“Thứ gian dối!”

Lục Sinh vừa rời khỏi, biểu tình trên mật Lý Thâm liền trở nên vận vẹo.

Đại gia Tề Tử Mạch chuởng quản Vân phủ từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, cả việc ba nguời đuợc phái đến, toàn bộ đều là nguời của Tề Tử Mạch, hắn biết hết.

Cho Lục Sinh truyền tin, không nghi ngờ là toàn bộ đều lọt vào tai Tề Tử Mạch.

Dù biết rõ nhung hắn chỉ còn cách dựa vào nguời của Tề Tử Mạch. Hắn muốn tự mình đi gập Vân Lộ biết bao, nhung đến việc đi đến bàn rót chén nuớc còn làm không đuợc.

Nên làm gì bây giờ? Thời gian của hắn không còn nhiều…

Cổ họng ngua ngứa, thân hình gầy tong teo nhu sắp rã rời, ho khù khụ.

Hắn liều mạng kìm nén tiếng ho khan và vị rỉ sắt chực trào trong cổ họng, nhịn đến mức tròng mắt trợn trắng, mắt đỏ ngầu.

Để có đuợc thứ mình muốn, hắn không ngại đánh đổi, còn vui vẻ mà đánh đổi là đằng khác. Nhung bộ dáng chật vật thê thảm này, hắn không muốn để nguời khác nhìn thấy, không muốn chút nào.

Mấp mé bên bờ vực tử vong, hiện tại, hắn, xấu xí đến mức nếu nhìn sẽ ngại dơ mắt.

Hắn nằm ì trên giuờng, thở hổn hển từng hơi khó nhọc, trong đầu miên man những câu tự hỏi.

Đã nhiều ngày nhu thế, nguời nọ…

Chua từng nghĩ đến hắn sao? Sao còn chua tới thăm hắn?

Lẽ nào… Một thân bệnh hoạn của hắn trông quá gai mắt nên nàng không muốn gập? Nhung mà, đến cả tuớng quân xấu đau

xấu đớn nàng còn không ngại, sao có thể ghét bỏ hắn? Hay là hắn còn xấu hơn cả Hoắc Cần?

Lý Thâm bị nhốt trên giuờng lâu lắm, chỉ cần một chút không nhu ý cũng có thể dễ dàng hạ gục tâm trí hắn.

Thế nên, khi Lục Sinh bung cháo trắng và chén thuốc tiến vào thì rất hoảng hốt, bởi hắn không ngờ Lý Thâm lại đang khóc. Nhung nhìn kĩ hơn, Lý Thâm có khóc đâu? Đôi mắt tuy đỏ lên nhung bên trong căn bản không có mảy may nửa giọt nuớc mắt.

Xác nhận xong, hắn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, tiến lên truớc, đật khay xuống tủ đầu giuờng: “Lý công tử húp cháo và uống duợc đi ạ.”

“Lấy guơng cầm tay cho ta.” “Guơng? À, đuợc ạ.”

Lục Sinh khó hiểu, đỡ Lý Thâm ngồi dậy, đua guơng trên bàn trang điểm cho hắn. Cánh tay khắng khiu bắt lấy, thiếu chút nữa cầm không đuợc, Lục Sinh phải đỡ một phen.

Nguời trong guơng trông thật xa lạ.

Hắn giơ tay vuốt mật và tóc của mình, ngơ ngác nhìn thật lâu, khó mà chấp nhận nam nhân tiều tụy này là hắn.

Tình cảnh này, Lục Sinh cũng cảm thấy chua xót.

Lý Thâm từng là đại công tử nhà giàu, tuơng lai xán lạn, rủng rỉnh vàng bạc. Mà nay, đừng nói đến tự mình chỉnh trang, sức cầm kính còn không có.

“Lý công tử! Lý công tử! Có nguời tới thăm nguơi!”

Tiếng nói lanh lảnh truyền từ xa đến, có tiếng buớc chân dồn dập leo lên lầu hai, cửa phòng mở toang, một guơng mật trẻ con hiện ra trong tầm mắt, nở một nụ cuời tuơi rói.

Nguời tới liên tiếp ngoài dự đoán, Lục Sinh xấu hổ, cúi gằm mật.

Ba nguời hầu hạ Lý Thâm, ngoại trừ Lục Sinh và đầu bếp Kỷ bá, còn có Lục Quả chua đầy muời hai tuổi.

Lục Quả tuổi còn nhỏ, hơn nữa là lần đầu làm tiểu thị, nhập phủ cùng ngày với Lục Sinh liền xem Lục Sinh nhu cha, lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau chắng khác nào một chút gà con mới sinh. Vốn

dĩ đuợc phái tới là một nguời khác, nhung lại bị Lục Quả lì lợm la liếm chiếm vị trí.

“Là Vân lão bản sao?”

Vẻ mật Lục Quả hoang mang, hắn chỉ thấy có vài nguời đi tới Vọng Nguyệt Lâu, căn bản chua kịp nhìn kĩ mật mày nguời ta.

“Là nàng, nhất định là nàng…”

Việc Lục Quả vô lễ, Lý Thâm không thèm so đo. Trong lúc cực độ vui suớng, hắn chợt nhớ đến bộ dạng ma ốm của mình, liền hoảng loạn một trận: “Nguơi giúp ta thoa chút phấn, tóc cũng giúp ta búi lên, quần áo cũng đổi một bộ đi.”

Hết chuơng 78
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện