Tưởng Nhược Nam không muốn nói nhiều, nàng đứng thẳng người dậy, nói tiếp: “Lôi Hồng Hạnh ra ngoài, giam lại, sáng sớm ngày mai đưa tới biệt viện.”

Lập tức có gia đinh tiến lên kéo Hồng Hạnh ra ngoài, Hồng Hạnh vừa khóc vừa gào, bất chấp tất cả mà lớn tiếng thét: “Tiểu thư, lẽ nào người lại tuyệt tình như vậy?”

Phương ma ma vội nhào tới bịt chặt miệng Hồng Hạnh lại, khóc lóc nói: “Hồng Hạnh, được rồi, phu nhân làm đủ vì con rồi! Con đừng không biết tốt xấu như thế!” Nói xong vội vàng gọi gia đinh mau kéo cô ta ra.

Trên mặt Thái phu nhân và các phu nhân trong phòng đều lộ rõ vẻ chán ghét.

Vu Thu Nguyệt nhìn theo hướng Hồng Hạnh bị kéo đi, thầm nghiến răng trèo trẹo.

Đợi Hồng Hạnh bị lôi ra ngoài, Vương thị nhìn Tưởng Nhược Nam cười, “Phu nhân xử lý việc này, cũng gọi là có phần công bằng.”

Tưởng Nhược Nam cũng cười, điềm đạm đáp: “Công bằng hay không, đợi ta xử lý xong hẵng hay.”

Vương thị kinh ngạc: “Còn chưa xử lý xong? Chẳng phải đã quyết định đưa Hồng Hạnh tới biệt viện rồi ư?”

Tưởng Nhược Nam cười cười: “Đấy là hình phạt dành cho Hồng Hạnh, còn hình phạt dành cho nhị phu nhân, ta vẫn chưa nói.”

“Ta?” Vương thị đột nhiên biến sắc, thất kinh. Triệu di thái thái vội vàng ấn cô ta xuống.

Thái phu nhân hứng thú nhìn nàng, “Nhược Lan, nói tiếp đi.”

Thái phu nhân đã lên tiếng, Vương thị không dám nhiều lời, quay đầu đi, vẻ mặt tức giận.

“Nhị phu nhân bất công với Hồng Hạnh, đấy là sự thật, chuyện này làm tổn hại tới thanh danh của Hầu phủ ta, không thể không xử lý. Ta đề nghị phạt hai tháng tiền tiêu vặt của nhị phu nhân.” Hình phạt này không nghiêm trọng, nhưng cũng coi như là lời nhắc nhở đối với những a hoàn muốn trèo lên giường chủ nhân.

Thái phu nhân gật gật đầu: “Nhược Lan nói có lý.”

Vương thị có chút xót xa, nhưng lại nghĩ hành vi của mình trước đó cũng thật quá to gan chướng mắt, khiến Thái phu nhân không vui, nên cô ta đành chấp nhận, không nói thêm gì nữa.

Sắc mặt đám người dưới lúc này mới giãn ra, cũng coi như là cho Hồng Hạnh một con đường sống. Trong lòng họ đều nghĩ, xem ra chủ mẫu tương lai của Hầu phủ thưởng phạt phân minh, hoàn toàn không phải loại người lòng lang dạ sói, bất giác họ thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Thái phu nhân đứng dậy, cười nói: “Được rồi, ồn ào lâu như vậy, chuyện không vui cũng đã qua!” Sau đó nhìn Tưởng Nhược Nam, cất lời khen ngợi: “Nhược Lan, chuyện này con xử lý rất tốt! Ta rất hài lòng, sau này ta có thể yên tâm giao Hầu phủ cho con rồi.”

Mọi người nghe vậy, trong lòng tự có tính toán.

Tưởng Nhược Nam cười đáp: “Nhược Lan còn có rất nhiều điều cần nhờ mẫu thân chỉ dạy.”

Lúc này, có tên hầu tới bẩm bảo: “Hầu gia cho mời phu nhân, nói đã đến giờ vào cung rồi, muốn phu nhân về viện tử chuẩn bị.”

Thái phu nhân nói với Tưởng Nhược Nam: “Đây là chuyện chính, Nhược Lan mau đi đi.”

Tưởng Nhược Nam hành lễ với Thái phu nhân, rồi chào tạm biệt hai vị tiểu thư, sau đó rời khỏi Tùng Hương viện.

Tưởng Nhược Nam đi rồi, Cận Yên Vân tươi cười níu tay Thái phu nhân, “Mẫu thân, chúc mừng người có được một nàng dâu đầy bản lĩnh.”

Cận Yên Hồng cùng cười, nói tiếp: “Không những có bản lĩnh, mà còn rất chu đáo tận tình, biết con ngồi xe ngựa mệt mỏi, còn đặc biệt chuẩn bị dược hoàn.”

Cận Yên Vân che miệng cười: “Đại tỷ tỷ nói như vậy là muốn trách Thái phu nhân không chu đáo bằng phu nhân ư?”

Cận Yên Hồng mặt biến sắc, quên mất rằng trước kia những chuyện này đều do Thái phu nhân lo liệu.

Thái phu nhân khẽ vỗ nhẹ vào tay Cận Yên Vân, cười đáp: “Được rồi, đừng bắt nạt tỷ tỷ thật thà của con nữa, trước kia đều do Trương ma ma chuẩn bị, bà ấy nhiều việc nên quên cũng là bình thường.”

“Phải, phải.” Cận Yên Hồng vội nói.

Thái phu nhân cười cười, nhớ lại thời gian đầu khi tiếp nhận thánh chỉ, trong lòng bà cảm thấy vô cùng chán ghét Tưởng Nhược Nam. Nào ngờ hôm nay lại có được một nàng dâu đắc lực và giỏi giang như thế.

Đúng là thế sự khó lường.

Mọi người lục tục kéo ra cửa, tiếp tục đến Hậu hoa viên đi dạo.

Vương thị cố ý tụt lại đi sau cùng, đi song song với Vu Thu Nguyệt, hạ giọng nói với cô ta: “Xem ra chúng ta đã hiểu lầm phu nhân rồi, nếu phu nhân rắp tâm gài Hồng Hạnh vào viện tử của ta thì sao lại dễ dàng đưa cô ta tới biệt viện như thế?”

Vu Thu Nguyệt thấy chuyện mình tính toán bao lâu bỗng dưng biến thành mây khói, trong lòng vô cùng căm hận, giờ nghe những lời của Vương thị, đành phải cười khan hai tiếng: “Phải, phải.”

Nhưng không thể thừa nhận, Tưởng Nhược Nam xử lý việc này rất tốt. Cũng chính vì thế, khiến cô ta lại càng hận, hai tay suýt thì xé nát chiếc khăn.

Con đường phía trước còn dài, cô ta sẽ còn có cơ hội. Cô ta không tin Tưởng Nhược Nam sẽ luôn may mắn như thế.

***

Tưởng Nhược Nam quay về Thu Đường viện, vừa vào phòng, Phương ma ma đã theo vào, thụp một tiếng quỳ xuống, liên tục dập đầu trước nàng ba cái.

“Đa tạ tiểu thư đã tha cho Hồng Hạnh, đa tạ đại ân đại đức của tiểu thư!”

Thật đáng thương cho tấm lòng người làm cha làm mẹ, nếu nàng có cha mẹ, nàng tuyệt đối sẽ không để cha mẹ phải phiền lòng vì mình. Tưởng Nhược Nam thầm thở dài một tiếng, cúi người, đỡ Phương ma ma dậy.

“Ma ma, Hồng Hạnh rời khỏi nhị phòng chưa chắc đã là chuyện dở, nhị phu nhân là người hay ghen tuông, Hồng Hạnh tính cách lại tùy tiện, sớm muộn gì cũng có chuyện. Rời khỏi Hầu phủ, có lẽ Hồng Hạnh sẽ được sống bình an.”

Phương ma ma hai mắt đỏ hoe, nói: “Lão nô hiểu tấm lòng của tiểu thư, là Hồng Hạnh không hiểu chuyện nên mới hiểu lầm tiểu thư. Đều tại ma ma quản giáo không nghiêm. Nay lão nô có chuyện này khẩn cầu tiểu thư, mong tiểu thư cho phép lão nô cùng đến biệt viện để lão nô được trông nom Hồng Hạnh, tránh nó lại tìm cách gây họa.”

Tưởng Nhược Nam suy tư một lúc, rồi đồng ý, “Chuyện này ta sẽ thương lượng với Thái phu nhân.” Phương ma ma vội vàng dập đầu tạ ơn.

Tưởng Nhược Nam gọi Liên Kiều, Ánh Tuyết vào chải tóc trang điểm cho mình, rồi khoác triều phục lên người.

Không lâu sau, Cận Thiệu Khang đến.

Cận Thiệu Khang đã ăn mặc chỉnh tề, bộ triều phục màu đen khoác trên người hắn càng làm nổi bật vẻ anh vũ bất phàm.

Ánh Tuyết và Liên Kiều biết ý lui ra.

Cận Thiệu Khang bước tới ôm eo nàng, thấy nàng chỉ đánh phấn rất nhạt, ăn mặc đơn giản, trông càng kiều diễm thanh tao, không kìm được mà đặt một nụ hôn lên môi nàng, cười nói: “Nhược Lan, nàng thật đẹp!”

Tưởng Nhược Nam cười: “Cẩn thận, đừng làm hỏng tóc của thiếp, mất rất nhiều thời gian đấy.” Nhưng nhìn bộ dạng anh tuấn của hắn, chính nàng không kìm được mà vòng tay níu cổ hắn, nhón chân, hôn lên môi hắn một cái.

Cận Thiệu Khang cười xấu xa, cúi đầu say đắm hôn nàng, hai người cứ quấn quýt lấy nhau mãi không rời được.

Một lúc sau, Cận Thiệu Khang thở dốc buông nàng ra, vội vàng đổi đề tài, “Vừa rồi có phải đã xảy ra chuyện gì không? Tên hầu quay lại báo, các nàng đều tập trung ở Tùng Hương viện.”

Tưởng Nhược Nam kể lại một lượt chuyện vừa xảy ra.

Cận Thiệu Khang cười cười, khen ngợi: “Nhược Lan, làm tốt lắm!” Thực ra từ xưa tới nay, hắn chẳng ôm nhiều hy vọng với khả năng tề gia của nàng. Có điều mọi người sống trong Hầu phủ cũng không quá phức tạp, sau này tìm thời cơ thích hợp chọn cho nàng một quản gia giỏi là xong, có loạn cũng chẳng loạn được đi đâu, cho nàng thời gian, nàng sẽ làm tốt mọi việc.

Nhưng hôm nay nàng lại cho hắn một bất ngờ như thế. Rất thỏa đáng, chẳng thiên vị ai, lại thể hiện rõ sự nhân hậu của mình.

Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu cười: “Thiếp đã nói rồi, sẽ toàn tâm toàn ý làm thê tử tốt của chàng.”

Cận Thiệu Khang dịu dàng ôm nàng, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

***

Yến tiệc buổi tối được tổ chức trong Thái Hòa điện.

Cận Thiệu Khang và Tưởng Nhược Nam vừa vào cung bèn được đưa ngay đến điện Thái Hòa. Cận Thiệu Khang bận rộn chào hỏi các công khanh đại thần, còn Tưởng Nhược Nam cũng phải tiếp chuyện nữ quyến của họ.

Nay Tưởng Nhược Nam đã rất thành thạo những lễ nghi trong cung đình, nên việc chuyện trò chào hỏi với các vị phu nhân không còn là vấn đề gì ghê gớm nữa. Từng lời nói hành động của nàng đều rất đúng mực, thi thoảng còn thể hiện được sự dí dỏm hoạt bát. Trong các vị phu nhân tới dự yến tiệc hôm nay, rất nhiều người từng được nàng giúp đỡ nên Tưởng Nhược Nam đều được họ tôn trọng và quý mến.

Bởi vì yến tiệc lần này chỉ có các quan từ ngũ phẩm trở lên mới đủ tư cách tham dự nên rất nhiều khuôn mặt quen thuộc không thấy xuất hiện, ví dụ như gia đình Lưu phu nhân, những người từng đứng ra bênh vực bảo vệ nàng trước rất nhiều người.

Ở phòng mé điện một lúc, bèn có thái giám truyền họ vào điện.

Họ chia làm hai hàng đi vào nội điện. Tất cả mọi người đều cúi đầu, im lặng.

Khác với yến tiệc mừng sinh nhật Hoàng hậu lần trước, yến tiệc lần này, hai dãy bàn nhỏ được bày ở hai bên điện, mỗi chiếc bàn có thể ngồi hai người. Ở giữa là khoảng trống rất rộng, Tưởng Nhược Nam đoán có lẽ phần trống đó dành cho các tiết mục ca múa.

Tất cả mọi người theo sự dẫn dắt của các vị thái giám đến ngồi ở vị trí của mình. Tưởng Nhược Nam và Cận Thiệu Khang ngồi ở chiếc bàn thứ tư bên phải, chiếc bàn thứ ba chính là “sếp” của Cận Thiệu Khang, Binh bộ Thượng thư Hoàng đại nhân. Còn chiếc bàn thứ năm bên cạnh lại là Lễ bộ Thị lang Vương đại nhân.

Tưởng Nhược Nam và Cận Thiệu Khang lần lượt chia nhau ra để tiến hành chào hỏi các vị quan viên bên trái bên phải, phía trước phía sau. Cận Thiệu Khang thấy Tưởng Nhược Nam tự nhiên thoải mái, ăn nói chừng mực, nhớ tới việc nàng đã vì mình mà nỗ lực thay đổi, trong lòng cảm thấy rất vui, rất cảm kích, càng thêm trân trọng tấm chân tình của nàng.

Sau khi ngồi xuống không lâu, nghe thái giám hô vang: “Hoàng thượng giá đáo, Thái hậu giá đáo, Hoàng hậu giá đáo!”

Quần thần lập tức đứng dậy. Cảnh Tuyên Đế đi trước, Hoàng hậu đỡ Thái hậu, ba người cùng bước lên vị trí của mình.

Cảnh Tuyên Đế ngồi trên ngai vàng, Thái hậu và Hoàng hậu lần lượt ngồi vào hai chiếc bàn ở hai bên.

Đợi cả ba người ngồi xong, quần thần liền quỳ xuống hô vang ba tiếng vạn tuế, thiên tuế.

Cảnh Tuyên Đế hất tay: “Chúng khanh gia bình thân.” Giọng nói không được uy nghiêm như mọi ngày.

Tưởng Nhược Nam khẽ sững lại, đã lâu như vậy rồi, lẽ nào vết thương của Hoàng thượng còn chưa khỏi hẳn? Dù sao hắn cũng là vì nàng mới bị thương, bất giác nàng ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Tuyên Đế một cái, thấy hắn mặc dù ngồi rất ngay ngắn, toàn thân long bào thêu chỉ vàng lấp lánh, vô cùng khí thế, nhưng không thể che giấu được sắc mặt tiều tụy. Trông hắn có vẻ gầy hơn trước khá nhiều. Nàng có phần lo lắng, vết thương của hắn lẽ nào rất nghiêm trọng? Giống như cảm nhận được ánh mắt của Tưởng Nhược Nam, Cảnh Tuyên Đế khẽ quay mặt, nhìn về phía nàng, ánh mắt phức tạp như có điều gì đó muốn nói, khiến nàng thấy rất kỳ quái. Nhưng chỉ một lúc, hắn đã quay đầu đi.

Quần thần lục tục ngồi xuống, Cảnh Tuyên Đế nói những lời dạo đầu xong, bèn có thái giám cung nữ tay bê những chiếc hộp đựng thức ăn sơn đen khóa vàng, các bàn bắt đầu được bày đầy.

Tưởng Nhược Nam nhìn lên bàn, mười chiếc đĩa nhỏ bằng ngọc hoa mai, bên trong là các món ăn tinh tế đẹp mắt, vừa nhìn đã khiến người ta phải thèm thuồng. Bên cạnh lại có thái giám dâng mỹ tửu.

Cảnh Tuyên Đế nâng cao chén, nói: “Sức khỏe của trẫm vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nên dùng trà thay rượu để mời các khanh một chén.”

Quần thần đứng dậy tạ ân, kính ngược lại Hoàng thượng.

Cảnh Tuyên Đế nói: “Tối nay là yến tiệc vui vẻ, chúng khanh không cần quá giữ lễ.”

Quần thần liên tiếp đứng lên kính rượu Hoàng thượng, Hoàng hậu, Thái hậu, sau đó mới ngồi xuống, bắt đầu vừa dùng bữa vừa trò chuyện với người ngồi bàn bên cạnh.

Không khí bữa tiệc bắt đầu náo nhiệt dần lên.

Cận Thiệu Khang gắp một miếng thịt bò bỏ vào bát thê tử, khẽ nói: “Thịt bò trong cung đều là loại thượng hạng nuôi bằng cỏ ngon, thịt vô cùng tươi và ngọt, nàng nếm thử đi.”

Tưởng Nhược Nam gắp lên nếm thử, ngẩng đầu cười với hắn: “Quả nhiên là rất ngon.” Nói rồi, lẳng lặng gắp một món hắn thích ăn bỏ vào bát hắn, Cận Thiệu Khang cười cười, gắp đưa lên miệng.

Hai người ngồi cùng nhau, mặc dù không có những hành động và lời nói thân mật, nhưng một ánh mắt, một nụ cười đã đủ nói thay tất cả.

Và “tất cả” đó Cảnh Tuyên Đế đều nhìn thấy, hắn nhìn khuôn mặt trắng trẻo ửng hồng của Tưởng Nhược Nam, đôi mắt long lanh của nàng, lúc này nàng thật sự quyến rũ. Người có trong tay vô số cung phi như Cảnh Tuyên Đế đương nhiên hiểu sự quyến rũ của nàng do đâu.

Ánh mắt nàng nhìn Cận Thiệu Khang dịu dàng như nước, đầu mày cuối mắt không giấu nổi sự ngọt ngào. Còn Cận Thiệu Khang từ xưa tới nay vốn lạnh trầm như băng, lúc này cũng để lộ ý cười hiếm thấy, và nụ cười đó khiến thần sắc của nàng càng thêm dịu dàng hơn.

Nàng đã bao giờ dùng ánh mắt dịu dàng như thế nhìn ta chưa?

Tay của Cảnh Tuyên Đế bất giác nắm chặt chiếc chén, sự đố kị ghen tuông như con rắn độc cắn nát tim hắn.

Thái hậu ngồi bên cạnh vẫn luôn để ý Cảnh Tuyên Đế, lúc này thấy hắn nhìn Tưởng Nhược Nam đăm đăm, sợ mọi người nhận ra, vội vàng lên tiếng nhắc nhở, “Hoàng thượng, món canh hôm nay rất ngon, Hoàng thượng uống một chút đi, rất có lợi cho sức khỏe.” Nói xong bèn bảo Hoàng Quý tới múc một bát canh nóng cho hắn.

Lúc này Cảnh Tuyên Đế mới thu lại ánh mắt, hắn giơ tay đón bát canh từ tay Hoàng Quý.

Hoàng hậu ngồi bên kia đột nhiên bỗng cười nói: “Thái hậu, người nhìn Nhược Lan và An Viễn Hầu kìa, hai người bọn họ trông rất ân ái. Thái hậu, xem ra người không cần phải lo lắng cho Nhược Lan nữa…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện