* Thực tủy tri vị – 食髓知味 : ý nói ăn được một lần thì càng muốn ăn thêm nữa.

Mây tan mưa tạnh, Tống Vân đỏ mặt cuộn người vào trong ngực Tư Chính Khanh, đôi tay trắng nõn tàn nhẫn đấm vào ngực hắn.

*Vân tiêu vũ tễ (云销雨霁): Mây tan mưa tạnh, mặt trời tỏa sáng, bầu trời quang đãng. Cũng là một tác phẩm tiểu thuyết của Trung Quốc.

“Không biết tiết chế!”

Tư Chính Khanh bị nàng đấm như gãi ngứa, hắn đổi tư thế để nàng nằm được thoải mái hơn: “Là ai cầu xin ta mạnh một chút hả? Bây giờ còn quay lại cắn ta một cái?”

“Hừ!”

Tống Vân giả vờ tức giận, xoay mặt không để ý tới hắn nữa.

Xoay cái đầu nhỏ của nàng lại, Tư Chính Khanh hôn lên đôi môi đỏ của nàng, cánh môi vừa thơm vừa mềm, hắn đưa đầu lưỡi quét qua hàm răng, nếm vị ngọt thơm của mứt hoa quả.

Nàng rốt cuộc đã ăn bao nhiêu vậy? Nụ hôn dần trở nên gấp gáp hơn, Tư Chính Khanh xoay người đè Tống Vân xuống dưới thân một lần nữa. Hương vị dần dần thay đổi, hắn mút đầu lưỡi nàng dây dưa rồi cắn nhẹ, gậy th*t lại tỉnh dậy chọc vào chiếc bụng mềm mại của nàng.

“Ưm!”

Tống Vân bị đè tới thở không được, nàng liều mạng đấm đánh bả vai rắn chắc của Tư Chính Khanh thì hắn mới chịu dừng lại.

“Chàng còn làm nữa hả!” Nàng dỗi nói.

Tư Chính Khanh mím môi, nhìn ngũ quan xinh đẹp đã phủ lên một tầng giận tái nhợt của nàng, hắn rất thích bộ dáng giả vờ tức giận này của nàng.

“Không phải nàng luôn miệng kêu không đủ còn muốn nữa à?” Tư Chính Khanh dùng ngón tay xoa xoa đầu v* đã bị mình cắn đỏ bừng: “Sao nàng quên nhanh vậy?”

“Lời nói trên giường sao có thể xem là thật được, ta không nhớ.” Tống Vân già mồm át lẽ phải, lấy chân đá đá hắn: “Rót nước cho ta đi, ta khát.”

Được đà lên mặt* bất quá cũng chỉ được như vậy.

* Nguyên văn “đạp mũi lên mặt (蹬鼻子上脸)”: ý là đã cho ngươi mặt mũi còn không biết ơn, ngược lại còn giở thói kiêu ngạo.

Tư Chính Khanh liếc nhìn đôi chân nhỏ nhắn của nàng, nó chợt không lên cơn nữa, hắn chân dài bước xuống giường đi đến bàn để rượu.

“Ta muốn uống nước trà!” “Không có.”

Hắn trực tiếp phớt lơ ấm trà thanh hoa[1] bên cạnh, ngửa đầu uống một ngụm rượu.

“Tư Chính……” Môi đỏ bị lấp kín, Tống Vân bị ép uống một ngụm rượu, giọng nói bị sặc và nước mắt rơi không ngừng: “Khụ, khụ…… Chàng cố ý hả!”

“Ừ.”

Tư Chính Khanh không phủ nhận, chờ thuốc thôi tình phát huy tác dụng lần nữa. Hắn không cho nàng uống nhiều rượu, khi bắt nạt Tống Vân thì nàng vẫn còn ý thức rất thú vị —— rõ ràng thân thể nàng không chịu nổi mà miệng thì vẫn cứ kích thích hắn, Tư Chính Khanh vô cùng thích dáng vẻ vừa thuần khiết vừa phóng túng của nàng.

Rất mau má của Tống Vân đã ửng đỏ, hai đôi mắt đen tròn chợt lấp lánh. Ánh mắt nàng dừng lại trên người hắn, nàng thở hổn hển “Hừ” một cái.

Tư Chính Khanh không bỏ qua cho việc nàng đã lén kẹp hai chân cọ xát qua lại. Cũng đã ngứa thành như vậy rồi mà còn giở trò tính khí với hắn, hắn phải dạy dỗ nàng một trận mới được.

“Há!”

Hắn một tay bế Tống Vân rời khỏi giường, cái tay khác thì kéo khăn bàn đỏ trên bàn tròn, động tác mạnh mẽ đem bộ trà và chén rượu cuốn vào trong khăn bàn, sau đó tuỳ tiện ném nó vào trong góc.

Tống Vân được đặt ở trên bàn, mặt bàn có chút lạnh nên nàng hơi co rúm lại, nàng kinh ngạc ôm lấy cánh tay cơ bắp lưu loát của hắn: “Chàng làm…… Làm gì……”

Tư Chính Khanh lấy cái tay đang bám mình ra, nắm cổ chân nàng kéo nàng lại gần. Tống Vân bị mất cân bằng, không thể không dùng cánh tay chống ở phía sau, lúc này mới không bị lảo đảo.

Nàng chu đôi môi hồng của mình lên, rất bất mãn: “Chàng……Chàng cái người này!”

Hắn không nói gì mà bẻ bắp đùi nàng ra, không lâu trước đó tiểu huy*t hơi sưng đỏ này đã bị hắn bắn tinh d*ch vào, Tư Chính Khanh dùng quy đ*u cọ cọ tiểu huy*t nhưng không tiến vào: “Ta thế nào?”

Nhận thức được cự vật đang ở bên miệng, tiểu huy*t có chút hưng phấn mở ra như muốn hút lấy quy đ*u, vì vậy đầu ô đã có hơi đi vào.

Tống Vân sốt ruột đem chân mở ra, cẳng chân quấn lên vòng eo rắn chắc mạnh mẽ của hắn, mũi chân trắng hồng chọc vào eo sau hắn ra ám chỉ với hắn.

Đưa tay ra sau lưng nắm lấy đôi chân không nghe lời của nàng, Tư Chính Khanh xoa nắn từng ngón chân mượt mà như viên trân châu của nàng, dùng ngữ khí trầm thấp dụ dỗ nàng: “Nàng muốn à?”

Nàng cụp mắt cắn môi dưới, một đoạn tóc đen đã bị nàng ăn vào trong miệng.

Tư Chính Khanh vén mái tóc dài không nghe lời kia ra cho nàng, để cho cây gậy đi vào trong một chút. Nàng ưm một tiếng, hai chân quấn hắn chặt hơn.

“Tống Vân, vừa nãy nàng đã nói cái gì?” Tư Chính Khanh ép nàng mở miệng: “Nói lại lần nữa, ta sẽ nện nàng cho đến khi nàng thoải mái.”

Nàng chớp chóp đôi mắt, hàng mi dài khẽ rung giống như đang suy xét kỹ. “Ngoan nói đi, nàng muốn nện như thế nào, ta sẽ nện như thế đó.”

Vốn là nàng đang trông ngóng động tác của hắn, cho nên Tống Vân vội vàng theo đồng ý leo lên bậc thang của hắn, nét mặt tươi cười như hoa: “Phu quân mau tiến vào đi……”

Tư Chính Khanh phối hợp kéo hai chân nàng, thẳng lưng một cái đi vào trong nàng.

Cơ thể và linh hồn trống rỗng đều đã được lấp đầy, Tống Vân mẫn cảm đến mức hắn chỉ mới tiến vào nàng đã lập tức cao trào, d*m dịch trào ra ục ục, toàn bộ gậy th*t thô dài của hắn đều chặn lại ở tiểu huy*t.

“Há! Căng quá…… Phu quân, chàng to cứng quá……”

Nha đầu này học mấy lời vô vị này ở đâu ra vậy? Chẳng lẽ đã xem thứ gì không nên xem rồi?

Nghĩ đến đây, Tư Chính Khanh càng dùng sức nện vào tiểu huy*t chặt chẽ của nàng. Bàn gỗ chịu sức nặng mà nó không thể chịu được, chân bàn “Kẽo kẹt kẽo kẹt” cọ xát gỗ vào sàn nhà, nghe như sắp vỡ thành từng mảnh.

“Phu quân chạm vào chỗ này của ta đi……”

Khi Tư Chính Khanh cố tình đâm mạnh vào chỗ nhạy cảm của nàng, Tống Vân nức nở một tiếng, cánh tay lập tức mềm xuống chỉ biết dùng khuỷu tay chống

đỡ. Nàng ngẩng đầu lên d*m đãng kêu ê ê a a, mái tóc đen ở chiếc cổ trắng nhỏ nhắn nửa che nửa lộ, trên đó có đầy dấu hôn mà Tư Chính Khanh để lại.

Tư Chính Khanh nhìn đến hai mắt đỏ hoe, hắn đỡ cái bàn nên Tống Vân đến cả sức chống đỡ nàng cũng không có, nàng xụi lơ ở trên cái bàn đỏ. Chiếc bàn màu đỏ sậm càng tôn lên nước da trắng mịn của nàng, ngực nàng có đầy dấu cắn, đầu v* như một loại trái cây chín mọng dựng đứng run rẩy ở trong không khí.

Theo động tác hắn làm nàng, bụng Tống Vân căng thẳng giật giật, Tư Chính Khanh không nhịn được sờ lên nó, hắn hơi dùng sức đè đè nó xuống như muốn cảm nhận rằng mình đang ở trong cơ thể nàng.

“Ưm……”

Dục vọng cứ đánh úp nàng, Tống Vân hé đôi môi mơ hồ để lộ ra đầu lưỡi bên trong, con mắt màu đen của Tư Chính Khanh nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, đột nhiên hắn thở hổn hển bế nàng lên, cắn lên môi nàng.

“Ưm!”

Tiếng rên của nàng bị Tư Chính Khanh nuốt vào trong bụng, hắn bắt đầu ôm nàng đi qua đi lại trong tân phòng, vừa đi vừa làm khiến cho d*m dịch rơi đầy xuống đất.

Cái tư thế này quá sâu, Tống Vân bị làm đến thở không đều, môi còn bị hắn chặn lại, vì bị thiếu oxy nên tiểu huy*t nàng không tự chủ được căng chặt hơn. Đôi chân thon dài của nàng không ngừng đá lung tung, kết quả của việc lộn xộn này là bị hắn dùng sức đâm vào chỗ nhạy cảm. Chỗ kia chỉ cần chạm nhẹ vào thôi đã có thể làm nàng run rẩy, chứ đừng nói đến việc hắn đang cố tình nghiền nát đâm chọc vào.

“Hức hức hức……”

Lúc này nàng thật không làm bộ làm tịch nữa, Tống Vân khóc lóc muốn cắn môi hắn một cái mạnh để ép hắn buông mình ra, có vẻ Tư Chính Khanh đã đoán trước được cho nên đã lui về phía sau trốn hàm răng sắc bén của nàng, hắn nhanh chóng hôn nàng lần nữa.

Nàng tiếp tục cắn hắn, còn hắn thì tiếp tục trốn nàng, hai người chơi trò mèo vờn chuột hết nửa ngày, cuối cùng Tống Vân là người kiệt sức trước.

“Tư Chính Khanh, chàng cứ chờ đó!”

Tống Vân hung hăng nói hắn, sau đó nàng siết bụng lại muốn bắt hắn phải bỏ vũ khí đầu hàng.

Thở sâu một cái, Tư Chính Khanh không khống chế được đem nàng đè lên cái tường bên cạnh tàn nhẫn làm nàng, mũi chân của nàng nhích đến nửa ngày cũng không với tới đất được, nàng chỉ có thể bám lấy hắn như một người chết đuối bám vào khúc gỗ đang trôi dạt.

“Sao nàng d*m như vậy hử?” Tư Chính Khanh ngậm đầu v* nàng, làm nàng thở hồng hộc: “Ai dạy nàng hả?”

“Ta…… A! Đừng đâm chỗ đó nữa! Không phải chàng nói sẽ nghe ta sao?” “Lời nói trên giường sao có thể xem là thật được chứ?”

Dám dùng lời của nàng để phản* lại nàng?

*Nguyên văn “phản quân nhất quân (反将一军)”: khi đang nắm được ưu thế cực lớn thì đột nhiên tình hình lại nghịch chuyển.

Tống Vân không phục nhưng Tư Chính Khanh hình như không muốn nói chuyện phiếm với nàng, lực của hắn sâu mạnh như muốn đem nàng chẻ thành hai.

“Chàng…… A…… Hư a!”

Chưa kịp nói hết lời Tống Vân đã chết lặng ngay lập tức, Tư Chính Khanh ôm cơ thể mềm nhũn của nàng kéo ra khỏi vách tường, thấy phía sau tấm lưng mịn màng của nàng đã trở nên lạnh lẽo, lúc này hắn mới cau mày kéo áo hỉ phục bên ngoài choàng cho nàng.

Cây gậy vẫn còn cứng, Tư Chính Khanh hôn lên khoé mắt Tống Vân, thở gấp hỏi: “Còn muốn nữa không?”

“Không muốn không muốn!”

Tống Vân vô cùng kiên quyết. Mấy ngày nay Tư Chính Khanh đã uống thuốc bổ gì mà có thể kéo dài lâu như vậy chứ? Làm nữa nàng sẽ chết mất!

Nhưng nàng nghe thấy tiếng cười khẽ phát ra từ cổ họng Tư Chính Khanh, dường như là nụ cười trào phúng.

Hắn ôm nàng đi về phía trước: “Không phải do nàng quyết định.” “A!”

Vật cứng lại xỏ xuyên qua nàng, trên lông mi Tống Vân đã có những giọt nước mắt lấp lánh, nàng vô cùng đáng thương: “Lão già d*m*!”

*Nguyên văn Lão d*m côn (dirty old man)

Một nam nhân sắp 30 tuổi mới khai trai, như thế không phải là lão già d*m à? “Ta đúng thật là già.”

Hắn tiếp tục cười: “Còn nàng thì d*m.”

“Còn cây gậy*……” Hắn cắm tiểu huy*t nàng một chút: “Cái cây gậy này, nàng không thích sao?”

*Côn của lão d*m côn.

“Biến thái! Sắc ma!”

Mặc kệ Tư Chính Khanh nghe có hiểu hay không, Tống Vân bị hắn làm một lần là sẽ mắng hắn một câu. Tuy ngoài miệng nàng kháng cự, nhưng thân thể lại tự giác cắn chặt hắn.

Tư Chính Khanh không thanh minh cho mình, hắn bắt đầu ôm nàng đi tới đi lui trong phòng. Lúc này hắn đã dùng áo ngoài bọc Tống Vân kín mít lại, có lẽ nàng sẽ không bị lạnh.

Mỗi một bước đi là bị đâm một cái, Tống Vân bị trọng lượng của mình làm cho lắc lư, mỗi lần đều bị hắn đâm sâu vào tận bên trong. Nàng vô lực phản kháng, chỉ đành phải bắt lấy những đồ vật ở xung quanh —— xé tung bức màn che giường, túm rớt bức tranh sơn thủy đang treo, gạt ngã vài cái ghế tròn, cuối cùng còn cố tình cào lên lưng hắn để lại vài vết máu thật dài.

Tư Chính Khanh như không nhận thấy cơn đau đó, hắn không dao động cứ cố gắng làm nàng, thẳng cho đến khi làm cho nàng chết đi sống lại.

“Chàng còn muốn làm bao nhiêu lần nữa!”

Tống Vân lúc này đã không còn sức, cũng không dám nói mấy lời khiêu khích nữa. Rốt cuộc nàng đã tạo cái nghiệt gì, mà lại gặp phải cái ông tướng dục cầu bất mãn này chứ.

“Nàng không phải đã ước ta nện nàng đến không rời giường được sao?” “……”

Lúc trước nàng chỉ thuận miệng nói thôi, ngươi này sao lại nhớ dai quá vậy!

Tư Chính Khanh thấy nàng bị câu nói của mình làm cho câm nín, hắn càng hăng say làm nàng tiếp, tiếng va chạm thân thể cứ liên tiếp vang lên, dương v*t “Phụt phụt” tiết ra chất lỏng d*m đãng chảy xuống từ vùng kín của hai người.

Tống Vân nhìn mặt đất hỗn độn, thật không biết tương lai phải đối mặt với căn phòng này như thế nào nữa. Chỗ nào Tư Chính Khanh cũng làm nàng, từ giường đến bàn, vách tường đến sàn nhà cửa sổ, ngay cả chỗ cái bình hoa cao bằng người hắn cũng không buông tha.

Không bằng cầm thú, đúng là không bằng cằm thú mà!

Nước mắt nàng lưng tròng, cuối cùng không chịu nổi mà hôn mê luôn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện