“ Rầm!! Rầm!!! Rầm!!!”
Tiếng đập cửa vang lên dồn dập.
Đinh Trần Hải Yến vẫn yên lặng nhìn hắn ta. Bàn tay đang nắm lấy lan can từ từ trượt xuống.
“ Nếu bây giờ anh thả cô ta ra. Tôi sẽ cứu anh.” Trong giọng nói của cô ta có sự khinh miệt, tàn nhẫn, lại có đau thương.
Cô biết, nếu hắn chết cô cũng sẽ rất đau. Nhưng nếu hắn sống, cô lại không thể nào sống nổi. Trái tim như bị hàng trăm, hàng vạn mũi dao đâm vào. Rất đau.
Hắn ta cắn chặt răng, không lên tiếng. Khuôn mặt trắng bệch đổ đầy mồ hôi, đôi tay trơn tuột cố gắng bám vào lan can dần trượt xuống.
Chợt,
Con dao Hải Yến đang cầm trên tay rơi xuống, tạo thành một âm thanh nhỏ. Âm thanh đó như đánh động vào lòng cô ta, từng giọt nước mắt lai rơi. Trần Hà Duy cuối cùng không thể trụ được nữa, bàn tay trượt khỏi lan can. Cả hai người cùng rơi xuống.
Đinh Trần Hải Yến giống như người mất hết sức lực, cô ta ngã bệt xuống đất, đôi mắt đầy đau khổ ngước lên trời. Bầu trời vẫn đẹp như vậy, mà lòng cô thì đã tan nát. Chứng kiến cảnh người mình yêu đi vào cõi chết là một việc rất tàn nhẫn, rất đau lòng.
“ RẦM!!!”
Một tiếng động lớn đột nhiên vang lên. Cánh cửa sân thượng được mở toang. Giống như có một cơn gió ùa thẳng vào.
Trần Hà Duy, hắn ta tưởng rằng mình sẽ chết. Thế nhưng, có một bàn tay nắm chặt lấy tay hắn. Hắn lại một lần nữa lơ lửng giữa không trung.
“ Linh Nhi!”
Hoàng Thiên Vũ nắm chặt lấy tay hắn ta, hét lên với cô. Gió mạnh thổi bay tóc cậu khiến nó rối tung, những sợi tóc màu nâu đỏ che gần hết đôi mắt cậu.
Vũ Linh Nhi mở to đôi mắt ngập đầy nước, nhìn lên phía trên. Cô nhìn thấy cậu. Nỗi sợ hãi một lần nữa lấn át đi lý trí của cô. Cô lại khóc. Nhìn thấy cậu, cô lại khóc. Bởi vì cô biết, cậu nhất định sẽ cứu cô, cứu cả hai người bọn họ.
“ Không sao chứ?” Lưu Anh Phương ngó đầu ra nhìn, vẻ mặt hết sức lo lắng.
Trên đó còn có Hà Vi Băng và Chan Jung Gyu nữa, cuối cùng cũng có người đén cứu cô và hắn.
“ Đừng lo, tôi sẽ cứu cậu lên.” Cậu nhìn về phía cô rồi nhìn sang hắn: “ Nắm cho chắc vào.”
Ý trí của hắn đã dần trở nên mở hồ, hắn không nhìn rõ người phía trước. Thế nhưng hắn vẫn nắm chặt lấy tay cô, hắn mãi mãi sẽ không buông tay cô ra.
Mãi cho đến khi lên được sân thượng rồi, tim cô vẫn còn đập rất mạnh. Không ngờ, lúc nãy cô vừa từ Qủy môn quan trở về. Cả người cô đều lạnh ngắt, thậm chí đến tận bây giờ cô vẫn còn nhớ đến cái cảm giác cả người lơ lửng trong không trung. Thật sự đáng sợ.
“ Cậu có sao không?” Hoàng Thiên Vũ ngồi xổm xuống trước mặt cô, đưa tay lên trán lau mồ hôi cho cô. “ Cậu dọa chết tôi mất.”
“ Không sao.” Cô lắc lắc đầu, đôi mắt không tự chủ được lại nhìn về phía hắn.
Hắn ngồi dựa lưng vào lan can. Khuôn mặt trắng bệch, đôi môi nhợt nhạt, cả người giống như không còn sinh khí. Nơi lưng áo loang lổ đầy những vết máu. Hắn ta đang nhìn cô, đôi mắt như một hố sâu không đáy cuối cô vào trong.
Cô đang định đi về phía hắn. Thế nhưng,…
“ Tại sao mày vẫn không chết?” Đinh Trần Hải Yến đột nhiên nhảy ra trước mặt cô, đôi tay tát vào má cô. Cô ta giống như nổi điên, đôi mắt trợn lên như nhuốm một màu đỏ của máu.
Cô kinh ngạc nhìn người trước mặt mình, đôi mắt nổi lên một tầng hơi nước mỏng. Cả người cô run run, tại sao hết lần này đến lần khác cô ta đều gây chuyện với cô? Lúc nãy còn suýt nữa giết chết cô.
“ Cô làm cái gì vậy?” Cậu nắm chặt lấy hai bả vai Vũ Linh Nhi, lạnh lùng nhìn Đinh Trần Hải Yến.
“ Không phải chuyện của mày. Hôm nay tao nhất định phải rạch mặt con nhỏ này ra.” Hải Yến hét lên, cả người định lao về phía cô nhưng cô ta đã bị Hà Vi Băng nhanh chóng giữ chặt lại.
“ Cô ta điên thật rồi.” Lưu Anh Phương lắc lắc đầu.
Vũ Linh Nhi hoảng sợ nhìn cô ta, cả người đều dựa và cậu mới có thể đứng vững.
“ Bỏ ra! Mày bỏ ra!!!” Cô ta gào lên, vùng vẫy hòng thoát khỏi tay Hà Vi Băng. Đôi mắt đầy hận thù nhìn về phía cô.
“ CHÁT!!!!”
Một cái tát lại vang lên. Trần Hà Duy đứng trước mặt Đinh Trần Hài Yến, khuôn mặt hắn trắng bệch thế nhưng đôi mắt nhìn về phía vẫn sặc lạnh đầy tức giận. Bên má phải của Đinh Trần Hảy Yến in lên cả vết ngón tay.
Cô ta trợn mắt nhìn hắn, cả người run run.
“ Cô tốt nhất đừng có đi quá giới hạn của mình.”
“ Tôi sao? Anh dám đánh tôi? Vì con nhỏ đó mà anh dám đánh tôi? Anh là đồ độc ác, là con quái vật. Tôi nhất định phải giết cô ta! Giết chết cô ta!” Cô ta gào lên, đôi mắt đáng sợ vẫn nhìn về phía Vũ Linh Nhi, từng giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi. Cô ta vùng thoát ra khỏi tay Hà Vi Băng, chạy đến nắm chặt lấy tóc cô. Cào vào mặt cô.
“ Á!” Vũ Linh Nhi hét lên đầy thảm thiết, đầu tóc rối bù bị người kia nắm chặt lấy.
“ Cô bỏ ra!” Cậu không kịp ngăn cản, Trần Hà Duy đã nhanh chân hơn một bước.
“ Tao phải giết chết mày!” Đinh Trần Hải Yến phát điên lên, không ngừng gào thét bị hắn đẩy ngã xuống đất.
“ Được lắm! Trần Hà Duy!” Hải Yến ngồi dưới đất, lạnh lùng nói, ngay bên cạnh là con dao mà lúc nãy cô ta đánh rơi. Con dao sắc bén lóe lên đầy sự chết choc.
“ Linh Nhi! Không sao chứ?” Hoàng Thiên Vũ vuốt lại mái tóc cho cô. Trên mặt cô còn có vài vết xước do móng tay để lại.
Vũ Linh Nhi lắc lắc đầu, đôi mắt đầy sợ hãi đảo quanh, không dám nhìn cố định vào chỗ nào.
“ Cô…” Trần Hà Duy định vươn tay ra, nói gì đó với cô nhưng câu nói chưa thoát ra khỏi đã bị cô gạt phăng đi.
Cô hét lên: “ Anh đừng đến gần tôi! Tất cả đều là tại anh! Rốt cuộc tôi đã làm gì chứ?”
Cô khóc, đôi mắt đầy sợ sệt nhìn về phía hắn. Cô là một người đơn giản, có lẽ sống cùng với căn bệnh trầm cảm khá lâu đã khiến cô không thích ứng được với thế giới bên ngoài. Cô chỉ muốn sống khép kín, cô chỉ cần bản thân mình là một con ốc, bất cứ lúc nào cũng có thể thụt vào bên trong ngôi nhà ấm áp. Cô không muốn tranh đấu với người khác. Cô chỉ muốn mình bình yên sống qua ngày. Như vậy là tốt rồi. Nhưng sao hết chuyện này đến chuyện khác lại xảy ra với cô? Cô có lỗi gì chứ?
Đôi tay hắn thoáng khựng lại rồi sau đó buông thõng một cách bất lực. Hắn nhìn cô, ánh mắt mệt mỏi toát lên đầy vẻ tổn thương. Khuôn mặt nhợt nhạt không còn vẻ lạnh lùng thường ngày nữa, lại có chút gì đó mất mát.
“ Chỉ thế thôi sao?” Hắn khẽ cười nhạt, trong giọng nói lại có chút mỉa mai. Đôi mắt đột nhiên trở nên sắc lạnh đến đáng sợ.
“ Đúng! Đều là tại anh! Tại sao mọi chuyện đều xảy ra với tôi chứ? Tại sao chuyện gì các người cũng đổ hết lên đầu tôi? Tại sao tôi phải chịu đựng những chuyện này chứ? Tại sao anh lại không để yên cho tôi. Anh hại tôi rồi lại đến cứu tôi sao? Tại sao chứ?” Cô cả người đều run rẩy, đôi mắt mở to nhìn về phía hắn.
Trần Hà Duy hai bàn tay nắm chặt lại, đôi mắt tràn đầy giận dữ nhìn về phía cô. Lòng hắn lại nhói đau lên từng hồi. Cô gái đó chỉ xem hắn như vậy thôi sao?
Dường như lửa giận đã thiêu đốt đi lý trí của hắn. Hắn tiến lên vài bước, hai tay nắm chặt lấy cánh tay Vũ Linh Nhi, bắt cô nhìn thẳng vào mặt hắn.
“ Được! Em muốn biết tại sao đúng không? Tôi nói cho em biết!”
“ Buông ra!” Cô nhíu mày, vùng vẫy mong thoát khỏi tay hắn nhưng vô dụng. Cô cảm nhận được bàn tay hắn nóng như lửa.
Cậu đột nhiên đứng yên lặng tại chỗ, đôi chân không nhích lên được một bước nào. Nhưng trong lòng cậu lại gấp đến cực độ, cảm giác bất an nhanh chóng ùa tới. Thế nhưng cậu lại chẳng làm gì. Cậu thấy mình không thể xen vào chuyện này. Cậu là cái gì chứ? Cậu chẳng là cái gì cả.
“ Em nghe cho rõ. Bởi vì… tôi. yêu. em.” Hắn gằn ra từng chữ một, giọng nói trầm thấp lại có một loại uy quyền khiến người khác phải khuất phục. Hắn nhìn thẳng vào mắt cô, cái nhìn như muốn xuyên thấu vào tận tâm can của cô.
Chỉ một câu nói đơn giản thôi nhưng lại khiến cho cô phải bang hoàng. Đôi mắt cô mở to nhìn chằm chằm vào hắn. Trong đôi mắt có chứa nhiều tia cảm xúc hỗn loạn. Cô không biết rõ cảm xúc lúc này của mình là gì.
Hoàng Thiên Vũ cứng đờ cả người. Hắn ta cuối cùng vẫn đi trước cậu một bước. Cậu nhìn về phía cô. Đôi mắt tĩnh lặng như một mặt hồ không gợn sóng. Nhưng chỉ có mình cậu mới biết, trong lòng cậu đang rối đến cỡ nào. Cậu cần một câu trả lời, không chỉ là cho hắn, mà còn là cho chính cậu.
Hai người lại mang theo hai tia hy vọng trái ngược nhau. Trong màn sương mù, không biết ai sẽ là người thoát ra trước.
Vũ Linh Nhi đứng yên lặng, đôi mắt nâu khói mở to nhìn về phía hắn. Đột nhiên trong lòng cô trào lên một loại cảm giác sợ hãi không rõ tên. Dường như cái thứ tìn yêu kia khiến cô cảm thấy sợ hãi, cô không dám đối mặt.
“ Tránh ra!” Cô nghiêng mặt sang một bên, đẩy hắn ra.
Hắn cả người loạng choạng lùi lại vài bước, trong đôi mắt tràn ngập mất mát. Hắn thẫn thờ đứng lặng yên nhìn cô.
“ Linh Nhi! Cẩn thận!!!” Lưu Anh Phương đột nhiên hét lên.
Cô chưa biết được chuyện gì đã xảy ra thì cả người đã bị ai đó ôm lấy. Sau đó cô ngã xuống. Người kia vẫn ôm cô thật chặt. Trên tấm lưng rộng cắm xuống một con dao. Và người cầm con dao đó chính là Đinh Trần Hải Yến với một khuôn mặt của ác quỷ.
Mùi máu tanh xộc vào mũi cô. Máu loang khắp cả một mảnh áo. Xung quanh cô, dường như tất cả đều là màu đỏ của máu. Ghê sợ!
(hết chap 94)
Tiếng đập cửa vang lên dồn dập.
Đinh Trần Hải Yến vẫn yên lặng nhìn hắn ta. Bàn tay đang nắm lấy lan can từ từ trượt xuống.
“ Nếu bây giờ anh thả cô ta ra. Tôi sẽ cứu anh.” Trong giọng nói của cô ta có sự khinh miệt, tàn nhẫn, lại có đau thương.
Cô biết, nếu hắn chết cô cũng sẽ rất đau. Nhưng nếu hắn sống, cô lại không thể nào sống nổi. Trái tim như bị hàng trăm, hàng vạn mũi dao đâm vào. Rất đau.
Hắn ta cắn chặt răng, không lên tiếng. Khuôn mặt trắng bệch đổ đầy mồ hôi, đôi tay trơn tuột cố gắng bám vào lan can dần trượt xuống.
Chợt,
Con dao Hải Yến đang cầm trên tay rơi xuống, tạo thành một âm thanh nhỏ. Âm thanh đó như đánh động vào lòng cô ta, từng giọt nước mắt lai rơi. Trần Hà Duy cuối cùng không thể trụ được nữa, bàn tay trượt khỏi lan can. Cả hai người cùng rơi xuống.
Đinh Trần Hải Yến giống như người mất hết sức lực, cô ta ngã bệt xuống đất, đôi mắt đầy đau khổ ngước lên trời. Bầu trời vẫn đẹp như vậy, mà lòng cô thì đã tan nát. Chứng kiến cảnh người mình yêu đi vào cõi chết là một việc rất tàn nhẫn, rất đau lòng.
“ RẦM!!!”
Một tiếng động lớn đột nhiên vang lên. Cánh cửa sân thượng được mở toang. Giống như có một cơn gió ùa thẳng vào.
Trần Hà Duy, hắn ta tưởng rằng mình sẽ chết. Thế nhưng, có một bàn tay nắm chặt lấy tay hắn. Hắn lại một lần nữa lơ lửng giữa không trung.
“ Linh Nhi!”
Hoàng Thiên Vũ nắm chặt lấy tay hắn ta, hét lên với cô. Gió mạnh thổi bay tóc cậu khiến nó rối tung, những sợi tóc màu nâu đỏ che gần hết đôi mắt cậu.
Vũ Linh Nhi mở to đôi mắt ngập đầy nước, nhìn lên phía trên. Cô nhìn thấy cậu. Nỗi sợ hãi một lần nữa lấn át đi lý trí của cô. Cô lại khóc. Nhìn thấy cậu, cô lại khóc. Bởi vì cô biết, cậu nhất định sẽ cứu cô, cứu cả hai người bọn họ.
“ Không sao chứ?” Lưu Anh Phương ngó đầu ra nhìn, vẻ mặt hết sức lo lắng.
Trên đó còn có Hà Vi Băng và Chan Jung Gyu nữa, cuối cùng cũng có người đén cứu cô và hắn.
“ Đừng lo, tôi sẽ cứu cậu lên.” Cậu nhìn về phía cô rồi nhìn sang hắn: “ Nắm cho chắc vào.”
Ý trí của hắn đã dần trở nên mở hồ, hắn không nhìn rõ người phía trước. Thế nhưng hắn vẫn nắm chặt lấy tay cô, hắn mãi mãi sẽ không buông tay cô ra.
Mãi cho đến khi lên được sân thượng rồi, tim cô vẫn còn đập rất mạnh. Không ngờ, lúc nãy cô vừa từ Qủy môn quan trở về. Cả người cô đều lạnh ngắt, thậm chí đến tận bây giờ cô vẫn còn nhớ đến cái cảm giác cả người lơ lửng trong không trung. Thật sự đáng sợ.
“ Cậu có sao không?” Hoàng Thiên Vũ ngồi xổm xuống trước mặt cô, đưa tay lên trán lau mồ hôi cho cô. “ Cậu dọa chết tôi mất.”
“ Không sao.” Cô lắc lắc đầu, đôi mắt không tự chủ được lại nhìn về phía hắn.
Hắn ngồi dựa lưng vào lan can. Khuôn mặt trắng bệch, đôi môi nhợt nhạt, cả người giống như không còn sinh khí. Nơi lưng áo loang lổ đầy những vết máu. Hắn ta đang nhìn cô, đôi mắt như một hố sâu không đáy cuối cô vào trong.
Cô đang định đi về phía hắn. Thế nhưng,…
“ Tại sao mày vẫn không chết?” Đinh Trần Hải Yến đột nhiên nhảy ra trước mặt cô, đôi tay tát vào má cô. Cô ta giống như nổi điên, đôi mắt trợn lên như nhuốm một màu đỏ của máu.
Cô kinh ngạc nhìn người trước mặt mình, đôi mắt nổi lên một tầng hơi nước mỏng. Cả người cô run run, tại sao hết lần này đến lần khác cô ta đều gây chuyện với cô? Lúc nãy còn suýt nữa giết chết cô.
“ Cô làm cái gì vậy?” Cậu nắm chặt lấy hai bả vai Vũ Linh Nhi, lạnh lùng nhìn Đinh Trần Hải Yến.
“ Không phải chuyện của mày. Hôm nay tao nhất định phải rạch mặt con nhỏ này ra.” Hải Yến hét lên, cả người định lao về phía cô nhưng cô ta đã bị Hà Vi Băng nhanh chóng giữ chặt lại.
“ Cô ta điên thật rồi.” Lưu Anh Phương lắc lắc đầu.
Vũ Linh Nhi hoảng sợ nhìn cô ta, cả người đều dựa và cậu mới có thể đứng vững.
“ Bỏ ra! Mày bỏ ra!!!” Cô ta gào lên, vùng vẫy hòng thoát khỏi tay Hà Vi Băng. Đôi mắt đầy hận thù nhìn về phía cô.
“ CHÁT!!!!”
Một cái tát lại vang lên. Trần Hà Duy đứng trước mặt Đinh Trần Hài Yến, khuôn mặt hắn trắng bệch thế nhưng đôi mắt nhìn về phía vẫn sặc lạnh đầy tức giận. Bên má phải của Đinh Trần Hảy Yến in lên cả vết ngón tay.
Cô ta trợn mắt nhìn hắn, cả người run run.
“ Cô tốt nhất đừng có đi quá giới hạn của mình.”
“ Tôi sao? Anh dám đánh tôi? Vì con nhỏ đó mà anh dám đánh tôi? Anh là đồ độc ác, là con quái vật. Tôi nhất định phải giết cô ta! Giết chết cô ta!” Cô ta gào lên, đôi mắt đáng sợ vẫn nhìn về phía Vũ Linh Nhi, từng giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi. Cô ta vùng thoát ra khỏi tay Hà Vi Băng, chạy đến nắm chặt lấy tóc cô. Cào vào mặt cô.
“ Á!” Vũ Linh Nhi hét lên đầy thảm thiết, đầu tóc rối bù bị người kia nắm chặt lấy.
“ Cô bỏ ra!” Cậu không kịp ngăn cản, Trần Hà Duy đã nhanh chân hơn một bước.
“ Tao phải giết chết mày!” Đinh Trần Hải Yến phát điên lên, không ngừng gào thét bị hắn đẩy ngã xuống đất.
“ Được lắm! Trần Hà Duy!” Hải Yến ngồi dưới đất, lạnh lùng nói, ngay bên cạnh là con dao mà lúc nãy cô ta đánh rơi. Con dao sắc bén lóe lên đầy sự chết choc.
“ Linh Nhi! Không sao chứ?” Hoàng Thiên Vũ vuốt lại mái tóc cho cô. Trên mặt cô còn có vài vết xước do móng tay để lại.
Vũ Linh Nhi lắc lắc đầu, đôi mắt đầy sợ hãi đảo quanh, không dám nhìn cố định vào chỗ nào.
“ Cô…” Trần Hà Duy định vươn tay ra, nói gì đó với cô nhưng câu nói chưa thoát ra khỏi đã bị cô gạt phăng đi.
Cô hét lên: “ Anh đừng đến gần tôi! Tất cả đều là tại anh! Rốt cuộc tôi đã làm gì chứ?”
Cô khóc, đôi mắt đầy sợ sệt nhìn về phía hắn. Cô là một người đơn giản, có lẽ sống cùng với căn bệnh trầm cảm khá lâu đã khiến cô không thích ứng được với thế giới bên ngoài. Cô chỉ muốn sống khép kín, cô chỉ cần bản thân mình là một con ốc, bất cứ lúc nào cũng có thể thụt vào bên trong ngôi nhà ấm áp. Cô không muốn tranh đấu với người khác. Cô chỉ muốn mình bình yên sống qua ngày. Như vậy là tốt rồi. Nhưng sao hết chuyện này đến chuyện khác lại xảy ra với cô? Cô có lỗi gì chứ?
Đôi tay hắn thoáng khựng lại rồi sau đó buông thõng một cách bất lực. Hắn nhìn cô, ánh mắt mệt mỏi toát lên đầy vẻ tổn thương. Khuôn mặt nhợt nhạt không còn vẻ lạnh lùng thường ngày nữa, lại có chút gì đó mất mát.
“ Chỉ thế thôi sao?” Hắn khẽ cười nhạt, trong giọng nói lại có chút mỉa mai. Đôi mắt đột nhiên trở nên sắc lạnh đến đáng sợ.
“ Đúng! Đều là tại anh! Tại sao mọi chuyện đều xảy ra với tôi chứ? Tại sao chuyện gì các người cũng đổ hết lên đầu tôi? Tại sao tôi phải chịu đựng những chuyện này chứ? Tại sao anh lại không để yên cho tôi. Anh hại tôi rồi lại đến cứu tôi sao? Tại sao chứ?” Cô cả người đều run rẩy, đôi mắt mở to nhìn về phía hắn.
Trần Hà Duy hai bàn tay nắm chặt lại, đôi mắt tràn đầy giận dữ nhìn về phía cô. Lòng hắn lại nhói đau lên từng hồi. Cô gái đó chỉ xem hắn như vậy thôi sao?
Dường như lửa giận đã thiêu đốt đi lý trí của hắn. Hắn tiến lên vài bước, hai tay nắm chặt lấy cánh tay Vũ Linh Nhi, bắt cô nhìn thẳng vào mặt hắn.
“ Được! Em muốn biết tại sao đúng không? Tôi nói cho em biết!”
“ Buông ra!” Cô nhíu mày, vùng vẫy mong thoát khỏi tay hắn nhưng vô dụng. Cô cảm nhận được bàn tay hắn nóng như lửa.
Cậu đột nhiên đứng yên lặng tại chỗ, đôi chân không nhích lên được một bước nào. Nhưng trong lòng cậu lại gấp đến cực độ, cảm giác bất an nhanh chóng ùa tới. Thế nhưng cậu lại chẳng làm gì. Cậu thấy mình không thể xen vào chuyện này. Cậu là cái gì chứ? Cậu chẳng là cái gì cả.
“ Em nghe cho rõ. Bởi vì… tôi. yêu. em.” Hắn gằn ra từng chữ một, giọng nói trầm thấp lại có một loại uy quyền khiến người khác phải khuất phục. Hắn nhìn thẳng vào mắt cô, cái nhìn như muốn xuyên thấu vào tận tâm can của cô.
Chỉ một câu nói đơn giản thôi nhưng lại khiến cho cô phải bang hoàng. Đôi mắt cô mở to nhìn chằm chằm vào hắn. Trong đôi mắt có chứa nhiều tia cảm xúc hỗn loạn. Cô không biết rõ cảm xúc lúc này của mình là gì.
Hoàng Thiên Vũ cứng đờ cả người. Hắn ta cuối cùng vẫn đi trước cậu một bước. Cậu nhìn về phía cô. Đôi mắt tĩnh lặng như một mặt hồ không gợn sóng. Nhưng chỉ có mình cậu mới biết, trong lòng cậu đang rối đến cỡ nào. Cậu cần một câu trả lời, không chỉ là cho hắn, mà còn là cho chính cậu.
Hai người lại mang theo hai tia hy vọng trái ngược nhau. Trong màn sương mù, không biết ai sẽ là người thoát ra trước.
Vũ Linh Nhi đứng yên lặng, đôi mắt nâu khói mở to nhìn về phía hắn. Đột nhiên trong lòng cô trào lên một loại cảm giác sợ hãi không rõ tên. Dường như cái thứ tìn yêu kia khiến cô cảm thấy sợ hãi, cô không dám đối mặt.
“ Tránh ra!” Cô nghiêng mặt sang một bên, đẩy hắn ra.
Hắn cả người loạng choạng lùi lại vài bước, trong đôi mắt tràn ngập mất mát. Hắn thẫn thờ đứng lặng yên nhìn cô.
“ Linh Nhi! Cẩn thận!!!” Lưu Anh Phương đột nhiên hét lên.
Cô chưa biết được chuyện gì đã xảy ra thì cả người đã bị ai đó ôm lấy. Sau đó cô ngã xuống. Người kia vẫn ôm cô thật chặt. Trên tấm lưng rộng cắm xuống một con dao. Và người cầm con dao đó chính là Đinh Trần Hải Yến với một khuôn mặt của ác quỷ.
Mùi máu tanh xộc vào mũi cô. Máu loang khắp cả một mảnh áo. Xung quanh cô, dường như tất cả đều là màu đỏ của máu. Ghê sợ!
(hết chap 94)
Danh sách chương