Vân Tiêu bị Khương Phàm cắn đau nên tỉnh, anh hừ một tiếng, cẩn thận rút cánh tay đang ôm vai Khương Phàm ra, cùng với ngón cái đang bị cô ngậm vào trong miệng, nhìn kỹ lại thấy trên vết cắn còn lưu lại chất lỏng trong suốt, anh si mê ngửi.
Người trong ngực nằm đưa lưng về phía anh vẫn đang ngủ nhưng khi anh rút tay về Khương Phàm bất mãn ngậm miệng, nằm cuộn tròn về phía ngực anh. Vân Tiêu buồn cười nhìn cô đang thành thạo mút ngón tay cái của mình, một lão già nghiêm khắc đột nhiên bị chọc cười. Anh không kìm lòng được mà hôn lên khóe miệng cô, thay ngón tay cô thành ngón tay anh.
Trong bóng tối anh nhìn cô nhờ ánh nắng không sáng lắm ngoài cửa sổ. Khương Phàm thuộc kiểu ưu nhìn, đôi mắt không đeo mắt kính dịu dàng muốn chết, da rất trắng, trên chóp mũi có vài nốt tàn nhang màu nâu nhạt, hình dáng đôi môi rất bình thường. Vân Tiêu nhìn môi cô mút ngón cái của anh, anh đột nhiên cười khẽ, dường như anh đã hiểu môi cô, Vân Tiêu càng nhìn càng thích.
Điện thoại ở đầu giường vang lên lúc không thích hợp, Khương Phàm hé mắt duỗi tay ra sờ điện thoại ở đầu giường, hiển nhiên dáng vẻ vẫn chưa tỉnh ngủ.
Vân Tiêu lấy điện thoại của cô ấn trả lời, nhét vào tai cô.
“Khi nào chết mới trở về gặp mẹ, mẹ đã nói với dì con rồi, con cứ thoái thác, muốn thoái thác đến khi nào. Đại tiểu thư ơi, làm ơn đi, hôm nay con đã 30, không phải 20, con…”
Hoàn cảnh yên tĩnh làm âm thanh ở đầu dây bên kia trên điện thoại trở nên rõ ràng một cách lạ thường.
“Mẹ, con…” Khương Phàm còn đang lơ mơ giữa mộng và thực, Vân Tiêu ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô, Khương Phàm lại chậm rãi chìm vào giấc ngủ say, xem ra công việc anh sắp xếp cho cô quá nhiều, bây giờ Vân Tiêu có thể nhìn thấy dưới mắt cô có quầng thâm mắt.
“Dạ, chào dì.”
“A, xin chào, xin chào.” Người phụ nữ ở đầu bên kia vẫn đang uống sữa đậu nành, sau một câu chào hỏi không hiểu nổi khiến bà sặc sữa. Sau đó Vân Tiêu nghe thấy ở đầu bên kia truyền đến tiếng ho khan, âm thanh thủy tinh vỡ và tiếng nói lo lắng của một người đàn ông.
“Này, cậu cậu cậu là ai, sao cậu có điện thoại của con gái tôi? Tôi nói cho cậu biết, nhà chúng tôi không có tiền, chỉ có một đứa con gái, đã 30 tuổi rồi vẫn không ai lấy, cậu muốn thì cho cậu, đừng đòi tiền chúng tôi…” Sau đó là một trận ồn ào, một người khác trả lời.
“Khụ khụ, chú dì, Khương Phàm vẫn đang ngủ, mấy ngày nữa cháu sẽ bảo Khương Phàm đưa cháu đến gặp hai người.”
“Cái khác tôi không hỏi, nhóc con, cậu sẽ lấy con bé chứ?”
Thời đại hồng nhan bạc mệnh này toàn là tình yêu vật chất, không ai yêu đến chết đi sống lại, gia đình giới thiệu? Sống chung? Một số người lần đầu tiên gặp mặt đã trao cho nhau hai cuốn sổ đỏ (sổ đăng kí kết hôn), kí xuống tượng trưng cho tương lai, đối với họ, hôn nhân là một lời hứa.
“Cháu sẽ lấy cô ấy.” Vân Tiêu cẩn thận suy nghĩ một lúc rồi đáp.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, vậy hai đứa cứ tiếp tục, tiếp tục.”
Vân Tiêu cúp máy, nhìn điện thoại trở về giao diện bảo vệ màn hình, trên màn hình hiện rất nhiều thông báo tin nhắn WeChat, anh cầm ngón tay Khương Phàm ấn vào dấu vân tay, sau đó vuốt, nhấn màn hình xem tin nhắn.
Đa số đều là những lời chúc mừng sinh nhật được sao chép lại, có hơn mười cái. Anh nhấn vào vòng bạn bè của Khương Phàm hiện hơn 40 thông báo, thời gian hiển thị trên đoạn video ngắn là vào rạng sáng. Vân Tiêu tắt âm lượng nhấn vào xem. Trong video, Khương Phàm mặc một chiếc áo sơ mi trắng, mới vừa tắm xong nên trên tóc cô vẫn còn dính nước, không đeo kính, cô giơ điện thoại lên cao, khuôn mặt cong cong với lúm đồng tiền xinh như hoa đối diện với camera. Vân Tiêu đọc khẩu ngữ của cô, cô nói: ‘Khương Phàm, sinh nhật tuổi 30 vui vẻ.’
Bình luận có chúc mừng, có hâm mộ, càng có nhiều lời tỏ tình, Vân Tiêu giật mình, xóa những bình luận tỏ tình đó đi, anh chỉ để lại mấy bình luận chúc mừng sinh nhật.
Ánh sáng điện thoại trong phòng phản chiếu trên tường, không ngừng nhấp nháy. Vân Tiêu lướt vòng bạn bè của cô, xem các khoảnh khắc của cô trong 6 năm qua. Tần suất Khương Phàm đăng vòng bạn bè không cao lắm, một năm 12 tháng cũng không đến 10 bài, không phải ảnh tự sướng thì là video ngắn.
Sau khi xem xong, dường như Vân Tiêu đã trải nghiệm tất cả những gì cô đã trải qua, nhưng đây là lần đầu tiên anh khó chịu với cô.
Khi đó, Khương Phàm mới tốt nghiệp, cô mặc đồng phục cử nhân, người quay video giả vờ phỏng vấn hỏi sau khi tốt nghiệp cô muốn làm gì nhất. Khương Phàm trên màn hình để mái bằng, trang điểm nhẹ tươi cười với vẻ mặt ngây ngô: “Đương nhiên là tiến vào công ty anh, sau đó theo đuổi anh.”
Xung quanh là hơi thở thuộc về thanh xuân, âm thanh ồn ào, người quay video lại hỏi: “Nếu bạn không đủ yêu cầu thì sao có thể vào công ty của anh ấy?” Video dừng ở ngay khi Khương Phàm chuẩn bị mở miệng trả lời, thời gian quá ngắn không thể đăng hết bản ghi âm.
Nhưng điều quan trọng nhất là, Vân Tiêu phát hiện đây là tài khoản WeChat riêng tư của Khương Phàm. Anh tìm thấy người đầu tiên ghim trên Wechat của mình, hình đại diện của hai tài khoản khác nhau, Khương Phàm trên điện thoại Vân Tiêu là hình đại diện hệ thống tự đặt, trong vòng bạn bè không phải đăng cổ phiếu của công ty thì đăng poster quảng cáo nội bộ của công ty.
Vân Tiêu có chút bực bội, anh kéo cổ áo Khương Phàm ra, nhẹ nhàng cởi cúc áo cô ra để xương quai xanh tinh xảo lộ ra, trên đó vẫn còn những dấu hôn lớn nhỏ không đồng đều, Vân Tiêu cởi áo thun của mình ra, cúi người xuống lè lưỡi liếm môi cô, giơ điện thoại Khương Phàm lên chụp một tấm ảnh tự sướng của hai người rồi đăng lên vòng bạn bè của cô.
Nhìn người đang ngủ nằm trong ngực, anh véo mũi cô, không lâu sau Khương Phàm từ từ tỉnh lại.
“Ai da, mẹ! Mẹ làm gì vậy, để con ngủ nướng chút là chết sao? Mấy ngày nay con không ngủ đủ, con ngủ một giấc có phải dễ đâu!” Cô bực bội đánh tay anh, đã bực bội thì rời giường sẽ càng tức giận hơn, cô vặn người như một con cá chép mà ngồi dậy, cầm theo gối đầu tức giận ném vào người Vân Tiêu, đập vài cái cô vẫn không hả hận, dứt khoát nằm xuống giường đá chăn, thỉnh thoảng cô còn kêu thét.
Khi Vân Tiêu nghe cô càng nói càng ấm ức sắp khóc đến nơi, anh không nhịn được cười ra tiếng.
“Khương Phàm, tôi phát hiện lúc em không đeo kính rất đáng yêu.”
Câu “Tên khốn khiếp” của Khương Phàm vẫn mắc kẹt trong cổ họng, cả người hóa đá.
“A, haha, chào… buổi sáng.” Nói xong, Khương Phàm nở một cụ cười chuyên nghiệp hóa gật đầu với anh rồi đi vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại, nhìn người trong gương đỏ mặt, cô không nhịn được chửi thề.
Vân Tiêu không nằm nữa, anh kéo rèm cửa ra để ánh mặt trời chiếu vào phòng. Ngoài cửa sổ là bầu trời trong xanh, ánh nắng mùa hè chiếu xuống làm sóng nước long lanh. Anh về phòng mình tắm nước lạnh, sau khi tắm xong anh mặc áo choàng tắm sạch sẽ, kéo va li về phòng Khương Phàm thay quần áo.
Khi Khương Phàm từ phòng vệ sinh đi ra, cô nhìn thấy Vân Tiêu mặc quần hưu nhàn màu trắng, áo sơ mi màu xanh đang dựa vào giường ngủ, anh có vẻ rất mệt. Cô đứng trước mặt anh, ngón tay chọc vào chóp mũi anh, sau đó cô giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, lùi lại ba bước, hơi khom lưng khôi phục cử chỉ chuyên nghiệp thường ngày.
Vân Tiêu xoa mũi mình, Khương Phàm đẩy kính trên sống mũi theo thói quen, không để ý.
“Em không thể đổi quần áo à, sao cả ngày cứ mặc như vậy, còn mắt kính kia để tôi tháo xuống.” Vân Tiêu hơi đau đầu, đầu ngón tay lau nhũ dịch trên chóp mũi.
“Vì sao?”
“Quần áo, em thay cho tôi.”
Khương Phàm mở va li của mình ra, rải ra mặt đất, Vân Tiêu híp mắt nhìn, chẹp một tiếng, bằng mắt thường có thể nhìn thấy hai bộ vest đen trắng ở bên trong.
“Em không thể trang điểm cho mình trông giống con gái sao?”
“Mấy năm nay anh cũng không chê, huống chi bây giờ tôi đã 30…” Cô lẩm bẩm.
“Trước kia anh mù.”
Trong 7 năm làm việc cùng anh cô chưa từng thấy anh như thế này, lập tức cô bị anh chặn họng. Cô giả vờ như không có chuyện gì, mở tủ lạnh lấy hộp sữa bò hôm qua ra uống một hớp, thậm chí cô hơi không được tự nhiên nên run tay, một ít sữa từ miệng hộp vẩy ra, ngấm vào áo khoác tây trang của cô, vệt nước rất rõ.
Vân Tiêu cau mày kéo cô qua, rút khăn giấy giúp cô lau.
“Khương Phàm, anh nghiêm túc, anh biết hôm qua anh khiến em không vui, anh đã suy nghĩ rất lâu.”
“Anh chưa yêu đương, cũng không biết nói lời ngọt ngào, em cũng biết, người khác phái duy nhất anh hay giao lưu nhiều nhất chỉ có em, anh nghĩ em có thể là lựa chọn tốt nhất của anh, cũng vì người nhà anh thúc giục muốn anh tìm người kết hôn.”
“Vì sao?” Khương Phàm do dự một lúc, hỏi.
“Em đã nghĩ đến việc rời khỏi Vân thị sao?”
Khương Phàm lắc đầu, từ lúc bắt đầu cô đã hướng tới mục tiêu này, lúc trước được nhận vào làm, hơn nữa dưới tình huống không phải chuyên ngành chính, cô từ nhân viên bộ phận tiêu thụ nhỏ bé leo lên chức thư ký tổng giám đốc, cô dựa vào năng lực 7 năm, trong 7 năm qua cô đã làm phù dâu vô số lần, nhìn đám bạn tốt kết hôn sinh con, không phải cô không vội, mà chỉ bởi vì anh là ánh sáng của cô, giống lời Cố Mạn đã nói trong「Bên nhau trọn đời」:〈Ở nơi nào đó trên thế giới này có anh ấy xuất hiện, những người khác chỉ là tạm bợ.〉Cô cũng không muốn tạm bợ.
“Anh cũng không định sa thải em, cho dù em có làm sai, anh cũng có thể tạm chấp nhận mà tha thứ, cho nên em là bạn đời tốt nhất của anh.” Vân Tiêu cười ôm cô vào lòng, hơi thở đều là hương thơm dễ ngửi của cô.
“Chậc chậc, là anh sợ không có người nào dễ sai bảo hơn tôi.”
Vân Tiêu đột nhiên buông cô ra, vuốt cằm vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô.
“Sao… Làm sao vậy?”
“Vừa rồi anh ngó chiếc gương phía sau em, sợ tới mức anh cho rằng anh đang ôm lao công của công ty chúng ta. Anh cảm thấy con gái các em thật lợi hại, em đã làm như thế nào vậy?” Ý anh đang bảo cô trang điểm.
“Vân Tiêu, đồ trứng thối, anh đúng là loại đàn ông chỉ nhìn mặt, anh còn nói như vậy, anh…” Khương Phàm tháo kính xuống ném vào người anh, tức giận đến mức giẫm giày cao gót đá vào chân anh một cái.
“Anh chỉ nói đùa thôi.” Vân Tiêu cười chịu đựng cô tay đấm chân đá.
“Ai con mẹ nó muốn đùa với anh, anh… Anh không biết tôi… Tôi… Tôi theo đuổi anh bao lâu, bây giờ anh…. huhu… mới để ý đến tôi… Tôi lại dễ mềm lòng như vậy… Tôi… Tôi không muốn vì thể diện…”
Khương Phàm ngồi xổm trên mặt đất khóc đến nấc lên, mơ hồ nói ra rất nhiều lời, Vân Tiêu không nghe rõ lắm, anh chỉ cảm thấy cô khóc làm tim anh nhói lên.
“Sao lại khóc rồi, chắc không phải mấy ngày nay em định khóc hết nước mắt kiềm nén nhiều năm qua chứ.” Vân Tiêu áy náy ôm cô vào lòng, ghé đầu cô dựa vào vai mình khóc. Anh tắt đèn kéo rèm cửa rồi ôm cô lên giường, anh vỗ nhẹ vào lưng cô, cho đến khi không nghe thấy tiếng nức nở của cô, anh mới phát hiện cô lại cắn ngón tay ngủ rồi.
Vân Tiêu là một người cuồng công việc, lượng công việc anh có thể xử lý trong một ngày thì tuyệt đối sẽ không trì hoãn sang ngày thứ hai, bây giờ người có thể ở lại Vân Thị đều là những tinh anh.
Lúc Khương Phàm mới bắt đầu làm thư ký, lần đó khiến cô mệt mỏi muốn từ bỏ. Cô nhớ rõ Vân Tiêu cho cô thời gian hai ngày chạy đến đại sứ quán ở ba nước xin thư đồng ý, có nghĩa là từ khi xuống máy bay cô chỉ có hai tiếng chạy đến đại sứ quán xin chữ ký rồi phải lên máy bay ngay lập tức để bay sang nước khác.
Thiếu ngủ nhiều năm làm chu kỳ kinh nguyệt của cô không ổn định, thỉnh thoảng Vân Tiêu tốt bụng sẽ cho cô nghỉ phép một hai ngày. Lúc nửa đêm cô cũng nhận được điện thoại anh đi xã giao uống say bảo cô lái xe đến đón anh lúc hai, ba giờ đêm.
Bây giờ Vân Tiêu hối hận cũng đã quá muộn, nhất thời trong lòng anh không có chủ ý nào