“Hức hức hức! Không được!”
May là nước tiểu không có mùi gì lạ, nếu không Tống Vân rất muốn đâm chết chính mình ngay.
Tư Chính Khanh không nhận ra điều đó. Hắn tòng quân nhiều năm, lúc đánh giặc cũng không biết địch sẽ tập kích lúc nào, vì để phòng ngừa có sự cố bất ngờ gì đó xảy ra các tướng sĩ không ăn uống tiêu tiểu ở xa. Hơn nữa họ không
có cơ hội để tắm rửa sạch sẽ, một đám nam nhân thối hoắc ở cùng nhau, mùi vị đó, đến nay hắn khó có thể quên được.
Nhưng hắn sợ Tống Vân xấu hổ, hắn đứng dậy lau giúp nàng rồi thay cái chăn mới.
Trong lúc thu dọn, Tống Vân vẫn luôn cuộn tròn trong góc giống như con tôm, không dám nhìn hắn một cái.
Tư Chính Khanh không ngờ Tống Vân lại dám được một tấc lại muốn tiến một thước* với mình, đối mặt với chuyện này hắn thật là bị thúc giục. Trên gương mặt lạnh lùng của hắn lộ ý cười, hắn cố tình nói mấy lời sến súa có chút không hợp với mặt mày sắc bén chính trực của hắn: “Tiểu nương tử, không chịu nổi hả? Còn muốn nữa không?”
* 蹬鼻子上脸 (đạp mũi lên mặt): ý là đã cho ngươi mặt mũi còn không biết ơn, ngược lại giở thói kiêu ngạo – Baidu]
“Không muốn không muốn!”
Tống Vân tiếp tục làm con rùa rụt đầu, thề sống chết không lộ đầu ra.
Sao hắn có thể để cho nàng trốn tránh được, Tư Chính Khanh duỗi tay xốc chăn xốc, nụ hôn nóng bổng dừng trên đôi môi đỏ mọng, khàn giọng thốt ra lời mệnh lệnh: “Vươn lưỡi ra.”
Cơ thể nàng rất thành thật, nó ngoan ngoãn vươn cái lưỡi màu hồng phấn ra. Tư Chính Khanh quấn lấy đầu lưỡi nàng và triền miên.
Da thịt nàng bóng loáng, sờ vào như một viên ngọc thạch ấm áp, Tư Chính Khanh ôm nàng vào trong ngực, trái tim lạnh cứng như bị tan chảy, đến cả nụ hôn cũng càng nhiệt tình và kịch liệt hơn.
Bôn ba mấy ngày liền, bộ râu không kịp cạo sạch nên lúc hôn nhau khiến cho Tống Vân bị đau, nàng bị hôn đến mức thở cũng khó khăn, nước mắt rơi vào chăn như viên trân châu, ngay cả tay chân cũng không thể giãy giụa được.
Thấy khuôn mặt nàng đã đỏ bừng, Tư Chính Khanh lúc này mới miễn cưỡng tha cho nàng một mạng.
Tống Vân vừa thở được thì nổi giận đùng đùng: “Tư Chính Khanh, ta ghét chàng!”
Tư Chính Khanh vẫn còn đắm chìm trong vai diễn, mày kiếm nhướng lên nghi hoặc nói: “Nàng ghét ai cơ? Là phu quân của nàng sao?”
“Ngươi! Hừ!”
Tống Vân xoay đầu đi, không để ý đến hắn nữa.
Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, Tư Chính Khanh nắm lấy hai cổ chân nhỏ nhắn của nàng, đẩy hai chân nàng về phía trước, tiểu huy*t ướt dầm lọt vào trong mắt
—— nơi này rõ ràng mới vừa rửa sạch xong, hắn chỉ hôn có một cái mà nó đã
trở nên lầy lội như vậy. Tiểu huy*t màu hồng phấn kiều diễm ướt át, đọng lại những giọt sương, xinh đẹp đến mê người.
“Tiểu nương tử lẳng lơ quá.”
Hắn khàn giọng trêu đùa lên cánh hoa, tiểu huy*t đóng mở như đang thở. “Đừng nói chuyện ngay chỗ đó……”
Nàng vốn đã mẫn cảm, vặn người muốn trốn. Tư Chính Khanh nghiên người nhéo hai chân nàng, khiến nàng muốn trốn cũng không trốn được.
“Phu quân của nàng biết nàng lẳng lơ như vậy không? Bị người lạ nhìn chằm chằm mà lại ướt đến mức muốn nhấn chìm ta luôn?”
“Hức hức…… Đừng diễn nữa”
Người này ngày thường nhìn áo mũ chỉnh tề, nghiêm trang nhưng lúc nói mấy lời lời cợt thì hắn lại nhẹ nhàng như hạ bút thành văn* vậy. Nhưng mà với trình độ này, so với lúc bọn họ ở trong quân thì nó không là gì cả.
* 信手拈来: Ý là hễ cầm đến bút thì viết thành văn. Hình dung mạch suy nghĩ viết văn nhạy bén, văn chương viết rất nhanh.
Tống Vân không chịu nổi, nước mắt ào ào, chỗ giường ngay gương mặt đều bị thấm ướt.
Không nói mấy lời trêu chọc nữa, Tư Chính Khanh định sẽ tự mình làm cho nên đầu ngón tay xâm nhập vào tiểu huy*t ra vào nhẹ nhàng, tiếng nước “Phụt phụt” trong trẻo. Sau đó hắn rút ngón tay ra, mút lấy d*m dịch dính trên đó, hắn còn cố tình để phát ra tiếng nước ái muội.
Tống Vân không nhìn thấy, nhưng nàng có thể tượng tượng ra được bộ dạng của hắn.
Gương mặt lạnh lùng, chân mày sắc bén như lưỡi đao, đôi mắt đen sâu thẳm, không nộ tự uy*. Giờ phút này người này đang ăn thứ gì đó tràn ra từ chân nàng, bộ dáng muốn sống chớ lại gần của ngày thường giờ còn không? * Không nộ tự uy (不怒自威): dùng để miêu tả một người nhìn vẻ ngoài không tức giận nhưng vẫn có uy phong.
Đương nhiên là không rồi.
Sự thiên vị độc nhất, Tư Chính Khanh đều dành hết cho nàng. Con ngươi mềm mại hạ xuống, khoé môi không còn mím chặt nữa, tất cả mọi thứ đều là vì cái cô nương trước mặt này.
Trước kia Tư Chính Khanh chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ quỳ gối giữa hai chân của một ngươi, nhưng hiện tại hắn lại cầu mà không được. Nơi tư mật nhất của nữ nhi đang hiện ở trước mặt hắn, hai cánh hoa đầy đặn nhẹ nhàng bị tách ra, để lộ ra hai cánh hoa nhỏ hơn. Ở trên đầu môi âm h/ộ, có viên đậu nhỏ ló đầu ra.
Đầu lưỡi ấn nhẹ lên nó là sẽ cảm nhận được độ đàn hồi của nó, chỗ đó giống như đang tràn ngập nước sốt trái cây, chỉ cần hắn cắn một cái nó sẽ vui sướng chảy ra sữa đặc.
Tư Chính Khanh cũng rất muốn làm như vậy, đầu răng nhẹ nhàng cọ xát viên đậu, Tống Vân không kiềm ché được khóc: “Tư Chính Khanh……”
“Xuỵt.”
Hắn giơ tay đè môi nàng lại, Tống Vân lúc này mới nhớ ra đây là quân trướng*, nó không có hiệu quả cách âm. Nên không biết, xung quanh đây…… Nghĩ đến có khả năng tiếng kêu d*m đãng vừa rồi của mình đã bị người ta nghe thấy, Tống Vân chỉ muốn chui xuống đất.
* 军帐: Lều vải mà các quân tướng thường ở.
“Dám kêu mà không dám thừa nhận?”
Tiếng cười trầm thấp của Tư Chính Khanh chui vào lỗ tai Tống Vân, giọng nói như giấy nhám đang chà cọ vào người. Trong góc trướng chỉ có một cái đèn dầu nhỏ, nhưng vẫn thấy rõ vệt nước lấp lánh bên miệng hắn.
Nghĩ đến tám phần nó là nước của mình, Tống Vân vội vàng dời ánh mắt đi, run run rẩy rẩy nói: “Chàng……Chàng để tâm đến bộ dáng của mình một chút đi!”
Vươn đầu lưỡi liếm đi chất lỏng trên môi, Tư Chính Khanh giả vờ như không biết gì cả: “Phu nhân đang nói gì vậy?”
Nói xong hắn cúi đầu mút cắn liên tiếp vào viên đậu nhỏ thẳng đứng kia, đầu lưỡi không nặng không nhẹ đi vòng quanh vòng nó, nước trong tiểu huy*t không ngừng chảy ra, hai chân Tống Vân đầu đang run rẩy.
“Không cần, mau dừng lại…… Ta…… A……”
Đột nhiên nàng ngẩng cao lên tiếng rên rỉ tràn ra khỏi miệng, Tống Vân nâng cái cổ trắng như tuyết lên, bụng và cẳng chân siết chặt, ngón chân mượt mà đều cuộn tròn lại.
D*m dịch chảy ra khỏi tiểu huy*t một cách mãnh liệt, Tư Chính Khanh mở miệng bao vậy toàn bộ lại, dùng môi lưỡi nuốt chúng vào miệng, không bỏ sót một giọt nào. Hắn vừa nuốt vừa đưa đầu lưỡi thăm dò vào vườn hoa đang co rút điên cuồng, nó kích thích khiến Tống Vân cao trào liên tục, cơn cao trào lâu đến nổi nàng cảm thấy muốn rã rời.
“Ừng ực” một tiếng, Tư Chính Khanh nuốt xuống.
Tông Vân đang chìm trong dư vị cao trào dư chợt nghe tiếng động thì nhìn lại, nàng thấy yết hầu hắn trượt lên xuống, đem toàn bộ thứ kia của mình đều nuốt xuống hết. Nhìn xuống chút nữa, là bờ vài rộng, ngực rắn chắc cùng với vòng eo săn chắc khoẻ khoắn. Từng múi bụng sếp hàng chỉnh tề ở trên bụng, mỗi lần hắn thở nó sẽ chuyện động.
Cơ thể Tư Chính Khanh rất ít khi ra nắng, bởi vậy nó còn trắng hơn cả gương mặt hắn, điều này làm cho mấy vết sẹo lớn nhỏ bên eo hắn hiện ra rõ ràng hơn. Những cái vết sẹo đó cho dù là cũ hay mới, thì mỗi vết sẹo đều đã được nàng nhẹ nhàng mơn trớn, hôn nó khi hai người triền miên.
Những vết sẹo ngang dọc xấu xí phá hỏng mỹ cảm, nhưng nó là huân chương và cũng là vinh quang.
Nàng cảm thấy nơi hư hỏng ở dưới thân, hình như lại ướt nữa rồi. “Phu nhân thích chứ?”
Trong mắt Tư Chính Khanh từ trước đến nay luôn có ý cười lạnh nhạt vô tình, nó phản chiếu sự lay động của ngọn đèn dầu.
Ở trung tâm ngọn đèn dầu là bóng dáng của nàng, một người nhỏ nhắn, khuôn mặt hồng hồng vì hắn mà sinh ra diễm sắc.
Đây chính là cô nương mà hắn yêu.
May là nước tiểu không có mùi gì lạ, nếu không Tống Vân rất muốn đâm chết chính mình ngay.
Tư Chính Khanh không nhận ra điều đó. Hắn tòng quân nhiều năm, lúc đánh giặc cũng không biết địch sẽ tập kích lúc nào, vì để phòng ngừa có sự cố bất ngờ gì đó xảy ra các tướng sĩ không ăn uống tiêu tiểu ở xa. Hơn nữa họ không
có cơ hội để tắm rửa sạch sẽ, một đám nam nhân thối hoắc ở cùng nhau, mùi vị đó, đến nay hắn khó có thể quên được.
Nhưng hắn sợ Tống Vân xấu hổ, hắn đứng dậy lau giúp nàng rồi thay cái chăn mới.
Trong lúc thu dọn, Tống Vân vẫn luôn cuộn tròn trong góc giống như con tôm, không dám nhìn hắn một cái.
Tư Chính Khanh không ngờ Tống Vân lại dám được một tấc lại muốn tiến một thước* với mình, đối mặt với chuyện này hắn thật là bị thúc giục. Trên gương mặt lạnh lùng của hắn lộ ý cười, hắn cố tình nói mấy lời sến súa có chút không hợp với mặt mày sắc bén chính trực của hắn: “Tiểu nương tử, không chịu nổi hả? Còn muốn nữa không?”
* 蹬鼻子上脸 (đạp mũi lên mặt): ý là đã cho ngươi mặt mũi còn không biết ơn, ngược lại giở thói kiêu ngạo – Baidu]
“Không muốn không muốn!”
Tống Vân tiếp tục làm con rùa rụt đầu, thề sống chết không lộ đầu ra.
Sao hắn có thể để cho nàng trốn tránh được, Tư Chính Khanh duỗi tay xốc chăn xốc, nụ hôn nóng bổng dừng trên đôi môi đỏ mọng, khàn giọng thốt ra lời mệnh lệnh: “Vươn lưỡi ra.”
Cơ thể nàng rất thành thật, nó ngoan ngoãn vươn cái lưỡi màu hồng phấn ra. Tư Chính Khanh quấn lấy đầu lưỡi nàng và triền miên.
Da thịt nàng bóng loáng, sờ vào như một viên ngọc thạch ấm áp, Tư Chính Khanh ôm nàng vào trong ngực, trái tim lạnh cứng như bị tan chảy, đến cả nụ hôn cũng càng nhiệt tình và kịch liệt hơn.
Bôn ba mấy ngày liền, bộ râu không kịp cạo sạch nên lúc hôn nhau khiến cho Tống Vân bị đau, nàng bị hôn đến mức thở cũng khó khăn, nước mắt rơi vào chăn như viên trân châu, ngay cả tay chân cũng không thể giãy giụa được.
Thấy khuôn mặt nàng đã đỏ bừng, Tư Chính Khanh lúc này mới miễn cưỡng tha cho nàng một mạng.
Tống Vân vừa thở được thì nổi giận đùng đùng: “Tư Chính Khanh, ta ghét chàng!”
Tư Chính Khanh vẫn còn đắm chìm trong vai diễn, mày kiếm nhướng lên nghi hoặc nói: “Nàng ghét ai cơ? Là phu quân của nàng sao?”
“Ngươi! Hừ!”
Tống Vân xoay đầu đi, không để ý đến hắn nữa.
Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, Tư Chính Khanh nắm lấy hai cổ chân nhỏ nhắn của nàng, đẩy hai chân nàng về phía trước, tiểu huy*t ướt dầm lọt vào trong mắt
—— nơi này rõ ràng mới vừa rửa sạch xong, hắn chỉ hôn có một cái mà nó đã
trở nên lầy lội như vậy. Tiểu huy*t màu hồng phấn kiều diễm ướt át, đọng lại những giọt sương, xinh đẹp đến mê người.
“Tiểu nương tử lẳng lơ quá.”
Hắn khàn giọng trêu đùa lên cánh hoa, tiểu huy*t đóng mở như đang thở. “Đừng nói chuyện ngay chỗ đó……”
Nàng vốn đã mẫn cảm, vặn người muốn trốn. Tư Chính Khanh nghiên người nhéo hai chân nàng, khiến nàng muốn trốn cũng không trốn được.
“Phu quân của nàng biết nàng lẳng lơ như vậy không? Bị người lạ nhìn chằm chằm mà lại ướt đến mức muốn nhấn chìm ta luôn?”
“Hức hức…… Đừng diễn nữa”
Người này ngày thường nhìn áo mũ chỉnh tề, nghiêm trang nhưng lúc nói mấy lời lời cợt thì hắn lại nhẹ nhàng như hạ bút thành văn* vậy. Nhưng mà với trình độ này, so với lúc bọn họ ở trong quân thì nó không là gì cả.
* 信手拈来: Ý là hễ cầm đến bút thì viết thành văn. Hình dung mạch suy nghĩ viết văn nhạy bén, văn chương viết rất nhanh.
Tống Vân không chịu nổi, nước mắt ào ào, chỗ giường ngay gương mặt đều bị thấm ướt.
Không nói mấy lời trêu chọc nữa, Tư Chính Khanh định sẽ tự mình làm cho nên đầu ngón tay xâm nhập vào tiểu huy*t ra vào nhẹ nhàng, tiếng nước “Phụt phụt” trong trẻo. Sau đó hắn rút ngón tay ra, mút lấy d*m dịch dính trên đó, hắn còn cố tình để phát ra tiếng nước ái muội.
Tống Vân không nhìn thấy, nhưng nàng có thể tượng tượng ra được bộ dạng của hắn.
Gương mặt lạnh lùng, chân mày sắc bén như lưỡi đao, đôi mắt đen sâu thẳm, không nộ tự uy*. Giờ phút này người này đang ăn thứ gì đó tràn ra từ chân nàng, bộ dáng muốn sống chớ lại gần của ngày thường giờ còn không? * Không nộ tự uy (不怒自威): dùng để miêu tả một người nhìn vẻ ngoài không tức giận nhưng vẫn có uy phong.
Đương nhiên là không rồi.
Sự thiên vị độc nhất, Tư Chính Khanh đều dành hết cho nàng. Con ngươi mềm mại hạ xuống, khoé môi không còn mím chặt nữa, tất cả mọi thứ đều là vì cái cô nương trước mặt này.
Trước kia Tư Chính Khanh chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ quỳ gối giữa hai chân của một ngươi, nhưng hiện tại hắn lại cầu mà không được. Nơi tư mật nhất của nữ nhi đang hiện ở trước mặt hắn, hai cánh hoa đầy đặn nhẹ nhàng bị tách ra, để lộ ra hai cánh hoa nhỏ hơn. Ở trên đầu môi âm h/ộ, có viên đậu nhỏ ló đầu ra.
Đầu lưỡi ấn nhẹ lên nó là sẽ cảm nhận được độ đàn hồi của nó, chỗ đó giống như đang tràn ngập nước sốt trái cây, chỉ cần hắn cắn một cái nó sẽ vui sướng chảy ra sữa đặc.
Tư Chính Khanh cũng rất muốn làm như vậy, đầu răng nhẹ nhàng cọ xát viên đậu, Tống Vân không kiềm ché được khóc: “Tư Chính Khanh……”
“Xuỵt.”
Hắn giơ tay đè môi nàng lại, Tống Vân lúc này mới nhớ ra đây là quân trướng*, nó không có hiệu quả cách âm. Nên không biết, xung quanh đây…… Nghĩ đến có khả năng tiếng kêu d*m đãng vừa rồi của mình đã bị người ta nghe thấy, Tống Vân chỉ muốn chui xuống đất.
* 军帐: Lều vải mà các quân tướng thường ở.
“Dám kêu mà không dám thừa nhận?”
Tiếng cười trầm thấp của Tư Chính Khanh chui vào lỗ tai Tống Vân, giọng nói như giấy nhám đang chà cọ vào người. Trong góc trướng chỉ có một cái đèn dầu nhỏ, nhưng vẫn thấy rõ vệt nước lấp lánh bên miệng hắn.
Nghĩ đến tám phần nó là nước của mình, Tống Vân vội vàng dời ánh mắt đi, run run rẩy rẩy nói: “Chàng……Chàng để tâm đến bộ dáng của mình một chút đi!”
Vươn đầu lưỡi liếm đi chất lỏng trên môi, Tư Chính Khanh giả vờ như không biết gì cả: “Phu nhân đang nói gì vậy?”
Nói xong hắn cúi đầu mút cắn liên tiếp vào viên đậu nhỏ thẳng đứng kia, đầu lưỡi không nặng không nhẹ đi vòng quanh vòng nó, nước trong tiểu huy*t không ngừng chảy ra, hai chân Tống Vân đầu đang run rẩy.
“Không cần, mau dừng lại…… Ta…… A……”
Đột nhiên nàng ngẩng cao lên tiếng rên rỉ tràn ra khỏi miệng, Tống Vân nâng cái cổ trắng như tuyết lên, bụng và cẳng chân siết chặt, ngón chân mượt mà đều cuộn tròn lại.
D*m dịch chảy ra khỏi tiểu huy*t một cách mãnh liệt, Tư Chính Khanh mở miệng bao vậy toàn bộ lại, dùng môi lưỡi nuốt chúng vào miệng, không bỏ sót một giọt nào. Hắn vừa nuốt vừa đưa đầu lưỡi thăm dò vào vườn hoa đang co rút điên cuồng, nó kích thích khiến Tống Vân cao trào liên tục, cơn cao trào lâu đến nổi nàng cảm thấy muốn rã rời.
“Ừng ực” một tiếng, Tư Chính Khanh nuốt xuống.
Tông Vân đang chìm trong dư vị cao trào dư chợt nghe tiếng động thì nhìn lại, nàng thấy yết hầu hắn trượt lên xuống, đem toàn bộ thứ kia của mình đều nuốt xuống hết. Nhìn xuống chút nữa, là bờ vài rộng, ngực rắn chắc cùng với vòng eo săn chắc khoẻ khoắn. Từng múi bụng sếp hàng chỉnh tề ở trên bụng, mỗi lần hắn thở nó sẽ chuyện động.
Cơ thể Tư Chính Khanh rất ít khi ra nắng, bởi vậy nó còn trắng hơn cả gương mặt hắn, điều này làm cho mấy vết sẹo lớn nhỏ bên eo hắn hiện ra rõ ràng hơn. Những cái vết sẹo đó cho dù là cũ hay mới, thì mỗi vết sẹo đều đã được nàng nhẹ nhàng mơn trớn, hôn nó khi hai người triền miên.
Những vết sẹo ngang dọc xấu xí phá hỏng mỹ cảm, nhưng nó là huân chương và cũng là vinh quang.
Nàng cảm thấy nơi hư hỏng ở dưới thân, hình như lại ướt nữa rồi. “Phu nhân thích chứ?”
Trong mắt Tư Chính Khanh từ trước đến nay luôn có ý cười lạnh nhạt vô tình, nó phản chiếu sự lay động của ngọn đèn dầu.
Ở trung tâm ngọn đèn dầu là bóng dáng của nàng, một người nhỏ nhắn, khuôn mặt hồng hồng vì hắn mà sinh ra diễm sắc.
Đây chính là cô nương mà hắn yêu.
Danh sách chương