Hội nghị Ngũ đại Kage đã kết thúc sau một hồi mưa gió máu tanh. Tiếp theo đây, các làng phải nhanh chóng quyết định xem có nên liên minh với nhau không. Và nếu liên minh, thì ai sẽ là chỉ huy tối cao.

Nếu là lúc trước, Karuki cảm thấy việc thành lập liên minh giữa các shinobi là không thể nào. Bởi chỉ riêng việc chọn chỉ huy tối cao cho liên minh này đã đủ đau đầu rồi chứ đừng nói đến việc giữa các làng còn có thù oán cá nhân với nhau, thế này thì không khéo chưa giết được địch quân ta đã tan tác hết cả lũ rồi. Nhưng bây giờ, khi mà phe địch đã khơi mào Đại chiến thế giới thứ IV rồi, thì việc thành lập liên minh là gần như đã được xác định. Dẫu sao thì cái danh Uchiha Madara không phải là để trưng cho đẹp. Áp lực sẽ buộc các làng phải hợp tác với nhau. Sớm thôi...

Mải suy nghĩ, bỗng dưng, một quyển sách dày cộp đập vào đầu Karuki. Cô nhíu mày, quay đầu lại.

Cái tên Kakashi chết bằm kia nhìn cô bằng một ánh mắt vô cùng thú vị :

- Ngẩn người làm gì thế?

Karuki lặng lẽ dời tầm mắt lên đống giấy tờ trên tay anh ta. Này này, đừng có nói là...

- Đúng rồi, đây là đống công văn mà Hokage đại nhân yêu cầu cô phải giải quyết trong hôm nay - Do Kakashi đeo mặt nạ nên Karuki không thể nhìn được biểu cảm trên mặt anh ta, nhưng nhìn đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết kia, Karuki cảm thấy hình như anh ta đang cười trên nỗi đau của mình

Kakashi đặt đống giấy tờ vào tay cô rồi chạy biến, trước đó còn không quên thò đầu lại vẫy tay với cô :

- Chào nhé - Rồi anh ta đóng cửa lại

Karuki ngẩn ngơ đứng trong phòng làm việc. Cô nhìn đống giấy tờ trên tay, rồi nhìn lên trần nhà, rồi lại nhìn vào đống giấy tờ.

Được thôi, cô nhận mệnh.

Karuki cảm thấy có khi đây là cách mà Hokage đại nhân trả đũa cô vụ ở hội nghị Ngũ đại Kage lần trước. Khoé mắt cô giật giật, sau cùng, Karuki thở dài, ngồi xuống bàn làm việc bắt đầu xử lí công văn.

Một lần ngồi liền đốt luôn 8 tiếng đồng hồ của cô.

Khi Karuki đã xong việc, trời cũng sắp tối. Cô vặn vặn cổ, đứng dậy mang công văn đến cho Shizune rồi rời đi.

Về đến nhà, Karuki đã thấy Shisui ở trong, anh ta cười bảo :

- Về rồi hả, Karuki. Tắm đi nhé, hôm nay chúng ta sẽ đi chơi. Suốt đêm.

- Ồ? - Karuki ngạc nhiên

- Đi đi nào - Shisui đẩy cô vào trong nhà tắm, còn rất "thân sĩ" giúp Karuki đóng cửa lại

Karuki ngẩn ngơ một lúc rồi nói với ra ngoài :

- Này, không có quần áo thì em mặc gì?

...

Shisui hôm nay thật sự tràn đầy sức sống. Chính xác thì mọi khi anh ta vẫn luôn vui tươi như vậy, nhưng hôm nay thì đặc biệt cực kì tràn đầy sức sống.

Anh dẫn cô đi đến quán thịt nướng họ thường tụ tập, đến cửa hàng dango mà ngày nhỏ họ vẫn luôn mua những xâu dango 3 màu ngọt ngào và mềm mịn. Họ đi đến rất nhiều nơi trong làng. Suốt những lúc ấy, Shisui vẫn luôn cười rất vui vẻ, và Karuki cũng không kìm được mà bật cười theo.

Họ giống như những lũ trẻ, vui vẻ cười đùa chọc ghẹo nhau, rong chơi hết chỗ này đến chỗ khác, thích khám phá thế giới bên ngoài đến mức không hề muốn về nhà. Và cả đoạn đường dài ấy, bàn tay của họ vẫn luôn nắm lấy nhau thật chặt.

Karuki phảng phất như trở lại những ngày thơ ấu, khi còn là đứa trẻ cười đùa vô tư.

Cuối cùng, họ dừng lại ở khu rừng mà ngày còn bé vẫn luôn luyện tâp. Shisui kéo cô đến ngồi gần một gốc cây.

Làn gió xào xạc thổi qua, không khí buổi đêm có chút hơi giá lạnh.

Karuki liếc mắt qua nhìn Shisui ngồi bên cạnh, anh ấy đang ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm rực rỡ, đôi mắt phản chiếu những vì sao sáng trên bầu trời.

Karuki cảm thấy hôm nay mình đã ngẩn người hơi nhiều rồi.

- Sao rồi, đã cảm thấy thoải mái hơn chưa? - Bỗng, Shisui lên tiếng, quay đầu qua nhìn cô

Karuki nhìn chằm chằm khuôn mặt của Shisui một lúc lâu, đôi mắt không hề chớp lấy một cái. Bỗng dưng, cô vươn tay ra, vuốt ve gò má của Shisui.

Cô bật cười một tiếng, đôi mắt hơi híp lại. Còn Shisui thì vẫn mỉm cười nhìn cô.

Karuki cảm thấy Shisui thật đẹp trai.

Làm sao mà cô không hiểu việc làm của Shisui có ý nghĩa gì cơ chứ?

Chà, có lẽ là lo lắng rằng cô sẽ u uất, sẽ lại gánh hết mọi trách nhiệm về bản thân đây mà.

Karuki mỉm cười. Buổi tối ngày hôm nay, cô giống như được sống lại trong quá khứ vậy. Gia tộc vẫn còn, làng vẫn bình yên, cô chẳng cần phải lo nghĩ đến bất kì một vấn đề gì cả. Chỉ cần vui chơi thật thoải mái, cười thật to lên là được...

Karuki cảm giác như tâm hồn mình đã được thanh lọc vậy.

Nhưng đứa trẻ nào rồi cũng sẽ phải lớn.

Chúng rồi sẽ phải học cách suy tính, ngẫm nghĩ, chiến đấu, đối mặt với việc cuộc đời này không bao giờ giống với giấc mơ đầy màu hồng mà chúng vẫn thường hay mơ lúc bé. Chủng rồi sẽ phải học cách chấp nhận, thoả hiệp, và rồi, trưởng thành.

Karuki thừa nhận mình không thể vô tư như lúc còn nhỏ, vậy nhưng nhiều lúc cô cũng đã nghĩ quá nhiều về tương lai, cũng lo âu và sợ hãi mất mát quá nhiều.

Karuki không còn là trẻ con. Khi đi chơi với Shisui, mặc dù vui vẻ, nhưng đó là cảm giác vui sướng của 1 người trưởng thành. Dù có vui vẻ nhưng tận sâu bên trong tâm hồn vẫn là sự phiền muộn.

Nhưng Shisui đã dùng hành động để nói cho cô biết rằng cô chưa bao giờ có một mình. Cho dù có mệt mỏi, có phiền não, có đau đớn, anh vẫn sẽ cùng cô san sẻ.

Tựa như đôi tay vẫn luôn nắm chặt của họ.

Chà, làm sao đây? Hình như cô càng ngày càng thích, càng ngày càng yêu người đàn ông ấm áp này rồi...

Nhưng kì thật đấy, cô rất thích cảm giác này... thích đến mức không dứt ra được...

Gió thổi qua những bãi cỏ rì rào, mái tóc của hai người họ nhẹ nhàng lay lay theo làn gió.

Shisui chợt cảm thấy tầm mắt của mình tối đen. Chưa kịp để anh hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, một cảm giác ấm nóng và mềm mại đã truyền đến bờ môi anh.

Karuki đã rướn người lên chạm môi với anh, một cái hôn thật nhẹ nhàng và ngọt ngào làm sao.

Karuki chậm rãi rời bờ môi của mình ra, cô khẽ nâng mắt nhìn Shisui, và cô có chút hơi giật mình, bởi Shisui đang mở to mắt nhìn chằm chằm cô.

Bỗng dưng, cả người cô bị kéo về phía trước, va mạnh vào cơ thể Shisui, và 2 người họ ngã xuống bãi cỏ mềm mại. Nhưng cơ thể Karuki đang nằm trên Shisui, cô khẽ ngồi dậy thì ngay lập tức đã bị cánh tay vững chãi bao bọc lấy eo mình.

Shisui đã đáp lại nụ hôn tựa như chuồn chuồn lướt qua của cô bằng một nụ hôn ngấu nghiến và có phần mạnh bạo hơn.

Karuki cảm thấy Shisui bây giờ thật giống một con sói vừa săn được mồi , chẳng giống với con người ôn hoà ấm áp thường ngày gì cả.

Chà, nhưng cô vẫn yêu Shisui lắm, không bỏ được...

Hai người họ hôn nhau, say đắm và nồng nhiệt. Cho đến khi cả 2 đều cảm thấy dưỡng khí đường như đã sắp cạn thì mới rời khỏi đôi môi của đối phương. Họ nhìn nhau với đôi mắt lấp lánh và toả sáng như vì tinh tú trên bầu trời.

Mắt đối mắt.

Và rồi họ cùng nhau nở một nụ cười, vui vẻ và hạnh phúc. Gò má họ hồng hồng.

Ngây thơ tựa như những đứa trẻ.

Vui sướng tựa ngày kết hôn.

...

Karuki nằm trên đùi Shisui, cô vươn tay ra vân vê mái tóc của anh :

- Vậy là chúng ta thuộc về nhau? - Rồi cô lại nhíu mày :

- Mà thực ra chúng ta cũng sống chung được 3 năm rồi, cả cái làng này có ai mà không biết anh thuộc về em cơ chứ

Shisui nở nụ cười đầy yêu chiều và bất đắc dĩ nhìn cô :

- Thực ra từ khi em còn nhỏ anh đã thuộc về em rồi?

- Hả? - Karuki nghiêng đầu tựa như không hiểu lắm

- Sinh nhật năm ấy đó, nhớ không?

Karuki hơi nhíu mày, bộ não của cô hoạt động, thành công trong việc moi ra đống ký ức đã phủ đầy bụi từ một góc nào đó.

"Bác Mikoto! Cháu cũng không có gì để tặng Karuki nhưng cháu có một món quà to lớn vô cùng! Đó là CHÁU! Sau này cháu sẽ cưới Karuki và làm con rể nhà bác!"

Karuki cười khẩy, liếc mắt khinh thường nhìn Shisui, tay vẫn vân vê mái tóc anh :

- Nói, kể từ lúc đó anh đã luôn có ý đồ không chân chính với em hả?

- Đâu có, anh chân chính mà, còn thông báo hẳn hoi rồi còn gì nữa - Shisui cười

Karuki bĩu môi.

- Chà, trời tối rồi. Chúng ta về thôi - Shisui vẫn cười :

- Đêm khuya mà ngủ ở bãi cỏ thế này không tốt cho sức khoẻ lắm đâu

- Nhưng em lười - Karuki bỗng dưng dở thói làm nũng

Shisui nở nụ cười đầy bất lực :

- Thật là... đến chịu em...

Karuki nhướn mày nhìn Shisui.

Sau đó, chưa kịp để cô hiểu chuyện gì xảy ra, Shisui đã nâng cô dậy, và khi cô hoàn hồn lại, thì cả người đã được Shisui cõng ở sau lưng. Anh cười nhìn cô rồi chậm rãi di chuyển về nhà.

Đêm khuya đường phố không một bóng người, tiếng giày dép vang lên nghe thật rõ ràng

- Shisui này...

- Hửm?

- Ngày mai em muốn đi thăm Tamako và Iashi, chiến tranh sắp đến rồi

- Ừ

- Sáng mai em muốn ăn udon

- Ừ, mai anh sẽ làm

- Em muốn uống trà xanh

- Mai anh sẽ pha

- Em muốn...

Rốt cuộc thì ngày hôm đó Karuki không còn nhớ nổi mình đã muốn những thứ gì nữa. Nhưng Shisui vẫn luôn đáp lại bằng một tiếng "ừ", chưa từng thay đổi.

Thứ cuối cùng mà Karuki thấy là sườn mặt góc cạnh của Shisui trước khi thiếp đi trên lưng anh.

- Ngủ ngon, Karuki - Tiếng nói của anh ấy nghe thật dễ chịu

Karuki mỉm cười.

Shisui, thật may mắn vì anh vẫn luôn ở đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện