Oanh! Rầm! Rầm! Tựa năng lượng khổng lồ bùng nổ, ngàn vạn kim quang khắp tầng trời hoàng thành Thiên Quốc bay lên. Năng lượng ấn ký từ ba chiếc nhẫn trữ vật của ba vị thái tử chiếu rọi thẳng vào nhau, hình thành lỗ đen khung tam giác nối liền ba người.
Cuồng bạo ánh sáng từ lỗ đen bay ra, để phóng ra trước mắt mọi người, một viên kim cầu hoàn mỹ chói lòa.
Oanh!
Viên kim cầu tựa như thần long đồng dạng, tràn ngập tia sáng trên trời hội tụ lại vào nó. Triệt để đúc kết thành một khối cầu vàng rơi xuống.
....
Quảng trường bốn phía, các đại lão ánh mắt nhìn về luồng sáng kia ngày một nóng bỏng cực kỳ, mê ly dị dạng. Đồng nghĩa, cũng có vô số cường giả người nhìn Phi Dương đã như nhìn một người chết, chờ mong huyết tinh tung bay!
Nộ Long Châu, có thể nói là chí bảo trấn tộc Thiên Xu. Theo trong sách vở ghi chép, nộ long châu uy năng vạn mã, hủy diệt vạn quân. Người đeo nó vào, căn bản liền có khả năng sánh ngang với Võ Đế Cường Giả, thậm chí phổ thông võ đế còn hơn.
Khi xưa đại chiến thời kì, Nộ Long Châu liền đã bị vỡ một lần. Mọi người ở đây chỉ có điểm không hiểu, chí bảo có thể giết Võ Đế cường giả chẳng nhẽ còn có kiện thứ hai. Bất quá, giờ cũng không quan trọng, dùng nó giết được hắc y nhân này, thế nhưng là đáng.
"Hahahaa, ta liền biết, liền biết Thiên Xu quốc vẫn còn ẩn tàng. Đúng là ngọa hổ tàng long, ngọa hổ tàng long a.".
"Đáng chết tiểu tặc, súc sinh, dám đánh chết cả vợ con ta. Hôm nay tử kỳ của ngươi liền đến.".
"Đại hoàng tử uy vũ, uy vũ, dùng nộ long châu ra, trảm sát hắn đi.".
Liên miên mấy tiếng hò hét vang dội, vô số võ giả bạo nổ rống giận, ánh mắt đỏ ngầu nhìn Phi Dương, chỉ đợi hắn bị cắn xé. Trái lại, có mấy người khác thì tươi cười, thong thả nhìn xem kịch vui.
.....
Một tay, Thiên Lăng nhanh chóng chụp lấy Nộ Long Châu, chắc chắn nâng lên tay, miệng nói: "Hai người các ngươi lùi xuống, Nộ Long Châu, liền để ta xử dụng đi.".
"Đại ca, không được, ngươi lấy cái gì lý do mà đòi dùng". Nghe vậy, Thiên Xài mặt hơi biến, miệng hô lớn chỉ Thiên Lăng. Hắn không phục, Thiên Lăng có gì hơn hắn chứ.
Oanh!
Tiếc rằng, hắn mới mở miệng giữa chừng, Thiên Lăng khí tức đột ngột tăng vọt, long ngâm khí tức bay ra đè lấy Thiên Xài "rầm" thẳng vào đất, quỳ xuống đại địa.
Thiên Sinh kinh dị sắc thái nhìn Thiên Lăng: "Đại ca, ngươi, ngươi đã tu thành Nộ Long Cước đại thành.".
Không có nhiều lời, Thiên Lăng chỉ gật nhẹ đầu, tiến lên phía trước. Một tay thuận bài, hắn cười gằn, ghim viên Long Châu vào đan điền mình.
Ầm! ầm! ầm!
Cơ thể tỏa sáng rực rỡ, kèm theo hành động, khí tức trên cơ thể Thiên Lăng ngày một tăng cao. Long văn hư ảo đan điền đi ra, lan tràn khắp mọi nơi trên cơ thể hắn.
"Đùng, Đùng, Đoàng".
Tu vi hắn nhảy số thay đổi, Võ Tôn đỉnh phong cảnh, Võ đế sơ kỳ cảnh, siêu việt Võ Đế sơ kỳ cảnh.
Một phát, khí tức của Thiên Lăng hoàn chỉnh dừng lại, cơ thể hắn hào quang bao bọc bình đài, như đế vương uy nghiêm, tiên thần tồn tại, tản mát phóng thích, đè tới bốn phía mọi người chóng mặt.
Oanh! Oanh! Oanh!
"Đế Uy".
Ầm!
"Keng, ký chủ áp chế bởi Đế Uy, cơ chế bảo vệ của hệ thống kích hoạt. Đếm ngược, 5, 4, 3, 2, 1, vô hiệu hóa Đế Uy thành công".
"Cái gì, hệ thống, sao tự nhiên lại vô hiệu hóa thành công.". Phi Dương tại chỗ Đế Uy có phần kinh ngạc hỏi ngược lại hệ thống, lý do là gì.
"Keng, đối thủ của ký chủ là Đế Giả hàng đểu, fake cho nên hệ thống mới xóa được.".
"Lại còn có chuyện đấy.". Phi Dương nghe tới cảm thấy lạ, hệ thống nhìn vậy mà ghê phết. Tuy nhiên, hoàn chỉnh hay không giờ không quan trọng, tình hình hiện nay, khả năng Phi Dương thua rất chi là cao. Cùng trận chiến võ đế ở không gian kia, hắn còn có nhiều Thiên Lực, còn giờ Thiên Lực lại hoàn toàn sắp hết.
......
"Hà hà hà, không cần dấu, ta biết ngươi thiên lực còn rất ít. Chỉ cần ta sử dụng Nộ Long Châu, ngươi liền sớm phải chết". Thiên Lăng ngửa cổ cười to, hắn có nắm chắc cầm lấy Phi Dương xuống. Nộ long châu tại, giới hạn thời gian tuy có, nhưng bằng đấy thời gian cũng đủ để hắn chém giết Phi Dương rồi.
Chẳng cần đợi, sau một khắc....
Thái Tử Thiên Lăng một bước đi ra, đạp lên rạn không khí nổ vang một lượt vết dài, tựa như thần long áp đỉnh đồng dạng, một cước đạp thiên địa, một cước dời núi sông.
"Nộ Long Cước, 12 tầng kình lực".
Ong! Ong! Ong!
Đạp đến, vô tận cuồng phong sóng thần đạp ra, phảng phất 12 ngàn trượng ngọn núi uy thế, Thiên Lăng đè ép thẳng đến Phi Dương thân ảnh mà đạp xuống.
Một đạp này khủng bố, lập tức lệnh tất cả mọi người hít thở không thông cảm giác, kinh điển một dãy không thôi.
"A, thật mạnh một đạp, liền một đạp này. Ta Võ Tôn đỉnh phong vậy mà còn cảm thấy tử vong.".
"Hahahaa, thật không ngờ, thái tử dùng nộ long châu lại có bực này uy năng, quá kinh người.".
"Tên kia chết chắc, dù rằng hắn là Võ Đế cường giả, uy áp cũng không thể so với thái tử hơn đi.".
.....
Ong! Ong! Ong!
Trước ngàn trượng uy thế một đá đánh tới, Phi Dương mặt mày hơi biến. Tu vi cao như hắn, dĩ nhiên cũng giống bọn kia, cảm thấy áp bách tử vong, Võ Đế cường giả, thật là không tầm thường. Bất quá, trận này hắn không cho phép bản thân mình thua, bởi thua, hắn sẽ phải chết
"Tay không phá lực, khởi động cho ta.".
Răng rắc!
Lời nói thoáng qua, một tay dơ cao, rạn nứt không gian mọc ra đầu bàn tay, Phi Dương thẳng tiến phóng tới nộ long cước của thái tử va chạm.
"Đạp!".
Ầm!
Tia mang lồng lộn rực rỡ, thân ảnh hai người đâm vào giữa, toàn bộ sân khấu mới đầu có thể nói siêu cứng, võ tôn đỉnh phong không thể phá hoại ấy vậy mà bị đánh xụt lún, đập đến một cái 100m hố sâu.
Ngàn trượng uy áp phía dưới, Phi Dương toàn bộ át chủ bài hầu như ra sạch, thân ảnh hắn đẩy lùi về sau, cát bụi phủ đầy, mặt mũi tràn đầy lo lắng.
....
"Cái gì thế này, chịu một kích của Võ Đế liền không chết. Bao nhiêu người chết, tiêu hao này giờ chẳng nhẽ không đủ mài chết hắn.".
"Ô ô ô, đáng chết, thái tử là mạnh nhất, thái tử không thể thua được a.".
Toàn thể đại lão nhìn vào hố sâu, ấy vậy mà mặt mày thất thần, nhao nhao hít vào ngụm trọc khí, bọn họ tu vi cùng võ đế căn bản giun dế.
....
Ngây ngốc tại chỗ một lúc, thái tử Thiên Lăng nắm chặt nắm đấm, tên này mạnh quá dự liệu của hắn. Đòn đánh vừa rồi khiến hắn có lực mà không phát được, vô tận tức giận trong lòng, hắn cuồng hống, khí tức lần nữa tăng cao.
"A a a, ta không thể thua được, bao nhiêu lực lượng một đòn của ta, dĩ nhiên thất bại. Ngươi phải chết, chết. ".
Oanh! Ầm ầm ầm!
"Nộ Long Cước, 2 bước, 21 tầng kình lực, hết thẩy bạo cho ta.".
Cuồng bạo ánh sáng từ lỗ đen bay ra, để phóng ra trước mắt mọi người, một viên kim cầu hoàn mỹ chói lòa.
Oanh!
Viên kim cầu tựa như thần long đồng dạng, tràn ngập tia sáng trên trời hội tụ lại vào nó. Triệt để đúc kết thành một khối cầu vàng rơi xuống.
....
Quảng trường bốn phía, các đại lão ánh mắt nhìn về luồng sáng kia ngày một nóng bỏng cực kỳ, mê ly dị dạng. Đồng nghĩa, cũng có vô số cường giả người nhìn Phi Dương đã như nhìn một người chết, chờ mong huyết tinh tung bay!
Nộ Long Châu, có thể nói là chí bảo trấn tộc Thiên Xu. Theo trong sách vở ghi chép, nộ long châu uy năng vạn mã, hủy diệt vạn quân. Người đeo nó vào, căn bản liền có khả năng sánh ngang với Võ Đế Cường Giả, thậm chí phổ thông võ đế còn hơn.
Khi xưa đại chiến thời kì, Nộ Long Châu liền đã bị vỡ một lần. Mọi người ở đây chỉ có điểm không hiểu, chí bảo có thể giết Võ Đế cường giả chẳng nhẽ còn có kiện thứ hai. Bất quá, giờ cũng không quan trọng, dùng nó giết được hắc y nhân này, thế nhưng là đáng.
"Hahahaa, ta liền biết, liền biết Thiên Xu quốc vẫn còn ẩn tàng. Đúng là ngọa hổ tàng long, ngọa hổ tàng long a.".
"Đáng chết tiểu tặc, súc sinh, dám đánh chết cả vợ con ta. Hôm nay tử kỳ của ngươi liền đến.".
"Đại hoàng tử uy vũ, uy vũ, dùng nộ long châu ra, trảm sát hắn đi.".
Liên miên mấy tiếng hò hét vang dội, vô số võ giả bạo nổ rống giận, ánh mắt đỏ ngầu nhìn Phi Dương, chỉ đợi hắn bị cắn xé. Trái lại, có mấy người khác thì tươi cười, thong thả nhìn xem kịch vui.
.....
Một tay, Thiên Lăng nhanh chóng chụp lấy Nộ Long Châu, chắc chắn nâng lên tay, miệng nói: "Hai người các ngươi lùi xuống, Nộ Long Châu, liền để ta xử dụng đi.".
"Đại ca, không được, ngươi lấy cái gì lý do mà đòi dùng". Nghe vậy, Thiên Xài mặt hơi biến, miệng hô lớn chỉ Thiên Lăng. Hắn không phục, Thiên Lăng có gì hơn hắn chứ.
Oanh!
Tiếc rằng, hắn mới mở miệng giữa chừng, Thiên Lăng khí tức đột ngột tăng vọt, long ngâm khí tức bay ra đè lấy Thiên Xài "rầm" thẳng vào đất, quỳ xuống đại địa.
Thiên Sinh kinh dị sắc thái nhìn Thiên Lăng: "Đại ca, ngươi, ngươi đã tu thành Nộ Long Cước đại thành.".
Không có nhiều lời, Thiên Lăng chỉ gật nhẹ đầu, tiến lên phía trước. Một tay thuận bài, hắn cười gằn, ghim viên Long Châu vào đan điền mình.
Ầm! ầm! ầm!
Cơ thể tỏa sáng rực rỡ, kèm theo hành động, khí tức trên cơ thể Thiên Lăng ngày một tăng cao. Long văn hư ảo đan điền đi ra, lan tràn khắp mọi nơi trên cơ thể hắn.
"Đùng, Đùng, Đoàng".
Tu vi hắn nhảy số thay đổi, Võ Tôn đỉnh phong cảnh, Võ đế sơ kỳ cảnh, siêu việt Võ Đế sơ kỳ cảnh.
Một phát, khí tức của Thiên Lăng hoàn chỉnh dừng lại, cơ thể hắn hào quang bao bọc bình đài, như đế vương uy nghiêm, tiên thần tồn tại, tản mát phóng thích, đè tới bốn phía mọi người chóng mặt.
Oanh! Oanh! Oanh!
"Đế Uy".
Ầm!
"Keng, ký chủ áp chế bởi Đế Uy, cơ chế bảo vệ của hệ thống kích hoạt. Đếm ngược, 5, 4, 3, 2, 1, vô hiệu hóa Đế Uy thành công".
"Cái gì, hệ thống, sao tự nhiên lại vô hiệu hóa thành công.". Phi Dương tại chỗ Đế Uy có phần kinh ngạc hỏi ngược lại hệ thống, lý do là gì.
"Keng, đối thủ của ký chủ là Đế Giả hàng đểu, fake cho nên hệ thống mới xóa được.".
"Lại còn có chuyện đấy.". Phi Dương nghe tới cảm thấy lạ, hệ thống nhìn vậy mà ghê phết. Tuy nhiên, hoàn chỉnh hay không giờ không quan trọng, tình hình hiện nay, khả năng Phi Dương thua rất chi là cao. Cùng trận chiến võ đế ở không gian kia, hắn còn có nhiều Thiên Lực, còn giờ Thiên Lực lại hoàn toàn sắp hết.
......
"Hà hà hà, không cần dấu, ta biết ngươi thiên lực còn rất ít. Chỉ cần ta sử dụng Nộ Long Châu, ngươi liền sớm phải chết". Thiên Lăng ngửa cổ cười to, hắn có nắm chắc cầm lấy Phi Dương xuống. Nộ long châu tại, giới hạn thời gian tuy có, nhưng bằng đấy thời gian cũng đủ để hắn chém giết Phi Dương rồi.
Chẳng cần đợi, sau một khắc....
Thái Tử Thiên Lăng một bước đi ra, đạp lên rạn không khí nổ vang một lượt vết dài, tựa như thần long áp đỉnh đồng dạng, một cước đạp thiên địa, một cước dời núi sông.
"Nộ Long Cước, 12 tầng kình lực".
Ong! Ong! Ong!
Đạp đến, vô tận cuồng phong sóng thần đạp ra, phảng phất 12 ngàn trượng ngọn núi uy thế, Thiên Lăng đè ép thẳng đến Phi Dương thân ảnh mà đạp xuống.
Một đạp này khủng bố, lập tức lệnh tất cả mọi người hít thở không thông cảm giác, kinh điển một dãy không thôi.
"A, thật mạnh một đạp, liền một đạp này. Ta Võ Tôn đỉnh phong vậy mà còn cảm thấy tử vong.".
"Hahahaa, thật không ngờ, thái tử dùng nộ long châu lại có bực này uy năng, quá kinh người.".
"Tên kia chết chắc, dù rằng hắn là Võ Đế cường giả, uy áp cũng không thể so với thái tử hơn đi.".
.....
Ong! Ong! Ong!
Trước ngàn trượng uy thế một đá đánh tới, Phi Dương mặt mày hơi biến. Tu vi cao như hắn, dĩ nhiên cũng giống bọn kia, cảm thấy áp bách tử vong, Võ Đế cường giả, thật là không tầm thường. Bất quá, trận này hắn không cho phép bản thân mình thua, bởi thua, hắn sẽ phải chết
"Tay không phá lực, khởi động cho ta.".
Răng rắc!
Lời nói thoáng qua, một tay dơ cao, rạn nứt không gian mọc ra đầu bàn tay, Phi Dương thẳng tiến phóng tới nộ long cước của thái tử va chạm.
"Đạp!".
Ầm!
Tia mang lồng lộn rực rỡ, thân ảnh hai người đâm vào giữa, toàn bộ sân khấu mới đầu có thể nói siêu cứng, võ tôn đỉnh phong không thể phá hoại ấy vậy mà bị đánh xụt lún, đập đến một cái 100m hố sâu.
Ngàn trượng uy áp phía dưới, Phi Dương toàn bộ át chủ bài hầu như ra sạch, thân ảnh hắn đẩy lùi về sau, cát bụi phủ đầy, mặt mũi tràn đầy lo lắng.
....
"Cái gì thế này, chịu một kích của Võ Đế liền không chết. Bao nhiêu người chết, tiêu hao này giờ chẳng nhẽ không đủ mài chết hắn.".
"Ô ô ô, đáng chết, thái tử là mạnh nhất, thái tử không thể thua được a.".
Toàn thể đại lão nhìn vào hố sâu, ấy vậy mà mặt mày thất thần, nhao nhao hít vào ngụm trọc khí, bọn họ tu vi cùng võ đế căn bản giun dế.
....
Ngây ngốc tại chỗ một lúc, thái tử Thiên Lăng nắm chặt nắm đấm, tên này mạnh quá dự liệu của hắn. Đòn đánh vừa rồi khiến hắn có lực mà không phát được, vô tận tức giận trong lòng, hắn cuồng hống, khí tức lần nữa tăng cao.
"A a a, ta không thể thua được, bao nhiêu lực lượng một đòn của ta, dĩ nhiên thất bại. Ngươi phải chết, chết. ".
Oanh! Ầm ầm ầm!
"Nộ Long Cước, 2 bước, 21 tầng kình lực, hết thẩy bạo cho ta.".
Danh sách chương