Nhà của Ellie là một căn hộ nhỏ được trang bị một ít đồ đạc thuộc một tòa nhà phía tây của Cranston và Glenwood. Chỉ năm dặm từ bệnh viện, thuận tiện để đi lại. Căn hộ của cô nằm trên tầng hai của một tòa nhà có cấu trúc thế kỷ trước nằm giữa hai toàn nhà tương tự trên một con đường yên tĩnh, nhiều cây xanh. Được xây dựng trong thập kỷ 40 của thế kỷ trước, nó vẫn duy trì một số nét mê hoặc của một thời đại đã qua, với những căn hộ nhỏ được xây dựng với trần nhà cao và các đường gờ dọc theo phức tạp. Đối với một căn hộ nhỏ thì nó khá rộng rãi, nhưng không cung cấp nhiều tầm nhìn. Cửa sổ phòng khách của cô nhìn ra các thùng đựng rác lớn đằng sau một con hẻm.
Chẳng có gì gọi là sang trọng về nơi này, nhưng đây là nhà, và cô thấy thoải mái ở đây. Mỗi người thuê nhà cần có một chìa khóa để vào được cửa trước của tòa nhà, và mỗi căn đều có những ổ khóa vặn tròn chắc chắn, với các lỗ dòm ra ngoài gắn trên các cánh cửa. Quản lý có mỗi chìa khóa cho mỗi căn hộ và mỗi ổ khóa vặn, điều đó có nghĩa là ông ta có thể vào bất kỳ căn hộ nào vào bất kỳ lúc nào, mà không cần phải hỏi xin phép, cha cô đã lắp thêm một ổ khóa thứ hai chỉ mình cô có chìa khóa để mở.
Nếu có bất kỳ ai yêu cầu cô mô tả căn nhà mình, cô chỉ có một từ: an toàn. Hoặc tốt hơn nữa, là hai từ: đơn giản và an toàn. Hầu hết mọi thứ trong căn hộ này đều có một màu kem nhàm chán nhưng nhẹ nhàng. Các bức tường, cái ghế sofa hai chỗ quá khổ mà cô mua 40 đô la từ một bà nội trợ được cưng chiều ở Chesterfield đã chán chỉ sau sáu tháng mua nó, cái ghế quá khổ đó đi kèm với các bức rèm và màn trướng – tất cả đều màu kem. Chỉ có một thứ duy nhất phá cách trong màu sắc nội thất của Ellie đến từ chiếc ghế xoay một người bạn đã cho cô. Nó có màu be.
Toàn bộ sàn nhà đều bằng gỗ cứng, đó là một trong số các lý do cô đã thuê chỗ này. Sàn nhà đôi chỗ đã bị nhạt màu và mòn cần được sửa chữa lại, nhưng Ellie yêu chúng bởi vì cô cảm thấy những chỗ không đẹp đó lại lên nước bóng một cách đáng yêu. Chúng cũng dễ dàng hơn nhiều so với thảm để giữ sạch.
Cô cũng đã cố để tạo cho nơi trú ẩn của mình một chút cá tính. Cô đã mua một cặp gối sáng màu từ một lần sale điên rồ giữa đêm ở Macy, và cô nghĩ chúng đã tạo thêm được một chút khí sắc. Cô cũng thích phủ đầy các bức tường của mình với những bức tranh đẹp đương đại, nhưng cô không đủ khả năng. Cô đi mua sắm ở Goodwill (*), chứ không phải ở Neiman Marcus.
(*: Chợ đồ cũ – ND)
Cái bàn này cô đã mua được từ Goodwill chỉ có 15 đô la. Có một cái chân ngắn hơn so với ba chân kia, nhưng một viên gạch cô tìm thấy khi đi đổ rác đã tạo ra một sự cân bằng hoàn hảo cho cái bàn. Cô cũng mua được một cái khay sơn mài đẹp với giá 2 đô, chỉ bị mẻ một chút ở hai góc, và một cái bàn cà phê bị mòn vẹt giá chỉ 7 đô. Tính lại, cô chỉ tốn chưa tới 100 đô la để trang trí cho phòng khách của mình và tốn nhiều hơn hai lần để làm sạch cho cái sofa và ghế ngồi.
Cô không có phòng ăn, bởi vậy cô cũng không có đồ nội thất phòng ăn. Một khung vòm cửa rộng phân cách phòng khách với phòng ngủ. Ellie đã phung phí tiền để mua một cái giường queen size gỗ anh đào sẫm tuyệt đẹp cùng với lò xo và nệm mới. Cái giường chiếm gần hết không gian trong cái hốc nhỏ ngụy trang như một phòng ngủ và đối diện với cửa ra vào, và vì nó là thứ đầu tiên một vị khách nhìn thấy khi anh ta hoặc cô ta bước vào bên trong, Ellie quyết định tiêu xài phung phí cái ngân sách của mình vào một tấm phủ lông vũ tuyệt đẹp, một cái chăn lông và những tấm trải vẽ kiểu. Cô tìm thấy một chỗ giảm giá và đã tiết kiệm được 60% vào bộ đồ giường đó, gồm cả bốn cái gối. Ellie nghĩ cũng thật buồn cười khi chỗ sale đó chỉ còn duy nhất sót lại trên kệ là màu kem. Dù vậy cái giường trông thật tuyệt vời, và cô yêu cái việc được trượt mình vào giữa những lớp chăn bông mềm mại đó.
Phòng tắm rộng một cách đáng ngạc nhiên, nhưng gian bếp thì lại quá hẹp, chỉ vừa cho một người lớn có thể làm việc trong đó. Ellie đã phải đứng sang một bên của bếp lò để mở cửa lò nướng. Các dụng cụ đều mới khi cô dọn vào, và không gian quầy bếp cũng phù hợp với nhu cầu của cô.
Max đã dặn Ellie ở nhà, nên cô đã làm thế khi dừng lại ở Whole Foods để mua tạp hóa. Cô đang muốn ăn món gà xào rau củ. Chỉ nghĩ tới món ăn thôi đã làm dạ dày cô sôi lên, cũng không lạ khi cô chưa ăn thứ gì ngoài thanh PowerBar và nước cam cho bữa sáng.
Cô kết thúc với ba túi lớn ở cửa hàng tạp hóa. Cô để chúng lên quầy bếp và chộp lấy một trái táo để ăn trong khi kiểm tra tin nhắn ở máy trả lời tự động. Chỉ có hai tin, không có cái nào yêu cầu sự chú ý nhanh chóng. Ellie không muốn tốn tiền cho một cái điện thoại bàn, nhưng cha cô cứ khăng khăng phải có. Ông không tin tưởng vào điện thoại di động. Chuyện gì xảy ra nếu pin yếu mà cô lại gặp chuyện rắc rối? Cô sẽ gọi giúp đỡ bằng cách nào? Ellie đã để cha mình thắng cuộc tranh luận đó bởi cô cũng muốn làm ông yên tâm.
Sau khi kiểm tra xong, cô đi tắm, sấy khô tóc, và mặc một cái quần jean bạc màu, một áo thun màu hồng và đôi dép xỏ ngón. Cô thậm chí còn dành thời gian để chấm nhẹ một ít nước hoa và tô một ít son bóng trước khi nấu bữa tối. Cô làm đủ sáu món, vừa nhai salad vừa làm. Hai viên đặc vụ tới đúng lúc cô vừa ăn xong.
Ellie âm thầm giảng dạy mình trên đường ra mở cửa. Được rồi, mi không còn là một thiếu nữ nữa, cô tự nhắc nhở mình. Lần này cô sẽ vượt qua tất cả dễ dàng hoặc, đúng hơn, vượt qua anh ta dễ dàng. Không có tim đập nhanh, không khó thở, chỉ là “Chào, anh thế nào?” Một cách bình thường, cô nghĩ. Cô sẽ trong trạng thái bình thường.
Kế hoạch hoàn hảo…
Cô mở cửa, và bùm, tim cô lại bắt đầu đập thình thịch. Thật sự là một điều đáng kinh ngạc, hoàn toàn không kiểm soát được các phản ứng cơ thể cô với anh.
Biểu hiện của anh không cho cô một gợi ý điều anh đang nghĩ, nhưng cô chắc chắn anh không có cùng một phản ứng điên cuồng, tim đập như điên như cô. Nhưng sau rốt lại, tại sao lại là anh? Nếu cô không phải là một nhân chứng tiềm năng, anh có lẽ đã không cho cô chút thời gian nào.
“Mùi gì ngon nhỉ,” Max nhận xét khi anh bước qua cô.
“Chỉ là món xào.”
“Phải rồi, mùi thơm thật.”
Ben nghe bình luận và tròn mắt khi theo Max bước vào căn hộ.
Khi Max quay lại, Ben đang nhìn chằm chằm vào Ellie, mê hoặc. Ben lắc lắc đầu và bắn một cái nhìn buộc tội vào Max, người đang đáp trả lại với một nụ cười toe toét hài lòng. Có lẽ anh đã nên nói với Ben về cô, nhưng được nhìn thấy cái biểu hiện trên gương mặt của cộng sự anh lúc này thì cũng xứng đáng. Ellie trông thật tuyệt với tóc xõa ngang vai. Chiếc quần jean và áo thun ôm sát cơ thể thon gọn và đôi chân dài khoe những đường cong mà bộ đồ vô trùng đã che mất. Người phụ nữ này thật hoàn hảo.
Anh liếc nhìn quanh căn hộ của cô và thấy thích nó. Trang trí đơn giản, nhưng có một vài điểm sáng đã làm cho nó một cảm giác ấm cúng. Anh mỉm cười khi phát hiện một miếng gạch chèn dưới một chân bàn. Một vài hộp đồ nằm trong góc phòng, và một đống giấy tờ gọn gàng được xếp chồng lên nhau trên bàn và trên một cái ghế.
Ellie đóng cửa lại và cả hai chốt cửa xoay tự động bấm lại. Cô chìa tay ra khi Ben MacBried tự giới thiệu mình. Anh không cao cũng như nhiều cơ bắp như Max, nhưng anh có một dáng thể thao và một nụ cười dễ thương làm cô lập tức cảm thấy dễ chịu.
Ben quay trở lại Max và lắc đầu.
“Gì?” Max nói.
“Cậu lẽ ra đã phải nói…”
“Nói gì?” anh hỏi vẻ ngây thơ.
Ben lý sự cùn. “Rằng cô ấy đẹp kinh khủng.” Anh ta nhanh chóng quay qua Ellie để thêm vào, “Cô nhắc tôi nhớ tới vợ tôi. Cô ấy cũng đẹp. Ít nhất thì tôi nghĩ là cô ấy vẫn còn đẹp.”
Ellie cho anh ta một cái nhìn hơi trêu chọc. “Anh không chắc à?”
“Mỗi lần tôi thấy cô ấy, là cô ấy lại chạy vô toilet để nôn. Nhưng, vâng, tôi chắc chắn cô ấy vẫn còn đẹp.”
Cô bật cười. “Cô ấy có thai.”
Anh ta gật đầu. “Vâng. Này, mùi gì ngon quá.”
“Món xào,” cô lặp lại. “Còn nhiều lắm, và vẫn còn nóng. Nếu anh thích-“
Cô không khó chịu để hoàn thành câu nói của mình bởi cả Max và Ben đều đã ở trong bếp của cô. Max tìm mấy cái đĩa khi Ben bốc một miếng gà. Trong khi họ nuốt chửng mỗi miếng đồ xào, Ellie sắp xếp lại phòng khách. Bàn làm việc của cô phủ đầy với đống giấy tờ, và đống khác trên cái ghế xoay mà cô cần phải xem qua để quyết định hủy đi hoặc đóng gói lại lưu trữ. Cô nhanh chóng di chuyển đống giấy này từ cái ghế và chồng lên đống giấy khác trên bàn làm việc. Trông nó hơi liêu xiêu, nhưng miễn là không ai đụng tới cái bàn, mấy tờ giấy đó có thể vẫn nằm yên được.
Hai đặc vụ đặt mấy cái đĩa không vào bồn rửa chén và tới chỗ cô. Khi họ đứng cùng cô trong phòng khách, khu vực nhỏ xíu này dường như càng nhỏ thêm. Ellie đi đến sofa và ngồi xuống. Ben kéo cái ghế xoay lại và đặt nó trước mặt cô.
“Cám ơn cô, Ellie,” anh nói. “Đồ ăn ngon tuyệt. Tôi không thấy là mình đã đói nhiều đến vậy.”
“Tôi vui vì các anh thích nó,” cô trả lời.
Max di chuyển quanh căn phòng như thể anh đang kiểm tra nó. Anh dường như căng thẳng, không giống người đàn ông mà cô đã gặp trước đó xuất hiện với vẻ thư giãn.
“Anh cần thứ gì sao, đặc vụ Daniels?” cô hỏi.
“Max,” anh nhắc cô. “Không, tôi chỉ để ý thấy cô không có gì trên tường nhà hết.”
“Phải.”
“Sao thế?”
“Mọi thứ tôi thích đều quá đắt tiền, và tôi không muốn dán mấy tấm posters. Tôi đã đủ những thứ này hồi học đại học rồi.”
“Vậy ra cô là người nghèo à,” Ben nói.
Cô bật cười. “Phải.”
“Tôi nghĩ các bác sĩ kiếm được nhiều tiền lắm mà.” Max bình luận.
“Vài người là thế,” cô đồng ý. “Nhưng, cũng giống như nhiều bạn học của tôi, tôi vẫn còn nhiều khoản vay hồi sinh viên.”
“Vậy người ta không trả lương cho cô ở cái bệnh viện đó à?” Max hỏi nhanh.
“Có, có chứ.”
“Nhưng chắc là không nhiều rồi.”
“Phải, không nhiều.”
Anh từ từ đi lòng vòng trong phòng khách của cô, động tác như một con thú trong lồng đang tìm kiếm một lối thoát ra. Ellie có cảm giác như anh đang tức giận về điều gì đó và đang cố để kiềm nén lại.
“Còn hình ảnh thì sao? Tôi biết cô có gia đình mà. Cô không thích họ sao?” Max hỏi, cau mày.
“Tôi thích một vài người trong số họ, và, vâng, tôi cũng có những bức ảnh. Chúng đã được đóng gói lại rồi.”
“Sao chúng bị đóng gói lại?” anh hỏi.
“Tôi sẽ xong việc ở bệnh viện St. Vincent vào thứ Ba tới.”
Các câu hỏi bắn ra như súng liên thanh cho đến khi cô bắt đầu cảm thấy như thể là một nghi can, chứ không phải là một nhân chứng. Cáu tiết, cô cũng bắt đầu trả lời càng nhanh.
“Những cái hộp trong góc bên cửa sổ đã ở đó lâu rồi thì phải. Có bụi trên đó. Sao vậy?”
“Tôi là một quản gia tệ,” cô nói với một khuôn mặt bình thản.
“Cô chưa bao giờ mở nó ra à?” Anh hỏi với âm thanh nghe như một lời buộc tội.
“Phải, tôi chưa bao giờ.”
“Sao vậy?”
“Tôi muốn được sẵn sàng.”
“Sẵn sàng cho cái gì?”
“Sẵn sàng để chụp lấy và rời đi trong thời gian nhanh nhất,” cô trả lời liền sau đó.
“Cô sẽ đi đâu?”
Cô nhún vai. “Tôi không biết.”
Anh dừng việc đi lại và bây giờ đang đứng trước cô, khiến cô vô cùng căng thẳng. Sao cô có thể nghĩ anh ta thảnh thơi nhỉ? Cô bắt đầu nghĩ chắc cô nên thú nhận gì đó để anh ta thôi hỏi.
Ben đang theo dõi cuộc trao đổi, kinh ngạc bởi hành vi hung hăng của Max. Khi nào một mình với đồng sự của mình, anh sẽ hỏi chuyện quái gì với anh ta vậy. Anh ta đang hành động như thể đang tấn công cô ấy vậy.
“Cô hẳn phải có ý tưởng nơi cô muốn đi đến chứ,” Max khiêu khích.
“Không, không có,” cô trả lời vẻ gay gắt. “Còn bất kỳ thông tin cá nhân nào mà anh cần nữa không?”
Nhận thấy vẻ phẫn nộ của Ellie và như thể đột nhiên nhận ra mình đang tra hỏi cô, anh nói, “Tôi đoán là mình đã không dễ chịu lắm ở cuộc chuyện trò nhỏ này.”
Đó là cuộc chuyện trò nhỏ à? “Không nói chơi chứ,” Ben lè nhè.
Max có thể nhìn thấy vẻ cau có nhiều hơn trên mặt Ellie, và anh hầu như có thể cảm thấy đốm lửa nhấp nháy trong mắt cô. Anh sẽ cười nếu cô trông không quá bực mình. Khi anh gặp cô lần đầu, anh thấy cô khá lạnh nhạt. Dĩ nhiên, anh cũng thấy cô là một phụ nữ đẹp, hấp dẫn mà anh sẽ thích được lên giường cùng. Chẳng có gì bất thường về chuyện đó cả. Nhưng sau đó anh đã thấy cô đã tuyệt thế nào khi cô đối xử với Sean Goodman. Cô rất bình tĩnh và đầy yên tâm khi cô làm việc của mình với cậu ta. Có lẽ tất cả chỉ là về công việc của cô, nhưng sự tử tế ở cô là chân thật. Sau đó, khi cô trở lại bệnh viện để thực hiện ca phẫu thuật cho Sean, ấn tượng của Max với cô càng nhiều thêm. Không chỉ anh muốn lên giường với cô, mà anh còn ngưỡng mộ cô nữa. Và khi cô cho anh thấy một ít quan điểm trong cầu thang, cũng như để anh thấy sự hóm hỉnh của mình, anh nhận ra mình thật sự thích cô…và muốn cô. Cũng không gì bất thường về điều đó.
Tuy vậy, anh đã nhìn thấy mọi thứ trong một ánh sáng khác, khi anh kiểm tra nhân thân của cô. Không phải tất cả mọi thứ, anh bị hạn chế. Anh muốn cô ấy trên giường – điều đó không thay đổi - nhưng anh bị lấp đầy với một nhu cầu áp đảo là phải bảo vệ cô. Sau khi đọc hồ sơ của cô, cái chỉ là một phần nhỏ những gì cô đã trải qua, Max cảm thấy một sự thấu cảm rất lớn cho cô. Cô hẳn đã bất lực sau đó, không thể kiểm soát được chuyện đã xảy ra với mình. Anh biết tất cả chuyện này, và đó là lý do tại sao anh muốn giúp cô nhiều như anh có thể. Ellie đã phải chịu đựng đủ rồi. Cô không cần phải đau khổ nhiều hơn nữa. Và nếu cô đã chứng kiến…
Max đã không trả lời câu hỏi của Ellie. Thay vào đó, anh làm cô ngạc nhiên bằng cách ngồi xuống bên cạnh cô trên ghế sofa. Anh ở quá gần, nếu cô cử động, cô sẽ đụng vào anh mất. Ellie thấy bối rối. Anh ta đang làm gì vậy? Có một cái ghế đủ êm mà anh có thể chọn, nhưng anh đã chọn cái sofa này. Vậy là có ý gì? Ellie không biết phản ứng thế nào nữa. Cô có nên đi chỗ khác? Cô không muốn, nhưng cô có nên? Trong lúc cô đang đặt nghi vấn cho động cơ của anh ta, thì Max lấy một máy ghi âm ra khỏi túi. Ồ. Giờ thì cô đã hiểu. Anh ta phải ngồi kế cô để có thể ghi âm cuộc nói chuyện này. Đồ rỗi hơi.
“Ben, cậu sẵn sàng để bắt đầu chưa?” Max hỏi.
“Rồi,” anh ta trả lời. “Tôi là một đặc vụ còn thiếu kinh nghiệm,” anh giải thích với Ellie. “Chỉ mới 11 tháng.” Anh xoay cái ghế và vô tình đụng vào cái bàn, gây ra một trận tuyết lở của đống giấy trên bàn.
Ellie vội tới giúp để nhặt lên. “Một mớ lộn xộn, tôi biết, nhưng tôi không có thời gian để làm mọi thứ. Hầu hết số này có thể vứt đi được rồi.”
“Để tôi làm được rồi, Ellie. Ngồi đi.” Anh ta vốc lên một xấp giấy, xếp ngay chúng lại, và đặt một đống cạnh tường. “Để chúng trên sàn được chứ?”
Cô mỉm cười. “Được.”
Max tóm lấy một đống giấy khác đang nằm trên sàn và đặt một cuốn sách giải phẫu nặng trịch lên trên chúng để chúng khỏi rơi ra lần nữa.
“Đây là cái gì vậy?” Ben giơ lên vài tờ được kẹp lại với nhau.
“Nó là gì vậy?” Max hỏi
“Lệnh giam giữ.”
“Gì?” Liếc nhìn Ellie, Max đi tới cái bàn và cầm lấy mấy tờ giấy từ Ben. Như anh nghĩ, chúng là những tờ lệnh của Evan Patterson. Anh đọc lướt qua và đưa chúng trở lại Ben.
Ben nhìn qua các tờ giấy trong khi Ellie vẫn im lặng, hy vọng anh sẽ không đọc chúng.
“Evan Patterson là ai vậy?”
“À, mấy tờ giấy cũ ấy mà,” cô nói.
“Ừ,” Ben đồng ý. “Anh ta là ai?”
Cô có cảm giác sự thay đổi chủ đề đã không hiệu quả. Ben là FBI, có nghĩa là anh ta được huấn luyện để làm cho người ta trả lời các câu hỏi. nhưng cô ước gì anh ta để yên chuyện này. Chủ đề về Evan Patterson là rất khó khăn với cô để nói tới hoặc thậm chí chỉ nghĩ tới. Cô chỉ muốn cơn ác mộng này đã ngủ yên trong quá khứ.
Ellie nhích người vào sofa và kéo một cái gối vào lòng. “Tôi đã học ở trường Sacred Heart High School trong hai năm. Anh ta đã ở đó.”
“Anh ta phải rời khỏi trường hay là cô?” Ben hỏi, vẻ tò mò.
“Tôi là người rời đi trước…Chuyện cũng đã lâu rồi.”
Ben liếc nhìn Max, biết rằng anh ta cũng đã hiểu được sự dè dặt của Ellie.
“Vậy cô đã đi đâu sau đó?” Ben hỏi, nghĩ chắc cô hoặc là chuyển đến trường khác hoặc học tại nhà để tránh Patterson.
Ellie ngập ngừng trước khi trả lời. “Tôi ở trường đại học.”
Ben nghiêng ghế ra sau. Anh có thể thấy được sự bối rối của cô.
“Vậy cô là một người thông minh, nhỉ?”
Cô cười. “Và nghèo.”
“Nhưng thật sự thông minh?” Ben hỏi.
“Prod,” Max nói. “Trưởng khoa giải phẫu đã gọi cô ấy là Prod.” Anh quay qua cô. “Đó là gọi tắt của prodigy, phải không?” (*)
(*: thần đồng – ND)
Cô không có vẻ vui với chuyện này.
“Chỉ thêm một câu hỏi nữa thôi. Bây giờ Evan Petterson ở đâu?” Ben hỏi.
“Tôi không biết. Nếu anh ta trở về Winston Falls nơi gia đình tôi sống, cha tôi đã cho tôi biết.” Cô nâng cái gối lên và ép nó vào ngực mình.
Max có thể nói cô ghét nói về Patterson. Rõ ràng là vậy. “Tôi sẽ tìm ra bây giờ hắn ta đang ở đâu,” anh nói.
Cau mày, cô hỏi, “Tại sao? Tại sao anh phải làm vậy chứ?”
Bởi vì tôi biết những gì hắn ta đã làm với em, anh nghĩ. “Vì điều đó sẽ làm cô an tâm hơn một chút nếu biết chính xác hắn đang ở đâu, phải không?” anh hỏi.
“Phải, đúng vậy, nhưng mà…”
“Nhưng sao?”
“Cha tôi có bạn làm trong FBI. Không ai có thể tìm ra Patterson. Sao anh nghĩ anh có thể? Có phải anh nghĩ mình giỏi hơn họ?”
Cô có nhận ra là mình đang hỏi y như vị trưởng khoa giải phẫu đã hỏi cô không nhỉ?
Anh quyết định trả lời một cách tương tự. “Phải. Tôi giỏi hơn.”
Cô đột nhiên hiểu ra. “Anh cũng kiêu ngạo như tôi.”
“Nếu nói về công việc thì, phải, tôi là thế.” Anh tiếp tục nhìn chằm chằm vào đôi mắt tuyệt đẹp của cô khi anh hỏi, “Cô có muốn tôi tìm ra hắn hay không?”
“Vâng, có, nhưng…” Cô định nói gì đó nhưng sau đó đổi ý. “Cám ơn anh.”
“Chờ đã,” Ben bắt đầu. “Cho tôi ngắt lời. Patterson đã quyết định rời khỏi quê nhà của cô, hay là có chuyện gì xảy ra?”
Cô thở dài. Cô tưởng là chuyện này đã xong. “Vâng, có chuyện xảy ra, và anh ta bị đưa đến điều trị ở Viện Stockton, trong một thời gian.”
“Viện Stockon là cái gì vậy?”
Max trả lời. “Một bệnh viện nhà nước điều trị những tội phạm không bình thường. Patterson đã tấn công cô ấy, gần như là đã giết chết cô ấy. Đọc mấy báo cáo đó đi. Nó sẽ trả lời cho các câu hỏi của cậu.”
Ellie cau mày với Max khi cô nói, “Anh biết về Patterson trước khi Ben nhìn thấy lệnh cấm đó, đúng không?” Trước khi anh có thể trả lời, cô tiếp tục, “Dĩ nhiên là thế. Lạy Chúa tôi, chỉ sau nhiêu đó thời gian? Bốn? Hay năm tiếng kể từ khi chúng ta gặp nhau?”
“Lâu hơn.”
“Làm sao anh biết được tất cả những thông tin đó nhanh như vậy?”
“Nó nằm trong hồ sơ của cô.”
Tay cô đưa lên cổ mình. “Cho bất kỳ ai đọc á?” Giọng cô nghe có vẻ hoảng sợ.
“Không, không phải bất kỳ ai.” Sau đó, cau mày, anh hỏi, “Ý cô là sao, Patterson đã đến Stockon trong một thời gian?”
“Nó không có trong hồ sơ sao?” cô hỏi.
“Không. Giờ nói tôi biết đi.” Anh nói như thể anh sắp “quay" cô lần nữa.
“Gia đình Patterson rất giàu, và họ có thể đã làm cho anh ta được chuyển đến một cơ sở tư nhân. Và đoán xem? Thậm chí anh ta còn được cho về nhà cuối tuần nữa đấy.”
“Sau khi hắn ta đã cố giết cô ư?” Ben hỏi.
Chúa ơi, cô sẽ phải đào mọi thứ lên lần nữa. Cô hít một hơi thật sâu. “Sau khi Patterson để tôi lại sắp chết…thật ra, tôi được kể lại anh ta đã nghĩ anh ta đã giết tôi…”
“Và?” Ben hối thúc khi cô ngập ngừng. Giọng anh lúc này đã mềm hơn.
“Anh ta bỏ trốn, cảnh sát và FBI đã không thể tìm thấy anh ta ngay lập tức. Vì thế cha tôi, với sự giúp đỡ của hai đặc vụ FBI sau này đã trở thành bạn, quyết định rằng tôi cần phải đi ẩn náu.”
Max điền vào chỗ còn thiếu cho Ben. “Thằng chó đó đã khủng bố cô ấy trong hơn một năm. Hắn đã tóm được cô vài lần, nhưng cô ấy thoát được. Hắn sẽ không bỏ cuộc cho đến khi giết được cô ấy.”
Ellie tiếp tục. “Ngay khi tôi đã sẵn sàng để xuất viện, cha tôi đã đưa tôi tới đây. Một trong số những người bạn của ông ấy đã giới thiệu ông ấy với một cặp vợ chồng, gia đình Wheatleys. Họ đã nhận nuôi tôi. Cả hai người đều là giáo viên và là người rất tử tế. Họ không có con, và đã mở rộng cửa nhà mình với tôi.” Lần đầu tiên kể từ khi chủ đề này đưa ra, cô mỉm cười. “Họ đã không biết phải làm gì với tôi.”
Cô không nói rõ, và cả Ben lẫn Max đều không ép.
“Họ đã chăm sóc cho tôi rất tốt,” cô nói. “Tôi đã ở với họ trong khi hoàn tất chương trình đại học và suốt cả lúc học trường y và một khoảng thời gian làm bác sĩ nội trú.”
“Vậy là bây giờ cô đã xong thời gian làm bác sĩ nội trú,” Ben kết luận.
“Không, tôi đã xong nội trú rồi. Bây giờ tôi đang hoàn thành khóa nghiên cứu sinh về chấn thương. Có phải chúng ta đang nói về Patterson không nhỉ?”
Ben gật đầu. “Ừm. Câu cuối nhé, và chúng ta sẽ tiếp tục. Cho tôi biết, khi nào Patterson được tha?”
“Anh ta đã ở trong đó và được ra ngoài trong khoảng mười năm. Cách đây khoảng sáu tháng, cha tôi nghe nói anh ta đã được thả và đã biến mất. Các luật sư được cho là đã “đi đêm”, và vì thế cho dù có những người bạn của cha tôi, nhưng không một ai biết được anh ta đã được thả. Một cách tình cờ mà cha tôi đã nghe được tin này.” Cô siết đôi tay mình với nhau một cách dứt khoát và nói, “Giờ thì tôi đã nói xong chuyện này rồi. Các anh ở đây là để hỏi tôi về vụ nổ súng, nhớ không? Vậy sao hai anh không hỏi đi.”
Max gật đầu với Ben, người đang kéo cái ghế lại gần hơn chiếc bàn cà phê và nói, “Được rồi, bắt đầu nhé. Mở máy ghi âm đi, Max.”
Ben nói ngày, giờ, địa điểm, tên của những người ở trong phòng vào máy ghi âm, sau đó hỏi, “Bác sĩ Sullivan, có phải cô đã nhìn thấy đặc vụ Sean Goodman bị bắn?”
“Vâng, tôi đã thấy.”
“Vậy hãy nói cho chúng tôi biết chuyện xảy ra từ lúc cô rời khỏi bệnh viện. Theo tôi biết thì cô đang chạy bộ. Đúng không? Vậy bắt đầu từ chỗ đó nhé.”
Bây giờ chủ đề về Patterson đã xong, Ellie đã có thể hít một hơi thở sâu mà không cảm thấy như thể lồng ngực mình đang cố đè bẹp mình. Cô cố gắng chính xác nhất có thể khi kể lại điều cô đã thấy, và sau đó cô kiên nhẫn trả lời vô số câu hỏi. Cô không gặp khó khăn khi miêu tả người đàn ông đã bắn đặc vụ Goodman, nhưng cô nhấn mạnh rằng cô không nghĩ mình có thể sẽ chỉ được họ trong phòng xử án.
“Hắn đã nhìn thẳng vào tôi, nhưng hắn đeo kính mát. Tôi có thể nhìn thấy mồ hôi trên khuôn mặt hắn. Cái kính mát trượt xuống mũi hắn, và tôi đã nhìn thấy đôi mắt hắn, nhưng chỉ trong một giây, sau đó hắn vung khẩu súng xung quanh, và tôi phải nằm xuống đất.”
“Hãy miêu tả hắn cho tôi biết,” Ben yêu cầu.
“Hắn cao khoảng 1m80. Hắn mặc một chiếc áo gió màu nâu và quần màu đen.”
“Còn người đàn bà?”
“Cô ta mặc toàn đồ màu đen. Quần đen, phần trên cũng đen. Cô ta thấp hơn anh ta, khoảng 1m7, và tôi đoán nặng khoảng 60kg.”
“Còn gì khác cô chú ý về cô ta không?”
“Cô ta trông rất kỳ lạ. Cô ta đội một bộ tóc giả màu đen, nhưng nó bị lệch. Và đôi mắt trông không thực lắm.”
“Ý cô là sao, không thực là sao?”
“Chúng trông…sáng rực. Chắc chắn là kính sát tròng,” cô thêm nhanh vào vì sợ anh ta sẽ nghĩ cô lẩn thẩn. “Tất cả xảy ra nhanh quá, và họ quay người lại tôi gần như hầu hết thời gian.”
Ben bình tĩnh hướng cô qua nhiều câu hỏi hơn. Anh có vẻ thoải mái, nhưng Ellie biết những hành động đó nhằm làm cô thấy dễ chịu hơn. Cô biết từ những kinh nghiệm đã qua rằng khi một cảnh sát hay một đặc vụ liên bang bị thương, thành phố sẽ áp dụng chế độ khóa cứng cho đến khi thủ phạm hoặc những thủ phạm bị bắt giữ. Sean Goodman không chỉ là một người bạn, anh ấy còn là một cộng sự. Làm tất cả chuyện này trong thoải mái ư? Không thể nào.
“Còn đặc vụ Goodman thì sao? Anh ấy cũng nhìn thấy họ,” cô nói.
Ben gật đầu. “Phải.”
“Sean đã nhìn thấy một người đàn ông và một người đàn bà đi nhanh ra đường cái. Chúng tôi không chắc cậu ta có nhìn thấy mặt họ trước khi bị bắn không, và cũng như cô nói, họ rõ ràng là đã cố thay đổi ngoại hình của mình,” Max giải thích.
“Nếu hắn ta đã đến gần hơn….” Ben bắt đầu.
Ellie lắc đầu, dừng anh lại. “Nếu hắn đến gần hơn nữa, viên đạn sẽ gây tổn hại còn nhiều hơn thế, đặc biệt là nếu anh ấy bị bắn trúng ngực. Những vết thương này sẽ là một…hỗn độn.”
“Sao cậu ấy không mặc áo chống đạn?” Ben hỏi Max. “Cậu có biết?”
“Cậu ta được cho là đã vào xe, nhưng lúc bước ra ngoài, lẽ ra phải mặc áo vào mới phải. Farber và Stanley đã cởi áo họ ra,” anh thêm vào. “Họ nghĩ chuyện đã xong. Có lẽ Sean cũng nghĩ thế.”
“Ừ, có lẽ thế,” Ben đồng ý.
“Vậy còn những đứa trẻ đã chạy ra đường để ra hiệu cho xe cứu thương? Chúng hẳn đã nhìn thấy cặp đôi đó đang chạy trốn,” Ellie nói.
“Chúng đã không nhìn thấy mặt họ.” Max có vẻ kích động lần nữa.
“Có nhiều người khắp công viên. Hẳn phải có ai khác đã nhìn rõ hơn-“
“Chúng tôi đã kiểm tra,” anh quát to và tắt máy ghi âm.
Cô cau mày nhìn anh. “Anh luôn cục cằn thế này à?”
Ngạc nhiên bởi câu hỏi của cô, anh lặp lại, “Cục cằn?”
“À, cậu ta chỉ cục cằn hôm nay thôi,” Ben xen vào.
“Tôi thế đấy.”
Bật cười, Ellie thả cái gối ra và đứng dậy. “Tôi sẽ lấy một lon Diet Coke. Hai anh có muốn uống gì không?”
“Vâng, cho tôi một Coke luôn nhé,” Ben nói.
Cô quay sang Max. “Tôi không nên nói anh cục cằn. Anh đã có một ngày không tốt. Bạn anh đã bị bắn, và từ điều mà anh đã nói với tôi, kế hoạch bắt những người này coi như không thực thi.” Cô quay về hướng bếp và thêm vào, “Vì vậy có gắt gỏng cũng là dễ hiểu.”
“Vâng, thường thì cậu ta vui vẻ lắm.” Ben cười khi nói dối. Điện thoại của anh rung lên, và anh nhanh chóng đọc tin nhắn.
“Ellie này, tôi có thể hỏi cô một câu hỏi về y tế không?”
Cô nhìn qua góc phòng. “Được. Anh muốn biết gì?”
“Có nghĩa gì khi một phụ nữ mang thai có tất cả các triệu chứng của khó tiêu?”
Cô nghĩ là anh ta đang đùa cho đến khi anh ta nhìn lên từ tin nhắn, và cô nhìn thấy mối quan tâm trong mắt anh.
“Có nghĩa là cô ấy bị chứng khó tiêu.”
Anh thấy không thuyết phục. Anh đọc to triệu chứng của vợ mình lên, nói với Ellie rằng cô ấy đã có thai bốn tháng, và cô ấy đã bị sẩy thai đứa con đầu tiên của họ chính xác bốn tháng trước.
Ellie với tới cái điện thoại di động của cô. “Tên cô ấy là gì thế?”
“Addison.”
“Cho tôi số di động của cô ấy.”
Dựa người vào cửa ra vào cô bắt đầu bấm tin nhắn, các ngón tay cô thao tác với tốc độ rất nhanh.
Ben ấn tượng. “Cô nhanh thật đấy.”
Cô cười. “Tôi đã làm việc này được một thời gian rồi.”
Ellie đã cho vợ Ben những gợi ý để giúp với chứng khó tiêu và kết thúc tin nhắn bằng cách nói với Addison rằng cô có thể gởi các tin nhắn khác cho cô nếu muốn.
“Cám ơn cô,” Ben nói khi cô đã xong. “Cô ấy rất lo lắng.”
Ellie cho anh số điện thoại của cô. “Nếu lo lắng, anh cũng có thể nhắn tin cho tôi.”
Khi Ellie trở lại với mấy lon Coke, cô đưa một lon cho Ben và lại ngồi kế Max.
“Sean sẽ gặp rắc rối bởi vì anh ấy đã không mặc áo chống đạn sao?”
Max trả lời. “Thì cậu ta đã gặp rắc rối rồi đấy thôi. Cậu ta đã bị bắn, nhớ không?”
Đó không phải là ý cô muốn hỏi, nhưng cô không đuổi theo vấn đề đó nữa.
Max bật máy ghi âm trở lại. “Ben, cậu còn câu hỏi nào khác với Ellie nữa không?”
“Không, tôi nghĩ là chúng ta đã xong rồi,” anh trả lời. “Cô sẽ đi du lịch, phải không? Không phải là một chuyến tới Châu u đấy chứ?”
“Anh quên cái phần “tôi nghèo lắm” của buổi thẩm vấn này rồi à?” cô hỏi.
Anh bật cười. “À ha. Vậy chắc là không phải Châu u rồi.”
“Tôi sẽ đi Winston Falls dự một đám cưới vào tuần tới, nhưng cho đến khi đó tôi vẫn ở đây, và anh có thể lúc nào cũng gọi được cho tôi.”
Một lần nữa, Max nhấn nút tắt máy ghi âm đi ngay khi Ben hỏi, “Winston Falls là ở đâu vậy?”
“Phía nam Carolina.”
“Gia đình Ellie sống ở đó. Đó là quê cô ấy,” Max tự trả lời.
“Cô có thường về quê không?”
“Không thường lắm.”
“Cô có đi đâu không sau đám cưới đó?”
“Không, tôi sẽ trở lại đây…trong một thời gian nữa.”
“Tôi nghĩ chúng ta đã xong,” Max thông báo và bắt đầu đứng lên. Ellie đặt tay lên đầu gối anh để dừng anh lại.
“Giờ tới phiên tôi hỏi,” cô nói với anh.
“Đó không phải là cách làm việc,” anh trả lời.
Cô lờ đi bình luận của anh. “Sao họ ở trong công viên ấy vậy?”
Ben trả lời cho cô. “FBI đã theo dõi họ kể từ vụ án gần đây nhất đã không đưa được họ ra tòa, và khi chúng tôi nghe vụ mua bán này, chúng tôi đã đặt một cái bẫy. Max và tôi đã muốn tóm được chúng.”
“Vụ mua bán gì vậy? Ma túy à?”
“Vũ khí,” anh nói. “Các loại vũ khí phức tạp.”
Trước khi cô có thể hỏi một câu khác, điện thoại anh reo. Anh nhìn thấy tên người đang gọi và nói, “Tôi phải nhận cuộc gọi này.”
Anh biến vào bếp của cô cho riêng tư trước khi trả lời điện thoại. Ellie quay qua Max, nhận thấy tay mình vẫn đang trên chân anh, và rụt về. “Ý anh ấy là sao, vụ cuối không đưa được ra tòa?”
“Nhân chứng không thể làm chứng.”
“Không thể hay sẽ không?”
“Không thể.”
Cô không hối anh giải thích, nhưng nói, “Có gì trục trặc trong công viên à?”
“Nhiều thứ.”
Cũng nhiều như anh ta sẽ nói với cô vậy, cô nhận ra sau khi chờ vài giây. Cô cố một câu hỏi nữa. “Ben đã nói FBI đã theo dõi họ, vậy anh biết họ là ai à?”
“Ừ.”
“Và?”
Khi anh không trả lời ngay lập tức, cô đã thúc nhẹ vào anh với bàn chân cô. Anh rất ngạc nhiên, mỉm cười. “Cô vừa mới đá một đặc vụ đó à?”
“Đâu có, tôi chỉ khều nhẹ một đặc vụ thôi. Tôi đang sẵn sàng để đá rồi đây.”
“Calvin và Erika Landry.”
“Vậy, có gì khó khăn sao?”
Anh bật cười và cô thấy vui khi nhìn thấy vẻ căng thẳng đã giản ra khỏi mặt anh trong một giây.
“Tôi chưa bao giờ nghe nói tới họ,” cô nói.
“Tôi không nghĩ cô biết. Họ không thường ở đây. Chúng tôi đã có những giao dịch khác với họ. Thực tế là, chúng tôi đã săn đuổi họ trong một thời gian rồi. Chúng tôi biết vụ giao dịch đó sẽ diễn ra ở công viên này, và chúng tôi đã hy vọng là có thể bắt quả tang chúng. Không may là chúng đã bỏ đi trước khi có bất kỳ ai có thể nhận diện được chúng. Đó là lý do tại sao nhân chứng của vụ nổ súng đó rất quan trọng. Có quá nhiều đặc vụ đã theo đuổi vụ này trong thời gian quá lâu rồi.”
“Vậy còn anh?”
“Còn tôi?”
“Có phải anh sống ở St. Louis? Tôi chỉ tò mò về những người tham gia vụ này,” cô vội thêm vào để anh không nghĩ là cô hỏi quá cá nhân.
Max đứng lên, trượt cái máy ghi âm vào trong túi áo, rồi nói. “Trong sáu năm qua, tôi sống ở Honolulu.”
Cô không biết tại sao mình lại quan tâm tới chuyện này nữa, nhưng cô đã thế. Cô không hiểu người đàn ông này, và chắc chắn anh không hợp với cô. Nhưng có gì đó về anh…Sự thật là, cô chưa bao giờ bị thu hút ngay lập tức với bất kỳ người đàn ông nào trước đây, không với cả hôn phu cũ của cô, bất đắc dĩ cô mới phải thừa nhận chuyện này.
Thật khó hiểu. Cô không muốn có quan hệ với Max, nhưng cô cũng muốn có khả năng đó? Cô không muốn nghĩ tới điều đó.
Hệ thống thần kinh của cô chắc có vấn đề gì rồi, cô nghĩ, đó là lý do tại sao phản ứng của cơ thể cô với anh ta quá dữ dội như thế. Mà chắc cũng đúng. Các chất endorphin của cô chắc có vấn đề rồi. Thiếu ngủ có lẽ là một trong những lý do cho sự mất cân bằng này, và là người tham công tiếc việc thiếu các mối quan hệ xã hội có lẽ là một nguyên do khác.
Cũng có thể còn một lý do khác: cô điên rồi, chỉ đơn giản là điên vậy thôi.
Ben đã nói chuyện xong điện thoại và đang dựa vào khung cửa, đang uống lon Coke của mình. Anh dịch chuyển khi Max nói, “Đi thôi.”
“Vậy Ellie sẽ ở danh sách nhân chứng chứ?” anh hỏi.
Max lắc đầu. “Đặc vụ Hughes sẽ nhận vụ này, nhớ không? Nếu tên của Ellie có trên danh sách đó, cậu biết chuyện gì xảy ra rồi đấy.”
“Ừ, nhưng mà cậu và tôi có thể dừng chuyện đó lại được mà.”
“Từ Honolulu á? Không thể.”
Dừng cái gì vậy, Ellie thắc mắc. Cô chờ cho Max hay Ben giải thích, nhưng cả hai đều không.
“Tôi đã nói với cậu Hughes sẽ muốn-“
Max ngắt lời. “Tôi đã nói không.” Anh bước về phía cửa và mở các khóa cửa.
Ben đặt lon nước của mình xuống kệ bếp và hướng ra cửa Max đang mở.
“Tôi xin lỗi vì đã không giúp được gì hơn,” Ellie nói, một chút bối rối bởi một chút lạc đề giữa họ.
“Không sao.” Max bắt đầu kéo cánh cửa bị đóng ra nhưng đột ngột dừng lại. Anh đứng trong một giây như thể bởi sức nặng của cái ý nghĩ của mình trước khi nói, “Có nhà hàng nào ngon ngon ở gần đây không?”
“Nếu anh thích món Ý, anh nên đi đến Hill. Có một nhà hàng rất tuyệt tên là Trellis. Anh sẽ thích nó đấy. Quy định ăn mặc cũng thường thôi. Anh sẽ thấy mọi thứ đều được từ sang trọng đến quần short.”
“Được rồi. Tôi sẽ đón cô lúc 7 giờ tối mai.”
Anh đóng cửa lại trước khi cô có thời gian để phản ứng.
“Chờ đã…sao cơ?”
Chẳng có gì gọi là sang trọng về nơi này, nhưng đây là nhà, và cô thấy thoải mái ở đây. Mỗi người thuê nhà cần có một chìa khóa để vào được cửa trước của tòa nhà, và mỗi căn đều có những ổ khóa vặn tròn chắc chắn, với các lỗ dòm ra ngoài gắn trên các cánh cửa. Quản lý có mỗi chìa khóa cho mỗi căn hộ và mỗi ổ khóa vặn, điều đó có nghĩa là ông ta có thể vào bất kỳ căn hộ nào vào bất kỳ lúc nào, mà không cần phải hỏi xin phép, cha cô đã lắp thêm một ổ khóa thứ hai chỉ mình cô có chìa khóa để mở.
Nếu có bất kỳ ai yêu cầu cô mô tả căn nhà mình, cô chỉ có một từ: an toàn. Hoặc tốt hơn nữa, là hai từ: đơn giản và an toàn. Hầu hết mọi thứ trong căn hộ này đều có một màu kem nhàm chán nhưng nhẹ nhàng. Các bức tường, cái ghế sofa hai chỗ quá khổ mà cô mua 40 đô la từ một bà nội trợ được cưng chiều ở Chesterfield đã chán chỉ sau sáu tháng mua nó, cái ghế quá khổ đó đi kèm với các bức rèm và màn trướng – tất cả đều màu kem. Chỉ có một thứ duy nhất phá cách trong màu sắc nội thất của Ellie đến từ chiếc ghế xoay một người bạn đã cho cô. Nó có màu be.
Toàn bộ sàn nhà đều bằng gỗ cứng, đó là một trong số các lý do cô đã thuê chỗ này. Sàn nhà đôi chỗ đã bị nhạt màu và mòn cần được sửa chữa lại, nhưng Ellie yêu chúng bởi vì cô cảm thấy những chỗ không đẹp đó lại lên nước bóng một cách đáng yêu. Chúng cũng dễ dàng hơn nhiều so với thảm để giữ sạch.
Cô cũng đã cố để tạo cho nơi trú ẩn của mình một chút cá tính. Cô đã mua một cặp gối sáng màu từ một lần sale điên rồ giữa đêm ở Macy, và cô nghĩ chúng đã tạo thêm được một chút khí sắc. Cô cũng thích phủ đầy các bức tường của mình với những bức tranh đẹp đương đại, nhưng cô không đủ khả năng. Cô đi mua sắm ở Goodwill (*), chứ không phải ở Neiman Marcus.
(*: Chợ đồ cũ – ND)
Cái bàn này cô đã mua được từ Goodwill chỉ có 15 đô la. Có một cái chân ngắn hơn so với ba chân kia, nhưng một viên gạch cô tìm thấy khi đi đổ rác đã tạo ra một sự cân bằng hoàn hảo cho cái bàn. Cô cũng mua được một cái khay sơn mài đẹp với giá 2 đô, chỉ bị mẻ một chút ở hai góc, và một cái bàn cà phê bị mòn vẹt giá chỉ 7 đô. Tính lại, cô chỉ tốn chưa tới 100 đô la để trang trí cho phòng khách của mình và tốn nhiều hơn hai lần để làm sạch cho cái sofa và ghế ngồi.
Cô không có phòng ăn, bởi vậy cô cũng không có đồ nội thất phòng ăn. Một khung vòm cửa rộng phân cách phòng khách với phòng ngủ. Ellie đã phung phí tiền để mua một cái giường queen size gỗ anh đào sẫm tuyệt đẹp cùng với lò xo và nệm mới. Cái giường chiếm gần hết không gian trong cái hốc nhỏ ngụy trang như một phòng ngủ và đối diện với cửa ra vào, và vì nó là thứ đầu tiên một vị khách nhìn thấy khi anh ta hoặc cô ta bước vào bên trong, Ellie quyết định tiêu xài phung phí cái ngân sách của mình vào một tấm phủ lông vũ tuyệt đẹp, một cái chăn lông và những tấm trải vẽ kiểu. Cô tìm thấy một chỗ giảm giá và đã tiết kiệm được 60% vào bộ đồ giường đó, gồm cả bốn cái gối. Ellie nghĩ cũng thật buồn cười khi chỗ sale đó chỉ còn duy nhất sót lại trên kệ là màu kem. Dù vậy cái giường trông thật tuyệt vời, và cô yêu cái việc được trượt mình vào giữa những lớp chăn bông mềm mại đó.
Phòng tắm rộng một cách đáng ngạc nhiên, nhưng gian bếp thì lại quá hẹp, chỉ vừa cho một người lớn có thể làm việc trong đó. Ellie đã phải đứng sang một bên của bếp lò để mở cửa lò nướng. Các dụng cụ đều mới khi cô dọn vào, và không gian quầy bếp cũng phù hợp với nhu cầu của cô.
Max đã dặn Ellie ở nhà, nên cô đã làm thế khi dừng lại ở Whole Foods để mua tạp hóa. Cô đang muốn ăn món gà xào rau củ. Chỉ nghĩ tới món ăn thôi đã làm dạ dày cô sôi lên, cũng không lạ khi cô chưa ăn thứ gì ngoài thanh PowerBar và nước cam cho bữa sáng.
Cô kết thúc với ba túi lớn ở cửa hàng tạp hóa. Cô để chúng lên quầy bếp và chộp lấy một trái táo để ăn trong khi kiểm tra tin nhắn ở máy trả lời tự động. Chỉ có hai tin, không có cái nào yêu cầu sự chú ý nhanh chóng. Ellie không muốn tốn tiền cho một cái điện thoại bàn, nhưng cha cô cứ khăng khăng phải có. Ông không tin tưởng vào điện thoại di động. Chuyện gì xảy ra nếu pin yếu mà cô lại gặp chuyện rắc rối? Cô sẽ gọi giúp đỡ bằng cách nào? Ellie đã để cha mình thắng cuộc tranh luận đó bởi cô cũng muốn làm ông yên tâm.
Sau khi kiểm tra xong, cô đi tắm, sấy khô tóc, và mặc một cái quần jean bạc màu, một áo thun màu hồng và đôi dép xỏ ngón. Cô thậm chí còn dành thời gian để chấm nhẹ một ít nước hoa và tô một ít son bóng trước khi nấu bữa tối. Cô làm đủ sáu món, vừa nhai salad vừa làm. Hai viên đặc vụ tới đúng lúc cô vừa ăn xong.
Ellie âm thầm giảng dạy mình trên đường ra mở cửa. Được rồi, mi không còn là một thiếu nữ nữa, cô tự nhắc nhở mình. Lần này cô sẽ vượt qua tất cả dễ dàng hoặc, đúng hơn, vượt qua anh ta dễ dàng. Không có tim đập nhanh, không khó thở, chỉ là “Chào, anh thế nào?” Một cách bình thường, cô nghĩ. Cô sẽ trong trạng thái bình thường.
Kế hoạch hoàn hảo…
Cô mở cửa, và bùm, tim cô lại bắt đầu đập thình thịch. Thật sự là một điều đáng kinh ngạc, hoàn toàn không kiểm soát được các phản ứng cơ thể cô với anh.
Biểu hiện của anh không cho cô một gợi ý điều anh đang nghĩ, nhưng cô chắc chắn anh không có cùng một phản ứng điên cuồng, tim đập như điên như cô. Nhưng sau rốt lại, tại sao lại là anh? Nếu cô không phải là một nhân chứng tiềm năng, anh có lẽ đã không cho cô chút thời gian nào.
“Mùi gì ngon nhỉ,” Max nhận xét khi anh bước qua cô.
“Chỉ là món xào.”
“Phải rồi, mùi thơm thật.”
Ben nghe bình luận và tròn mắt khi theo Max bước vào căn hộ.
Khi Max quay lại, Ben đang nhìn chằm chằm vào Ellie, mê hoặc. Ben lắc lắc đầu và bắn một cái nhìn buộc tội vào Max, người đang đáp trả lại với một nụ cười toe toét hài lòng. Có lẽ anh đã nên nói với Ben về cô, nhưng được nhìn thấy cái biểu hiện trên gương mặt của cộng sự anh lúc này thì cũng xứng đáng. Ellie trông thật tuyệt với tóc xõa ngang vai. Chiếc quần jean và áo thun ôm sát cơ thể thon gọn và đôi chân dài khoe những đường cong mà bộ đồ vô trùng đã che mất. Người phụ nữ này thật hoàn hảo.
Anh liếc nhìn quanh căn hộ của cô và thấy thích nó. Trang trí đơn giản, nhưng có một vài điểm sáng đã làm cho nó một cảm giác ấm cúng. Anh mỉm cười khi phát hiện một miếng gạch chèn dưới một chân bàn. Một vài hộp đồ nằm trong góc phòng, và một đống giấy tờ gọn gàng được xếp chồng lên nhau trên bàn và trên một cái ghế.
Ellie đóng cửa lại và cả hai chốt cửa xoay tự động bấm lại. Cô chìa tay ra khi Ben MacBried tự giới thiệu mình. Anh không cao cũng như nhiều cơ bắp như Max, nhưng anh có một dáng thể thao và một nụ cười dễ thương làm cô lập tức cảm thấy dễ chịu.
Ben quay trở lại Max và lắc đầu.
“Gì?” Max nói.
“Cậu lẽ ra đã phải nói…”
“Nói gì?” anh hỏi vẻ ngây thơ.
Ben lý sự cùn. “Rằng cô ấy đẹp kinh khủng.” Anh ta nhanh chóng quay qua Ellie để thêm vào, “Cô nhắc tôi nhớ tới vợ tôi. Cô ấy cũng đẹp. Ít nhất thì tôi nghĩ là cô ấy vẫn còn đẹp.”
Ellie cho anh ta một cái nhìn hơi trêu chọc. “Anh không chắc à?”
“Mỗi lần tôi thấy cô ấy, là cô ấy lại chạy vô toilet để nôn. Nhưng, vâng, tôi chắc chắn cô ấy vẫn còn đẹp.”
Cô bật cười. “Cô ấy có thai.”
Anh ta gật đầu. “Vâng. Này, mùi gì ngon quá.”
“Món xào,” cô lặp lại. “Còn nhiều lắm, và vẫn còn nóng. Nếu anh thích-“
Cô không khó chịu để hoàn thành câu nói của mình bởi cả Max và Ben đều đã ở trong bếp của cô. Max tìm mấy cái đĩa khi Ben bốc một miếng gà. Trong khi họ nuốt chửng mỗi miếng đồ xào, Ellie sắp xếp lại phòng khách. Bàn làm việc của cô phủ đầy với đống giấy tờ, và đống khác trên cái ghế xoay mà cô cần phải xem qua để quyết định hủy đi hoặc đóng gói lại lưu trữ. Cô nhanh chóng di chuyển đống giấy này từ cái ghế và chồng lên đống giấy khác trên bàn làm việc. Trông nó hơi liêu xiêu, nhưng miễn là không ai đụng tới cái bàn, mấy tờ giấy đó có thể vẫn nằm yên được.
Hai đặc vụ đặt mấy cái đĩa không vào bồn rửa chén và tới chỗ cô. Khi họ đứng cùng cô trong phòng khách, khu vực nhỏ xíu này dường như càng nhỏ thêm. Ellie đi đến sofa và ngồi xuống. Ben kéo cái ghế xoay lại và đặt nó trước mặt cô.
“Cám ơn cô, Ellie,” anh nói. “Đồ ăn ngon tuyệt. Tôi không thấy là mình đã đói nhiều đến vậy.”
“Tôi vui vì các anh thích nó,” cô trả lời.
Max di chuyển quanh căn phòng như thể anh đang kiểm tra nó. Anh dường như căng thẳng, không giống người đàn ông mà cô đã gặp trước đó xuất hiện với vẻ thư giãn.
“Anh cần thứ gì sao, đặc vụ Daniels?” cô hỏi.
“Max,” anh nhắc cô. “Không, tôi chỉ để ý thấy cô không có gì trên tường nhà hết.”
“Phải.”
“Sao thế?”
“Mọi thứ tôi thích đều quá đắt tiền, và tôi không muốn dán mấy tấm posters. Tôi đã đủ những thứ này hồi học đại học rồi.”
“Vậy ra cô là người nghèo à,” Ben nói.
Cô bật cười. “Phải.”
“Tôi nghĩ các bác sĩ kiếm được nhiều tiền lắm mà.” Max bình luận.
“Vài người là thế,” cô đồng ý. “Nhưng, cũng giống như nhiều bạn học của tôi, tôi vẫn còn nhiều khoản vay hồi sinh viên.”
“Vậy người ta không trả lương cho cô ở cái bệnh viện đó à?” Max hỏi nhanh.
“Có, có chứ.”
“Nhưng chắc là không nhiều rồi.”
“Phải, không nhiều.”
Anh từ từ đi lòng vòng trong phòng khách của cô, động tác như một con thú trong lồng đang tìm kiếm một lối thoát ra. Ellie có cảm giác như anh đang tức giận về điều gì đó và đang cố để kiềm nén lại.
“Còn hình ảnh thì sao? Tôi biết cô có gia đình mà. Cô không thích họ sao?” Max hỏi, cau mày.
“Tôi thích một vài người trong số họ, và, vâng, tôi cũng có những bức ảnh. Chúng đã được đóng gói lại rồi.”
“Sao chúng bị đóng gói lại?” anh hỏi.
“Tôi sẽ xong việc ở bệnh viện St. Vincent vào thứ Ba tới.”
Các câu hỏi bắn ra như súng liên thanh cho đến khi cô bắt đầu cảm thấy như thể là một nghi can, chứ không phải là một nhân chứng. Cáu tiết, cô cũng bắt đầu trả lời càng nhanh.
“Những cái hộp trong góc bên cửa sổ đã ở đó lâu rồi thì phải. Có bụi trên đó. Sao vậy?”
“Tôi là một quản gia tệ,” cô nói với một khuôn mặt bình thản.
“Cô chưa bao giờ mở nó ra à?” Anh hỏi với âm thanh nghe như một lời buộc tội.
“Phải, tôi chưa bao giờ.”
“Sao vậy?”
“Tôi muốn được sẵn sàng.”
“Sẵn sàng cho cái gì?”
“Sẵn sàng để chụp lấy và rời đi trong thời gian nhanh nhất,” cô trả lời liền sau đó.
“Cô sẽ đi đâu?”
Cô nhún vai. “Tôi không biết.”
Anh dừng việc đi lại và bây giờ đang đứng trước cô, khiến cô vô cùng căng thẳng. Sao cô có thể nghĩ anh ta thảnh thơi nhỉ? Cô bắt đầu nghĩ chắc cô nên thú nhận gì đó để anh ta thôi hỏi.
Ben đang theo dõi cuộc trao đổi, kinh ngạc bởi hành vi hung hăng của Max. Khi nào một mình với đồng sự của mình, anh sẽ hỏi chuyện quái gì với anh ta vậy. Anh ta đang hành động như thể đang tấn công cô ấy vậy.
“Cô hẳn phải có ý tưởng nơi cô muốn đi đến chứ,” Max khiêu khích.
“Không, không có,” cô trả lời vẻ gay gắt. “Còn bất kỳ thông tin cá nhân nào mà anh cần nữa không?”
Nhận thấy vẻ phẫn nộ của Ellie và như thể đột nhiên nhận ra mình đang tra hỏi cô, anh nói, “Tôi đoán là mình đã không dễ chịu lắm ở cuộc chuyện trò nhỏ này.”
Đó là cuộc chuyện trò nhỏ à? “Không nói chơi chứ,” Ben lè nhè.
Max có thể nhìn thấy vẻ cau có nhiều hơn trên mặt Ellie, và anh hầu như có thể cảm thấy đốm lửa nhấp nháy trong mắt cô. Anh sẽ cười nếu cô trông không quá bực mình. Khi anh gặp cô lần đầu, anh thấy cô khá lạnh nhạt. Dĩ nhiên, anh cũng thấy cô là một phụ nữ đẹp, hấp dẫn mà anh sẽ thích được lên giường cùng. Chẳng có gì bất thường về chuyện đó cả. Nhưng sau đó anh đã thấy cô đã tuyệt thế nào khi cô đối xử với Sean Goodman. Cô rất bình tĩnh và đầy yên tâm khi cô làm việc của mình với cậu ta. Có lẽ tất cả chỉ là về công việc của cô, nhưng sự tử tế ở cô là chân thật. Sau đó, khi cô trở lại bệnh viện để thực hiện ca phẫu thuật cho Sean, ấn tượng của Max với cô càng nhiều thêm. Không chỉ anh muốn lên giường với cô, mà anh còn ngưỡng mộ cô nữa. Và khi cô cho anh thấy một ít quan điểm trong cầu thang, cũng như để anh thấy sự hóm hỉnh của mình, anh nhận ra mình thật sự thích cô…và muốn cô. Cũng không gì bất thường về điều đó.
Tuy vậy, anh đã nhìn thấy mọi thứ trong một ánh sáng khác, khi anh kiểm tra nhân thân của cô. Không phải tất cả mọi thứ, anh bị hạn chế. Anh muốn cô ấy trên giường – điều đó không thay đổi - nhưng anh bị lấp đầy với một nhu cầu áp đảo là phải bảo vệ cô. Sau khi đọc hồ sơ của cô, cái chỉ là một phần nhỏ những gì cô đã trải qua, Max cảm thấy một sự thấu cảm rất lớn cho cô. Cô hẳn đã bất lực sau đó, không thể kiểm soát được chuyện đã xảy ra với mình. Anh biết tất cả chuyện này, và đó là lý do tại sao anh muốn giúp cô nhiều như anh có thể. Ellie đã phải chịu đựng đủ rồi. Cô không cần phải đau khổ nhiều hơn nữa. Và nếu cô đã chứng kiến…
Max đã không trả lời câu hỏi của Ellie. Thay vào đó, anh làm cô ngạc nhiên bằng cách ngồi xuống bên cạnh cô trên ghế sofa. Anh ở quá gần, nếu cô cử động, cô sẽ đụng vào anh mất. Ellie thấy bối rối. Anh ta đang làm gì vậy? Có một cái ghế đủ êm mà anh có thể chọn, nhưng anh đã chọn cái sofa này. Vậy là có ý gì? Ellie không biết phản ứng thế nào nữa. Cô có nên đi chỗ khác? Cô không muốn, nhưng cô có nên? Trong lúc cô đang đặt nghi vấn cho động cơ của anh ta, thì Max lấy một máy ghi âm ra khỏi túi. Ồ. Giờ thì cô đã hiểu. Anh ta phải ngồi kế cô để có thể ghi âm cuộc nói chuyện này. Đồ rỗi hơi.
“Ben, cậu sẵn sàng để bắt đầu chưa?” Max hỏi.
“Rồi,” anh ta trả lời. “Tôi là một đặc vụ còn thiếu kinh nghiệm,” anh giải thích với Ellie. “Chỉ mới 11 tháng.” Anh xoay cái ghế và vô tình đụng vào cái bàn, gây ra một trận tuyết lở của đống giấy trên bàn.
Ellie vội tới giúp để nhặt lên. “Một mớ lộn xộn, tôi biết, nhưng tôi không có thời gian để làm mọi thứ. Hầu hết số này có thể vứt đi được rồi.”
“Để tôi làm được rồi, Ellie. Ngồi đi.” Anh ta vốc lên một xấp giấy, xếp ngay chúng lại, và đặt một đống cạnh tường. “Để chúng trên sàn được chứ?”
Cô mỉm cười. “Được.”
Max tóm lấy một đống giấy khác đang nằm trên sàn và đặt một cuốn sách giải phẫu nặng trịch lên trên chúng để chúng khỏi rơi ra lần nữa.
“Đây là cái gì vậy?” Ben giơ lên vài tờ được kẹp lại với nhau.
“Nó là gì vậy?” Max hỏi
“Lệnh giam giữ.”
“Gì?” Liếc nhìn Ellie, Max đi tới cái bàn và cầm lấy mấy tờ giấy từ Ben. Như anh nghĩ, chúng là những tờ lệnh của Evan Patterson. Anh đọc lướt qua và đưa chúng trở lại Ben.
Ben nhìn qua các tờ giấy trong khi Ellie vẫn im lặng, hy vọng anh sẽ không đọc chúng.
“Evan Patterson là ai vậy?”
“À, mấy tờ giấy cũ ấy mà,” cô nói.
“Ừ,” Ben đồng ý. “Anh ta là ai?”
Cô có cảm giác sự thay đổi chủ đề đã không hiệu quả. Ben là FBI, có nghĩa là anh ta được huấn luyện để làm cho người ta trả lời các câu hỏi. nhưng cô ước gì anh ta để yên chuyện này. Chủ đề về Evan Patterson là rất khó khăn với cô để nói tới hoặc thậm chí chỉ nghĩ tới. Cô chỉ muốn cơn ác mộng này đã ngủ yên trong quá khứ.
Ellie nhích người vào sofa và kéo một cái gối vào lòng. “Tôi đã học ở trường Sacred Heart High School trong hai năm. Anh ta đã ở đó.”
“Anh ta phải rời khỏi trường hay là cô?” Ben hỏi, vẻ tò mò.
“Tôi là người rời đi trước…Chuyện cũng đã lâu rồi.”
Ben liếc nhìn Max, biết rằng anh ta cũng đã hiểu được sự dè dặt của Ellie.
“Vậy cô đã đi đâu sau đó?” Ben hỏi, nghĩ chắc cô hoặc là chuyển đến trường khác hoặc học tại nhà để tránh Patterson.
Ellie ngập ngừng trước khi trả lời. “Tôi ở trường đại học.”
Ben nghiêng ghế ra sau. Anh có thể thấy được sự bối rối của cô.
“Vậy cô là một người thông minh, nhỉ?”
Cô cười. “Và nghèo.”
“Nhưng thật sự thông minh?” Ben hỏi.
“Prod,” Max nói. “Trưởng khoa giải phẫu đã gọi cô ấy là Prod.” Anh quay qua cô. “Đó là gọi tắt của prodigy, phải không?” (*)
(*: thần đồng – ND)
Cô không có vẻ vui với chuyện này.
“Chỉ thêm một câu hỏi nữa thôi. Bây giờ Evan Petterson ở đâu?” Ben hỏi.
“Tôi không biết. Nếu anh ta trở về Winston Falls nơi gia đình tôi sống, cha tôi đã cho tôi biết.” Cô nâng cái gối lên và ép nó vào ngực mình.
Max có thể nói cô ghét nói về Patterson. Rõ ràng là vậy. “Tôi sẽ tìm ra bây giờ hắn ta đang ở đâu,” anh nói.
Cau mày, cô hỏi, “Tại sao? Tại sao anh phải làm vậy chứ?”
Bởi vì tôi biết những gì hắn ta đã làm với em, anh nghĩ. “Vì điều đó sẽ làm cô an tâm hơn một chút nếu biết chính xác hắn đang ở đâu, phải không?” anh hỏi.
“Phải, đúng vậy, nhưng mà…”
“Nhưng sao?”
“Cha tôi có bạn làm trong FBI. Không ai có thể tìm ra Patterson. Sao anh nghĩ anh có thể? Có phải anh nghĩ mình giỏi hơn họ?”
Cô có nhận ra là mình đang hỏi y như vị trưởng khoa giải phẫu đã hỏi cô không nhỉ?
Anh quyết định trả lời một cách tương tự. “Phải. Tôi giỏi hơn.”
Cô đột nhiên hiểu ra. “Anh cũng kiêu ngạo như tôi.”
“Nếu nói về công việc thì, phải, tôi là thế.” Anh tiếp tục nhìn chằm chằm vào đôi mắt tuyệt đẹp của cô khi anh hỏi, “Cô có muốn tôi tìm ra hắn hay không?”
“Vâng, có, nhưng…” Cô định nói gì đó nhưng sau đó đổi ý. “Cám ơn anh.”
“Chờ đã,” Ben bắt đầu. “Cho tôi ngắt lời. Patterson đã quyết định rời khỏi quê nhà của cô, hay là có chuyện gì xảy ra?”
Cô thở dài. Cô tưởng là chuyện này đã xong. “Vâng, có chuyện xảy ra, và anh ta bị đưa đến điều trị ở Viện Stockton, trong một thời gian.”
“Viện Stockon là cái gì vậy?”
Max trả lời. “Một bệnh viện nhà nước điều trị những tội phạm không bình thường. Patterson đã tấn công cô ấy, gần như là đã giết chết cô ấy. Đọc mấy báo cáo đó đi. Nó sẽ trả lời cho các câu hỏi của cậu.”
Ellie cau mày với Max khi cô nói, “Anh biết về Patterson trước khi Ben nhìn thấy lệnh cấm đó, đúng không?” Trước khi anh có thể trả lời, cô tiếp tục, “Dĩ nhiên là thế. Lạy Chúa tôi, chỉ sau nhiêu đó thời gian? Bốn? Hay năm tiếng kể từ khi chúng ta gặp nhau?”
“Lâu hơn.”
“Làm sao anh biết được tất cả những thông tin đó nhanh như vậy?”
“Nó nằm trong hồ sơ của cô.”
Tay cô đưa lên cổ mình. “Cho bất kỳ ai đọc á?” Giọng cô nghe có vẻ hoảng sợ.
“Không, không phải bất kỳ ai.” Sau đó, cau mày, anh hỏi, “Ý cô là sao, Patterson đã đến Stockon trong một thời gian?”
“Nó không có trong hồ sơ sao?” cô hỏi.
“Không. Giờ nói tôi biết đi.” Anh nói như thể anh sắp “quay" cô lần nữa.
“Gia đình Patterson rất giàu, và họ có thể đã làm cho anh ta được chuyển đến một cơ sở tư nhân. Và đoán xem? Thậm chí anh ta còn được cho về nhà cuối tuần nữa đấy.”
“Sau khi hắn ta đã cố giết cô ư?” Ben hỏi.
Chúa ơi, cô sẽ phải đào mọi thứ lên lần nữa. Cô hít một hơi thật sâu. “Sau khi Patterson để tôi lại sắp chết…thật ra, tôi được kể lại anh ta đã nghĩ anh ta đã giết tôi…”
“Và?” Ben hối thúc khi cô ngập ngừng. Giọng anh lúc này đã mềm hơn.
“Anh ta bỏ trốn, cảnh sát và FBI đã không thể tìm thấy anh ta ngay lập tức. Vì thế cha tôi, với sự giúp đỡ của hai đặc vụ FBI sau này đã trở thành bạn, quyết định rằng tôi cần phải đi ẩn náu.”
Max điền vào chỗ còn thiếu cho Ben. “Thằng chó đó đã khủng bố cô ấy trong hơn một năm. Hắn đã tóm được cô vài lần, nhưng cô ấy thoát được. Hắn sẽ không bỏ cuộc cho đến khi giết được cô ấy.”
Ellie tiếp tục. “Ngay khi tôi đã sẵn sàng để xuất viện, cha tôi đã đưa tôi tới đây. Một trong số những người bạn của ông ấy đã giới thiệu ông ấy với một cặp vợ chồng, gia đình Wheatleys. Họ đã nhận nuôi tôi. Cả hai người đều là giáo viên và là người rất tử tế. Họ không có con, và đã mở rộng cửa nhà mình với tôi.” Lần đầu tiên kể từ khi chủ đề này đưa ra, cô mỉm cười. “Họ đã không biết phải làm gì với tôi.”
Cô không nói rõ, và cả Ben lẫn Max đều không ép.
“Họ đã chăm sóc cho tôi rất tốt,” cô nói. “Tôi đã ở với họ trong khi hoàn tất chương trình đại học và suốt cả lúc học trường y và một khoảng thời gian làm bác sĩ nội trú.”
“Vậy là bây giờ cô đã xong thời gian làm bác sĩ nội trú,” Ben kết luận.
“Không, tôi đã xong nội trú rồi. Bây giờ tôi đang hoàn thành khóa nghiên cứu sinh về chấn thương. Có phải chúng ta đang nói về Patterson không nhỉ?”
Ben gật đầu. “Ừm. Câu cuối nhé, và chúng ta sẽ tiếp tục. Cho tôi biết, khi nào Patterson được tha?”
“Anh ta đã ở trong đó và được ra ngoài trong khoảng mười năm. Cách đây khoảng sáu tháng, cha tôi nghe nói anh ta đã được thả và đã biến mất. Các luật sư được cho là đã “đi đêm”, và vì thế cho dù có những người bạn của cha tôi, nhưng không một ai biết được anh ta đã được thả. Một cách tình cờ mà cha tôi đã nghe được tin này.” Cô siết đôi tay mình với nhau một cách dứt khoát và nói, “Giờ thì tôi đã nói xong chuyện này rồi. Các anh ở đây là để hỏi tôi về vụ nổ súng, nhớ không? Vậy sao hai anh không hỏi đi.”
Max gật đầu với Ben, người đang kéo cái ghế lại gần hơn chiếc bàn cà phê và nói, “Được rồi, bắt đầu nhé. Mở máy ghi âm đi, Max.”
Ben nói ngày, giờ, địa điểm, tên của những người ở trong phòng vào máy ghi âm, sau đó hỏi, “Bác sĩ Sullivan, có phải cô đã nhìn thấy đặc vụ Sean Goodman bị bắn?”
“Vâng, tôi đã thấy.”
“Vậy hãy nói cho chúng tôi biết chuyện xảy ra từ lúc cô rời khỏi bệnh viện. Theo tôi biết thì cô đang chạy bộ. Đúng không? Vậy bắt đầu từ chỗ đó nhé.”
Bây giờ chủ đề về Patterson đã xong, Ellie đã có thể hít một hơi thở sâu mà không cảm thấy như thể lồng ngực mình đang cố đè bẹp mình. Cô cố gắng chính xác nhất có thể khi kể lại điều cô đã thấy, và sau đó cô kiên nhẫn trả lời vô số câu hỏi. Cô không gặp khó khăn khi miêu tả người đàn ông đã bắn đặc vụ Goodman, nhưng cô nhấn mạnh rằng cô không nghĩ mình có thể sẽ chỉ được họ trong phòng xử án.
“Hắn đã nhìn thẳng vào tôi, nhưng hắn đeo kính mát. Tôi có thể nhìn thấy mồ hôi trên khuôn mặt hắn. Cái kính mát trượt xuống mũi hắn, và tôi đã nhìn thấy đôi mắt hắn, nhưng chỉ trong một giây, sau đó hắn vung khẩu súng xung quanh, và tôi phải nằm xuống đất.”
“Hãy miêu tả hắn cho tôi biết,” Ben yêu cầu.
“Hắn cao khoảng 1m80. Hắn mặc một chiếc áo gió màu nâu và quần màu đen.”
“Còn người đàn bà?”
“Cô ta mặc toàn đồ màu đen. Quần đen, phần trên cũng đen. Cô ta thấp hơn anh ta, khoảng 1m7, và tôi đoán nặng khoảng 60kg.”
“Còn gì khác cô chú ý về cô ta không?”
“Cô ta trông rất kỳ lạ. Cô ta đội một bộ tóc giả màu đen, nhưng nó bị lệch. Và đôi mắt trông không thực lắm.”
“Ý cô là sao, không thực là sao?”
“Chúng trông…sáng rực. Chắc chắn là kính sát tròng,” cô thêm nhanh vào vì sợ anh ta sẽ nghĩ cô lẩn thẩn. “Tất cả xảy ra nhanh quá, và họ quay người lại tôi gần như hầu hết thời gian.”
Ben bình tĩnh hướng cô qua nhiều câu hỏi hơn. Anh có vẻ thoải mái, nhưng Ellie biết những hành động đó nhằm làm cô thấy dễ chịu hơn. Cô biết từ những kinh nghiệm đã qua rằng khi một cảnh sát hay một đặc vụ liên bang bị thương, thành phố sẽ áp dụng chế độ khóa cứng cho đến khi thủ phạm hoặc những thủ phạm bị bắt giữ. Sean Goodman không chỉ là một người bạn, anh ấy còn là một cộng sự. Làm tất cả chuyện này trong thoải mái ư? Không thể nào.
“Còn đặc vụ Goodman thì sao? Anh ấy cũng nhìn thấy họ,” cô nói.
Ben gật đầu. “Phải.”
“Sean đã nhìn thấy một người đàn ông và một người đàn bà đi nhanh ra đường cái. Chúng tôi không chắc cậu ta có nhìn thấy mặt họ trước khi bị bắn không, và cũng như cô nói, họ rõ ràng là đã cố thay đổi ngoại hình của mình,” Max giải thích.
“Nếu hắn ta đã đến gần hơn….” Ben bắt đầu.
Ellie lắc đầu, dừng anh lại. “Nếu hắn đến gần hơn nữa, viên đạn sẽ gây tổn hại còn nhiều hơn thế, đặc biệt là nếu anh ấy bị bắn trúng ngực. Những vết thương này sẽ là một…hỗn độn.”
“Sao cậu ấy không mặc áo chống đạn?” Ben hỏi Max. “Cậu có biết?”
“Cậu ta được cho là đã vào xe, nhưng lúc bước ra ngoài, lẽ ra phải mặc áo vào mới phải. Farber và Stanley đã cởi áo họ ra,” anh thêm vào. “Họ nghĩ chuyện đã xong. Có lẽ Sean cũng nghĩ thế.”
“Ừ, có lẽ thế,” Ben đồng ý.
“Vậy còn những đứa trẻ đã chạy ra đường để ra hiệu cho xe cứu thương? Chúng hẳn đã nhìn thấy cặp đôi đó đang chạy trốn,” Ellie nói.
“Chúng đã không nhìn thấy mặt họ.” Max có vẻ kích động lần nữa.
“Có nhiều người khắp công viên. Hẳn phải có ai khác đã nhìn rõ hơn-“
“Chúng tôi đã kiểm tra,” anh quát to và tắt máy ghi âm.
Cô cau mày nhìn anh. “Anh luôn cục cằn thế này à?”
Ngạc nhiên bởi câu hỏi của cô, anh lặp lại, “Cục cằn?”
“À, cậu ta chỉ cục cằn hôm nay thôi,” Ben xen vào.
“Tôi thế đấy.”
Bật cười, Ellie thả cái gối ra và đứng dậy. “Tôi sẽ lấy một lon Diet Coke. Hai anh có muốn uống gì không?”
“Vâng, cho tôi một Coke luôn nhé,” Ben nói.
Cô quay sang Max. “Tôi không nên nói anh cục cằn. Anh đã có một ngày không tốt. Bạn anh đã bị bắn, và từ điều mà anh đã nói với tôi, kế hoạch bắt những người này coi như không thực thi.” Cô quay về hướng bếp và thêm vào, “Vì vậy có gắt gỏng cũng là dễ hiểu.”
“Vâng, thường thì cậu ta vui vẻ lắm.” Ben cười khi nói dối. Điện thoại của anh rung lên, và anh nhanh chóng đọc tin nhắn.
“Ellie này, tôi có thể hỏi cô một câu hỏi về y tế không?”
Cô nhìn qua góc phòng. “Được. Anh muốn biết gì?”
“Có nghĩa gì khi một phụ nữ mang thai có tất cả các triệu chứng của khó tiêu?”
Cô nghĩ là anh ta đang đùa cho đến khi anh ta nhìn lên từ tin nhắn, và cô nhìn thấy mối quan tâm trong mắt anh.
“Có nghĩa là cô ấy bị chứng khó tiêu.”
Anh thấy không thuyết phục. Anh đọc to triệu chứng của vợ mình lên, nói với Ellie rằng cô ấy đã có thai bốn tháng, và cô ấy đã bị sẩy thai đứa con đầu tiên của họ chính xác bốn tháng trước.
Ellie với tới cái điện thoại di động của cô. “Tên cô ấy là gì thế?”
“Addison.”
“Cho tôi số di động của cô ấy.”
Dựa người vào cửa ra vào cô bắt đầu bấm tin nhắn, các ngón tay cô thao tác với tốc độ rất nhanh.
Ben ấn tượng. “Cô nhanh thật đấy.”
Cô cười. “Tôi đã làm việc này được một thời gian rồi.”
Ellie đã cho vợ Ben những gợi ý để giúp với chứng khó tiêu và kết thúc tin nhắn bằng cách nói với Addison rằng cô có thể gởi các tin nhắn khác cho cô nếu muốn.
“Cám ơn cô,” Ben nói khi cô đã xong. “Cô ấy rất lo lắng.”
Ellie cho anh số điện thoại của cô. “Nếu lo lắng, anh cũng có thể nhắn tin cho tôi.”
Khi Ellie trở lại với mấy lon Coke, cô đưa một lon cho Ben và lại ngồi kế Max.
“Sean sẽ gặp rắc rối bởi vì anh ấy đã không mặc áo chống đạn sao?”
Max trả lời. “Thì cậu ta đã gặp rắc rối rồi đấy thôi. Cậu ta đã bị bắn, nhớ không?”
Đó không phải là ý cô muốn hỏi, nhưng cô không đuổi theo vấn đề đó nữa.
Max bật máy ghi âm trở lại. “Ben, cậu còn câu hỏi nào khác với Ellie nữa không?”
“Không, tôi nghĩ là chúng ta đã xong rồi,” anh trả lời. “Cô sẽ đi du lịch, phải không? Không phải là một chuyến tới Châu u đấy chứ?”
“Anh quên cái phần “tôi nghèo lắm” của buổi thẩm vấn này rồi à?” cô hỏi.
Anh bật cười. “À ha. Vậy chắc là không phải Châu u rồi.”
“Tôi sẽ đi Winston Falls dự một đám cưới vào tuần tới, nhưng cho đến khi đó tôi vẫn ở đây, và anh có thể lúc nào cũng gọi được cho tôi.”
Một lần nữa, Max nhấn nút tắt máy ghi âm đi ngay khi Ben hỏi, “Winston Falls là ở đâu vậy?”
“Phía nam Carolina.”
“Gia đình Ellie sống ở đó. Đó là quê cô ấy,” Max tự trả lời.
“Cô có thường về quê không?”
“Không thường lắm.”
“Cô có đi đâu không sau đám cưới đó?”
“Không, tôi sẽ trở lại đây…trong một thời gian nữa.”
“Tôi nghĩ chúng ta đã xong,” Max thông báo và bắt đầu đứng lên. Ellie đặt tay lên đầu gối anh để dừng anh lại.
“Giờ tới phiên tôi hỏi,” cô nói với anh.
“Đó không phải là cách làm việc,” anh trả lời.
Cô lờ đi bình luận của anh. “Sao họ ở trong công viên ấy vậy?”
Ben trả lời cho cô. “FBI đã theo dõi họ kể từ vụ án gần đây nhất đã không đưa được họ ra tòa, và khi chúng tôi nghe vụ mua bán này, chúng tôi đã đặt một cái bẫy. Max và tôi đã muốn tóm được chúng.”
“Vụ mua bán gì vậy? Ma túy à?”
“Vũ khí,” anh nói. “Các loại vũ khí phức tạp.”
Trước khi cô có thể hỏi một câu khác, điện thoại anh reo. Anh nhìn thấy tên người đang gọi và nói, “Tôi phải nhận cuộc gọi này.”
Anh biến vào bếp của cô cho riêng tư trước khi trả lời điện thoại. Ellie quay qua Max, nhận thấy tay mình vẫn đang trên chân anh, và rụt về. “Ý anh ấy là sao, vụ cuối không đưa được ra tòa?”
“Nhân chứng không thể làm chứng.”
“Không thể hay sẽ không?”
“Không thể.”
Cô không hối anh giải thích, nhưng nói, “Có gì trục trặc trong công viên à?”
“Nhiều thứ.”
Cũng nhiều như anh ta sẽ nói với cô vậy, cô nhận ra sau khi chờ vài giây. Cô cố một câu hỏi nữa. “Ben đã nói FBI đã theo dõi họ, vậy anh biết họ là ai à?”
“Ừ.”
“Và?”
Khi anh không trả lời ngay lập tức, cô đã thúc nhẹ vào anh với bàn chân cô. Anh rất ngạc nhiên, mỉm cười. “Cô vừa mới đá một đặc vụ đó à?”
“Đâu có, tôi chỉ khều nhẹ một đặc vụ thôi. Tôi đang sẵn sàng để đá rồi đây.”
“Calvin và Erika Landry.”
“Vậy, có gì khó khăn sao?”
Anh bật cười và cô thấy vui khi nhìn thấy vẻ căng thẳng đã giản ra khỏi mặt anh trong một giây.
“Tôi chưa bao giờ nghe nói tới họ,” cô nói.
“Tôi không nghĩ cô biết. Họ không thường ở đây. Chúng tôi đã có những giao dịch khác với họ. Thực tế là, chúng tôi đã săn đuổi họ trong một thời gian rồi. Chúng tôi biết vụ giao dịch đó sẽ diễn ra ở công viên này, và chúng tôi đã hy vọng là có thể bắt quả tang chúng. Không may là chúng đã bỏ đi trước khi có bất kỳ ai có thể nhận diện được chúng. Đó là lý do tại sao nhân chứng của vụ nổ súng đó rất quan trọng. Có quá nhiều đặc vụ đã theo đuổi vụ này trong thời gian quá lâu rồi.”
“Vậy còn anh?”
“Còn tôi?”
“Có phải anh sống ở St. Louis? Tôi chỉ tò mò về những người tham gia vụ này,” cô vội thêm vào để anh không nghĩ là cô hỏi quá cá nhân.
Max đứng lên, trượt cái máy ghi âm vào trong túi áo, rồi nói. “Trong sáu năm qua, tôi sống ở Honolulu.”
Cô không biết tại sao mình lại quan tâm tới chuyện này nữa, nhưng cô đã thế. Cô không hiểu người đàn ông này, và chắc chắn anh không hợp với cô. Nhưng có gì đó về anh…Sự thật là, cô chưa bao giờ bị thu hút ngay lập tức với bất kỳ người đàn ông nào trước đây, không với cả hôn phu cũ của cô, bất đắc dĩ cô mới phải thừa nhận chuyện này.
Thật khó hiểu. Cô không muốn có quan hệ với Max, nhưng cô cũng muốn có khả năng đó? Cô không muốn nghĩ tới điều đó.
Hệ thống thần kinh của cô chắc có vấn đề gì rồi, cô nghĩ, đó là lý do tại sao phản ứng của cơ thể cô với anh ta quá dữ dội như thế. Mà chắc cũng đúng. Các chất endorphin của cô chắc có vấn đề rồi. Thiếu ngủ có lẽ là một trong những lý do cho sự mất cân bằng này, và là người tham công tiếc việc thiếu các mối quan hệ xã hội có lẽ là một nguyên do khác.
Cũng có thể còn một lý do khác: cô điên rồi, chỉ đơn giản là điên vậy thôi.
Ben đã nói chuyện xong điện thoại và đang dựa vào khung cửa, đang uống lon Coke của mình. Anh dịch chuyển khi Max nói, “Đi thôi.”
“Vậy Ellie sẽ ở danh sách nhân chứng chứ?” anh hỏi.
Max lắc đầu. “Đặc vụ Hughes sẽ nhận vụ này, nhớ không? Nếu tên của Ellie có trên danh sách đó, cậu biết chuyện gì xảy ra rồi đấy.”
“Ừ, nhưng mà cậu và tôi có thể dừng chuyện đó lại được mà.”
“Từ Honolulu á? Không thể.”
Dừng cái gì vậy, Ellie thắc mắc. Cô chờ cho Max hay Ben giải thích, nhưng cả hai đều không.
“Tôi đã nói với cậu Hughes sẽ muốn-“
Max ngắt lời. “Tôi đã nói không.” Anh bước về phía cửa và mở các khóa cửa.
Ben đặt lon nước của mình xuống kệ bếp và hướng ra cửa Max đang mở.
“Tôi xin lỗi vì đã không giúp được gì hơn,” Ellie nói, một chút bối rối bởi một chút lạc đề giữa họ.
“Không sao.” Max bắt đầu kéo cánh cửa bị đóng ra nhưng đột ngột dừng lại. Anh đứng trong một giây như thể bởi sức nặng của cái ý nghĩ của mình trước khi nói, “Có nhà hàng nào ngon ngon ở gần đây không?”
“Nếu anh thích món Ý, anh nên đi đến Hill. Có một nhà hàng rất tuyệt tên là Trellis. Anh sẽ thích nó đấy. Quy định ăn mặc cũng thường thôi. Anh sẽ thấy mọi thứ đều được từ sang trọng đến quần short.”
“Được rồi. Tôi sẽ đón cô lúc 7 giờ tối mai.”
Anh đóng cửa lại trước khi cô có thời gian để phản ứng.
“Chờ đã…sao cơ?”
Danh sách chương