Toàn bộ triều đình cũng bởi vì tư tâm này của Tiêu Thị lang mà hỗn loạn. Chẳng qua hỗn loạn này nọ cũng không có lan đến gần quân doanh Cảnh Thiều, vì mấy ngày sau là phải xuất chinh, trong doanh trại vội vàng chỉnh lý nội vụ.

Triều đình vì án kiện chưa tra xong, chịu tội chỉ có một đám quan viên lâu la, không thu về được bao nhiêu tổn thất, Hoành Chính đế lại mở quốc khố phát ngân lượng, bổ sung vị trí trống trong quân.

Sổ sách trong quân đột nhiên thêm thật nhiều tiền, cần có người nhanh chóng tiếp nhận chỉnh đốn, nhưng Mộ Hàm Chương chỉ là quân sư tế tửu*, không có quyền lực quản này kia.

Triệu Mạnh đề nghị Cảnh Thiều giao việc này cho Quân quân sư, Mộ Hàm Chương từ chối nói mình mới vừa vào quân doanh, đảm đương không nổi chức vị này. Cuối cùng suy tính một chút, liền đem cho trung quân sư. Tuy nói là trung quân sư, nếu quản lí quân vụ thì không thể làm thống soái, nhưng hiện tại trong quân cũng không có mưu sĩ khác, chức vị này cũng quyền lực, vậy là đủ rồi.

Hộ bộ hiện tại không phái thư kí mới đến nữa, Mộ Hàm Chương liền đề bạt vài binh lính biết chữ lên thay. Vài ngày trước y đã hỏi rõ, những thư kí đó làm người lại kiêu ngạo, quân lính phần lớn tìm người hiểu biết khác viết thư giùm, mấy cái đó bị nhắc tới nhiều quá nên nhớ rất kĩ tên, lúc này gọi tới trong trướng, đưa ra vài đề mục bảo bọn họ viết, cuối cùng để lại tám người biết chữ cũng biết tính sổ sách.

“Các khoản mình phụ trách các ngươi hiểu hết rồi chứ?” Mộ Hàm Chương thu hồi sổ sách hỏi tám người dưới đài. Trong quân tương đối đơn giản, y tuyển người hiếu học, lại tương đối cẩn thận, dạy bọn họ một ngày về phương thức ghi nhớ sổ sách đã học được không sai biệt lắm.

“Hiểu được ạ!” Tám người trung khí mười phần đáp.

“Quân sư dạy tốt như vậy, không biết chữ cũng có thể học được.” Vương Nhị cười nói, lúc trước đi khiêng cơm nhìn thấy quân sư, còn cảm thấy người này chỉ có động tác võ thuật thật đẹp, trong quân quá vô tác dụng nhưng hôm nay, mới qua có mấy ngày, vị Quân tiên sinh này trong quân danh vọng trở nên khá cao, lại còn điều hắn đến làm thư kí, cũng không cần khiêng cơm nhóm lửa khổ cực mà sống nữa, đây chính là trăm lần nguyện ý.

Mộ Hàm Chương hơi hơi vuốt cằm, “Mỗi tuần đem sổ sách giao cho ta xem xét, có gì không hiểu thì hỏi ta vào ngày đó luôn, ngày thường nếu không phải mấu chốt hoặc việc trọng đại thì không cần hỏi, các ngươi có thể tự quyết.”

Mấy người nghe vậy đều vui mừng, như thế không chỉ có thể miễn bớt nhiều phiền toái, chút quyền lực này còn có thể mang đến không ít chỗ tốt.

“Bất quá, phải nói trước, nếu dám cả gan tham ô quân lương hoặc việc quan trọng mà giấu diếm không báo, xử theo quân pháp không lưu tình!” Mộ Hàm Chương lạnh mặt trầm giọng nói.

“Vâng!” Mấy người vội vàng hành lễ, phần việc này thực tốt, tất nhiên bọn họ sẽ không vì chút lợi ích mà không lo cho cái đầu của mình.

Đợi những người đó đi khỏi, Mộ Hàm Chương có chút mệt mỏi xoa mi tâm, sắp đến ngày xuất chinh, trong quân rất nhiều việc cần xử lý, mấy ngày này không có thư kí thật là đã hỗn loạn lại thêm khó, y hôm qua cả ngày đều xem sổ sách.

“Công tử mệt ạ?” Vân Tùng tiếng vào đưa nước trà, thấy Mộ Hàm Chương lộ ra thần thái này không khỏi có chút lo lắng.

“Làm sao được,” Mộ Hàm Chương lắc lắc đầu, đem một tờ giấy giao cho Vân Tùng, “Mấy thứ này, người ngày mai hồi phủ một chuyến mang tới đây.”

“Vâng,” Vân Tùng đem tờ giấy kia thu vào trong ngực, thấy Mộ Hàm Chương còn có việc phải xử lý, liền lui ra ngoài.

“Vân Tùng,” luyện binh trở về, Cảnh Thiều gọi gã sai vặt của mình lại, “Ngươi ngày mai về biệt viện một chuyến, bảo Nhậm Phong đem người ta muốn mang đến.”

“Vâng,” Vân Tùng do dự một chút, “Nhưng là công tử công bảo tiểu nhân ngày mai hồi phủ thu thập đồ.”

“Như vậy a,” Cảnh Thiều trầm ngâm một lát, “Vậy ngươi đi lấy đồ đi, xong hẵng trở lại rồi đi biệt viện.”

“Vâng,” Vân Tùng đáp lời, thầm nghĩ Vương gia quả nhiên coi trọng việc của Vương phi hơn cả chính mình, liền nói thêm một câu, “Những thư kí mới tuyển đó đã ra về rồi, công tử thoạt nhìn có chút mỏi mệt.”

Cảnh Thiều nghe vậy, nhíu nhíu mày, vén rèm đi vào, quả thấy Vương phi nhà mình còn bận rộn trước thư án.

“Như thế nào còn bận chưa xong?” Cảnh Thiều đi qua, đem người kéo vào trong ngực.

Mộ Hàm Chương tránh tránh,”Chờ một chút, ta đem cái này sửa lại.” Nói xong lại viết viết trong danh sách rồi mới buông bút, xoa xoa bả vai đau nhức, nhìn thoáng qua bờ ngực rộng lớn phía sau, nhịn không được tựa sát vào.

Cảnh Thiều nhếch nhếch môi, sờ sờ khuôn mặt người trong ngực hiện ra mệt mỏi, đem y ôm lên, cho y thoải mái chút. “Mấy khoản này đều có người làm hết rồi, sao còn vội như vậy?”

“Trong quân binh sĩ mỗi tháng sẽ gửi thư cho người nhà, nhưng thư này rất có khả năng sẽ bị dùng để truyền tin, thậm chí là tin mật,” Mộ Hàm Chương lấy ra một phong thư cho hắn nhìn, mặt trên nói quân doanh giao với kinh thành gần đây thức ăn hằng ngày tốt lắm, còn được ăn thịt trâu, “Nội dung này nếu bị địch nhân thấy, sẽ biết vị trí của đại quân, còn có thể tra được một ít nguyên liệu đặc biệt ở nơi nấu ăn, rất nguy hiểm.”

Cảnh Thiều gật gật đầu, trong quân thư tín trước khi gửi ra ngoài sẽ có chuyên gia xem xét, nhưng cũng khó tránh khỏi sơ hở, như thịt trâu này nọ hay đồ vật sẽ không chú ý tới.

“Ta viết chương trình thẩm duyệt thư tín, đem những thứ không thể viết vào liệt kê ra, ngươi xem có gì muốn bổ sung thì viết lên, bảo bọn họ sao ra mấy bản phát đến thư kí từng khu.” Mộ Hàm Chương đưa tập giấy mới viết xong đưa cho hắn.

Cảnh Thiều nhận lấy lại không nhìn, chỉ cúi đầu nhìn người trong ngực.

“Làm sao vậy?” Mộ Hàm Chương khó hiểu nhìn hắn.

“Ta nghĩ, đến tột cùng đời trước ta tích được phúc gì, lại có thể có ngươi ở bên.” Cảnh Thiều nhìn hắn, trong mắt không hề có ý tứ đùa cợt, hắn thực nghiêm túc mà suy nghĩ, đời trước hắn đã làm gì, ông trời lại hậu đãi hắn như thế, cho hắn sống lại một lần.

Mộ Hàm Chương nhìn hắn thần sắc nghiêm túc, chậm rãi nâng môi, “Có thể có phu quân như ngươi, ta mới là người phúc trạch lớn đi.”

Hai người nhìn nhau thật sâu, từ trong đôi mắt nhau có thể nhìn thấy quý trọng cùng ái mộ của đối phương, nhịn không được chậm rãi tới gần, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi người kia.

“Quân sư!” Triệu Mạnh mãnh liệt vén rèm lên, còn chưa vào đã cao giọng gọi người.

Vừa mới chạm vào hai người đã cuống quít tách ra, Mộ Hàm Chương ngồi thẳng đơ cúi đầu nhìn bàn sổ sách, Cảnh Thiều thì nghiến răng nghiến lợi mà nhìn chằm chằm Triệu Mạnh.

“Vương gia cũng ở đây a!” Triệu tướng quân ngẩng đầu nhìn, lại tùy tiện ngồi xuống ghế.

“Tướng quân ngươi như thế nào chạy nhanh như vậy, cũng không đợi ta!” Hữu Hộ quân nhao nhao ồn ào cũng chạy vào, trầm ổn đi sau là Tả Hộ quân.

“Các ngươi tới giờ này, là có chuyện gì?” Mộ Hàm Chương buông bút trong tay vờ lấy một chiếc bút lông sói, ngẩng đầu nhìn hướng ba người.

Triệu Mạnh sờ sờ má mình, hướng Hữu Hộ quân vứt một ánh mắt ra hiệu, “Ngươi nói!”

“A, chúng ta thương lượng, hai ngày này trong quân đột nhiên tốt quá, đã nghĩ muốn mua một chút đồ dùng mới... Ngươi kéo ta làm chi?” Hữu Hộ quân mới vừa nói đã bị Tả Hộ quân kéo một chút.

“Ai, ngươi cứ dài dòng như vậy,” Triệu Mạnh bất mãn nói, “Vẫn là ta nói đi, trước quân sư vẫn luôn cùng Vương gia ở tại vương trướng là bất đắc dĩ, giờ có tiền rồi, nên nhanh chóng làm cho quân sư doanh trướng tốt một chút.” Triệu tướng quân cảm thấy quân sư tự mình quản sổ sách, khẳng định sẽ không tự mình tiêu tiền, cho nên liền lôi kéo Tả Hữu Hộ quân đi khuyên hắn.

Cảnh Thiều nghe vậy, lập tức cảnh giác, hiện giờ ở chung một chỗ mà còn ăn không tới miệng, nếu tách ra ngủ chẳng phải càng khổ! Tâm tình bị quấy rầy nhã hứng lúc đầu càng thêm ác liệt, lạnh giọng nói, “Quân sư không biết võ, nếu có thích khách chẳng phải là không thể đánh trả? Bổn vương cảm thấy ở vương trướng là tốt rồi.”

“Trong quân doanh làm sao có thể có thích khách, huống hồ nhỡ có, cũng là ám sát Vương gia, giết quân sư làm gì a...Ai u, ngươi nhéo ta làm gì!” Hữu Hộ quân nói được một nửa, bị Tả Hộ quân nhéo thắt lưng một cái thiệt mạnh, nhịn không được quay đầu hét lên.

“Doanh trướng tất nhiên phải có, từ xưa nay làm gì có đạo lý quân sư trụ ở vương trướng,” Mộ Hàm Chương nhìn thoáng qua nét mặt trở nên xanh mét của Cảnh Thiều, nhịn không được cười cười, “Bất quá ba ngày nữa là xuất phát, hiên giờ làm lều trại mới còn lại lập tức di chuyển, mất nhiều hơn được, chờ trên đường hành quân rồi hẵng dựng đi.”

Cảnh Thiều nghe được lời ấy, sắc mặt mới tốt hơn một chút, phất tay đuổi ba người rảnh quá lại đề xuất loạn kia đi.

“Quân Thanh, ngươi thực sự muốn ở doanh trướng khác sao a?” Chờ mọi người đi rồi, Cảnh Thiều không vui mà ôm lấy Vương phi nhà mình.

“Ta hiện giờ là quân sư của ngươi, không phải Vương phi, nếu không muốn người khác lên án thì phải thể hiện ra ngoài.” Mộ Hàm Chương vỗ vỗ đầu vai hắn.

“Chúng ta đây là phải tách ra ngủ riêng ư!” Cảnh Thiều bất mãn kháng nghị.

“Ừ,” Mộ Hàm Chương gật gật đầu, nhìn Cảnh Thiều vẻ mặt cầu xin, nhịn không được vươn tay nhéo nhéo gò má hắn, “Bất quá, Vương gia có thể ban đêm đi doanh trướng của thần thương thảo quân tình mà.”

“Đúng vậy, sao ta lại không nghĩ tới nhỉ!” Cảnh Thiều nghe vậy, không khỏi trước mắt sáng ngời, kéo Mộ Hàm Chương đứng dậy, “Đi, chúng ta về vương trướng bàn chuyện một lát!”

Ngày tiếp theo, Vân Tùng về Vương phủ một chuyến, đem đồ Mộ Hàm Chương cần nhất nhất đem hết tới đây.

Đồ đạc rất nhiều, nhưng đều là vật nhỏ nên cũng không vất vả mấy. Cảnh Thiều tò mò đi qua xem, liếc mắt liền lấy một cây tiêu ngọc.

“Quân Thanh, ngươi biết thổi tiêu a!” Thứ này trước kia không thấy hắn dùng qua, Cảnh Thiều có chút ngạc nhiên cầm tiêu kia nhìn qua nhìn lại, ngọc xanh biếc, cầm trên tay thực thích a.

“Khi còn bé có học, cầm theo cũng tốt, khi hành quân có thể mang theo không vướng bận gì,” Mộ Hàm Chương giải thích, “Nếu là trên đường thiếu tiền, còn có thể đem đi cầm .”

Cảnh Thiều đang thưởng thức tiêu ngọc dừng tay một chút, văn nhân mặc khách không phải đều thực quí trọng cầm tiêu sao? Như thế nào mà Vương phi nhà mình lại đặc biệt như vậy...

Đảo mắt đã tới ngày xuất chinh, các tướng sĩ sáng sớm đã thần thái sáng láng chờ xuất phát. Bọn họ là tinh nhuệ trong tay Vương gia, đại quân còn lại sẽ từ khắp nơi đổ về tây nam, cuối cùng hội hợp cách biên giới vùng đất phong tây nam ba trăm dặm.

Vân Tùng từ biệt Mộ Hàm Chương về Vương phủ, nguyên bản nghĩ sau này việc vặt đều tự mình làm, không ngờ Cảnh Thiều lại mang đến cho hắn một nha hoàn, mà nha hoàn này không phải ai khác, chính là Cát Y mấy tháng nay theo Quỷ Cửu Đao học ám khí! Suy nghĩ của tác giả: Cấp bậc quân sư

“Quân sư tế tửu” - giống như quân sư, tham mưu, không có quân quyền.

“Trung quân sư” - tham mưu trưởng, có bộ phận quân quyền.

“Quân sư tướng quân” - tổng tham mưu trưởng, phụ trách tổ chức lãnh đạo kiến thiết toàn quân, tổ chức quân sự, lãnh đạo hành động. (Cái này là phân cấp của thời Tam quốc, lấy đến dùng vậy).
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện