Thiên Hạ
Chương 697 - Binh Vào Hà Bác
gacsach.com
Đông qua xuân lại, mùa xuân năm Khánh Bình thứ ba cuối cùng đà đến, băng tuyết Bột Hải quốc đà tan. Dòng chảy róc rách, chồi non mới nhú, từng đàn chim nhỏ vui vè líu lo trên cành, trời xanh như bảo thạch, trong không khí như thể tràn đầy khí tiết ẩm ướt mà ấm áp.
Trận chiến vây Hồ Châu cũng kết thúc vùng với việc quân Đường tham gia vào. Quán Khiết Đơn sau khi bị vây một mùa đông, lương thảo đoạn tuyệt, quân Khiết Đơn mấy mươi lẩn muốn đột phá vòng vây thảm bại, hàng vạn quân đội phải nhờ giết ngựa mà qua ngày và đào băng để bắt cá cầm cự qua mùa đông, dù cho thế nhưng vẫn có lượng lớn binh sĩ bị chết đói. Không thì cũng bị mất mạng bời mùa đông lạnh giá, lượng lớn binh sĩ đà đào vong qua mặt hồ.
Cuối tháng hai, băng tuyết đà tan. Quân Đường giết vào Hồ Thành, không gặp phải bất kỳ đối kháng nào, thành Hồ Châu tựa như địa ngục Trần gian, mấy vạn con chiến mà đã bị giết sạch, không có cỏ khô, bọn chúng cũng khó mà vượt qua nôi mùa đông này, sáu vạn mấy binh sĩ Khiết Đơn cuối cùng còn lại không đến sáu ngàn người, chi việc đột phá vòng vây đã có hơn bốn vạn người trận vong, chết bệnh, chết cóng, chết đói và cả lượng lớn đào vong. Cuối cùng đà hủy diệt cả đội quân Khiết Đơn này, khiến đội quân liên mình mười lăm vạn lúc vào Bột Hài quốc cuối cùng toàn bộ bị tiêu diệt.
Chủ soái Lý Hoài Tiết vào trận tấn công cuối cùng của quân Đường đà cắt cồ tự vẫn, Lý Bão Chân hạ lệnh cho chém đầu hắn, lệnh người đưa về Trường An, còn lại năm ngàn tám trăm tàn quân Lý Bão Chân không nhẫn tâm tiếp tục sát hại. Sau cùng giao hết cho Bột Hài quốc làm nô lệ, từ đó chiến dịch Bột Hải quốc chính thức kết thúc.
Mà lúc này, đại vương từ Bột Hái đà nhượng vị cho tam hoàng tử Đại Anh Tuấn, trong đại doanh của quân Đường. Lý Bào Chân thay mặt Đại Đường ký kết hiệp định
Bảo vệ an toàn chính thức với nước Bột Hài, hiệp định sẽ có hiệu lực ngay sau khi ký kết, Bột Hài quốc sẽ giãi tán quân đội, chi giữa lại một đội ngự lâm quân ba ngàn người, an toàn Bột Hái quốc sẽ do quân Đường phụ trách.
Sau khi hiệp định được ký kết, Lý Bão Chân sẽ nhậm chức Bột Hải đô đốc, dẫn ba vạn người thưởng trú tại Bột Hải quốc, còn Triệu Sùng Tiết và Ca Thư Diệu dân ba vạn quân tức tốc tiến thẳng Doanh Châu.
Cùng lúc đó, chủ quân quân Đường Lý Khánh An đã hạ lệnh đại chiến Hà Bắc, Lý Quang Bật đã tập kết mười vạn đại quân tại Tương Châu, phát binh Ngụy Châu, Điền Thừa Tự chính thức đầu hàng, đại quân Lý Quang Bật lập tức bắc thượng, binh chi u Châu, còn Lý Tự Nghiệp Hà Đông thì dẫn bày vạn đại quân đi Tinh Hình, vào Hằng Châu Hà Bấc đạo, xuất phát về u Châu.
Cục thế Hà Bấc vạn biến trong chớp mắt, giờ đã đến thời khắc lâm biến cuối cùng
Doanh Châu, An Khánh Tự giờ như con kiến trên chảo đó, hẳn đã biết được tin Khiết Đan bị diệt, hắn biết quân Đường sẽ không ngồi thuyền trờ về nữa, bước tiếp theo chắc chắn sẽ tấn công Doanh Châu. Vì thế An Khánh Tự bắt đầu tung binh lượng lớn, nhưng hắn chính binh lại gặp phải trở ngại lớn.
Hắn vốn dù cớ là đối kháng quân Khiết Đơn đến xâm lược để mê hoặc lòng dân, vì thế người Hán tại Doanh Châu và Bình Châu hai noi đua nhau đến ghi danh, nhưng không biết ai đã làm lộ phong thanh, tin Khiết Đan bị quân Đường tiêu diệt đã bị truyền sôi nổi tại hai châu Doanh, Bình, khiến việc An Khánh Tự chiêu binh đã gặp phái ánh hưởng cực lớn.
“Quân sư đã đến!”
Thân binh bên ngoài bẩm báo một tiếng, tiếng bước chân bỗng chốc vang lên, An Khánh Tự như tìm được cứu binh, hắn vội vã kéo cửa ra, chi thấy Cao Thượng từ bên ngoài bước nhanh vào.
Tâm trạng của Cao Thượng xem ra cũng không mấy tốt, hắn tối sầm mặt mày đi vào phòng, khoát khoát tay hạ lệnh cho binh sĩ đều ra ngoài hết. Tâm trạng An Khánh Tự thổn thức bất an nhìn Cao Thượng, môi hắn hơi mấp mấy, cuối cùng vẫn mờ miệng hỏi: “Tiên sinh, đã xảy ra việc gì ư?”
Cao Thượng thờ dài một tiếng nói, “Ta vừa mới nhận được tin tức, một ngàn quân đội trú binh tại huyện Tân Thành đã thay đổi cờ hiệu, tuyên bố trờ thành quân thủ của quân Đường.”
“Cái gì?!”
An Khánh Tự như thờ thẫn cả người, hắn vội hỏi theo: "Là đầu hàng hay là...
Cao Thượng lắc lắc đầu: “Không phái đầu hàng, quân Đường còn cHứa đến Tân Thành, là do họ vừa nhận được tin Khiết Đơn đã bị diệt vong, bèn tự lập quy thuận Đường triều.”
Cao Thượng lại nhìn hắn một phát, “Tiểu vương gia, ngươi có biết hậu quà của việc này không?”
An Khánh Tự bất lực ngồi xuống, mắt hắn lộ rõ sự khủng hoảng cực cùng, hắn sao lại không biết hậu quả của việc này chứ, ba vạn quân đội của hắn có trên tám phần đều là người Hán, lúc xưa vi muốn chống đối người Khiết Đơn mà mới xông xáo tòng quân, giờ Khiết Đơn đã bị diệt, vậy những người Hán này còn có thể bán mạng phục vụ hắn nữa sao?
Thủ quân Tân Thành chính là một minh chứng tốt nhất, sự phàn loạn của họ chắn chắc sẽ ánh hưởng nhiều quân Hán hơn nữa, sẽ có nhiều người hơn nữa quy thuận Đại Đường.
“Tiên sinh, sao ta cử thấy có người đang cố ỷ loan tin.”
Giọng của An Khánh Tự rất nhỏ, cộng thêm tia bất an sâu sắc, “Việc của người Khiết Đơn chúng ta mài đến giờ vẫn giấu, nhung hiện tại cơ hồ ai cũng biết cả, đó là vì sao?”
“Đấy là như ta đà nói với ngươi, thám tử của quân Đường đang hoạt động xông xáo trong phạm vi của chúng ta. Bao gồm cả việc vương gia gặp thích khách, cả cấm quân của vương gia nổi đóa với chúng ta. An Vĩnh Chân bị giết, nhung việc này đều do có người có ỷ ly gián. Thám tử của Lý Khánh An cHứa bao giờ rời khỏi chúng ta.”
Cao Thượng nhìn tên chủ soái trẻ tuổi này chằm chằm, hắn muốn để An Khánh Tự hiểu rõ tình thế nguy cấp, quân Đường Bột Hải sắp sửa nam hạ, quân đội của Lý Quang Bật cũng chẳng bao lâu sau sẽ ập đến đây, bọn họ sẽ bị tấn công trước sau đồng thời, không còn đường lui. Cùng lắm là ba ngày, chi ba ngày thôi, quân Đường sẽ ập đến Doanh Châu, họ sẽ bị diệt vọng.
“Tiều vương gia, hãy hạ một quyết định đi!”
Cao Thượng cố gắng hạ thấp ngừ khí, dùng khẩu khí dịu dàng nói với hắn, nhung lời của hắn lại chẳng dịu dàng, An Khánh Tự ngạc nhiên ngầng đầu. “Tiên sinh... Ngươi nói gì?”
“Tiều vương gia, chúng ta không thề ở lại Doanh Châu, ngươi hiền ý ta rồi chứ?”
“Nhưng chủng ta ngoài Doanh Châu ra còn có thể đi đâu chứ?” Đầu óc An Khánh Tự bỗng chốc loạn cả lên, hắn không hiểu ỷ câu nói này của Cao Thượng, ánh mắt cầu khấn của hắn nhìn về phía Cao Thượng, hắn đà hoàn toàn mất hết chủ kiến, Cao Thượng nói hắn đi đâu hắn sẽ đến đó.
“Tiên sinh cử nói. Ta sẽ nghe theo ngươi hết.”
“Được!” Cao Thượng gật gật đầu, “Thừa lúc chúng ta còn chi huy nổi quân đội, chủng ta phải bò Doanh Châu, tiến về phía Tân La, ta nhận được tin. Quân Đường còn cHứa động thủ với Tân La. Trong cảnh nội Tân La chi có một vạn hơn quân Đường. Đó là cơ hội sống còn duy nhất của chúng ta, đoạt hạ Tân La. Chiếm lĩnh cảng khẩu Tân La, dù quân Đường có đến Tân La, chúng ta cũng có thể ngồi thuyền trốn chạy.”
“Để ta suy nghĩ lại... Suy nghĩ lại đà!”
An Khánh Tự lẩm bầm một minh, nói hắn phải bò Doanh Châu, về mặt tình cảm hắn dù thế nào cũng không thể chấp nhận, hắn ôm chằm đầu đau khổ ngồi xổm xuống.
“Tiêu vương gia!”
Cao Thượng nghiêm giọng hòi: “Ngươi không thể tiếp tục hồ đồ nữa, trên thực tế ngươi đà không còn nhiều thời gian nữa, có thể vào Tân La hay không chúng ta còn phải liều một phen, nhưng nếu không cược phen này, ba ngày sau ngươi sẽ phải chết, nhưng nếu ngươi chịu cược ngươi còn một cơ hi vọng! Nếu không; Người sẽ phải đi đầu hàng Sử Tư Minh, xem hắn có chịu tha cho ngươi không?”
Toàn thân An Khánh Tự run bẩn bật, đầu hàng Sử Tư Minh, sao lại có thể thế chứ? Lúc này hắn cũng cuối cùng tinh giấc, còn giữ lại núi xanh thì không sợ không có củi xài. Hắn đứng dậy, từ từ nói: “Được! Chúng ta tiến quân Tân La!”
Đêm hôm đó, đại quân An Khánh Tự bắt đầu hiên ngang tiến về phía Tân La, khác với thời hậu thế Đường triều và biên giới Tân La không phải là Áp Lục giang, mà là Đại Đồng giang của hôm nay, quân đội của An Khánh Tự đầu tiên phải vượt qua bán đảo Liêu Đông, vượt thêm Áp Lục giang về phía nam, cuối cùng mới có thể vào Tân La.
Dù cho An Khánh Tự dẫn đại quân xuất phát lúc đêm, nhung vẫn không thoát khỏi mắt của bọn xích hầu quân Đường, chính lúc đại quân An Khánh Tự vừa rời khỏi Doanh Châu, xích hầu quân Đường đã lập tức chạy về phía bắc, báo cáo với quân Đường về tình báo quan trọng nhất này.
Còn lúc này ba vạn quân của Ca Thư Diệu đã vào bắc bộ Doanh Châu, sau khi được tin họ lập tức chuyển hướng đông nam, đuổi theo chủ lực Yến quân rút lui, còn quân đội Triệu Sùng Tiết đương từ phía động vào Doanh Châu, họ sau khi được tin An Khánh Tự rút về phía đông, lập tức bố hạ thiên la địa võng tại vùng thú túc Nhữ La.
Hai ngày sau, ba vạn quân của An Khánh Tự đến thủ túc Nhữ La, bị bộ hạ Triệu Sùng Tiết ngăn chặn, song phương đã đánh nhau một trận kịch liệt, Yến quân không địch nổi quân Đường bị bức ép phái rút về Liễu Thành. Nhung ngay lúc này Ca Thư Diệu bộ lại chặn đường lui của Yến quân từ phía sau, hai đội quân Đường trước sau cùng đánh, đã chắn Yến quân lại trong cốc đại eo hạp phía tây thú túc Nhữ La. Đây là khá năng mà Cao Thượng lo lắng nhất, bị quân Đường trước sau cùng tiến công, nhưng giờ tình thế lại phát triển theo đúng hướng xấu nhất này.
Màn đêm giáng xuống, trong đại doanh Yến quân im phăng phắt, qua hai ngày hành quân cùng một trận chiến kịch liệt, các binh sĩ đều đã sức cùng lực kiệt, vừa nằm xuống đã ngáy khó khó thẳng ra ngủ, nhung không mỗi người đều có thể ngủ được, rất nhiều người đầu thẳng qua thẳng lại khó mà ngủ được. Tả quân đại tướng An Thái Thanh bèn chính là một trong số đó.
An Thái Thanh là phó tướng của An Khánh Tự, cũng là tướng lĩnh dẫn binh quan trọng nhất. Thủ hạ hắn có một vạn một ngàn quân đội, dù cho An Thái Thanh cũng mói mệt vô cùng, nhung ưu lo về thế cục và hoài niêm thê từ khiến hắn khó mà ngủ được. Hắn nằm mãi mà không thành giấc, hắn ngồi thừ trong doanh trướng, phía trước mặt hắn là một bức họa mỹ nhân, đó là bức họa của thê tử hắn, thê tử hắn tên là Thu
Nương, có sắc đẹp vô song, dung nhan tuyệt thế, được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân ư Châu, hiện đang bị Sử Tư Minh chiếm giữ, đã không còn có thể trờ lại bên minh hắn nữa.
Vì muốn giữ chân hắn. Phụ từ An Lộc Sơn từng trước sau hứa hẹn, nhất định sẽ đoạt lại thê tứ về cho hắn, hắn cũng đà tin, đặt hết tất cả hi vọng vào phụ tử hắn, nhung hiện tại, hi vọng của hắn cũng như bọt bong bóng, cuối cùng tất cả là hư không.
Hắn dẫn binh nhiều năm. Đương nhiên biết nguy cục của hiện tại, hai đội quân Đường đà trước sau cùng tiến, một trận chiến đà có thể đánh bại họ, Yến quân đại thế đã mất, muộn nhất là ngày mai hoặc ngày mốt sẽ là ngày toàn quân họ bị tiêu diệt.
Trong lòng An Thái Thanh đầy bi ai, hắn sẽ không còn hi vọng cửu lại vợ yêu nữa.
Ngay tại lúc này, tiếng bước chân vang lên ngoài trướng, “Là ai?” An Thái Thanh quay đầu nghiêm giọng hòi.
“An tướng quân, là ta, có việc quan trọng cùng thương lượng với tướng quân.”
Là một giọng nói lạ, hắn bị thân binh ngăn lại, An Thái Thanh do dự một chút, nếu là lúc thưởng, hắn tuyệt sẽ không hội gặp người lạ, nhưng không hiểu vì sao, hôm nay hắn lại nhận lời, bèn nói: “Đế hắn vào đây đi!”
Cửa rèm được vén, đi vào là một binh sĩ thân hình gầy nhỏ, dưới ánh đèn mờ mờ chi thấy hắn có khuôn mặt búp bê điển trai, trên mặt hắn là một nụ cười tự tin, An Thái Thanh nhìn hắn một mắt, hắn chắc chắn là người này minh cHứa gặp qua. Lúc này trong lòng hắn có một cảm giác kỳ lạ, binh sĩ này sẽ mang đến tin tức không phải thưởng cho hắn, có lẽ sẽ cứu rỗi hắn khỏi đừng cùng này.
“Ngươi là ai?” An Thái Thanh chăm chú nhìn hắn nói, mặt An Thái Thanh trầm lại, đương định lên tiếng quở trách, thì Quỷ Thắng lại mỉm mỉm cười nói: “Ta còn có một thân phận khác là huyện công Bác Thẳng. Phạm Dương tiết độ phó sử, quán quân đại tướng quân, ta nghĩ thân phận này chắc có thê ngồi cùng với ngươi rồi chứ!”
An Thái Thanh nghe mà phát hoảng đứng phắt dậy, hắn lùi liền ra sau mấy bước, vội rút kiếm ra chi vào hắn hét to, “Người đâu!”
Quý Thắng khe khẽ lắc đầu. “Xem ra An tướng quân không còn muốn cửu thê tứ của minh nữa!”
“Tại hạ Quý Thắng. Tên một chừ Thắng.”
Binh sĩ phong thái rất ư tự tin, hắn trực tiếp ngồi xuống trước mặt Quỷ Thắng.
Câu nói này nghiễm nhiên như một búa nặng đánh vào lồng ngực An Thái Thanh, kiếm của hắn tuy chưa bỏ xuống, nhưng tay đã hơi rung rung.
Lúc này, năm sáu tên thân binh cùng xông vào, bọn họ ập lên muốn tóm Quỷ Thắng. Nhung An Thái Thanh lại khoát khoát tay, “Các ngươi đi ra đi, không có việc gì đâu.”
Bọn thán binh lui xuống, An Thái Thanh mới thu hồi kiếm vào, kinh hài bất định nhìn Quý Thắng. Quý Thắng sờ dĩ dám đến tìm An Thái Thanh chính là đã nắm được yếu điểm này của hắn, hắn thấy An Thái Thanh đà động lòng, bèn khoát tay, “An tướng quân xin mời ngồi!”
Đợi An Thái Thanh từ từ ngồi xuống, Quỷ Thắng mới cười nói: “Ta có biết tình hình mới nhất của thê từ An tướng quân, An tướng quân có hứng thú muốn nghe không?”
An Thái Thanh thừ người, trong mắt hắn là bi thương khó kiềm nổi, sao hắn lại không muốn biết cơ chứ, có nằm mối hắn cũng muốn biết, nhung trong lòng hắn lúc này loạn thành một đống, tin tức này cũng không làm hắn nhảy dựng lên vì kinh ngạc được, hắn khe khẽ hòi: “Nàng hiện tại thế nào?”
"Thù hạ ta chiều hôm qua nhìn thấy nàng, đầu tiên là nàng còn sống, thứ hai nữa là
Nàng sống không tốt lắm, sắc mặt rất buồn sầu, nghe nói Sử Tư Minh đã đem nàng thưởng cho con trai phán tướng Bộc cốt Hoài Ân trước đây là Bộc cốt Dương, ta đà lệnh Thủ hạ đi nghênh cửu nàng, An Thái Thanh tướng quân, ngươi đã rõ thành ý của ta rồi chứ?"
Trong lòng An Thái Thanh lại có một tia hi vọng, dù hi vọng rất nhỏ nhoi, nhung đây lại là hi vọng duy nhất để vợ chồng hắn tương phùng, hắn hiểu ý của Quỷ Thắng, bèn gật gật đầu. Khe khẽ thờ dài nói.
Quý Thắng chăm chú nhìn nhìn hắn nói: “Kỳ thực ta không cẩn phải đến tim ngươi, hiện tại quân Đường trước sau cùng đánh, ta cũng chăng giấu gi người, trước lúc trời sáng ngày mai quân Đường sẽ phát động tấn công, sĩ khí các ngươi đang rơi xuống tận đáy, một chiến sẽ bị đánh bại, với quân Đường mà nói. Ngươi có đầu hàng hay không cũng không có giá trị gì, nhung ta vẫn mạo hiểm đến gặp, ngươi cẩn phải hiểu rõ, ta vì sao đến tim ngươi.”
“Ta biết.”
An Thái Thanh ôm đầu nói: “Các ngươi không phái muốn có ta. Chi là muốn có một vạn một ngàn Hán quân Thủ hạ của ta mà thôi. Họ đều là thằn dân Đại Đương tại Doanh Châu và Binh Châu, các ngươi không nỡ đồ sát, nên muốn báo đám an toàn cho họ, vì thế mà đến tìm ta.”
“Ừm!” Quý Thắng cười rồi. “Ngươi tinh táo hơn ta nghĩ, vậy được! Ta cho ngươi nửa canh giờ để suy nghĩ, ngươi đầu hàng hay không đầu hàng.”
“Không cẩn nửa canh giờ!”
An Thái Thanh kiên nghị quỳ một chân xuống. Chấp tay nói: “Hiện tại ta sẽ trả lời ngay cho Quý tướng quân, ta đầu hàng, ta nguyện ý dẫn bộ chúng đầu hàng quân Đương hơn nữa ta có thế nói động hậu quân đại tướng La Chí Ngọc cùng ta đầu hàng.”
“Tốt lắm! Việc không thể trễ, xin tướng quân hiện tại hành động ngay, ta hi vọng các ngươi ngay trong đêm nay có thể dẫn bộ chúng ra khỏi doanh!”
Vào đầu tháng ba năm Khánh Bình thứ ba, An Khánh Tự dẫn quân rời Doanh Châu, đến Tân La, hòng sẽ lập nghiệp lại tại Tân La, nhưng lúc này sáu vạn đại quân quân Đường đã phân làm hai lộ vào Doanh Châu, chắn ba vạn quân của An Khánh Tự tại phụ cận Thú Túc Nhữ La. Ngay đêm hôm đó, tà quân đại tướng An Thái Thanh liên thông hậu quân đại tướng La Chí Ngọc hai người trong đêm dẫn bộ chúng đầu hàng
Quân Đường.
Tà quân và hậu quân đầu hàng dẫn đến sự hỗn loạn cực kỳ của Yến quân, lượng lớn binh sĩ Hán quân không nguyện đối kháng triều đình, bắt đầu lẩn lưọt rủ nhau bỏ chạy, An Khánh Tự khó mà cấm đoán, đến lúc canh tư. Hai vạn sáu ngàn người chi còn không đến ba ngàn. An Khánh Tự thấy đại thế đã qua, bèn cùng Cao Thượng dẫn hai ngàn thân binh đột phá vòng vây về phía Tân La.
Triệu Sùng Tiết dẫn quân đuổi theo, tại bờ sông Áp Lục giang đuổi đã đuổi kịp An Khánh Tự, hai quân hỗn chiến cạnh sông, Cao Thượng bị giết giữa quân loạn, còn An Khánh Tự lại bị Triệu Sùng Tiết một tiễn bắn roi xuống ngựa, bộ hạ tàn dư của An Khánh Tự đều bị chiến tử.
Đến đây, phe An Lộc Sơn trong An Sử chi loạn đều chính thức bị diệt vong.
Nhưng quân của Triệu Sùng Tiết sau khi tiêu diệt, chứ không trờ lại Doanh Châu, mà dẫn ba vạn bổn bộ vượt Áp Lục giang, tiến về phía Tân La.
Đây là một nhiệm việc khác mà Lý Khánh An giao cho họ, cũng như Bột Hài, quân Đường cũng liệt Tân La vào phạm vi bảo hộ.