Xuyên thấu qua màng vải voan đỏ, hình ảnh nam nữ dây dưa phản chiếu lên vách tường, tựa như ánh nến mềm mại duyên dáng, hoạt sắc sinh hương*.

* Hoạt sắc sinh hương (活色生香) có 3 nghĩa: Bông hoa màu sắc tươi đẹp, mùi hương ngào ngạt; phụ nữ xinh đẹp quyến rũ động lòng người; lời văn sinh động

cuốn hút( có lẽ là ý này)

Nam nhân cao lớn vạm vỡ che khuất đi cô nương mảnh mai đang ở bên dưới thân hình mình đồng da sắt của mình, đôi chân thon dài của nàng treo ở khuỷu tay hắn, vì động tác va chạm mà nó nhẹ nhàng lay động, nó giống như một cây dương liễu yếu ớt lắc lư không ngừng trong gió.

Trên sống lưng dày rộng của Tư Chính Khanh trải đầy những vết thương lớn nhỏ, có một số là vết sẹo cũ, một số vết sẹo màu hồng nhạt mới lành đang kết vảy.

Tống Vân ôm cổ hắn, móng tay không khống chế được cào vài dấu. Cơn đau nhỏ này đã kích thích dục vọng hắn, cú va chạm của Tư Chính Khanh sâu và mạnh hơn giống như đang muốn nghiền nát nàng ra.

Nàng không chịu nổi nên đã bật khóc, cầu xin hắn nhẹ một chút. “Tư…… Tư Chính Khanh…… Đừng mạnh như vậy……”

Hắn tựa hồ đang lắng nghe nàng nói, nhưng lại như kiểu không nghe thấy gì.

Tốc độ đâm vào rút ra đã nhẹ hơn một chút, nhưng chỉ sau một cái chớp mắt hắn lại đâm sâu vào. Đằng trước dương v*t hắn có hơi nhếch lên, mỗi một lần va chạm nó đều chuẩn xác mà đâm vào điểm nhạy cảm của nàng.

Tống Vân vừa khóc vừa kêu, nước mắt thấm ướt chăn dưới người.

Cẳng chân trong tay hắn vừa nhỏ vừa dài, chỉ cần nắm chặt một cái là sẽ bị bẻ gãy, Tư Chính Khanh đẩy hai chân Tống Vân về phía trước, thân thể to lớn của hắn đè lên trên người nàng, phun hơi thở vào cổ nàng như một con dã thú: “Nàng càng khóc, thì ta càng không dừng lại được.”

Nàng đâu có muốn khóc, nhưng mà nàng không kìm được.

Tiểu huy*t căng như muốn bị xé rách, thịt bên trong siết chặt thâm gậy không để cho nó một đường sống nào, mỗi lần rút ra đều mang thịt mềm màu đỏ tươi ra ngoài, rồi sau đó lại bị đưa vào trong. Nơi liên kết của hai người đều đã hỗn loạn, máu xử nữ bị d*m dịch pha loãng thành màu phấn nhạt, rồi nhanh chóng biến thành bọt.

Eo bụng và cơ mông của Tư Chính Khanh vì động tác ra vào mà đã căng chặt, nó tràn đấy sức lực và mỹ cảm, nhưng giờ Tống Vân không còn tâm tư thưởng thức nó nữa, những cơn cao trào liên tục đã làm đầu óc nàng mê mang, nàng sắp không biết trời trăng gì nữa rồi.

“Tư Chính Khanh……”

Ngay cả câu xin tha nàng cũng không nói được nên lời, nàng chỉ biết nhỏ giọng gọi tên hắn.

Tư Chính Khanh giờ đã không thể dừng lại được. Tình và dục quá dây dưa, kết quả là hắn muốn làm đến khi cô nương trước mặt xin tha và ngất đi.

Mỗi lần hắn bắt đầu thương xót khi nhìn thấy nước mắt của nàng thì hắn đều bị tiếng rên rỉ êm tai của nàng phá nát, tiếng khóc kìm chế, run rẩy nghẹn ngào như thế thì làm gì có nam nhân nào không phát điên lên? Hai vú nảy lên vì sự va chạm, Tư Chính Khanh đã bắt lấy nó bằng một tay, cúi người đem đầu v* đưa vào trong miệng. Thân hình hắn hung hăng áp xuống nàng, cơ thể mềm mại của Tống Vân gập lại, hai chân đặt lên vai của hắn, côn th*t càng đâm vào bên trong, dường như là ép chặt vào cổ tử c/ung.

Tống Vân mất khống chế đá chân, đẩy bờ vai rắn chắc của hắn: “Đừng…… A…… Chàng cái đồ hư hỏng này!”

Hắn cười khẽ cắn đầu v* và mút liên tục, vào lúc buông ra nó phát ra một tiếng “Ba” d*m đãng, Tống Vân nghe xong thì bụng thắt lại, quấn chặt vật cứng của Tư Chính Khanh thêm một lần nữa.

“Hư hỏng? Ta đây xin nhận.”

Hắn xoay đầu đi cắn lên cẳng chân nàng, tùy ý để hai đôi chân nhỏ của nàng đá loạn khắp nơi trên lưng mình, làm nàng một khắc cũng không dừng.

“Ha!”

Da thịt non mềm bên trong cẳng chân bị Tư Chính Khanh mút cắn, trong cơn đau còn mang theo sự ngứa ngáy, Tống Vân siết chặt bụng lại, nàng cảm thấy vật cứng trong tiểu huyện lại to thêm một vòng. Những mạch máu nhô lên đánh mạnh vào nhục bích của nàng, quy đ*u xâm nhập mỗi một chỗ trong tiểu huy*t. Nàng lắc đầu cắn đốt ngón tay trỏ của mình, nàng sợ nếu mình khóc nhiều quá sẽ khiến Tư Chính Khanh làm kịch liệt hơn, nhưng bộ dáng nhẫn nhịn ngấn lệ của nàng lại biến thành một loại kích thích trong mắt Tư Chính Khanh. Không bằng nói là cho dù nàng có khóc lóc, cho dù biểu tình của nàng có ra sao, thì Tư Chính Khanh cũng sẽ càng hăng say làm nàng.

Nàng nhỏ nhắn mảnh mai thế mà lại có thể nuốt toàn bộ của mình, cảm xúc mềm trơn trượt bao vây lấy dương v*t và cũng nắm chặt trái tim của hắn, Tư Chính Khanh chưa bao giờ nghĩ tới rằng khoảng cách giữa hai người lại có thể sát gần nhau đến như vậy, thì ra đây chính là cái cảm giác nàng có ta, ta có nàng.

Tống Vân tiếp tục bất lực mà nghẹn ngào, kháng cự, mỗi một động tác của nàng đối với Tư Chính Khanh mà nói nó giống như đang đổ thêm dầu vào lửa.

Hắn bế nàng từ trên giường lên để nàng ngồi trên đùi của mình, Tống Vân lập tức bị đâm đến chỗ sâu, nàng trực tiếp ngã vào lồng ngực Tư Chính Khanh.

“Tống Vân……”

Tiếng va chạm của thân thể làm d*m dịch bắn tung toé, Tư Chính Khanh ở bên tai gọi nàng bằng chất giọng rất khàn, vành tai mẫn cảm bị hắn hôn và gặm cắn, Tống Vân cảm thấy mỗi một chỗ trên cơ thể đều đang kháng cự không cho hắn đụng vào, chỉ cần hắn tới gần là bản thân sẽ tự động hoá thành một vũng nước.

Tống Vân cũng không biết mình đã tiết bao nhiêu lần, nhưng mà côn th*t của Tư Chính Khanh vẫn vô cùng cứng, nó như cái chày sắt đang đâm từng cái vào trong cơ thể nàng. May là có sự trợ giúp của thuốc thôi tình nên Tống Vân mới quen với kích thước của hắn, trong sự va chạm kịch liệt nàng có thể cảm nhận được sự kích thích và sảng khoái.

Khoé mắt vẫn ướt đẫm, nàng yếu ớt dựa vào vai hắn chơi xấu đem nước mắt chùi hết lên người hắn.

Tư Chính Khanh cảm nhận được sự lạnh lẽo biết nàng lại khóc nữa, nhưng dục hỏa này càng tăng thêm, không có cách nào dừng lại được.

“Nàng hãy chịu đựng một chút.”

Hắn vòng tay qua ôm lưng nàng, ngón tay lướt qua mái tóc dài của nàng, động tác dưới thân vẫn tiếp tục.

“Ô…… Chàng bắt nạt ta…… Mà còn muốn ta chịu đựng……”

Tình yêu thương trong lòng lại dâng lên, động tác Tư Chính Khanh hơi chậm lại một chút, hắn nắm cằm nàng hôn lên những giọt nước mắt của nàng.

Tống Vân ủy khuất chu đôi môi đỏ như đóa hoa của mình, bất mãn nói: “Chàng hôn ta cũng vô dụng thôi, thứ phía dưới này của chàng đã sắp đâm xuyên qua ta rồi nè!”

“Ngoan.”

Hắn không biết an ủi nàng bằng cách nào cả, hắn chỉ có thể liên tục hôn vào khuôn mặt mềm mại của nàng.

Tống Vân nhỏ hơn hắn mười mấy tuổi, ở trong mắt hắn nàng vẫn là một đứa trẻ. Nhưng một cô nương mới vừa đến tuổi cập kê này đã tự mình mở chân, tách cánh hoa ra mời gọi hắn đi vào, thậm chí vào lần đầu gặp mặt nàng đã nhìn chằm chằm vào hạ thể của nam nhân…… Làm gì có đứa trẻ nào d*m đãng như vậy?

Nghĩ như vậy, Tư Chính Khanh cảm thấy dù có làm nàng mấy trăm lần thì hắn cũng thấy không đủ. Hắn không chỉ muốn bắn đầy chậu hoa của nàng, mà hắn còn muốn để lại dấu tích của mình lên mỗi tấc da tấc thịt của nàng.

“Hức hức……”

Tống Vân cố tình khóc lên, nàng muốn hắn phải áy náy, muốn hắn phải đau lòng.

Nhưng mà không biết tại sao động tác Tư Chính Khanh lại càng lúc càng mạnh, hắn đè phía sau eo dùng sức ấn nàng xuống phía dưới để phối hợp với sự va chạm của hắn.

Nàng ngay tức khắc nói không nên lời: “Tư……Khốn nạn, chàng bỗng nhiên làm gì vậy……”

“Làm nàng đó, Tống Vân.” Dục hoả trong mắt Tư Chính Khanh đã cháy rừng rực, “Vào cái lần đầu tiên bắn lên trên mặt nàng, ta đã muốn làm chuyện này.”

“Bên miệng toàn là tinh d*ch của ta, vậy mà còn giả vờ vô tội với ta?”

“Ta…… A……Chàng nhẹ……” Tống Vân được hắn đỡ thân thể, cái trán áp vào ngực hắn: “Ta vốn dĩ…… A! Là vô tội mà! Bắn vào mặt ta rồi, chàng còn lý sự với ta? Còn muốn giết ta nữa chứ!”

Tư Chính Khanh nắm cặp mông đầy đặn của nàng rồi tiếp tục lao tới, bị mười ngón nắm vào nên thịt mông trơn trượt tràn ra khỏi khe hở của ngón tay hắn.

“Còn cãi bướng nữa hả? Một nữ tử chưa xuất giá mà đã dám to gan giống như nàng, dù tìm khắp cả Lãng Kinh cũng không tìm được người thứ hai!” Tư Chính Khanh đột nhiên đánh mông nàng một cái, tuy không đau nhưng tiếng rất vang dội: “Thả lỏng!”

Sau khi bị đánh một cái, Tống Vân sợ tới mức siết chặt tiểu huy*t: “Chàng còn đánh ta! Chàng thả ta ra, ta không làm nữa!”

“Nàng nói lại lần nữa.”

Tư Chính Khanh bế nàng bế lên rút cây gậy trơn trượt kia ra ngoài, chỉ chừa lại quy đ*u ở cửa động.

Hắn đưa đầu lưỡi cọ sát vào chân răng: “Tống Vân, nói lại lần nữa.”

Một trận trỗng rỗng dâng lên, tiểu huy*t mấp máy nhưng không tìm thấy cây thịt to dài kia, nó làm cho trái tim Tống Vân ngứa ngáy khó nhịn.

“Đừng để ta nói lại lần thứ ba.” “Hức hức……”

Đôi tay Tống Vân đè lên bàn tay đang nâng cơ thể mình, đáng thương rơi vài giọt nước mắt.

“Tống, Vân.”

Lời cảnh cáo này, rõ ràng là một tối hậu thư.

Tư Chính Khanh đang định rời đi thì nghe nàng yếu ớt nói: “Phu quân, nện ta đi……”

“……”

Nàng nói ra một câu cực kỳ khó nghe, Tư Chính Khanh nâng một chân nàng lên, gậy th*t “Phụt” một tiếng toàn bộ đi vào hết.

Nàng thoả mãn phát ra một chữ ưm. “Gọi lại một lần nữa.”

Tống Vân làm bộ không hiểu ý của hắn, nàng vặn vẹo vòng eo rên rỉ ưm ưm a a nhưng lại không để ý tới hắn.

Nheo đôi mắt sắc bén lại, Tư Chính Khanh nhướng mày kiếm của mình, hắn biết nha đầu này đang cố ý làm vậy.

Hắn rút côn th*t dính đầy d*m dịch lật người Tống Vân lại, lấy một tay đè thấp eo nàng xuống, còn một tay thì nâng mông nàng cao lên.

Dương v*t phá vỡ tầng tầng lớp lớp vách th/ịt, không còn trở ngại nữa mà thuận lợi mà đâm vào chỗ sâu.

“Á!”

Tống Vân chịu không nổi, d*m đãng kêu lớn lên.

Tư Chính Khanh nắm chiếc eo nhỏ của nàng, bắt đầu ra vào rất nhanh. Hắn vốn là người đã từng đi tòng quân, thể chất hắn khác với người bình thường, hơn nữa mấy năm nay hắn chưa từng buông lỏng việc rèn luyện, khiến cho một Tống Vân nhỏ bé khuất phục hắn là chuyện rấtđơn giản.

Xương và cơ đùi đánh vào mông nàng phát ra tiếng bạch bạch cực kỳ d*m đãng, hắn cúi người bắt đầu gặm cắn vai nàng, mỗi lần cắn nàng một cái là hắn sẽ hung hăng nện nàng một cái.

“Gọi ta.”

“Hức! Ta không gọi!”

Đầu ngón tay Tống Vân nắm chặt cái chăn, nàng cảm nhận được sự mãnh mẽ của hắn nhưng nàng không làm theo ý hắn.

“Tống Vân.” Tư Chính Khanh thở hổn hển cắn vào lỗ tai nàng: “Nghe lời, gọi ta.”

“Chàng sẽ cho ta cái gì?”

Tống Vân rầm rì, bắt đầu tính toán nhỏ nhặt.

“Nàng muốn cái gì?” Tư Chính Khanh đâm nàng một lần là hỏi nàng một câu: “Váy? Hay trang sức?”

Nàng không trả lời, quả nhiên là không hài lòng.

Tư Chính Khanh không thể đoán ra được, hắn đành phải bế nàng lên để nàng đưa lưng lại sát ngực mình.

“Tống Vân?”

“Hừ, ta muốn chàng……” Tống Vân xảo quyệt chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, nàng định đùa bỡn cái người xấu này, để cho hắn biết rốt cuộc là ai mới có tiếng nói ở trên giường hơn, “Ta muốn chàng nện ta mạnh hơn nữa!”

Cơ thể Tư Chính Khanh đột nhiên trở nên chấn động.

Trong miệng hắn không ngừng mắng Tống Vân là đồ d*m đãng, nhưng động tác thì lại giống như đang muốn yêu chết nàng, tốc độ khiến cho người ta phải kinh ngạc, toàn bộ cây gậy đều sử dụng hết lực để cắm vào, khiến giữa tiểu huy*t và dương v*t đều không có một khe hở.

“Tống Vân, nàng muốn ta nện chết nàng sao?”

Lý trí đã mất sạch, máu trong người Tư Chính Khanh đều dồn vào chỗ mềm mại của nàng, khoái cảm càng lúc càng mãnh liệt, trán hắn nổi lên từng sợ gân xanh, hàm răng cũng bị cắn chặt.

Tống Vân thích tình dục mãnh liệt như vậy, nàng cố gắng hết sức để kích thích hắn.

“Phu quân……Á! Phu quân…… dùng thêm sức nữa!” “Phu quân, xoa xoa nơi này cho ta đi……”

Tư Chính Khanh bị nàng câu đến mức cuối cùng cũng không coi giữ được tinh quan, khi chất lỏng sền sệt ùa vào trong thân thể nàng, hắn cắn vào gáy nàng.

“Tống Vân, sớm muộn gì ta cũng sẽ chết trên người nàng.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện