Bọn Landrys lại thoát một lần nữa, nhưng Max biết đó chỉ là vấn đề thời gian trước khi cặp vợ chồng nổi tiếng này hết may mắn. Vì bác sĩ Ellie Sullivan là một nhân chứng vững chắc của vụ án, công việc của anh là phải tìm ra tất cả những điều anh có thể biết về cô trước khi thêm cô vào danh sách nhân chứng cho công tố viên liên bang.

Anh cố gắng khách quan nhưng thấy là không thể, cho những điều biết nhiều hơn về cô ấy, anh không muốn bất kỳ ai biết cô đã chứng kiến được điều gì, khó cái là những đặc vụ khác trong công viên đã nhìn thấy cô ấy chăm sóc cho Sean Goodman, biết cô đã mổ cho cậu ta, và bây giờ còn được nghe nói cô ấy đã nhìn thấy Calvin Landry bắn người đặc vụ đó.

Trong khi anh chờ Ellie trong bệnh viện, Max đã nhanh chóng lấy tất cả các thông tin về cô: số điện thoại; địa chỉ nhà cả ở St. Louis và Winston Falls, Nam Carolina; vị trí và lịch làm việc của cô ở bệnh viện St. Vincent. Tuy nhiên, khi ông tìm hiểu sâu hơn, anh phát hiện ra một điều gì đó đáng lo ngại: những văn bản tòa án liên quan tới Ellie và một thiếu niên tên là Evan Patterson. Tài liệu đầu tiên khi Ellie chỉ mới được 11 tuổi. Theo hồ sơ này thì Evan, lúc đó 17, đã trở nên say mê cô bé sau khi cả hai tham gia một trại khoa học được tài trợ bởi Trường trung học quận Winston Falls. Ám ảnh của cậu ta lớn dần lên, và khi cậu ta tấn công cô bé, gia đình Ellie đã kiện cậu ta. Vì cậu ta vẫn còn là vị thành niên chưa có tiền án nào trước đó, cậu ta được tha bổng.

Lần thứ hai, Patterson trở nên hung hăng hơn. Cậu ta đã cố ép cô bé vào trong xe hơi của mình. Cậu ta còn nói với cảnh sát là cậu ta không thể dừng nghĩ về cô, rằng họ là những linh hồn đồng cảm với nhau, và một khi cô bé ở một mình với cậu ta, cậu ta sẽ có thể thuyết phục rằng họ thuộc về nhau. Patterson đã bị quản chế bằng liệu pháp chữa tâm lý của tòa án.

Mặc cho những quyết định nghiêm ngặt của tòa án, Patterson đã không giữ khoảng cách của mình, đã khủng bố cô bé hai lần nữa. Sự tức giận của cậu ta trước sự từ chối của cô bé đã tăng lên một cường độ đáng báo động. Cho những hành vi này, cậu ta đã được lệnh phải trải qua một đánh giá tâm lý khác và nhập viện trong ba mươi ngày; tuy vậy, với các luật sư khôn ngoan và những lời biện hộ cậu ta đã qua mặt được các thẩm phán và bồi thẩm đoàn.

Không còn lời biện hộ nào cho hành vi đó lần thứ năm.

Ellie đang trên đường trở về nhà từ trường học. Cô với ba cô bé nữa đã cố bảo vệ cô, nhưng Patterson to và mạnh hơn. Cậu ta đã tóm lấy Ellie và ném cô bé vào trong xe mình. Các nhà chức trách đã tìm thấy cô bé hai giờ sau đó, bị đánh đập tàn nhẫn và để lại gần chết trong một khe núi cách thành phố hai dặm.

Lúc được đưa đến phòng cấp cứu, cô đã bị mất rất nhiều máu và bị tiên lượng xấu. Cô được đưa tới một trung tâm chấn thương, và các bác sĩ phẫu thuật đã làm việc suốt đêm để cứu cô bé. Cô đã trải qua sinh nhật lần thứ 12 của mình ở trong ICU.

“Thằng khốn,” Max thì thầm khi anh đọc tới báo cáo cuối cùng. “Đồ khốn.”

Anh đang ngồi trong văn phòng FBI tại địa phương với cộng sự của mình, Ben MacBride, người vừa gác máy điện thoại.

“Cậu đang đọc gì vậy?” Ben hỏi khi Max đóng laptop lại.

“Hồ sơ của Ellie Sullivan.”

“Chắc là tệ lắm,” Ben nói. “Nhìn vẻ mặt cậu khi đang đọc...như thể cậu muốn giết ai đó vậy.”

Max gật đầu. “Tôi sẽ tóm được nó.”

Ben xoa bóp đằng sau cổ. “Tệ lắm à?”

“Ừ.”

“Có muốn tôi đọc về cô ấy bây giờ không?”

Anh lắc đầu. “Không cần.”

Ben đẩy ghế ra sau. “Hughes muốn chúng ta nộp báo cáo tối nay phải không?”

Max nói, “Cậu làm đặc vụ bao lâu rồi, Ben?”

Đồng sự của anh phá ra cười. “Đủ lâu để biết tôi vừa hỏi một câu ngớ ngẩn. Tuy nhiên, tôi vẫn luôn giữ hy vọng.”

“Hy vọng gì vậy?”

“Rằng chúng ta sẽ kết thúc nó vào một giờ bình thường.”

“Cậu đang vội để trở lại khách sạn à?”

Ben đang lục ngăn kéo bàn làm việc. “Không. Tôi đang muốn đi ăn. Tôi đang đói muốn chết đây.”

“Vậy cậu tìm gì vậy?”

“Kẹo, kẹo gôm, hay bất kể gì.” Cậu ta đóng ngăn kéo cuối cùng lại và lắc đầu. “Có lẽ chúng ta nên dời thẩm vấn Sullivan vào ngày mai vậy.”

Max đứng lên. “Không, chúng ta cần phải nói chuyện với cô ấy tối nay trong khi nó vẫn còn mới trong đầu cô ấy.”

“Tôi cá cô ấy sẽ không quên chuyện đã xảy ra trong một thời gian dài.”

“Không quan trọng. Chúng ta cần phải làm điều đó trong tối nay,” anh phản đối, đi ra cửa.

Ben lê bước đằng sau. “Được rồi, vậy đây sẽ là điều chúng ta làm. Chúng ta sẽ nói chuyện nhanh với cô ấy, kiếm cái gì đó để ăn, sau đó trở lại đây và hoàn thành báo cáo của chúng ta. Được không?’

“Được.”

“Thẩm vấn sẽ nhanh thôi mà, đúng không? Cô ấy không phải là một trong số những loại bác sĩ kiêu ngạo, đáng ghét, phải không? Nếu cô ta là thế, chúng ta sẽ ở đó hàng giờ trước khi có được thông tin mà chúng ta cần. Cậu biết tôi đang nói về cái gì phải không. Có nhiều bác sĩ lớn tuổi, hay càu nhàu là chuyên gia gây rắc rối, và họ phải gây được ấn tượng với chúng ta với những hiểu biết của họ trước khi trả lời các câu hỏi. Tôi ghét kiểu người đó. Cô ta có là người kiểu vậy không?”

Max nhớ Ben chưa gặp qua Ellie. Cậu ta đã ở phía bên kia công viên khi vụ nổ bắt đầu, và Max cảm thấy không cần phải nói với cậu ta về cô ấy. Sẽ là một điều thú vị khi cậu ta gặp được cô.

“Cô ta có phải kiểu người đó không? Chết tiệt, cô ta là vậy á? Chúng ta sẽ đến đó sáng mai vậy.”

Max không trả lời mà chỉ mỉm cười khi anh ném chìa khóa xe qua Ben.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện