“ Dừng lại.”

Một giọng nói đột ngột vang lên từ phía sau. Đinh Trần Hải Yến cười. Cuối cùng thì nhân vật chính cũng đã tới.

Cô ta quay mặt về phía cửa, đôi môi khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười khinh miệt. Ánh mắt chứa đầy oán hận nhìn về phía trước.

Trần Hà Duy đứng dựa lưng vào tường, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi túa ra không ngừng, đôi môi tái nhợt không ngừng thở hổn hển. Trông bộ dạng hắn chật vật vô cùng. Nhưng chỉ duy có đôi mắt vẫn lạnh lùng đáp trả ánh nhìn của Đinh Trần Hải Yến.

Vũ Linh Nhi nhìn thấy hắn tim lại đập loạn một trận, cảm giác ấm ức từ đáy lòng không thể kìm nén mà trào lên. Cô khóc.

“ Thả ra.” Hắn ra lệnh. Nhìn về phía cô, hắn thấn cô khóc. Trong lòng không khỏi nổi lên một trận chua xót. Những lời nói của cô mấy ngày trước giờ đã bị hắn cho vào quên lãng. Hắn chỉ biết, hắn không muốn thất cô khóc.

“ Duy! Anh đến cũng thật là nhanh.” Đinh Trần Hải Yến nghịch con dao trong tay, cười cợt nói.

Cô ta không hề sợ hắn. Nếu như trước đây cô sợ mất hắn thì bây giờ chuyện đó đã không còn. Cô đã ngộ ra rồi, cô mãi mãi cũng không có được hắn, mãi mãi cũng không thể khiến hắn yêu cô. Trước cô mù quáng mà yêu, nhưng giờ trong cô chỉ còn thù hận.

Càng yêu thì càng hận,

Càng hận lại càng đau.

Vậy mà con người vẫn tự tìm đau khổ cho mình.

Cô đã mất đi con của cô rồi, mất hết tất cả rồi. Cô không còn sợ bất cứ cái gì nữa. Việc duy nhất mà cô muốn làm là trả thù hắn, khiến hắn phải quỳ xuống dưới chân cô mà cầu xin tha thứ.

“ Thả cô ấy ra!” Trần Hà Duy hoàn toàn không có kiên nhẫn để mà nói chuyện phiếm với cô ta. Đầu hắn hiện tại rất đau, vết thương ở lưng có lẽ cũng đã nứt toát ra.

“ Anh thật là nóng vội.”

“ Cô!” Hắn ta tức giận nhìn cô ta, đôi chân tiến lên vài bước.

“ Anh đừng có qua đây. Anh thử qua đây xem! Em nhất định sẽ giết cô ta.” Đinh Trần Hải Yến nắm chặt lấy tay Vũ Linh Nhi, kề sát dao vào cổ cô, ánh mắt uy hiếp nhìn về phía hắn.

Bước chân của hắn ngay lập tức dừng lại. Hắn nhìn thấy trên cô Vũ Linh Nhi có máu. Hắn tin rằng cô ta sẽ không nói đùa.

Vũ Linh Nhi nhìn hắn, trong đôi mắt to ngập nước tràn đầy sợ hãi. Cô mím chặt môi, không lên tiếng.

“ Tốt lắm! Tất cả ra ngoài.” Hải Yếu quay lại nói với bọn đàn em bên cạnh. Toàn bộ nữ sinh đi cùng cô ta ngay lập tức đều đi ra ngoài.

Trên sân thượng giờ còn lại ba người. Gió thổi ngày một mạnh, giống như có một cơn bão sắp ập đến.

“ Rốt cuộc cô muốn làm gì?”

“ Em muốn làm gì? Anh nghĩ xem em muốn là gì. Đây là sân thượng, nếu rơi từ trên này xuống, sẽ không chỉ là gãy một hai cái xương thôi đâu.” Đinh Trần Hải Yến cười lạnh, cô ta vẫn kề dao sát vào cổ Vũ Linh Nhi, kéo theo cô lùi từng bước một.

“ Cô đứng yên!” Hắn ta hét lên, vẻ mặt lạnh lùng cũng không thể bình tĩnh nổi nữa.

“ Sao chứ? Anh lo lắng vậy sao?”

Cô ta vẫn tiếp tục lùi lại cho đến khi lưng đã cham vào lan can sân thương. Cô ta mới dừng lại. Đằng sau lưng là một khoảng không, chỉ cần hơi ngả người đã đằng sau một chút là sẽ rơi xuống.

Vũ Linh Nhi bị Đinh Trần Hải Yến nắm chặt lấy, không thể thoát ra được. Gió lạnh thổi sau lưng cô, cổ cảm giác được sau lưng mình là một khoảng không. Chỉ cần sẩy chân một chút sẽ ngã xuống. Cả người cô đều đổ mồ hôi lạnh. Cô hứng ánh nhìn tuyệt vọng về phía hắn.

“ Sao hả? Xem ra bảo bối của anh đang rất sợ.” Đinh Trần Hải Yến, kề sát dao vào cổ cô hơn, đầu dao đã chạm vào dao thịt.

“ Thả tôi ra.” Cô yếu ớt lên tiếng.

“ Cô đừng có trách tôi. Tất cả đều là tại hắn ta. Là hắn ta khiến tôi ra nông nỗi này. Là hắn ta hại tôi! Nếu cô có chết cũng đừng có trách tôi!” Hải Yến hét lên, cô ta nhìn chằm chằm về phía Linh Nhi. Đôi mắt long lên song sọc đầy đáng sợ. Cô ta đã hoàn toàn mất đi lý trí, trong lòng cô giờ đây chỉ còn thù hận.

Nếu một con người đã không còn lý trí

Thì chính là nô lệ của quỷ dữ.

Phục tùng mọi mệnh lệ của nó, bị sự thù hận làm cho mờ mắt

Đã làm việc cho một con quỷ, bạn cũng chính là một con quỷ….

“ Sao hả? Có muốn xuống đó sơm một chút không?” Hải Yến kéo người Vũ Linh Nhi nghiên ra ngoài ban cô. Gió mạnh quất thẳng vào mặt cô khiến mặt cô lạnh buốt. Từ trên này nhìn xuống, thật sự rất cao.

“ Cô dám!” Trần Hà Duy nắm chặt hai bàn tay lại, cả thân người không ngừng run rẩy.

“ Tại sao tôi lại không dám?” Cô ta cười lạnh, đẩy người Vũ Linh Nhi ra ngoài thêm một chút. Bây giờ chỉ cần cô ta thả tay ra, Vũ Linh Nhi lập tức sẽ rơi xuống.

“ Anh bây giờ không có quyền ra lệnh cho tôi. Là anh đã hại tôi! Là anh đã khiến tôi mất hết tất cả! Là anh đã lạnh nhạt với tôi! Rõ ràng tôi yêu anh, rất yêu anh nhưng anh lại không một lần để mắt đến tôi. Tại sao anh lại đi thích cô ta chứ? Cô ta có gì hơn tôi? Tại sao?”

Đinh Trần Hải Yến gào lên, giống như một con thú dữ bị thương mà gào lên. Tiếng gào thảm thiết đầy bị thương. Nước mắt cô ta từng giọt rơi xuống, đôi tay cầm dao cũng như đang giữ Vũ Linh Nhi không ngừng run rẩy.

Hắn ta im lặng không lên tiếng, ánh nhìn như trước lạnh lẽo nhìn về phía cô ta. Hắn từ đầu đến cuối đều không có chút tình cảm nào với con người này.

“ Anh là đồ sát nhân.” Cô ta cười, cười như điên như dại, hướng ánh nhìn tuyệt vọng về phía hắn. Đôi mắt cô ta trong phút chốc trở nên sắc lạnh. Cô ta gằn từng chữ nói.

“ Tôi muốn nợ máu phải trả bằng máu.”

“ Aaaaaa!!!! Duy!!!!” Vũ Linh Nhi không còn ai nắm giữ, cả người ngã nhào ra ngoài ban công. Cô hét lên một cách thảm thiết.

“ KHÔNG!!!!”

Trần Hà Duy không kịp suy nghĩ, lao nhanh về phía ban công sân thượng, cả người cũng bị ngã ra ngoài.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Trên sân thương chỉ còn lại mình Đinh Trần Hải Yến đứng đó. Từng giọt nước mặt chát không ngừng tuôi rơi. Nước mắt chảy vào miệng cô, không biết rõ tư vị là gì. Gió không ngừng thổi.

“ Chết rồi! Tất cả chết rồi! Kết thúc rồi!” Cô ta không ngừng lẩm bẩm, đôi mắt như ngây dại nhìn xung quanh. Không có bóng dáng hắn. Hắn dù chết vẫn muốn cứu cô gái đó sao?

Cô trả thù được rồi! Cô trả thù được cho con cô rồi! Nhưng… tại sao tim cô lại đau như thế này?

Cô bước lại gần lan can, nơi hai người đó rơi xuống. Ngoài ý muốn. Cô nhìn thấy một bàn tay đang bám chặt lấy lan can. Nhìn xuống bên dưới. Là Trần Hà Duy, tay còn lại của hắn ta còn đang nắm chặt lấy tay Vũ Linh Nhi.

“ Vũ Linh Nhi! Cô mà buông ra là chết với tôi.” Trần Hà Duy lạnh lùng ra lệnh.

Vũ Linh Nhi sắc mặt xanh lét, cô đưa mắt nhìn xuống phía dưới. Nếu cô rơi xuống, nhất định sẽ chết. Cô cả người lại đổ mồ hôi, bàn tay cũng trở nên trơn tuột.

“ Nắm cho chắc!”

Hắn nhìn mày. Nắm chặt lấy tay cô. Tay hắn cũng do mồ hôi mà trở nên trơn. Hắn rất đau, cả người đều nóng như lửa đốt, khuôn mặt nhợt nhạt. Vết thương ở lưng lại bắt đầu rỉ máu. Hai cánh tay phải cố gắng lắm mới bám lại được.

Những cơn gió như tốc vào người họ, họ giống như chiếc lá mỏng manh, một mình cô độc đối chọi với gió bão. Chỉ cần một luồng khí cũng có thể khiến họ rơi xuống.

Đinh Trần Hải Yến từ trên cao nhìn xuống bọn họ. Trong lòng là một trận chua xót.

“ Chỉ cần tôi đẩy một cái, hai người sẽ chết.” Cô ta dùng ngón trỏ khẽ gõ lên bàn tay đang bám vào lan can của hắn. Những ngón tay của hắn vì phải nắm chặt lấy lan can mà trở nên trắng bệch, từng đôt ngón tay hiện lên rõ ràng. Đôi tay hắn không bám được bao lâu liền từng chút một trượt xuống.

“ Ha ha ha ha…” Cô ta đột nhiên cười lớn lên, nụ cười méo mó đến khó xem. Sau đó cô ta lại khóc. Giống như một người điên không kiểm soát được chính mình.

Hắn sắp chết rồi! Sắp chết rồi! Thế nhưng… cô rất đau. Rất đau! Chính tại giờ phút này, cô lưỡng lự. Cô có nên cứu hắn?

Không!! Hắn phải chết! Cô phải báo thù cho con trai cô!

“ Anh vì cô ta mà hy sinh chính mình như vậy. Có đáng không?” Hải Yến hai tay nắm chặt, cô ta nói trong nước mắt.

Cô sẽ không cứu hắn, tuyệt đối sẽ không cứu hắn. Cô muốn hắn phải chết!

Giết chết hắn! Là một điều cực kỳ dễ dàng, chỉ cần cô đẩy một phát. Cả hai người đó nhất định sẽ chết. Thế nhưng… cô lại không làm được! Ý trí mách bảo cô nên giết chết hắn, nhưng con tim cô lại ngăn cô lại. Trái tim nhói đau lên từng hồi. Cô trơ mắt nhìn hắn đang đứng giữa danh giới sự sống và cái chết.

“ Anh đi chết đi! Đồ giết người.” Cô ta trừng mắt lên nhìn hắn, trong đôi mắt hiện lên đầy hận thù, nhưng trong đó lại có mất mát, có đau thương.

Bên dưới sân trường bắt đầu trở nên ồn ào. Tất cả bọn họ đều hoảng sợ nhìn hai người đang treo lơ lửng trên sâu thượng bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống kia.

Vũ Linh Nhi một lần nữa nhìn xuống. Ở dưới đó có rất nhiều người, cô… rất sợ.

“ Đừng có nhìn xuống dưới.” Hắn nói.

Cô nhanh chóng nhìn lên, bởi vì nhìn xuống dưới cô cũng rất sợ. Nhưng chính lúc này, cô lại nhìn thấy lưng áo dính đầy máu của hắn. Hắn bị thương? Cô lại nhìn đến sắp mặt hăn. Trắng bệch. Bàn tay hắn đang nắm lấy tay cô cũng lạnh toát. Hơi thở dồn dập của hắn ngày một trở nên mỏng manh.

Hắn đã bị như vậy rồi mà còn cứu cô. Nếu cứ như vậy. Cả hai người đều sẽ chết. Cô sẽ chết! Hắn… cũng sẽ chết.

“ Anh… bỏ tay tôi ra đi. Nếu không cả hai chúng ta…”

“ Im miệng!” Hắn yếu ớt ngắt lời cô, dồn toàn bộ sức lực của cơ thể để bám vào lan can. Hắn sắp không chịu nổi nữa rồi. Vết thương không ngừng chảy máu. Đầu hắn đau nhức không thôi, đôi mắt dần trở trở nên mờ đi.

Nhưng câu nói không chút sức lực này lại chẳng có một chút gì gọi là cô thể uy hiếp cô. Cô lại thực cảm động, đến giờ phút này hắn vẫn nghĩ đến cô.

Trên sân thương vang lên tiếng đập cửa dồn dập. Có lẽ là đám người ở dưới đã chạy lên. Nhưng Đinh Trần Hải Yến đã khóa trái cửa lại. Hôm nay, nhất định phải là ngày chết của hai người bọn họ.

“ Sắp có người đến cứu chúng…” Trần Hà Duy chưa nói hết câu, bàn tay đã trượt khỏi lan can. Cả hai người đều rơi xuống.

Liệu, sẽ chết như này sao?

Đầu óc trở nên trống rỗng, chỉ có tiếng gió thổi bên tay.

Những tiếng gọi như xa như gần vang vọng bên tay.

Họ nghe thấy, hai chữ “ Linh Nhi”.

Cuộc đời, có thể sẽ như vậy mà khép lại….

(hết chap 93)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện