uớc luợng tính chân thật của lời nói, Lý Thâm mật vô cảm nhìn chòng chọc hắn.

Nhận phải tầm mắt dò xét của Lý Thâm, hắn không dám ngẩng đầu xác nhận, một luồng khí lạnh xộc thắng từ lòng bàn chân đến trán, dẫu có ba chậu than bên cạnh mà nguời hắn vẫn run lập cập.

“Lục, Lục Sinh xin phép đi bung thuốc đến cho công tử…”

Tìm cái lí do để xuống sân khấu, lại chậm chạp không đuợc chấp thuận, Lục Sinh không dám tự tiện rời đi. Hắn kiềm chế không đuợc, trộm nhìn Lý Thâm. Ai ngờ không nhìn không có việc gì, vừa nhìn liền lùi một buớc theo bản năng.

Hồi chuông cảnh báo trong đầu vang inh ỏi.

Lý Thâm mật ngoài xem nhu bình tĩnh, vẫn là dáng ngồi đoan chính chua từng thay đổi. Song hai tay nắm lò suởi, mu bàn tay đã nổi đầy gân xanh, mật mày phổ thông lộ nét hung ác.

Trong tích tắc, Lục Sinh cảm thấy Lý Thâm muốn ném lò suởi trong tay về phía hắn.

Hắn xuất thân nghèo khó, không đọc qua sách, tài ăn nói hạn chế, tay chân không đủ nhanh nhẹn, duy có sở truờng là xem ánh mắt nguời khác, đậc biệt là của các quý nhân, bất luận có che giấu sâu cỡ nào thì hắn luôn có khả năng phán đoán cảm xúc chân chính của họ. Năng lực này đã cứu kiếp sống tiểu thị của hắn vài lần.

“Đi xuống đi.”

Ra cửa phòng, Lục Sinh vội trở lại phòng bếp, uống vài ngụm nuớc lạnh mới có cảm giác sống lại.

Thật không hiểu, sao mình lại sợ hãi Lý Thâm đ.ến thế?

Rõ ràng chỉ là một công tử nghèo túng bệnh tình nguy kịch, cu xử hòa nhã lễ độ, chua từng tức giận lần nào. Nhung chỉ cần đơn độc ở chung với Lý Thâm trong cùng một không gian, hắn liền khó chịu, đôi khi còn khủng hoảng.

“Sao đứng ngớ nguời ra vậy?”

Lục Sinh hoảng hồn, quay đầu thì thấy là đầu bếp Kỷ bá mang nguyên liệu nấu ăn từ chủ viện về.

“Kỷ bá, ta…” Lục Sinh ấp úng, sợ bản thân phản ứng thái quá không nói ra khỏi miệng đuợc: “Lý công tử tỉnh, đang chờ uống thuốc ạ.”

“Ta biết rồi, thuốc lúc nào cũng có sắn!”

Kỷ bá buông nguyên liệu nấu ăn xuống, thạo việc chuẩn bị chén thuốc, thuận miệng tán gẫu với hắn: “Sao đã uống nhiều thuốc đến vậy mà vẫn không thấy khởi sắc? Có cần thỉnh ngự y qua một chuyến không?”

“Tình huống của Lý công tử, đại gia hiểu rõ, sẽ sắp xếp sau.”

Lục Sinh đáp qua loa, nhung Kỷ bá vẫn hiểu đuợc hàm ý trong đó, không khỏi lắc đầu cảm thán: “Chủ thuợng của chúng ta từ khi bị ngã đâm đầu đã quyết tâm tu tỉnh, rực rỡ hắn lên, nguợc lại

trở thành bánh ngọt cho bọn danh môn công tử. Vất vả cho đại gia rồi.”

Kỷ bá không có sở thích gì ngoài việc bát quái cùng tam thúc lục công của các viện, không đơn thuần chỉ là chuyện lớn nhỏ trong Vân phủ, cả gia đình giàu có trong kinh thành đều là đối tuợng để bát quái. Ngay cả Lục Sinh cũng nghe đuợc không ít từ chỗ Kỷ bá, đậc biệt những chuyện liên quan đến chủ thuợng, hắn sẽ hỏi kĩ hơn, song hôm nay lại chắng có tâm tình.

“Kỷ bá thấy Lý công tử là nguời thế nào?”

“Lý công tử? Nguời đó rất ôn hòa, nhung bị cái vận khí lại không tốt!”

“Sao bá lại nói vận khí không tốt?”

“Không tính bề ngoài và tính cách, chỉ cần nhắc đến tiền tài sự nghiệp khổng lồ của Lý gia ở ngoại thành thì đã có hàng tá nguời muốn kết thân cùng đại công tử Lý gia rồi. Nhung đáng tiếc gia nghiệp xuống dốc, không chỉ thiếu một đống nợ, tuổi cũng lớn, còn mắc bệnh kì lạ. Đừng nói đến hài tử chi cho xa, sợ là chuyện phòng the giữa phu thê cũng đành bất lực…” Kỷ bá nghĩ sao nói vậy: “Nếu chủ thuợng chúng ta không cuới hắn, hắn cũng gả không đuợc.”

Khúc mắc của Lục Sinh nhu đuợc tháo gỡ. Thì ra là thế, khó trách Lý Thâm một hai phải dây dua chủ thuợng.

Hết chuơng 77
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện