Khi Khương Phàm xuống máy bay đi đến tầng cao nhất của tòa Marina Bay Sands, nơi gọi là khu vườn trên cao này đã không một bóng người. Cô cầm chiếc va li 16 inch dựa vào góc thang máy ngắm cảnh, dẫm lên đôi giày cao gót màu đen đứng ở cạnh bể bơi quan sát toàn bộ Sư thành.
Ánh sáng và bóng tối đan xen, ánh đèn mờ ảo, thành phố về đêm rực rỡ lạ thường.
Cô theo Vân Tiêu mấy năm nay đã như vậy vô số lần, vì yêu cầu công việc cũng vì công việc yêu cầu, hoặc vì anh yêu cầu. Không thể phủ nhận khu vườn trên cao này thật sự rất đẹp, bể bơi ngoài trời không biên giới có thể phóng tầm mắt ra xa nhìn toàn bộ thành phố, bầu trời cao trên đầu cách đó không xa, dường như chỉ cẩn ngẩng đầu giơ tay là có thể bắt được mây.
Khương Phàm ngồi trên chiếc ghế gần bể bơi, tháo mắt kính xuống xoa sống mũi đã đỏ ửng, ba ngày hai lần đi máy bay khiến cô thấy mệt mỏi, dưới mắt là quầng thâm mãi mãi không thể xóa bỏ.
Chưa từng có một khoảnh khắc nào khiến cô cảm thấy mất kiên nhẫn như thế. Hôm nay là ngày 30 năm cô là con gái, cũng là năm thứ 7 cô ngây ngốc làm việc bên cạnh Vân Tiêu.
Khương Phàm chống má nhìn về phía xa như đang suy tư điều gì đó, cặp kính gọng vàng đặt ở bên cạnh, ngón tay khẽ động vào.
Sau khi bơi xong cuối cùng Vân Tiêu cũng đi lên, thô bạo lau sạch nước trên người rồi mặc chiếc áo choàng tắm màu trắng đã được chuẩn bị lên, tóc anh ướt đẫm đang nhỏ nước.
Trong bể bơi lớn chỉ có một mình anh, người phục vụ chỉ để lại một chiếc đèn trên ghế anh thường ngồi, nhìn từ xa nó cực kỳ giống một tia sáng le lói trong bóng tối.
Sau thời gian dài chờ đợi, cuối cùng thể lực của Khương Phàm cũng không chống đỡ nổi, cô dựa vào lưng ghế ngủ thiếp đi, ngay cả Vân Tiêu đứng trước mặt cô cũng không cảm giác được, cho đến khi giọt nước lạnh như băng chảy trên môi mới làm cô tỉnh giấc.
“Vân tổng, thật… thật xin lỗi.” Khương Phàm hoảng loạn đứng lên, cụp mi rũ mắt trở về phong thái của một thư ký.
“Khương Phàm, cô không bị cận?”
“Hả?” Khương Phàm vẫn đang nửa tỉnh nửa mơ, lơ mơ ngẩng đầu nhìn anh hỏi, anh đang nghịch cặp kính cũ kỹ của cô, khóe miệng vui đùa cong lên.
“Uh…”
Không hiểu sao Vân Tiêu có chút bực bội vì trong năm phút, anh mới thấy rõ thư ký của mình trông như thế nào, trừ cặp kính cũ kỹ và kiểu tóc đã thay đổi thì ở dưới ánh đèn cô xinh đẹp đến mức ngay cả Sư thành tấc đất tấc vàng này cũng mất sắc.
Anh đứng gần cô, dùng bàn tay vụng về của mình tìm chiếc kẹp tóc sau đầu cô, cho đến khi anh nhìn thấy mái tóc đen hàng ngày được buộc gọn gàng của người phụ nữ trước mặt xõa hết xuống vai.
“Ngẩng đầu.”
Khương Phàm cắn môi lắc đầu.
“Ngẩng đầu, tôi không nói lần thứ ba.”
Không có mắt kính Khương Phàm rất sợ tình yêu không thể che giấu trong mắt mình sẽ bị anh phát hiện, cô rất khổ sở. Vì yêu một người là không giấu được, cho dù có che miệng thì trong ánh mắt vẫn lộ ra.
Vân Tiêu nhìn cô ngẩng đầu, nước mắt từng giọt từng giọt từ đôi mắt trong suốt kia lăn xuống quai hàm, cuối cùng rơi xuống mặt đất rồi biến mất, vài sợi tóc bị gió đêm thổi dính vào mặt.
“Khóc cái gì?” Anh vươn tay dịu dàng giúp cô lau nước mắt, làn da mịn màng như lụa khiến tay anh có chút lưu luyến không muốn buông. Khương Phàm đột nhiên sợ hãi đẩy tay anh ra, sau khi lùi lại hai bước cô mới đứng yên.
“…”
Kính trong tay bị lấy đi, Vân Tiêu nhìn động tác vụng về của cô, cặp kính nhìn không biết bao nhiêu năm vững vàng đặt trên sống mũi Khương Phàm, mái tóc dài bị cô vén ra sau, dây buộc tóc màu đen trên cổ tay được cô quấn hai ba lần ở sau đầu thắt thành hình cái nơ, cô đã trở về dáng vẻ giỏi giang, khôn khéo.
“Tôi thật muốn vứt bỏ mắt kính của em.”
“…”
Vân Tiêu xuyên qua mắt kính trong suốt nhìn thẳng vào mắt cô, con ngươi đen láy phản chiếu bóng đen kỳ dị, lông mi cô rất dài, dường như chạm vào mắt kính.
Khương Phàm bị anh nhìn đến ngượng ngùng, mặt và cổ đều nóng bừng.
“Muộn rồi, chúng ta đi…”
“Đi thôi.” Vân Tiêu ngắt lời cô, sải bước đi trước. Khương Phàm nhẹ nhàng thở ra một hơi, đi theo sau anh không dám phát ra tiếng động, ngay cả đôi giày cao gót dưới chân giẫm lên gạch men sứ cũng không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Vẫn cùng một tầng, cùng một căn phòng. Khương Phàm ở bên cạnh anh, đối với cô Vân Tiêu đêm nay thật không bình thường. Khương Phàm xoa mặt mình trong gương, như vẫn còn hơi ấm từ đầu ngón tay anh. Tháo kính ra cô mới thật sự cảm thấy thoải mái, vội vàng tắm xong, đã hơn 2 giờ đêm. Khương Phàm lấy hai hộp sữa bò nguyên chất từ trong va li của mình ra, mở nắp một hộp ra uống một ngụm to, sau đó cô lại để chai còn lại vào trong tủ lạnh của khách sạn.
Khương Phàm ngồi vào chiếc ghế sô pha bọc da ngoài ban công, một tay ôm hộp sữa bò một tay lướt vòng bạn bè trên WeChat. Động tác rất khó coi, rất khác với cô trước đây. Cô dùng chân kéo ghế sô pha lùn ở đối diện, hai chân vắt chéo để lên đó, phần thân trên trượt xuống, tư thế sắp nằm xuống.
Vân Tiêu cầm ly rượu vang đỏ, vô cùng thích thú nhìn cô, mỗi một động tác của cô đều không nằm trong ấn tượng của anh về cô.
Trước hôm nay, Vân Tiêu luôn cho rằng Khương Phàm là một người lạnh lùng, cuồng công việc, cách ăn mặc của cô quá cứng nhắc và cổ hủ, cũng không tham gia mấy hoạt động tụ họp của công ty, thậm chí trừ đi làm thì gần như anh đều không gặp được cô.
Nhưng cô là một thư ký hoàn hảo, chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể gọi cô đến, gặp chuyện bình tĩnh, có chính kiến riêng, công việc yêu cầu xử lý cô còn hoàn thành nhanh hơn anh tưởng tượng.
Không ai hiểu anh hơn cô, thậm chí anh phải thừa nhận bản thân anh hơi ỷ lại cô.
“Leng keng.”
Khương Phàm bị tiếng chuông cửa nửa đêm đột nhiên vang lên làm giật mình, cô bỏ đồ trên tay xuống, dẫm lên đôi dép lê đi mở cửa, còn chưa kịp nhìn ra là ai thì cô đã bị người ta ôm vào lòng.
“Ôi, anh buông tôi ra.”
Vân Tiêu buông cô ra, Khương Phàm dùng sức quá mạnh nên lảo đảo hai bước lui về phía sau, giữ chặt tủ TV mới đứng vững.
“Anh anh anh anh…”
“Anh làm sao?”
Một giọng nam quen thuộc vang lên bên tai, sắc mặt Khương Phàm từ trắng bệch chuyển sang hồng phấn, cô chưa từng nghĩ là anh nên không hề phòng bị.
“Anh… anh… anh muốn uống sữa bò sao?” Cô cầm hộp sữa bò mở nắp nhét vào ngực anh, sau đó cô đeo kính nghiêm chỉnh đứng đối diện Vân Tiêu, khí lạnh trong phòng từ vạt áo sơ mi lùa vào khiến Khương Phàn hơi run.
Vân Tiêu có chút dở khóc dở cười ôm hộp sữa bò, miệng hộp sữa bò vẫn mở, trên chỗ miệng có dấu son màu hồng nhạt. Anh bình tĩnh, mặt không biến sắc đặt nó lên đôi môi hơi khô của mình, ngửa đầu uống một ngụm.
“Rất ngon.”
“Ừ… Ừ, tôi cũng thấy rất ngon.” Phản ứng xấu hổ khá chậm làm Khương Phàm càng cúi thấp đầu, cả người hình thành trạng thái khom lưng, hai ray nắm lấy vạt áo sơ mi, chân trái bất an đạp lên chân phải.
Vân Tiêu nhìn theo động tác của cô, chỉ cần liếc mắt một cái, cả người xuất thần. Trước nay anh chưa từng để ý đến dáng người Khương Phàm suốt ngày chỉ thích mặt vest.
Không nói đến đôi chân thon dài, trắng nõn, theo động tác của Khương Phàm, đôi tuyết nhũ uyển chuyển rũ xuống, qua đường viền cổ áo có thể mơ hồ nhìn thấy nhũ hoa hồng sẫm.
Vân Tiêu chưa bao giờ là Liễu Hạ Huệ⁽¹⁾, anh không thể ngồi yên, lòng không loạn. Anh đặt hộp sữa bò lên chiếc tủ bên cạnh, từng bước đến gần Khương Phàm, nhìn cô lui về phía sau đứng trước cửa sổ sát đất không còn chỗ trốn, khuôn mặt vốn lạnh lùng của cô lộ vẻ ủ rũ, vành tai đỏ bừng.
⁽¹⁾ Liễu Hạ Huệ: Liễu Hạ Huệ sống ở Lỗ quốc vào thời Xuân Thu (770-476 trước Công nguyên). Ông nổi tiếng là người có khả năng chống lại cám dỗ về sắc dục.
“Vân Tiêu!”
Anh ôm vòng eo thon thả của cô lên, dùng một tay ôm còn thừa. Anh nâng mông cô, bế cô lên. Khương Phàm đột nhiên rời khỏi mặt đất, cô vô thức vòng tay ôm cổ anh, hai chân cứng đờ buông thẳng tắp.
“Chân vòng qua eo tôi.” Vân Tiêu dùng sức vỗ nhẹ vào mông cô, bờ mông dưới tay anh theo quán tính run lên. Khương Phàm quy củ vòng tay qua eo anh, tình huống lúc này khiến cô có chút bối rối.
Vân Tiêu cứ như vậy ôm cô ngồi lên giường, điều hòa trong phòng hoạt động không biết mệt mỏi. Anh dựa vào đầu giường kéo chăn quấn lấy hai người, Khương Phàm chật vật buông bàn tay đang ôm cổ anh ra, thay vào đó cô chống ở hai bên sườn anh, ánh mắt mơ hồ đảo qua.
“Vân… Vân tổng, tôi… Cái đó… Tôi đi thuê thêm một phòng khác.”
Cảm giác tay chân có chút luống cuống, Khương Phàm muốn rời khỏi người anh, một chân mới duỗi ra khỏi chăn, giẫm lên mặt đất thì ngay sau đó đã bị anh kéo về. Vân Tiêu xấu xa ôm eo cô, ấn hoa huyệt của cô kề sát cây côn thịt của anh.
Lúc này từng đoàn ngựa chạy qua tâm trí Khương Phàm.
“Em… Có thích tôi chút nào không?”
Khương Phàm hơi không hiểu ý anh, đối diện với ánh mắt nghiêm túc của anh, thậm chí cô còn nhìn thấy nếp nhăn không dễ phát hiện ở khóe mắt anh.
Anh nhìn cô lâm vào trầm tư rất lâu cũng chưa đáp lại, tay Vân Tiêu đang vòng qua eo cô không tự giác siết chặt sau đó lại thả lỏng. Anh nhắm mắt ngửi mùi hương thuộc về cô lan tỏa trong không khí, giống mùi trong văn phòng anh, thật khiến người ta yên lòng.
“Có lẽ… là thích.” Khương Phàm nhận số mệnh úp mặt vào ngực anh, giọng điệu than thở. Không biết có phải vì tuổi càng ngày càng lớn nên cảm giác khủng hoảng càng nhiều nên hành động hôm nay của Khương Phàm rất cảm tính, cô nóng lòng muốn nói cho anh biết cô thích anh đến mức nào.
Vân Tiêu cong môi cười, nâng mông cô lên cho đến khi mặt cô kề sát anh.
“Khương Phàm, nói thật hôm nay em làm tôi kinh diễm.” Mũi anh cọ qua cọ lại trên chóp mũi cô.
“Lúc ở bể bơi tôi rất muốn làm em, dù em có nói tôi là cầm thú cũng được, nói như thế nào cũng được.”
Vân Tiêu cười, dán lên môi cô, cạy hàm răng cô ra, dùng đầu lưỡi dài xâm nhập, trong miệng hai người đều mang vị sữa, anh câu lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô, nhẹ mút rồi lại lưu luyến buông ra, nước bọt màu trắng đục mơ hồ bám vào miệng.
“Năm nay tôi đã 36 tuổi, quan hệ nam nữ cũng không rối loạn, tôi không sợ em chê cười, đến bây giờ tôi vẫn là xử nam.” Đôi tay dịu dàng đi vào vạt áo của Khương Phàm, đột ngột xoa nắn từ dưới cột sống lên xương bướm của cô, những nụ hôn ấm áp di chuyển dọc từ cằm xuống cổ cô, để lại một dấu hôn nhỏ màu tím đen.
“Ưm… Vậy… Vậy nếu không có hôm nay, anh còn…” Khương Phàm thở hổn hển ngẩng đầu lên, cơ thể động tình mà run rẩy khó kiềm chế, cô bất an nắm lấy cánh tay anh.
“Tôi không muốn lừa em…”
Khương Phàm đã hiểu, trong lòng cô vướng mắc thứ gì đó, có chút khổ sở không nói nên lời, ham muốn của cô đã phai nhạt hơn một nửa. Cô bị động đón nhận nụ hôn của anh, chỉ là cô không muốn vì chuyện này nên mới ăn mặc, trang điểm như vậy suốt, 7 năm…
Đôi gò bồng đào trước ngực bị tay anh nắm lấy, ngón tay xoa nắn nhũ hoa, Khương Phàm đỏ mặt tránh ra, cô nhắm mắt thở dốc. 30 tuổi, một người phụ nữ có bao nhiêu 7 năm, không phải đã đạt được mục đích rồi sao, cô cắn môi không cho bản thân phát ra âm thanh, hóa ra dùng cơ thể đổi lại dễ dàng như vậy.
“A… Vân… Vân Tiêu, anh có thể đưa kính cho tôi không?”
Động tác muốn vùi đầu của Vân Tiêu cứng đờ, vô tình nghe thấy giọng mũi của cô, anh chậm rãi khôi phục bình tĩnh.
“Sao lúc trước tôi không biết em thích khóc như vậy.” Anh quay mặt cô lại, nhìn cặp mắt hạnh vô tội đang chảy nước mắt, hai mắt đẫm lệ.
“Em tin anh sao?”
“Hả?” Khương Phàm ngẩn ra.
“Quên đi, chúng ta đi ngủ trước.” Vân Tiêu ôm cô đổi tư thế, nằm nghiêng ở phía sau cô tắt đèn, đôi mắt mở to của Khương Phàm dần dần mơ hồ, không kiên trì đi sâu vào vấn đề này được bao lâu thì cô đã chìm vào giấc ngủ.
Vân Tiêu hôn xoáy tóc trên đỉnh đầu cô, cánh môi xô giật giật, không nghe thấy anh nói gì. Ôm người vào lòng, anh cũng không nói gì nữa, giống như mảnh ghép còn thiếu trong tim anh đã được lấp đầy, anh tự giễu cười một tiếng. Từ khi tiếp quản công ty cho tới nay anh vẫn luôn bận rội với công việc, chuyện công việc anh có thể quyết đoán đưa ra phán đoán đến kết quả.
Tình cảm… liệu anh có thể hành động một cách quyết đoán không.