Trong trướng giờ này đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ồn ào, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng vung quyền cùng tiếng rống. Cảnh Thiều nghe đã thấy không ổn, xốc rèm che xông vào.

Chỉ thấy vài giáo úy ngồi la liệt một bên, rõ ràng đã say lắm rồi còn muốn đánh đấm, giáo úy Kị binh lôi kéo giáo úy Bộ binh lải nhải không ngừng, Hữu Hộ quân tại bên người Tả Hộ quân khóc lóc “Ta không phải đánh thằng nhãi đó một cái thôi sao, mẹ nó con bé chanh chua ấy thế mà lại in trên mặt ta một bàn tay, ta khi đó mới bảy tuổi a, nha..” Tả Hộ quân mặt không đổi sắc nghe hắn khóc lóc, bưng chén rượu trong tay chậm rãi uống, mặc hắn nước mắt nước mũi cọ hết trên người mình.

Triệu Mạnh đang theo Mộ Hàm Chương hưng trí bừng bừng nói chuyện xấu của Vương gia ở đại mạc. “Vương gia lúc ấy lập tức nhảy xuống, trên cồn cát kia có tảng đá vừa vặn cắt qua quần Vương gia, xoẹt một phát thành một cái lỗ thiệt bự! Vương gia không kịp quản cái quần mình, vung đao chém rớt đầu tên nọ,” Triệu tướng quân mình trần ra trận nói đến cao hứng, nhịn không được đưa tay choàng qua vai Mộ Hàm Chương, nhỏ giọng nói, “Ha ha ha, lúc ấy nếu lệch một chút xíu nữa, mệnh căn của Vương gia coi như đi đời! Lúc Hoàng thượng cho Vương gia cưới nam thê, chúng ta còn nói, hay là lúc ấy có bị thương thật, hắc hắc...”

Mà một màn này vừa vặn lọt vào mắt Cảnh Thiều, nhất thời giận giữ, một quyền liền đánh Triệu Mạnh ngã lăn xuống đất, một tay kéo Vương phi nhà mình từ tọa ỷ đứng lên.

“Vương gia, ngài cũng tới uống a!” Triệu Mạnh đã say căn bản không thấy đau, nằm trên đất nhìn Cảnh Thiều cười.

“Hắn chẳng qua là uống nhiều quá, ngươi so đo làm gì?” Hai má Mộ Hàm Chương có chút phiếm hồng, nhưng ánh mắt trong suốt, hiển nhiên uống không quá nhiều.

“Hắn dám khinh bạc ngươi, ta tha cho hắn dễ vậy sao?” Cảnh Thiều tức giận, đá người trên mặt đất thêm hai cước.

“Lại nói bậy!” Mộ Hàm Chương trừng mắt liếc hắn một cái, nam nhân khoác vai nhau một chút là khinh bạc sao? Nói xong lại nhìn bốn phía, nhẹ thở phào một cái, xoay người ra ngoài, “Để họ tự tỉnh, chúng ta trở về đi.” Hán tử trong quân như mấy người này thật là lợi hại, may mà y ăn nói được, không uống nhiều, lâu như vậy mấy người này mới gục đi.

Cảnh Thiều nghe vậy cười khẽ, những người này tưởng chuốc say được quân sư, không ngờ lại bị quân sư chuốc ngược lại, đang muốn kéo Vương phi nhà mình đi, lại phát hiện y cước bộ lảo đảo bị Triệu Mạnh nằm trên đất kéo ống quần, thiếu chút nữa té ngã, vội vươn tay đem người ôm vào trong ngực, “Quân Thanh, ngươi uống nhiều?”

“Chỉ mấy chén mà thôi,” Mộ Hàm Chương đưa tay xoa xoa thái dương, cảm thấy có chút chóng mặt, liền tựa đầu lên vai Cảnh Thiều, nhẹ giọng than, “Rượu này có chút mạnh...”

Hơi thở vương mùi rượu, thanh âm lại mềm mại giống như làm nũng nhẹ nhàng vang lên bên tai, Cảnh Thiều nhất thời cảm thấy như có một cái móng vuốt mèo nhỏ nhỏ cong cong cọ trong lòng, ngứa ngáy thập phần khó nhịn. Nhìn trái lại nhìn phải, cho rằng một đám hán tử đều say hết không ai nhìn, liền ôm lấy Vương phi nhà mình, nhấc chân ra ngoài. Lúc đi ngang qua Triệu Mạnh, không nhịn được lại đá một cước, lúc này mới ra khỏi doanh trướng, nghênh ngang mà đi.

Ngồi ở trong góc yên lặng uống rượu, Tả Hộ quân nhìn bóng dáng Vương gia, tay cầm chén rượu ngừng lại trong không trung.

“Tiểu Tả, ngươi nói, nàng dựa vào cái gì mà đánh ta a? Bà la sát kia, nha...” Hữu Hộ quân nhào đến trên đùi Tả Hộ quân gào lên.

Tả Hộ quân lẳng lặng buông chén, đem Hữu Hộ quân khiêng trên vai, cũng ra khỏi trướng, để đại một đoàn hán tử say trên đất ngáy đến rung trời.

“Quân Thanh,” Cảnh Thiều đem người trong ngực ôm đến giường, “Ta ôm ngươi tắm rửa được không?”

“Tự ta làm được rồi.” Mộ Hàm Chương thoạt nhìn thập phần tỉnh táo, nói chuyện cũng lãnh tĩnh, nhưng Cảnh Thiều biết, y say rồi.

Vươn tay cởi bỏ ngoại sam, cởi xuống một tầng sa mỏng trắng như tuyết kia, Cảnh Thiều nhìn nhìn vẻ mặt y, thấy bộ dáng y vẫn trầm ổn như vậy không khỏi có chút buồn cười, trên gương mặt phiếm hồng của người kia hôn một cái. Trong quân toàn là rượu mạnh, tác dụng lại chậm, tửu lượng Mộ Hàm Chương có tính là gì, lúc nãy rượu kính lên cũng uống liền mấy chén, tất nhiên là chẳng thanh tỉnh nổi rồi.

“Đừng làm rộn,” Mộ Hàm Chương đẩy Cảnh Thiều, đầu óc y vẫn còn rõ ràng, nhưng động tác của thân thể thì có chút mất khống chế, muốn đẩy người nọ trước ngực mình ra lại thành bàn tay chậm rãi dán lên người hắn rồi trượt xuống.

Cảnh Thiều bị động tác ấy câu dẫn, kích thích đến bụng dưới căng thẳng, rất nhanh cởi hết quần áo người trong ngực, ôm hẳn người xuống trong dục dũng lớn.

Quân Thanh da mặt mỏng, chưa bao giờ chịu tắm chung, trừ khi làm cho y hết khí lực, chưa từng thấy ngoan như vậy bao giờ. Lấy dầu thơm gội đầu cho hắn, Cảnh Thiều để người ta tựa vào ngực mình, ôn nhu xoa nắn làn tóc đen mượt trong tay, cảm giác mới mẻ mà thú vị.

Bàn tay to mang theo lớp chai mỏng khẽ vuốt, cơn đau đầu chậm rãi giảm bớt, hết sức thoải mái khiến Mộ Hàm Chương nheo lại ánh mắt, có chút mệt mỏi muốn ngủ.

Gội đầu xong, Cảnh Thiều đem khăn quấn cho người trong ngực, khăn vải xẹt qua lồng ngực oánh nhuận kia, chậm rãi ôm theo đường cong cơ bắp. Ngày ấy chính tai nghe Thái y nói mới hiểu được, thân thể Quân Thanh cần tận lực rèn luyện, nếu không vì hắn bị thương gân mạch kia, sợ là đã sớm thành một con ma ốm rồi. Cho nên cơ bắp trên người y không quá rõ ràng, nhưng lại thập phần xinh đẹp, y cũng thường nói thân thể mình vẫn tốt lắm.

Thân thể trong ngực thon dài xinh đẹp, da thịt không trải qua phong sương cũng không phơi nắng trắng nõn như ngọc, hai điểm hồng anh theo động tác của y nhấp nhô trong làn nước như có như không. Khăn vải trong tay không biết khi nào đã sắp rơi vào nước, lúc Cảnh Thiều phục hồi lại tinh thần, một bàn tay đã muốn sờ tới xương quai xanh xinh đẹp kia.

“Ngươi đang làm gì đó? Ư...” Mộ Hàm Chương ngẩng đầu nhìn hắn, một khắc sau đã bị hắn đè lại ngăn chặn đôi môi.

Bên môi lưu lại rượu mạnh ngọt lành, cũng không phải hảo tửu, nhưng giờ phút này Cảnh Thiều cảm thấy rượu này so với quỳnh tương ngọc lộ trong cung còn mỹ vị hơn, nhịn không được càng muốn nhiều nữa. Một đôi tay theo sống lưng cong mượt mà trượt đến vị trí kia, vuốt ve qua lại.

“Ưm...” Ngay cả có chút say, Mộ Hàm Chương vẫn ý thức được nguy hiểm, không ngừng trốn tránh đôi tay đang quấy rầy y.

Cảnh Thiều kêu lên một tiếng, người trong ngực lộn xộn vừa vặn cọ qua tử huyệt của hắn, tinh thần phấn chấn đứng lên. Há mồm cắn một cái lên nơi tai bị nước ấm hun hồng, “Đây chính là ngươi tự tìm.” Lại đưa ngón tay dính chút hương lộ, trượt xuống dưới tìm kiếm.

“Đừng, ta mệt.” Mộ Hàm Chương tinh thần thanh tỉnh, đêm đó bị hắn lừa liền quyết định chuyện này phải thương lượng lại, lúc này mà cho hắn làm chẳng phải thất bại rồi! Người kia thú tính công tâm căn bản không nghe ra Mộ Hàm Chương còn muốn nói gì, một ngón tay đột nhiên len vào thân thể, y nhịn không được nức nở ra tiếng, “Hỗn đản...Ô...”

Cổ trắng nõn ngưỡng về sau tạo thành một đường cong duyên dáng, hầu kết tinh xảo vì thở dốc mà trượt lên trượt xuống, Cảnh Thiều cúi đầu cắn, động tác trong tay không hề đình trệ.

Chờ Cảnh Thiều thấy ổn, liền ôm người trong ngực quay lại đối mặt mình, hai tay đỡ lấy hai mảnh mượt mà để hắn chậm rãi ngồi xuống.

“A ~” Mộ Hàm Chương thống khổ nhăn mày, dùng sức lắc lắc đầu.

“Về sau không được cùng đám người kia uống rượu, biết không?” Cảnh Thiều hung tợn nói, động tác trên tay lại mềm nhẹ vô cùng, từng chút từng chút buông ra.

“Hỗn đản...” Mộ Hàm Chương ghé vào trên vai Cảnh Thiều, một hơi cắn xuống.

“Ngươi xem, còn biết nói thô tục rồi.” Nhát cắn kia căn bản chẳng có chút khí lực, ngược lại giống như hôn xuống hơn, Cảnh Thiều cảm thấy trong lòng càng ngứa, buông lỏng tay để y hoàn toàn ngồi xuống.

“Lúc này mới không...A~đau...” Mộ Hàm Chương còn muốn nói thêm, kích thích đột nhiên đến làm y quên sạch.

Cảnh Thiều thân thiết hôn dòng lệ mỏng nơi khóe mắt, vỗ về sống lưng người trong ngực, “Đừng sợ, ta không động, một lát sẽ không đau nữa.”

Mộ Hàm Chương chậm rãi hô hấp, chậm rãi thích ứng với cự vật đột nhiên đâm vào thân thể kia, cơn đau từ từ đi qua, cảm giác thoải mái quen thuộc lại trỗi lên.

“Còn đau không?” Cảnh Thiều nghe hắn không thở gấp nữa, để y ôm cổ mình, chậm rãi động.

Nhẹ giọng nỉ non dần dần biến thành mất khống chế, nhất thời toàn bộ vương trướng chìm trong bầu không khí ái muội, tiếng nước kích thích cùng âm thanh ôn nhuận ngâm nga kia xấu hổ đến mặt trăng cũng nghiêng mình giấu trong mây. Tinh phong chớp lóe, gió thổi qua rừng, quân trướng yên tĩnh đôi khi truyền tới tiếng chim vỗ cánh bay vì kinh động.

Đêm, còn rất dài.

Ngày kế, Mộ Hàm Chương xoa xoa thái dương vì say rượu mà trướng đau, chậm rãi ngồi dậy. Áo ngủ bằng gấm mềm mại trên người tuột ra, lộ điểm hồng ngân, lúc này mới nhớ tới tình sự đêm qua không khỏi có chút ảo não, qua đầu nhìn lại, chỗ bên cạnh đã trống không, ngoài trướng truyền đến từng đợt khẩu hiệu thao luyện. Cái người Cảnh Thiều kia!

Vì vậy, mấy ngày kế tiếp, Vương gia vì lợi dụng lúc người gặp khó chọc giận quân sư, mỗi đêm chỉ có thể thân thân sờ sờ mà ăn không được. Cái gọi là thực tủy tri vị, ăn qua sơn trân hải vị rồi quay lại ăn chay, là sầu khổ như thế nào a? Vì thế, mỗi ngày không được thỏa mãn, Vương gia chỉ có thể hết sức thao luyện binh lính, khiến cho nhiều ngày nay tiếng than khắp nơi trong quân a.

Trên triều đình vài ngày này cũng không có tin tức gì, mãi đến bảy ngày sau, Hoàng Thượng lệnh Hộ bộ Thị lang Tiêu Viễn trước hết kiểm tra sổ sách trong quân, đột nhiên rất nhiều đại thần đồng thời buộc tội Hộ bộ Thượng thư và một số cấp dưới. Đế vương tức giận, hạ lệnh tra rõ, càng tra càng kinh ngạc, không chỉ Vương gia tư quân, quân đội các thành phụ cận cũng bị cắt xén.

“Tiêu huynh, lần này may mà có ngươi mới khiến cho những người đó lộ dấu vết.” Cảnh Thiều bưng một chén rượu, vỗ vỗ lưng Tiêu Thị lang.

Tiêu Viễn bị vỗ đến lảo đảo, ra vẻ dũng cảm đáp, “Đó cũng vì Vương gia quản nghiêm cấp dưới mới có thể đúng lúc phát hiện!”

Hai người cạn một chén, tiện đà cười ha ha.

Mộ Hàm Chương ngồi một bên, nhìn hai người thổi phồng nhau không khỏi có chút đau đầu, “Tiêu huynh, lần này những người chuyên kiểm tra sổ sách của Hộ bộ đó vốn không muốn cho người khác can dự, làm sao cuối cùng lại chọn huynh?” Điểm này y vẫn luôn không rõ, những người đó nếu dám làm ra loại sự tình này, tất nhiên có thể không chế người kiểm tra sổ sách định kì, sao lại cho phép Tiêu Viễn động vào chuyện xấu này đây? “Hắc hắc, cái này, kì thật ta chính là muốn mượn cơ hội này tới tiễn huynh, cho nên mới giành ...” Tiêu Viễn cười gượng hai tiếng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện