Đường đi không cần sử dụng nhiều sức lực, dương v*t dường như trượt vào trong nhờ cọ vào d*m dịch.

Quân doanh đóng quân trên con dốc thoai thoải ở hướng đón gió, trong trướng có dựng một cái giường ván gỗ không rắn chắc, cát lại cực kỳ mềm xốp, người nằm trên đó lảo đảo lắc lư ngay cả tiếng động cũng vang lên rất lớn. Tư Chính Khanh vì đôi mắt đẫm lệ ngập nước mắt của Tống Vân nên đã đồng ý với nàng đổi một chỗ khác để làm nàng, hắn cho nàng ôm đu trên người mình, vừa đi lại trong lều trại vừa làm nàng.

Ánh đèn ở góc trướng cũng đã bị tắt, trong bóng tối chỉ nghe thấy tiếng va chạm d*m đãng của thân thể.

Tư thế vô cùng tốn sức, trên người có một người đang đu, còn phải thẳng lưng làm nên người thường chỉ một lát đã làm không được. Tuy hằng năm Tư Chính Khanh đều bận rộn với việc công ít khi dùng kiếm thuật, nhưng hắn là một

người được rèn luyện từ trong quân Lâm Ưng ra, tố chất thân thể sẽ khác hẳn so với người bình thường.

Cánh tay mạnh mẽ câu lấy hai đầu gối, bàn tay to nâng mông nàng lên, Tư Chính Khanh cắn vào cái cổ trắng khiến nàng thở dốc không ngừng, dương v*t trong cơ thể tàn nhẫn đi vào, tiểu huy*t vừa mềm vừa ướt, nó giống đang bị nghiền nát nên đã phun ra một chất lỏng.

Vào đâm quá sâu, Tống Vân theo phản xạ thẳng khởi eo về phía trước để trốn, nhưng thân thể nàng đã mềm nhũn không còn sức lực gì nữa, rất mau sau đó eo đè xuống, chủ động đem nuốt dương v*t.

Rên một tiếng, Tư Chính Khanh không kiên trì nữa, hắn buông lỏng tinh quan đem toàn bộ huyết thanh đưa vào hồ hoa.

“A……”

Khi bị bắn đầy Tống Vân không còn sức để thở nữa, cái miệng nhỏ giương hé ra đang liều mạng hô hấp, cái miệng nhỏ phía dưới cũng khép mở không ngừng, nó ngấu nghiến nuốt hết tinh d*ch.

Tư Chính Khanh thấy hai mắt nàng đã đẫm lệ, tuy đáng thương nhưng hắn muốn bắt nạt nàng thêm nữa. Hắn ôm chặt nàng, bàn tay vuốt ve lên cái lưng trơn bóng của nàng, bên miệng ngậm ba phần ý cười: “Ăn chậm một chút, đều là của nàng mà.”

“Ưm……” Lau nước mắt đi, Tống Vân thật sự không kiên trì được nữa rồi, nàng muốn giả vờ tỏ ra đáng thương để cầu xin hắn buông tha cho mình: “Ăn không vô nữa rồi…… Ngày mai hãy làm, có được không?”

Tư Chính Khanh không dao động, dương v*t đã bắn qua một lần nhanh chóng oai phong lẫm lẫm trở lại. Hắn ấn sau eo nàng hướng về mình, mông và hông phối hợp đưa đẩy, đâm cho nàng thở gấp liên tục: “Ngày mai vốn cũng phải làm mà.”

“Chàng…… Chàng không thể a…… Đừng đâm vào nơi đó……” Bị đâm vào chỗ mẫn cảm, toàn thân Tống Vân không tự chủ mà căng thẳng, đến nói chuyện cũng lắp bắp: “Không thể hoang d*m vô độ……”

Rõ ràng người này lúc đầu không hề biết gì cả. Sao hiện tại hắn lại biết rành quá vậy, giống như đã tham gia một lớp huấn luyện.

“Yêu thương thê tử, sao có thể là hoang d*m vô độ được?” Tư Chính Khanh ôm gáy nàng để nàng chống đỡ nụ hôn nồng nhiệt của mình, hắn cắn môi dưới nàng, mỗi lần nói một lời là cánh môi đều dán sát nhau: “Phu nhân không thích sao?”

Nàng thích chứ, nhưng với cái cường độ này….. “Chàng không mệt hả?”

Làm việc này nam nhân sẽ là người bị mệt, huống chi hai người đang dùng tư thế rất tiêu hao thể lực.

“Thì ra là đau lòng cho ta.”

Tư Chính Khanh cố ý hiểu sai ý của Tống Vân, hắn bước đến cái ghế gỗ. Chỉ có vài bước đi ngắn ngủn, nhưng đối với Tống Vân thì một ngày qua lâu như một năm, quy đ*u cọ vào vách th/ịt mềm nghiền nát nó từ mọi góc độ, nàng suýt nữa đã tiết ra.

Đêm nay đã tiết bao nhiêu, Tống Vân căn bản là không thể đếm được.

Tư Chính Khanh đem dương v*t lui ra ngoài rồi ngồi xuống ghế, hắn đỡ Tống Vân ngồi lên đùi mình. Hắn ngửa đầu nhìn nàng, tuy hắn đang ở vị trí thấp nhưng ánh mắt vẫn rất mạnh mẽ.

Hắn đem tay nàng để lên dương v*t đã bị ướt của mình: “Phu nhân đau lòng cho ta như vậy, không bằng tự mình làm đi?”

Tống Vân lắc đầu như cái trống bỏi: “Không……”

“Ồ? Vậy thì ta chỉ có thể tự mình làm thôi. Nếu phu nhân chịu không nổi, ta cũng hết cách rồi.”

“Từ từ! Ta sẽ tự mình mình!” Tống Vân vội vàng ngăn hắn lại, ủy khuất nói: “Chàng cứ lấy việc này bắt nạt ta……”

“Cho ngươi tác oai tác oái trên đầu ta còn chưa đủ à?” Tư Chính Khanh gặm xương quai xanh nàng: “Việc này còn muốn ta chiều theo nàng? Tống Vân…… Lòng ham muốn của nàng đúng là không nhỏ.”

Tống Vân chu môi, tâm bất cam tình bất nguyện* đỡ bả vai hắn để nâng mông lên, đem dương v*t nhắm ngay cửa động. Nhưng tiểu huy*t vừa mới bị làm đến nước sốt chảy liên tục, trên quy đ*u toàn là d*m dịch, côn th*t cọ bên tiểu huy*t nhiều lần nhưng cọ nửa ngày cũng không đi vào.

* 心不甘情不愿: lòng không tình nguyện.

Chờ đến khi nàng làm được thì có lẽ phải chờ đến kiếp sau.

Tư Chính Khanh thở dài cam chịu, hắn nắm eo nàng nàng nâng lên, ngữ khí mạnh mẽ ra lệnh: “Tự mình tách ra.”

Tống Vân đành ngoan ngoãn dùng ngón giữa và ngón áp út đẩy môi âm h/ộ ra, sau đó dùng ngón trỏ đè môi âm h/ộ nhỏ tách qua hai bên. Hoa huy*t chưa thoả mãn đã phun ra một chất nhầy trắng đục, khi khép lại nó sẽ nuốt vào một ít, giống như chưa đã thèm.

Quy đ*u màu đỏ tím rơi vào cửa tiểu huy*t, tiểu huy*t giống như nhận ra mình đã có thể được no nên nó hưng phấn mở ra để nghênh đón, nuốt toàn bộ quy đ*u.

Nhưng Tư Chính Khanh lại không hề động đậy gì, một nửa cây gậy mắc lại ở hoa huy*t, dù cho tiểu huy*t có mút và đè ép như thế nào nó cũng không có ý định muốn tiến vào một.

Tống Vân gấp đến độ rơi nước mắt: “Chàng…… Chàng còn bắt nạt ta!”

“Hử?” Hắn tiến đến hôn lên nước mắt nàng, đầu lưỡi nếm được vị mặn, nhưng khi nó tiến vào yết hầu thì mang đến một loại đói khát kỳ lạ, Tư Chính Khanh đè xuống dục hoả muốn đem người này làm đến ngất, hắn chậm rãi giải thích với nàng: “Ta sợ phu nhân bị nghẹn.”

Tống Vân không cam lòng vặn vặn eo: “Vậy thì chàng đừng vào nữa!” “Không được.”

“Vậy chàng muốn thế nào đây!”

Tư Chính Khanh cười khẽ rồi hôn lên đầu v* nũng nịu của nàng, sau đó ánh mắt dừng ở ngực nàng: “Phu nhân đút ta ăn cái này, ta sẽ cho phu nhân ăn……”

Hắn hết sức kiềm chế đẩy về phía trước, chỉ đâm một cái mà da đầu Tống Vân đã tê dại.

Sự trống rỗng nảy lên trong bụng thiêu cháy thần trí của Tống Vân, sự e thẹn cũng biến mất. Nàng nâng lên vú lên đưa đến bên miệng hắn, thấy Tư Chính Khanh không há miệng nàng lắc lư cơ thể đưa đầu v* đỏ thắm cọ vào bờ môi đang mím chặt của hắn.

“Phu quân…… A!”

Tư Chính Khanh ngậm vú vào trong miệng, đồng thời dùng bàn tay ấn thân thể nàng xuống, gậy th*t tiến quân rất thần tốc, khiến cho tiểu huy*t mềm nhũn ra, đâm thẳng vảp cổ tử c/ung nhỏ hẹp.

Nàng bị hắn hung hăng làm đến d*m đãng kêu không ngừng, cát dưới ghế gỗ không chống đỡ được trọng lượng làm tình điên cuồng của hai người, nó đột nhiên lún xuống.

Kích thích này làm bọn họ hưng phấn một cách lạ thường, Tư Chính Khanh mau chóng ổn định cơ thể để cho Tống Vân ngồi vững lại, hắn tiếp tục mút và lôi kéo vú nàng, hạ thân càng dùng sức thúc eo. Tiểu huy*t bị dương v*t to dài kéo căng đến cực hạn, dương v*t thậm chí còn cọ xát vào âm đế, khoái cảm được nhân đôi khiến cho Tống Vân vừa khóc vừa kêu, nằm bên bờ vực của sự sụp đổ.

Tiểu huy*t đã run rẩy co chặt, giọng nói Tư Chính Khanh khàn đến đáng sợ, mỗi lần hắn thẳng lưng đều tàn nhẫn đâm vào hoa tâm: “Tống Vân……”

“Ô…… Tư Chính Khanh……”

Hắn bắt nạt cặp vú đủ kiểu, ngẩng đầu cắn vào môi đỏ của nàng: “Muốn ăn nữa không?”

“Muốn……”

“Ồ, nàng nuốt nổi không?”

Bị dáng vẻ thành thật của nàng chọc cười, Tư Chính Khanh vòng tay ôm nàng, dùng ngón trỏ chen vào trong tiểu huy*t. Tiểu huy*t đã siết chặt, thậm chí dương v*t bên cạnh miệng động đã bị ép căng thành một vòng tròn, nhưng không có bất kỳ thứ gì vào trong được. Hắn không còn cách nào khác đành phải dùng ngón tay bắt nạt hoa đế sưng trướng, phối hợp với động tác làm nàng hắn vừa ấn vừa xoa.

Tống Vân đã sắp phát điên rồi. “Phu quân…… Ta sắp a……”

Túi trứng no đủ đè ép ở bắp đùi, tiếng kêu d*m đãng của Tống Vân đứt quãng, côn th*t xâm nhập đến chỗ sâu nhất, thậm chí nó còn muốn cạy miệng tử c/ung ra, đi vào tận tử c/ung nàng.

Nàng không không nổi, tiến lại gần liếm lên yết hầu của Tư Chính Khanh, đầu lưỡi ướt át cọ vào chỗ nhô lên ở cần cổ, mỗi cái liếm đều khiến con người ta mất hết lý trí toàn.

Cảm xúc tê dại lan truyền từ cổ đến toàn thân, Tư Chính Khanh thở gấp gáp, một lượng lớn tinh phun ra từ mã mắt, bắn đầy vào tiểu huy*t trống rỗng.

“Cạch……”

Dưới thân truyền đến một tiếng kỳ lạ, Tư Chính Khanh lập tức khôi phục lý trí, nhanh chóng ôm Tống Vân đứng lên.

Thì ra là cái ghế gỗ bị sập.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện