Trong Tùng Hương viện, Thái phu nhân ngồi ở vị trí chính giữa, Tưởng Nhược Nam đứng bên cạnh bà, hai vị tiểu thư họ Cận ngồi ở vị trí cho khách, Cận Yên Nhiên, Vu Thu Nguyệt, Vương thị và Triệu di thái thái lần lượt ngồi vào vị trí của mình.

Hồng Hạnh quỳ phía dưới, ánh mắt của những người có mặt trong phòng nhìn cô ta hoặc khinh bỉ hoặc chê cười, hoặc ai oán căm hận, những ánh mắt này giống như tảng đá lớn đè xuống, khiến cô ta không thể ngẩng nổi đầu lên.

Phương ma ma nhận được tin cũng vội vàng chạy tới, rúm ró trong đám kẻ dưới, nước mắt lưng tròng nhìn con gái mình nhưng không dám khóc thành tiếng mà phải cố gắng nhẫn nhịn.

Những mâu thuẫn kiểu này, Thái phu nhân không cho phép được kinh động tới Cận Thiệu Khang. Hơn nữa, Cận Thiệu Khang vẫn đang ngồi cùng hai vị cô gia, Thái phu nhân rất không muốn chuyện xấu nhà mình bị hai vị cô gia kia tận mắt chứng kiến.

Thái phu nhân lên tiếng trước: “Nhược Lan, Hồng Hạnh trước kia là người của con, chuyện hôm nay ta giao cho con xử lý.”

Bà rất muốn biết, Tưởng Nhược Nam rút cuộc sẽ xử lý chuyện này thế nào, liệu nàng có khả năng trở thành chủ nhân tương lai của Hầu phủ hay không. Nếu không, bà thật sự phải suy nghĩ kĩ việc giao quyền hành cho nàng. Dù sao Hầu phủ cũng rất rộng lớn, những chuyện xảy ra hàng ngày nhiều không đếm xuể, nếu nàng không có khả năng, để Hầu phủ rơi vào tay nàng sớm muộn gì cũng trở thành trò cười cho thiên hạ, mất mặt Hầu gia, mất mặt Cận gia!

Tưởng Nhược Nam rất hiểu tâm tư của Thái phu nhân, nàng hít một hơi thật sâu, giúp mình bình tĩnh trở lại, sau đó nàng bắt đầu tính toán xem nên bắt đầu từ đâu trước. Trước tiên, có lẽ cần phải làm rõ xem những lời Hồng Hạnh nói có phải là sự thật hay không? “Hồng Hạnh, ngươi dựa vào cái gì mà nói nhị phu nhân ngược đãi ngươi?” Tưởng Nhược Nam nhìn Hồng Hạnh đang quỳ dưới đất, hỏi.

Hồng Hạnh ngẩng đầu lên, đầu tiên là quay sang nhìn Vương thị đang ngồi trên ghế một cái, bị Vương thị trừng mắt lườm lại, Hồng Hạnh sợ tới mức rụt cả cổ lại, quay đầu lại nói với Tưởng Nhược Nam: “Phu nhân, từ sau khi Hồng Hạnh trở thành người của nhị gia…” Sau đó, cô ta mang hết những chuyện như bị sai giặt quần áo, bị đánh, bị bỏ đói, bị chế nhạo sỉ nhục kể ra. Nói xong, đã khóc nấc không thành tiếng, giống như đã hứng chịu tận cùng nỗi đau khổ trên nhân gian vậy.

Trước kia, khi Hồng Hạnh còn theo hầu Tưởng Nhược Lan, cô ta được hưởng những đãi ngộ như một tiểu thư. Tưởng Nhược Lan chết rồi, mặc dù Tưởng Nhược Nam không đối tốt với Hồng Hạnh như Nhược Lan nhưng cũng chưa từng làm khó cô ta. Những nỗi khổ mà cô ta vừa kể, nếu đổi lại là a hoàn khác có lẽ vẫn cắn răng cắn lợi mà chịu đựng, nhưng cô ta thì không. Cô ta giống như đột nhiên bị rớt từ trên chín tầng mây xuống đất, bất luận là về mặt thể chất hay tâm lý đều không thể thích ứng nổi.

“Phu nhân, trước kia nô tỳ cũng là a hoàn trong phủ, nô tỳ biết Hầu phủ đối xử với người dưới rất nhân hậu. Thái phu nhân và phu nhân đều là những người rộng lượng, thưởng phạt phân minh, tuyệt đối không bao giờ ngược đãi bọn nô tỳ! Nhưng phu nhân, khi Hồng Hạnh sang bên nhị phòng chưa đầy một tháng, người xem bộ dạng của nô tỳ bây giờ, nhìn xem tay nô tỳ, cho dù là những kẻ phải làm công việc tay chân nặng nhọc cũng không đến nỗi này! Từ đó có thể thấy được sự ngược đãi mà nô tỳ phải chịu! Đây là chứng cứ rõ ràng nhất!”

Nói xong lại bắt đầu khóc rấm rứt.

Vương thị ngồi bên cạnh càng nghe càng tức giận, nhấc chân lên đá Hồng Hạnh một cái rồi hét: “Tiện tì, ngươi tưởng ngươi là cái thá gì chứ? Ngươi chẳng qua chỉ là một thông phòng dùng hành vi bỉ ổi dụ dỗ nhị gia lên giường, còn tưởng mình là chủ nhân chắc? Ngươi là người hầu, người hầu trong phủ có kẻ nào không phải làm việc, kẻ nào làm sai không bị trừng phạt? Giờ ngươi như thế này là muốn cậy uy của ai?”

Vương thị càng nói càng giận, cô ta đứng phắt lên, đi đến trước mặt Thái phu nhân, quỳ thụp xuống, tròng mắt đỏ hoe: “Thái phu nhân, lẽ nào a hoàn của phu nhân thì phải đối xử đặc biệt, a hoàn của phu nhân thì có thể hỗn xược trong nhà con ư?”

Sắc mặt của Thái phu nhân và Tưởng Nhược Nam thoáng biến đổi. Hai vị cô nương cũng khẽ chau mày.

Triệu di thái thái vội vàng quát át đi: “Quế Cầm, không được nói linh tinh!”

Sau đó lại quay sang Thái phu nhân và Tưởng Nhược Nam nhẹ nhàng nói: “Thái phu nhân, phu nhân, hai người đừng chấp Quế Cầm. Tính cách Quế Cầm không phải mọi người không biết, miệng xà tâm phật, chẳng có ý đồ gì đâu.” Nói mãi nói mãi, lại lau nước mắt: “Cho cùng thì đều tại Đường Nhi vô dụng, bên cạnh nó bao nhiêu a hoàn như thế, làm sao cứ phải dây vào Hồng Hạnh… A hoàn trong nhà chúng tôi không bì được với… bên cạnh phu nhân… Giờ chuyện tới mức này, khiến phu nhân khó xử cũng đều là lỗi của Đường Nhi cả!”

Cận Yên Vân vội vàng cúi đầu che giấu nụ cười trên khóe môi, lời này của di nương thật thâm hiểm.

A hoàn của ngươi đi dụ dỗ chủ nhân của nhị phòng, trở thành thông phòng, lẽ nào lại còn muốn được đối đãi đặc biệt hay sao? Giờ mới chịu khổ tí chút đã chạy tới trước mặt ngươi khóc lóc tố cáo, làm vậy chẳng phải muốn ức hiếp người của nhị phòng bọn ta không có địa vị?

Vương thị ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Nhược Nam, ánh mắt như muốn chất vấn nàng.

Sắc mặt Thái phu nhân có phần không tự nhiên, bà lẳng lặng quay đầu đi, đập mạnh một cái xuống tay vịn của ghế.

Cái đập đó, giống như đập vào trái tim của Tưởng Nhược Nam.

Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu nhìn Triệu di thái thái cười, đáp: “Di nương thật quá khách khí rồi, cho dù là kẻ dưới trong viện tử của ta hay là của nhị phu nhân thì cũng đều là kẻ dưới của Hầu phủ. Ta nghĩ, có lẽ trong lòng nhị gia cũng cho là như thế, di nương không cần phải trách cứ nhị gia.”

Thật là, Hồng Hạnh quyến rũ Cận Thiệu Đường, có sai. Nhưng, Cận Thiệu Đường tùy tiện động vào a hoàn của phòng khác lẽ nào lại trong sạch vô tội? Đạo lý gì thế?

Triệu di thái thái nghe Tưởng Nhược Nam nói thế, bàn tay đang lau nước mắt bỗng khựng lại. Không còn biết phải nói gì nữa. Vương thị ngồi bên cạnh vội vàng cúi gằm mặt xuống.

Tưởng Nhược Nam chầm chậm đi ra giữa phòng, tiếp tục lên tiếng: “Cho dù là ở trong viện tử nào, thì kẻ dưới cũng đều phân cấp bậc, cấp bậc nào phụ trách công việc của cấp bậc ấy, Hầu phủ đã có quy định việc này, tuyệt đối không thể để người dưới phải làm việc quá sức.” Nói xong cao giọng: “Ánh Tuyết, trong Hầu phủ, thông phòng phụ trách làm những việc gì?”

Ánh Tuyết đứng ra, giọng sang sảng đọc: “Thông phòng thường là hầu hạ bên cạnh chủ nhân, Hồng Hạnh thân là thông phòng vốn phụ trách việc ngủ nghỉ của nhị gia, gần gũi hầu hạ nhị gia.”

Hồng Hạnh hai mắt sáng lên, vẻ mặt không che giấu được sự vui sướng, phu nhân quả nhiên đã đứng ra thay cô ta đòi lại công bằng! Vu di nương nói quả không sai!

Còn sắc mặt Vương thị đột nhiên trắng bệch, gần gũi hầu hạ? Quả nhiên không ngoài dự liệu, Tưởng Nhược Nam này đúng là định nhét một quân cờ vào viện tử của cô ta!

Vu Thu Nguyệt ngồi cạnh cười nhạt. Rất hay, cứ tiếp tục như vậy thì nhị phòng sẽ hận đại phòng, sau này càng náo nhiệt!

Hai vị tiểu thư đều có cảm giác, phu nhân đang nghiêng về a hoàn của mình. Mọi người đều là phụ nữ, gặp loại nô tỳ vô sỉ như Hồng Hạnh, ai mà cư xử tử tế cho nổi? Không ép cô ta vào con đường chết, làm sao khiến nỗi oán hận trong lòng được giải tỏa?

Thái phu nhân cau chặt mày lại.

Nhưng Tưởng Nhược Nam như không nhìn thấy tất cả những cảnh tượng ấy, nàng nói tiếp: “Vậy những việc như giặt quần áo, quét dọn viện tử, nhổ cỏ… có phải là công việc của thông phòng không?”

Ánh Tuyết đáp: “Những việc này thuộc bổn phận của a hoàn cấp ba, còn giặt quần áo là việc của nô bộc.”

Giống như nỗi oan khuất vừa được xá, Hồng Hạnh khóc nấc lên đầy đau lòng.

Vương thị phải nín nhịn nỗi tức giận, mặt ngày một trắng hơn.

Tưởng Nhược Nam từ nào câu nào cũng “theo quy tắc”, cô ta đâu có lý do phản biện? Nhưng trong lòng vẫn không phục, ngẩng đầu lên cao giọng nói: “Tình hình trong mỗi viện tử mỗi khác, thỉnh thoảng vì muốn trừng phạt những a hoàn không chịu nghe lời, sai họ làm thêm những việc khác cũng chẳng có gì là không được! Chẳng qua chỉ là kẻ hầu người hạ mà thôi!”

Tưởng Nhược Nam quay lại cười, nói: “Những lời này của nhị phu nhân nói ở đây thì được, nếu để người ngoài nghe thấy, họ lại tưởng Hầu phủ chúng ta thường xuyên hành hạ giày vò người hầu đấy. Hơn nữa, không biết Hồng Hạnh đã làm sai điều gì mà khiến nhị phu nhân phải trừng phạt nặng tay như thế?”

Chuyện mà Hồng Hạnh sai chính là quyến rũ nhị gia, nhưng, giờ cô ta đã là người của nhị gia rồi, chuyện này cũng chẳng còn là sai trái nữa. Nhị phu nhân vì chuyện này mà trừng phạt Hồng Hạnh, căn bản không đủ lí lẽ để cãi.

“Phu nhân…” Vương thị tức tới mức không thốt được lên lời.

Hồng Hạnh thấy Vương thị bị Tưởng Nhược Nam dồn ép tới mức không còn đường phản biện, trong lòng rất hả hê. Khi Vương thị quay đầu trừng mắt lườm cô ta, cô ta cũng len lén nhìn Vương thị cười đắc ý, khiến Vương thị tức đến suýt thì ngất xỉu.

Lúc này, Triệu di thái thái mới lên tiếng: “Là lỗi của chúng ta, phu nhân yên tâm, sau này chúng ta sẽ đối xử tử tế với Hồng Hạnh, sẽ không bao giờ để chuyện như thế này xảy ra nữa!” Ngữ khí có cả sự ấm ức tủi hờn vô hạn.

Sắc mặt Thái phu nhân càng lúc càng khó coi, xử lý như thế, thì chỉ khiến người ta bàn ra tán vào mà thôi. Nhược Lan giải quyết chuyện này không chu đáo cho lắm.

Thái phu nhân thầm thở dài trong lòng.

Vu Thu Nguyệt vẫn để ý sắc mặt Thái phu nhân, cô ta bắt đầu vui sướng. Có lẽ đây là cơ hội của cô ta, mặc dù không được Hầu gia sủng ái, nhưng cũng không có nghĩa là không thể có được quyền cai quản Hầu phủ. Dù gì thì thân phận của cô ta cũng là đích nữ, hơn nữa cô ta còn có con trai! Chỉ cần sau này chịu khó thể hiện khả năng của mình trước mặt Thái phu nhân thì dù không được giao toàn quyền cũng được giao một phần.

Nhất thời, có người đắc ý, có người oán hận, có người thở dài, chính vào lúc mọi người đều cho rằng sự việc đã được giải quyết xong, Tưởng Nhược Nam mới đột nhiên lên tiếng: “Triệu di nương, ta còn chưa nói xong, di nương không cần tỏ thái độ sớm như vậy.”

Tất cả đều sững người.

Tưởng Nhược Nam đi đến bên cạnh Hồng Hạnh, Hồng Hạnh ngẩng đầu nhìn nàng, vẻ mặt thắc mắc.

Tưởng Nhược Nam lạnh lùng nhìn Hồng Hạnh, chầm chậm nói: “Hồng Hạnh, ngươi phải chịu bất công ấm ức ở nhị phòng, nhưng vì cách xử sự của ngươi không đúng, thì ngươi từ có lý lại biến thành vô lý. Gặp phải những chuyện thế này, ngươi có thể tới Thái phu nhân hoặc nói với ta, nhưng ngươi lại chọn cách tố cáo như thế này. Cho dù thế nào, ngươi vẫn là kẻ hầu, còn nhị phu nhân mới là chủ nhân. Trước mặt bao nhiêu người, ngươi khiến chủ nhân mất mặt là ngươi sai. Hồng Hạnh, ta nói như thế, ngươi có phục hay không?”

Hồng Hạnh nhìn nàng, có lẽ muốn tìm kiếm chút manh mối nào đó qua sắc mặt của Tưởng Nhược Nam, nhưng vẻ mặt nàng hết sức điềm đạm, chẳng để lộ bất kỳ tâm tư gì, Hồng Hạnh do dự đáp: “Phu nhân nói đúng, nô tỳ… nô tỳ tâm phục khẩu phục…”

Vương thị và Triệu di thái thái thấy Tưởng Nhược Nam bỗng dưng quay ngoắt như vậy, không biết nàng định giở trò gì. Nhưng đều chăm chú nhìn nàng không rời mắt.

Sắc mặt Thái phu nhân đã để lộ ra vài phần kinh ngạc. Còn Vu Thu Nguyệt thoáng vẻ nghi ngờ, ánh mắt long lên, những người còn lại thì đều rất chăm chú lắng nghe.

Tưởng Nhược Nam nhìn Hồng Hạnh, nói tiếp: “Hồng Hạnh, đầu tiên có tội đã làm kinh động tới khách quý, sau là tội bất kính với phu nhân. Mặc dù ngươi là a hoàn bồi giá của ta, nhưng ta cũng không thể thiên vị ngươi được.” Nói xong, nàng quay người lại, hành lễ với Thái phu nhân: “Mẫu thân, chuyện này giao cho con xử lý, con có thể đưa ra hình phạt cho Hồng Hạnh và Nhị phu nhân hay không?”

Làm gì có âm mưu quỷ kế gì? Tất cả đều phải được thưởng phạt công bằng, không thiên vị bất kỳ ai, đấy là cách giải quyết tốt nhất.

Thái phu nhân mỉm cười, đáp: “Chuyện này đã giao cho con, đương nhiên con được toàn quyền xử lý.” Trong ánh mắt bà thoáng hiện lên vẻ kỳ vọng.

Tưởng Nhược Nam cũng cười. “Vâng, con nhất định sẽ khiến mẫu thân không phải thất vọng.

Nói xong quay người xuống dưới, ánh mắt lướt qua từng người từng người một, cuối cùng dừng lại ở chỗ Phương ma ma, thấy vẻ mặt lo lắng của bà, ánh mắt ma ma nhìn nàng đầy khẩn cầu.

Tưởng Nhược Nam thu ánh mắt về.

Sự chú ý của mọi người đều tập trung vào nàng, rất muốn biết nàng sẽ xử lý việc này thế nào. Đặc biệt là hai vị tiểu thư kia, đang muốn nhân cơ hội này chứng kiến thủ đoạn của chủ mẫu Hầu phủ tương lai.

“Hồng Hạnh,” Tưởng Nhược Nam lớn tiếng, “Ngươi trước bất kính với phu nhân, sau lại kinh động tới khách quý, hai tội gộp một, ta niệm tình ngươi cơ thể suy nhược, nên không trừng phạt về mặt thể chất nữa, nhưng kẻ hầu mà không hiểu quy tắc như ngươi, ta không thể giữ lại trong Hầu phủ…”

Còn chưa nói xong, Hồng Hạnh bèn thảng thốt kêu lên: “Phu nhân, người đừng đuổi nô tỳ đi!”

Phương ma ma đứng đó cũng không kìm được mà bật kêu thành tiếng.

Tưởng Nhược Nam nhìn bà thở dài: “Hồng Hạnh, ta còn chưa nói xong, ngươi lại dám cắt ngang, thật vô lễ. Ta sớm đã nói với ngươi rằng, muốn ở lại Hầu phủ thì phải tuân thủ quy tắc lễ nghi, đáng tiếc ngươi chẳng bao giờ để tâm tới lời của ta, nên mới rơi vào tình cảnh này…”

Vương thị và Triệu di thái thái quay sang nhìn nhau, không biết Tưởng Nhược Nam định giở trò gì?

Sắc mặt Hồng Hạnh trắng bệch như giấy, cô ta ôm chân Tưởng Nhược Nam, nước mắt ròng ròng: “Phu nhân, nô tỳ biết nô tỳ không tốt, nhưng giờ nô tỳ đã là người của nhị gia rồi, người đừng đuổi nô tỳ đi. Nếu không, nô tỳ chỉ còn đường chết mà thôi!” Nói xong òa khóc nức nở.

Phương ma ma không chịu đựng thêm được nữa cũng quỳ xuống, khóc không thành tiếng: “Phu nhân, cầu xin người…”

Trên mặt đám người dưới lộ ra vẻ thương xót, không nỡ.

Cũng là kẻ hầu người hạ, số mệnh nằm trong tay chủ nhân, sống chết vinh nhục chỉ cần một lời của chủ nhân quyết định. Giờ thấy Hồng Hạnh sắp bị đuổi khỏi phủ không còn đường sống, trong lòng họ cũng thấy xót xa.

Nói cho cùng, nô tài là nô tài, dù thế nào cũng vẫn là nô tài sai! Chuyện này, rõ ràng nhị phu nhân ngược đãi Hồng Hạnh, nhưng tội thì một mình Hồng Hạnh phải chịu, giờ lại muốn giúp nhị phu nhân không phải bận lòng, còn định đuổi Hồng Hạnh đi! Những chủ nhân này chỉ nghĩ đến thể diện của bản thân, chẳng coi tính mạng của nô tài ra gì!

Rất nhiều người đều cúi đầu xuống.

Thái phu nhân lại chau mày.

Tưởng Nhược Nam cúi người, khẽ đẩy Hồng Hạnh ra, trầm giọng nói tiếp: “Hồng Hạnh, ngươi không phải lo, ta không nói sẽ đuổi ngươi đi!”

Hồng Hạnh ngừng khóc, nước mắt ầng ậc nhìn nàng, “Vậy phu nhân có ý gì?”

“Ngươi không có lễ nghi quy củ như thế, không thể giữ ngươi ở Hầu phủ. Sáng sớm ngày mai, ta sẽ cho người đưa ngươi về biệt viện. Mọi chế độ vẫn áp dụng cho mọi thông phòng, hy vọng ngươi hãy chịu khó ở lại biệt viện tu tâm dưỡng tính, bao giờ học được cách giữ phép tắc lễ nghi thì ta sẽ cho ngươi quay lại.”

Vương thị nghe vậy thì mắt sáng lên, đuổi được Hồng Hạnh đi thì cô ta không còn cảm thấy chướng mắt nữa rồi, thật quá tốt! Quay lại? Bên cạnh nhị gia có bao nhiêu là phụ nữ như thế, chỉ cần rời khỏi đây một thời gian, nhị gia làm sao có thể nhớ được Hồng Hạnh mày ngang mũi dọc thế nào nữa? Hồng Hạnh là người của nhị phòng, chỉ cần nhị phòng không lên tiếng thì đừng mong ngày quay lại.

Cứ để cô ta cả đời này ở lại biệt viện mà hối hận đi!

Đạo lí đó đương nhiên Hồng Hạnh cũng hiểu, mặt cô ta biến sắc, lập tức dập đầu cồm cộp trước Tưởng Nhược Nam: “Phu nhân, đừng đuổi nô tỳ đi! Phu nhân hãy nể tình nô tỳ đã từng hầu hạ người, đừng đưa nô tỳ đi!” Rời khỏi Hầu phủ thì bao nhiêu nỗ lực trước đó của cô ta chẳng phải đổ sông đổ biển hay sao? Lẽ nào phải sống cả đời ở một nơi hẻo lánh như biệt viện mà chờ chết? Biết vậy thì cô ta đã đồng ý gả cho tên quản sự họ Trương kia rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện