Thủ cung sa? Đó chẳng phải là thứ để xác định nữ nhân cổ đại coi có còn trinh tiết hay ko sao? Thiên a, làm ơn đi! Nàng đường đường là thế hệ nữ tử của TK 21, làm sao mà có thủ cung sa được cơ chứ? Trò này thời hiện đại còn ai dùng nữa đâu!
“Ta ko có! Ta làm sao…..”
Nàng còn chưa nói xong, Tử Ly đã cướp lời nàng, “Nàng…..Haha….ta đúng là nhìn lầm nàng, nàng hóa ra chỉ là nữ nhân vô sỉ như bao nữ nhân khác thôi!”
“Bạch – Tử – Ly, huynh nói cái gì? Nữ nhân vô sỉ? Dựa vào đâu mà nói ta là nữ nhân vô sỉ?” Nàng thần tình tức giận nhìn nam nhân trước mặt.
“Dựa vào đâu? Cái tên Thiên Hàn kia đã đến tận đây để tìm nàng, hắn còn nói khoảng thời gian hai người ở Lạc Hoa Các vui vẻ biết mấy, hắn hôn nàng, hai người đi ngắm hoa đào, đi hái dược liệu! Nàng còn muốn ta kể nữa ko?” Tử Ly gằn giọng
Phi Yến cau mày, “Thiên Hàn tới đây?” Cái tên chết tiệt kia dám bịa chuyện? Còn nữa, nàng bị bắt bao lâu rồi mà bây giờ hắn mới tới đây tìm nàng, đợi nàng thoát trở ra được nhất định sẽ hảo hảo giáo huấn hắn.
“Phải, ngoài hắn ra còn có Lãnh Phong nữa! Rốt cục bên người nàng có bao nhiêu nam nhân? Chẳng lẽ nàng ko thể sống thiếu nam nhân được sao?” Tử Ly ko kiềm được mà hét lên
“Ba!” Một tiếng tát vang dội vang lên, âm thanh của nó thật chói tai!
Nàng ánh mắt tức giận nhìn hắn. Hắn tại sao lại nói với nàng những lời đó? Mà lòng nàng tại sao lại đau thế này? Đau, đau chết đi được! Nếu là người khác nói với nàng câu này sẽ ko đơn giản chỉ nhận lấy một cái tát!
Do lực tay nàng ko lớn lắm nên trên má hắn chỉ in lại một dấu màu đỏ. Nàng cư nhiên đánh hắn? Trên đời này người dám đánh hắn chỉ có một mình nàng.
Tử Ly điên cuồng cúi người xuống hôn nàng. Nụ hôn ko có một điểm ôn nhu, chỉ bao hàm tức giận cùng trừng phạt. Nàng cố gắng đẩy hắn ra nhưng sức lực nàng chỉ như một con kiến đối với nam nhân như hắn.
Tử Ly bế nàng lên rồi đi lại phía giường.
“Thả ta ra!” Nàng cố gắng vùng vẫy nhưng đổi lại chỉ là sự im lặng.
Hắn thô bạo ném nàng xuống giường, cũng may trên giường đều có lót nệm nếu ko mông nàng đã sớm nở hoa rồi!
“Ngươi….ngươi định làm gì?” Phi Yến ngước lên nhìn nam nhân tràn ngập tức giận. Hắn bây giờ là vô cùng đáng sợ, nàng chưa hề gặp qua một Tử Ly như vậy.
“Làm gì? Nàng sẽ biết ngay thôi!” Thanh âm hắn trầm thấp vang lên.
Nàng còn chưa kịp phản ứng hắn đã lấy môi mình chặn môi nàng lại. Dùng sức cạy răng nàng ra, đầu lưỡi nhanh chóng tiến vào.
Nàng dùng hết sức cắn vào môi hắn. Vị tanh của máu bắt đầu tràn ra trong miệng hai người nhưng hắn ko hề bị ảnh hưởng chút nào, vẫn tiếp tục cuồng dã hôn nàng thẳng đến khi nàng ko thở được mới thôi.
Phi Yến thở hổn hển, liều mạng hít không khí. Nàng còn chưa kịp bình tĩnh lại đã nghe tiếng quần áo bị xé rách vang lên.
Trước ngực nàng cảm nhận rõ từng đợt từng đợt khí lạnh.
Nàng ko tin được hắn lại làm như vậy, “Ngươi….” Thân thủ nàng muốn che lại ngực mình nhưng hai tay đã bị bàn tay to lớn của Tử Ly giữ trên đỉnh đầu.
“Ta sẽ khiến nàng trở thành nữ nhân của ta! Chỉ có như vậy nàng mới ở bên ta!” Hắn nói xong liền hôn lên cổ nàng rồi trượt xuống xương quai xanh của nàng.
“Nếu ngươi dám làm như vậy, ngươi nhất định sẽ hối hận!”
Ngoài trời sấm sét đùng đùng, tiếng mưa ngày càng dữ dội.
Trong phòng từng trận từng trận kịch liệt trôi qua….
Người ta nói sau cơn mưa trời lại sáng nhưng bầu trời Bạch Hổ quốc hôm nay vẫn âm u và đen kịt.
Bên ngoài hoàng cung…..
“Ôi, hôm nay là hôn lễ của hoàng thượng đấy!”
“Phải, hoàng hậu của chúng ta chính là Hạ Lan công chúa nổi tiếng! Nghe nói vị công chúa này sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, chúng ta thật may mắn khi có hoàng hậu như vậy!”
Cách đó ko xa….
Một nam tử tay cầm thanh đao, sắc mặt hết sức lạnh lùng, hắn âm trầm nhìn về phía hoàng cung đỏ rực.
“Phi Yến, ta nhất định cứu nàng ra!”
Cách đó một con đường.
Bên trong quán trọ, nam tử toàn thân lục y nhàn nhã ngồi phẩm trà. Bề ngoài hắn vô cùng bình thản nhưng ai biết được trong lòng hắn một trận sóng gió đang nổi lên.
Hắn hôm nay cực kỳ chán ghét màu đỏ, cái thứ màu chói mắt đến phát bực. Thực ko ngờ, những lời hắn nói hôm trước lại ko đả động đến cái tên Tử Ly kia mấy nhưng hắn biết lúc nghe những lời kia tên đó là vô cùng tức giận.
“Chậc chậc, nếu như ta ko có được nàng thì những kẻ khác cũng đừng hòng!”
Hoàng cung
Trên dưới hoàng cung đều tất bật chuẩn bị đại hôn, không khí vô cùng náo nhiệt nhưng giờ phút này có một nơi ko hề có không khí hôn lễ.
Tẩm cung hoàng đế…..
Nàng toàn thân đau nhức, đến khí lực đứng lên cũng ko có. Nàng nhìn trên tấm nệm nguyên bản màu trắng đã bị nhuộm đỏ một khoảng. Phải, tư tưởng nàng là của một người hiện đại nên rất phóng khoáng. Đối với nàng mà nói trinh tiết cũng ko quan trọng cho lắm nhưng nàng muốn làm việc đó một cách tự nguyện chứ ko phải ép buộc cũng giống như hôn lễ này vậy, tất thảy đều ko phải nàng tự nguyện!
Nàng khó khắn lắm mới leo xuống giường được nhưng đi được vài bước chân nàng đều nhũn cả ra. Mắt thấy thân thể mình sắp chạm đến mặt đất lạnh giá nhưng giây tiếp theo nàng đã rơi vào một vòng tay ấm áp.
“Buông!” Nàng một tay đẩy hắn ra, ko biết lấy khí lức từ đâu mà nàng lại đẩy thân thể cao lớn của hắn được.
“Phi Yến….” Hắn thanh âm đau khổ kêu lên.
“Đừng kêu tên ta! Ta hận ngươi, Bạch Tử Ly!” Nàng xoay mặt lại để mặt nàng đối diện mặt hắn, đôi mắt lạnh lùng trừng hắn.
Tử Ly định tiến lại gần nàng nhưng lại thôi. Sau cùng hắn buông ra một câu rồi đi mất, “Nàng hận ta cũng được! Như vậy càng tốt, ít nhất trong lòng nàng vẫn có ta! Nàng hôm nay nhất định phải lấy ta!”
Đêm hôm qua hắn ko định làm như vậy với nàng nhưng thân thể nàng giống như một loại độc dược, dù biết nó ko chạm vào được nhưng vẫn muốn tới gần nó. Hối hận? Lúc hắn nhìn gương mặt thiếp đi vì mệt mỏi bên cạnh nàng thì hắn đã ko biết viết hai từ “hối hận” đó như thế nào!
“Tiểu thư….Hỷ phục….” Thanh La e sợ đặt bộ hỷ phục lên bàn.
Nàng chưa từng thấy tiểu thư như vậy! Từ sáng đến giờ tiểu thư chỉ ngồi bên cửa sổ, ko ăn ko uống gì, cũng ko hề mở miệng nói câu nào, cứ nhất nhất nhìn ra bên ngoài cửa sổ dường như ngoài đó có một thứ gì đó rất hấp dẫn. Nàng biết đêm hôm qua đã xảy ra chuyện gì nên nàng càng lo lắng hơn! Thà rằng tiểu thư khóc lóc, tức giận chứ đừng im lặng.
“Tiểu thư, người nói gì đi! Người đừng như vậy! Thanh La rất sợ!”
Phi Yến lúc này quay đầu lại, nàng nhẹ mỉm cười, ngữ khí vô cùng thản nhiên thốt lên, “Thanh La tỷ, tỷ mau giúp ta mặc hỷ phục đi!”
“Ơ….vâng!” Thanh La gật đầu. Nàng cẩn thận giúp tiểu thư mặc hỷ phục vào.
Phi Yến trông vô cùng rực rỡ. Hỷ phục đỏ thẫm khoát lên người nàng như phụ trợ thêm vẻ đẹp mê người của nàng, mái tóc đen được búi lên, trên đỉnh đầu còn cài trâm phượng. Phần đầu trâm là hình chim phượng đang ngậm một chiếc lồng đèn tinh xảo, cây trâm này là do chính Tử Ly đặt làm cho riêng nàng.
“Ba! Ba!” Một tràn tiếng vỗ tay vang lên sau lưng nàng.
Phi Yến cùng Thanh La xoay người lại nhìn về phía cửa. Ở đó một nữ tử toàn thân cũng hỷ phục đỏ thẫm, tóc cũng được búi lên cao nhưng nhìn lại kém xa Phi Yến.
“Phi Yến tiểu thư quả là tân nương xinh đẹp! Bất quá tân nương hôm nay ko phải là ngươi! Ngươi vọng tưởng có thể trở thành mẫu nghi của Bạch Hổ quốc sao? Nằm mơ, nếu muốn, chờ xuống dưới âm phủ đi!” Thư Họa hai mắt ánh lên tia sát ý. Nàng ta thân thủ rút kiếm ra lao về phía Phi Yến nhhưng chưa kịp chạm vào nàng thì Thanh La đã chặn lại.
Thanh La võ công ko tệ nhưng Thư Họa này võ công cao cường nên Thanh La liền chịu một kiếm của ả.
Phi Yến lo lắng chạy đến bên Thanh La, máu từ người Thanh La chảy ra càng ngày càng nhiều, thấm ướt cả y phục.
“Thanh La tỷ!” Nàng lúc này vô cùng hốt hoảng kêu lên mà ko chú ý tới một mũi liếm đang lao về phía mình.
“Tiểu thư….” Thanh La hoảng loạn lấy thân mình che ở trước người nàng.
Mũi kiếm dường như sắp đâm vào người Thanh La thì một ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe lên. Giây tiếp theo thanh kiếm trên tay Thư Họa đã văng ra xa.
Namtử toàn thân hắc y đứng chắn trước mặt Phi Yến. Hắn thần sắc vô cùng lãnh nhìn về phía Thư Họa rồi dùng một chưởng đánh về phái nàng. Thư Họa vì một chưởng lực này mà văng đến cửa, khóe miệng chảy ra một tia máu.
“Haha….Phi Yến, ngươi quả xứng danh hồ ly tinh!Namnhân bên cạnh lại nhiều như thế! Hôm kia thì thiên hạ đệ nhất thần y – Thiên Hàn, hôm nay lại là đệ nhất sát thủ – Lãnh Phong!”
“Ko sao chứ?” Lãnh Phong coi Thư Họa như người vô hình, trong mắt hắn lúc này chỉ có nữ tử trước mặt.
“Ko sao!” Nàng nhẹ lắc đầu.
“Chúng ta mau đi thôi!” Lãnh Phong thân thủ định ôm lấy nàng nhưng nàng đã tránh ra
“Còn Thanh La tỷ, ta ko thể để tỷ ấy ở đây được!” Phi Yến nhìn xuống Thanh La đang nằm vô lực trên mặt đất
“Tiểu thư, người đi trước đi! Mặc kệ ta!” Thanh La yếu ớt nói
“Ko được!”
Nàng còn chưa nói xong thì hai đạo thân ảnh đã lao vào phòng nàng.
“Yên tâm, ta sẽ phụ trách Thanh La!” Nhược Bạch một thân sắc lam nhàn nhạt, thần tình nhu hòa nhìn nàng.
“Nàng còn ngây ngốc làm gì? Chẳng lẽ nàng muốn ở đây làm tân nương sao?” Chính Hiên ở bên cạnh vội vàng thúc giục
Lãnh Phong nhanh chóng ôm lấy nàng còn Nhược Bạch thân thủ ôm lấyThanh La.
“Đa tạ mọi người! Ta thật ko ngờ các huynh lại đến đây!” Nàng thấp giọng nói. Nàng là vô cùng cảm động, cả ba người bọn họ đều vì nàng mà chạy đến đây.
“Yên tâm, ta sẽ ko bỏ lại nàng đâu!” Cả ba đại nam nhân ngữ khí chắc chắn nói.
Ba người bọn hắn võ công cao cường nên nhẹ nhàng một cái thân ảnh liền biến mất trong màn đêm.
Phi Yến bên tai còn nghe tiếng Thư Họa vọng lại, “Vì cái gì? Vì cái gì tất cả nam nhân tốt đều vây quanh nàng ta?”
Bọn họ chạy ra ngoài hoàng cung, cũng may do mọi người đều lo chuẩn bị hôn lễ và đón tiếp khách mời mà ko để ý canh phòng nên bọn họ êm ái thoát ra ngoài được.
Tại hoàng cung
Tử Ly diện hỷ phục đỏ khiến hắn càng thêm anh tuấn. Ko hiểu sao hắn cảm thấy rất bất an, một cỗ lo lắng tự nhiên nổi lên trong lòng hắn. Ko được, hắn phải đi tìm nàng! Mặc dù trước khi cử hành hôn lễ, tân lang ko được gặp tân nương nhưng hắn cần phải nhìn thấy nàng mới yên tâm được!
Vừa đi đến phòng nàng, bày ra trước mắt hắn là một cảnh tượng hỗn loạn, mắt thấy Thư Họa đang nằm ngay cửa, hắn liền nhanh chân tiến lại gần.
“Nàng ấy đâu?”
Thư Họa mừng rỡ nhìn nam nhân trong lòng mình trước mắt, “Hoàng thượng, người đã tới! Thư Họa rất sợ, rất sợ, cuối cùng người cũng tới bảo vệ Thư Họa!” Thư Họa thân thủ ôm lấy Tử Ly nhưng bị hắn thô bạo đẩy ra.
“Trẫm hỏi ngươi, nàng ấy đâu?”
“Nàng ấy? Hoàng thượng, Thư Họa vừa tới đã thấy Phi Yến tỷ tỷ cùng ba nam nhân khác bỏ đi rồi! Bọn họ còn đả thương Thư Họa nữa!” Thư HỌa bày ra bộ dạng đáng thương. Nếu người khác nhìn thấy nhất định sẽ động lòng nhưng Tử Ly lúc này trong lòng chỉ có hình bóng của một người nên những thứ khác ko quan trọng.
“Ba người đó là ai?” Tử Ly nắm tay lại nắm đấm, nghiến răng nói
“Chính là thiên hạ đệ nhất sát thủ – Lãnh Phong, Ôn Ngọc công tử cùng hoàng đế Thanh Long quốc – Chính Hiên! Phi Yến tỷ cũng thật là, sắp thành thân với hoàng thượng rồi mà còn đi theo nam nhân khác!”
Tử Ly sắc mặt âm trầm. Hắn nhanh như chớp đứng lên, hắn còn định phi thân đi thì Thư Họa đã giữ tay hắn lại.
“Hoàng thượng, Thư Họa rất sợ! Người đừng đi!”
“Cút!” Tử Ly lạnh lùng hét lên sau đó đẩy ngã Thư Họa rồi phi thân đi.
Thư Họa bị ngã xuống đất. Sắc mặt vô cùng giận dữ. Haic on mắt xinh đẹp lúc này tràn đầy thù hận, “Phi Yến, ta nhất định bắt ngươi chết!”
Bọn họ cuối cùng cũng đi đến một khu rừng.
Lãnh Phong đặt nàng xuống.
Phi Yến lo lắng chạy đến xem vết thương của Thanh La, cũng may vết thương ko sâu lắm!
“Phi Yến, nội lực của nàng đâu?” Lãnh Phong lúc này lên tiếng hỏi. Hắn lúc nãy ko hề cảm thấy nội lực của nàng với lại lúc vào cứu nàng thấy nàng sắp bị đâm mà ko hề hay biết. Nếu là lúc trước, nữ tử cầm thanh kiếm kia sớm đạ ngã ra đất.
“Ta trúng Chi Công Tán!”
“Cái gì? Là hắn hạ độc nàng?” Chính Hiên kinh ngạc kêu lên
Nàng biết “hắn” ở đây là nhắc tới ai nên gật đầu.
Ba nam nhân thấy vậy liền lâm vào trầm mặc.
“Phi Yến, kế tiếp nàng định đi đâu?” Nhược Bạch lúc này mở lời trước
“Quay về Lạc Hoa Các, lấy giải dược! Ta cần phải xử lý một số việc của Lạc Hoa Các trong khi ta đi vắng! A, tiểu Thần đang ở đâu?” Tên tiểu tử kia chính là mối lo của nàng lúc bị Tử Ly bắt. Ko có nàng bên cạnh, tiểu Thần sẽ như thế nào đây? “Yên tâm, tiểu Thần đang ở trong hoàng cung chơi với phụ hoàng! Nó rất ngoan, nàng đừng lo!” Nhược Bạch mỉm cười. Ngoan ư? Tên tiểu tử đó chính xác là một tiểu ác ma đột lốt một con cừu.
“Như vậy thì tốt! Khoan đã….huynh nói cái gì? Phụ hoàng ư?” Nếu nàng nghe ko lầm thì hồi nãy Nhược Bạch gọi phụ hoàng
Chính Hiên cướp mất lời Nhược Bạch, “Bây giờ hắn rất oai phong nha! Hắn chính là thái tử Huyền Vũ quốc!”
“Thật sao? Nhược Bạch, ta rất mừng cho huynh!” Nàng ko nhịn được mà nhào tới ôm Nhược Bạch
“Tất cả là nhờ nàng! Bây giờ nàng là muội muội của ta rồi đấy!” Phải, nàng chính là muội muội của hắn! Dù hắn ko muốn nhưng hắn biết đây là danh phận duy nhất khiến hắn có thể ở bên nàng. Nàng là ko yêu hắn nhưng hắn có thể dùng cách này để nàng dành tình cảm cho hắn như tình cảm của muội muội đối với ca ca.
“Ca ca!” Nàng ngọt ngào kêu. Danh xưng này nàng đã rất lâu ko có gọi nên khi vừa gọi ra liền có cảm giác lạ lẫm.
Nhược Bạch, thật xin lỗi! Tình cảm của huynh Phi Yến sẽ ghi nhớ trong lòng, chỉ là ta ko cách nào đáp lại được!
“Phi Yến, cẩn thận!” Ba đạo âm thanh lo lắng vang lên
Nàng còn chưa nhận ra chuyện gì đã bị một vòng tay quen thuộc ôm lấy. Cảm giác thật ấm áp và an toàn!
Nàng ngã xuống thảm cỏ êm ái, trên người nàng là một thân thể cao lớn đè lên. Nàng đẩy nam tử ấy ra mới nhận ra rằng đây là người nàng nói nàng hận hắn.
“May quá, nàng ko sao!” Tử Ly mỉm cười ôn nhu với nàng.
Phi Yến nhìn sắc mặt hắn tái nhợt, hơi thở dần dần yếu đi. Lúc này nàng mới nhận ra trên tay mình là một thứ chất lỏng ấm áp. Nàng khẽ giơ bàn tay lên, máu, tay nàng dính đầy máu.
Nhìn xuống y phục của Tử Ly, một khoảng lớn trên y phục sậm màu, vì là hỷ phục màu đỏ nên vết máu nhìn ko rõ lắm! Trên lưng hắn là một mũi tên, tay nàng chạm nhẹ vào mũi tên đó! Mũi tên đâm sâu vào người hắn cũng là đâm vào trái tim nàng.
Hai mắt nàng bắt đầu nhòa đi! Vô số nước mắt chảy xuống. Lòng nàng đau, thực đau!
“Nàng khóc vì ta sao?” Tử Ly giơ bàn tay to lớn lên vuốt khuôn mặt đầy nước mắt của nàng.
“Nàng biết ko, ta cứ tưởng nàng cười là đẹp nhất rồi nhưng ko ngờ nàng khóc lại đẹp như vậy!” Hắn nhìn những giọt nước mắt tựa châu sa của nàng. Đây là lần thứ hai nàng khóc trước mặt hắn nhưng lần này nước mắt của nàng lại vì hắn rơi xuống. Nếu biết như vậy, hắn đã sớm tự đâm mình một nhát rồi! Chỉ có như vậy mới nhìn thấy nàng quan tâm hắn đến cỡ nào!
Đầu óc nàng trống rỗng. Bên tai nàng vẳng vặng lại câu nói của Diệp Tử, “Phi Yến, hãy coi trọng người bên cạnh mình, đừng để hối hận như ta!”
“Ta ko có! Ta làm sao…..”
Nàng còn chưa nói xong, Tử Ly đã cướp lời nàng, “Nàng…..Haha….ta đúng là nhìn lầm nàng, nàng hóa ra chỉ là nữ nhân vô sỉ như bao nữ nhân khác thôi!”
“Bạch – Tử – Ly, huynh nói cái gì? Nữ nhân vô sỉ? Dựa vào đâu mà nói ta là nữ nhân vô sỉ?” Nàng thần tình tức giận nhìn nam nhân trước mặt.
“Dựa vào đâu? Cái tên Thiên Hàn kia đã đến tận đây để tìm nàng, hắn còn nói khoảng thời gian hai người ở Lạc Hoa Các vui vẻ biết mấy, hắn hôn nàng, hai người đi ngắm hoa đào, đi hái dược liệu! Nàng còn muốn ta kể nữa ko?” Tử Ly gằn giọng
Phi Yến cau mày, “Thiên Hàn tới đây?” Cái tên chết tiệt kia dám bịa chuyện? Còn nữa, nàng bị bắt bao lâu rồi mà bây giờ hắn mới tới đây tìm nàng, đợi nàng thoát trở ra được nhất định sẽ hảo hảo giáo huấn hắn.
“Phải, ngoài hắn ra còn có Lãnh Phong nữa! Rốt cục bên người nàng có bao nhiêu nam nhân? Chẳng lẽ nàng ko thể sống thiếu nam nhân được sao?” Tử Ly ko kiềm được mà hét lên
“Ba!” Một tiếng tát vang dội vang lên, âm thanh của nó thật chói tai!
Nàng ánh mắt tức giận nhìn hắn. Hắn tại sao lại nói với nàng những lời đó? Mà lòng nàng tại sao lại đau thế này? Đau, đau chết đi được! Nếu là người khác nói với nàng câu này sẽ ko đơn giản chỉ nhận lấy một cái tát!
Do lực tay nàng ko lớn lắm nên trên má hắn chỉ in lại một dấu màu đỏ. Nàng cư nhiên đánh hắn? Trên đời này người dám đánh hắn chỉ có một mình nàng.
Tử Ly điên cuồng cúi người xuống hôn nàng. Nụ hôn ko có một điểm ôn nhu, chỉ bao hàm tức giận cùng trừng phạt. Nàng cố gắng đẩy hắn ra nhưng sức lực nàng chỉ như một con kiến đối với nam nhân như hắn.
Tử Ly bế nàng lên rồi đi lại phía giường.
“Thả ta ra!” Nàng cố gắng vùng vẫy nhưng đổi lại chỉ là sự im lặng.
Hắn thô bạo ném nàng xuống giường, cũng may trên giường đều có lót nệm nếu ko mông nàng đã sớm nở hoa rồi!
“Ngươi….ngươi định làm gì?” Phi Yến ngước lên nhìn nam nhân tràn ngập tức giận. Hắn bây giờ là vô cùng đáng sợ, nàng chưa hề gặp qua một Tử Ly như vậy.
“Làm gì? Nàng sẽ biết ngay thôi!” Thanh âm hắn trầm thấp vang lên.
Nàng còn chưa kịp phản ứng hắn đã lấy môi mình chặn môi nàng lại. Dùng sức cạy răng nàng ra, đầu lưỡi nhanh chóng tiến vào.
Nàng dùng hết sức cắn vào môi hắn. Vị tanh của máu bắt đầu tràn ra trong miệng hai người nhưng hắn ko hề bị ảnh hưởng chút nào, vẫn tiếp tục cuồng dã hôn nàng thẳng đến khi nàng ko thở được mới thôi.
Phi Yến thở hổn hển, liều mạng hít không khí. Nàng còn chưa kịp bình tĩnh lại đã nghe tiếng quần áo bị xé rách vang lên.
Trước ngực nàng cảm nhận rõ từng đợt từng đợt khí lạnh.
Nàng ko tin được hắn lại làm như vậy, “Ngươi….” Thân thủ nàng muốn che lại ngực mình nhưng hai tay đã bị bàn tay to lớn của Tử Ly giữ trên đỉnh đầu.
“Ta sẽ khiến nàng trở thành nữ nhân của ta! Chỉ có như vậy nàng mới ở bên ta!” Hắn nói xong liền hôn lên cổ nàng rồi trượt xuống xương quai xanh của nàng.
“Nếu ngươi dám làm như vậy, ngươi nhất định sẽ hối hận!”
Ngoài trời sấm sét đùng đùng, tiếng mưa ngày càng dữ dội.
Trong phòng từng trận từng trận kịch liệt trôi qua….
Người ta nói sau cơn mưa trời lại sáng nhưng bầu trời Bạch Hổ quốc hôm nay vẫn âm u và đen kịt.
Bên ngoài hoàng cung…..
“Ôi, hôm nay là hôn lễ của hoàng thượng đấy!”
“Phải, hoàng hậu của chúng ta chính là Hạ Lan công chúa nổi tiếng! Nghe nói vị công chúa này sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, chúng ta thật may mắn khi có hoàng hậu như vậy!”
Cách đó ko xa….
Một nam tử tay cầm thanh đao, sắc mặt hết sức lạnh lùng, hắn âm trầm nhìn về phía hoàng cung đỏ rực.
“Phi Yến, ta nhất định cứu nàng ra!”
Cách đó một con đường.
Bên trong quán trọ, nam tử toàn thân lục y nhàn nhã ngồi phẩm trà. Bề ngoài hắn vô cùng bình thản nhưng ai biết được trong lòng hắn một trận sóng gió đang nổi lên.
Hắn hôm nay cực kỳ chán ghét màu đỏ, cái thứ màu chói mắt đến phát bực. Thực ko ngờ, những lời hắn nói hôm trước lại ko đả động đến cái tên Tử Ly kia mấy nhưng hắn biết lúc nghe những lời kia tên đó là vô cùng tức giận.
“Chậc chậc, nếu như ta ko có được nàng thì những kẻ khác cũng đừng hòng!”
Hoàng cung
Trên dưới hoàng cung đều tất bật chuẩn bị đại hôn, không khí vô cùng náo nhiệt nhưng giờ phút này có một nơi ko hề có không khí hôn lễ.
Tẩm cung hoàng đế…..
Nàng toàn thân đau nhức, đến khí lực đứng lên cũng ko có. Nàng nhìn trên tấm nệm nguyên bản màu trắng đã bị nhuộm đỏ một khoảng. Phải, tư tưởng nàng là của một người hiện đại nên rất phóng khoáng. Đối với nàng mà nói trinh tiết cũng ko quan trọng cho lắm nhưng nàng muốn làm việc đó một cách tự nguyện chứ ko phải ép buộc cũng giống như hôn lễ này vậy, tất thảy đều ko phải nàng tự nguyện!
Nàng khó khắn lắm mới leo xuống giường được nhưng đi được vài bước chân nàng đều nhũn cả ra. Mắt thấy thân thể mình sắp chạm đến mặt đất lạnh giá nhưng giây tiếp theo nàng đã rơi vào một vòng tay ấm áp.
“Buông!” Nàng một tay đẩy hắn ra, ko biết lấy khí lức từ đâu mà nàng lại đẩy thân thể cao lớn của hắn được.
“Phi Yến….” Hắn thanh âm đau khổ kêu lên.
“Đừng kêu tên ta! Ta hận ngươi, Bạch Tử Ly!” Nàng xoay mặt lại để mặt nàng đối diện mặt hắn, đôi mắt lạnh lùng trừng hắn.
Tử Ly định tiến lại gần nàng nhưng lại thôi. Sau cùng hắn buông ra một câu rồi đi mất, “Nàng hận ta cũng được! Như vậy càng tốt, ít nhất trong lòng nàng vẫn có ta! Nàng hôm nay nhất định phải lấy ta!”
Đêm hôm qua hắn ko định làm như vậy với nàng nhưng thân thể nàng giống như một loại độc dược, dù biết nó ko chạm vào được nhưng vẫn muốn tới gần nó. Hối hận? Lúc hắn nhìn gương mặt thiếp đi vì mệt mỏi bên cạnh nàng thì hắn đã ko biết viết hai từ “hối hận” đó như thế nào!
“Tiểu thư….Hỷ phục….” Thanh La e sợ đặt bộ hỷ phục lên bàn.
Nàng chưa từng thấy tiểu thư như vậy! Từ sáng đến giờ tiểu thư chỉ ngồi bên cửa sổ, ko ăn ko uống gì, cũng ko hề mở miệng nói câu nào, cứ nhất nhất nhìn ra bên ngoài cửa sổ dường như ngoài đó có một thứ gì đó rất hấp dẫn. Nàng biết đêm hôm qua đã xảy ra chuyện gì nên nàng càng lo lắng hơn! Thà rằng tiểu thư khóc lóc, tức giận chứ đừng im lặng.
“Tiểu thư, người nói gì đi! Người đừng như vậy! Thanh La rất sợ!”
Phi Yến lúc này quay đầu lại, nàng nhẹ mỉm cười, ngữ khí vô cùng thản nhiên thốt lên, “Thanh La tỷ, tỷ mau giúp ta mặc hỷ phục đi!”
“Ơ….vâng!” Thanh La gật đầu. Nàng cẩn thận giúp tiểu thư mặc hỷ phục vào.
Phi Yến trông vô cùng rực rỡ. Hỷ phục đỏ thẫm khoát lên người nàng như phụ trợ thêm vẻ đẹp mê người của nàng, mái tóc đen được búi lên, trên đỉnh đầu còn cài trâm phượng. Phần đầu trâm là hình chim phượng đang ngậm một chiếc lồng đèn tinh xảo, cây trâm này là do chính Tử Ly đặt làm cho riêng nàng.
“Ba! Ba!” Một tràn tiếng vỗ tay vang lên sau lưng nàng.
Phi Yến cùng Thanh La xoay người lại nhìn về phía cửa. Ở đó một nữ tử toàn thân cũng hỷ phục đỏ thẫm, tóc cũng được búi lên cao nhưng nhìn lại kém xa Phi Yến.
“Phi Yến tiểu thư quả là tân nương xinh đẹp! Bất quá tân nương hôm nay ko phải là ngươi! Ngươi vọng tưởng có thể trở thành mẫu nghi của Bạch Hổ quốc sao? Nằm mơ, nếu muốn, chờ xuống dưới âm phủ đi!” Thư Họa hai mắt ánh lên tia sát ý. Nàng ta thân thủ rút kiếm ra lao về phía Phi Yến nhhưng chưa kịp chạm vào nàng thì Thanh La đã chặn lại.
Thanh La võ công ko tệ nhưng Thư Họa này võ công cao cường nên Thanh La liền chịu một kiếm của ả.
Phi Yến lo lắng chạy đến bên Thanh La, máu từ người Thanh La chảy ra càng ngày càng nhiều, thấm ướt cả y phục.
“Thanh La tỷ!” Nàng lúc này vô cùng hốt hoảng kêu lên mà ko chú ý tới một mũi liếm đang lao về phía mình.
“Tiểu thư….” Thanh La hoảng loạn lấy thân mình che ở trước người nàng.
Mũi kiếm dường như sắp đâm vào người Thanh La thì một ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe lên. Giây tiếp theo thanh kiếm trên tay Thư Họa đã văng ra xa.
Namtử toàn thân hắc y đứng chắn trước mặt Phi Yến. Hắn thần sắc vô cùng lãnh nhìn về phía Thư Họa rồi dùng một chưởng đánh về phái nàng. Thư Họa vì một chưởng lực này mà văng đến cửa, khóe miệng chảy ra một tia máu.
“Haha….Phi Yến, ngươi quả xứng danh hồ ly tinh!Namnhân bên cạnh lại nhiều như thế! Hôm kia thì thiên hạ đệ nhất thần y – Thiên Hàn, hôm nay lại là đệ nhất sát thủ – Lãnh Phong!”
“Ko sao chứ?” Lãnh Phong coi Thư Họa như người vô hình, trong mắt hắn lúc này chỉ có nữ tử trước mặt.
“Ko sao!” Nàng nhẹ lắc đầu.
“Chúng ta mau đi thôi!” Lãnh Phong thân thủ định ôm lấy nàng nhưng nàng đã tránh ra
“Còn Thanh La tỷ, ta ko thể để tỷ ấy ở đây được!” Phi Yến nhìn xuống Thanh La đang nằm vô lực trên mặt đất
“Tiểu thư, người đi trước đi! Mặc kệ ta!” Thanh La yếu ớt nói
“Ko được!”
Nàng còn chưa nói xong thì hai đạo thân ảnh đã lao vào phòng nàng.
“Yên tâm, ta sẽ phụ trách Thanh La!” Nhược Bạch một thân sắc lam nhàn nhạt, thần tình nhu hòa nhìn nàng.
“Nàng còn ngây ngốc làm gì? Chẳng lẽ nàng muốn ở đây làm tân nương sao?” Chính Hiên ở bên cạnh vội vàng thúc giục
Lãnh Phong nhanh chóng ôm lấy nàng còn Nhược Bạch thân thủ ôm lấyThanh La.
“Đa tạ mọi người! Ta thật ko ngờ các huynh lại đến đây!” Nàng thấp giọng nói. Nàng là vô cùng cảm động, cả ba người bọn họ đều vì nàng mà chạy đến đây.
“Yên tâm, ta sẽ ko bỏ lại nàng đâu!” Cả ba đại nam nhân ngữ khí chắc chắn nói.
Ba người bọn hắn võ công cao cường nên nhẹ nhàng một cái thân ảnh liền biến mất trong màn đêm.
Phi Yến bên tai còn nghe tiếng Thư Họa vọng lại, “Vì cái gì? Vì cái gì tất cả nam nhân tốt đều vây quanh nàng ta?”
Bọn họ chạy ra ngoài hoàng cung, cũng may do mọi người đều lo chuẩn bị hôn lễ và đón tiếp khách mời mà ko để ý canh phòng nên bọn họ êm ái thoát ra ngoài được.
Tại hoàng cung
Tử Ly diện hỷ phục đỏ khiến hắn càng thêm anh tuấn. Ko hiểu sao hắn cảm thấy rất bất an, một cỗ lo lắng tự nhiên nổi lên trong lòng hắn. Ko được, hắn phải đi tìm nàng! Mặc dù trước khi cử hành hôn lễ, tân lang ko được gặp tân nương nhưng hắn cần phải nhìn thấy nàng mới yên tâm được!
Vừa đi đến phòng nàng, bày ra trước mắt hắn là một cảnh tượng hỗn loạn, mắt thấy Thư Họa đang nằm ngay cửa, hắn liền nhanh chân tiến lại gần.
“Nàng ấy đâu?”
Thư Họa mừng rỡ nhìn nam nhân trong lòng mình trước mắt, “Hoàng thượng, người đã tới! Thư Họa rất sợ, rất sợ, cuối cùng người cũng tới bảo vệ Thư Họa!” Thư Họa thân thủ ôm lấy Tử Ly nhưng bị hắn thô bạo đẩy ra.
“Trẫm hỏi ngươi, nàng ấy đâu?”
“Nàng ấy? Hoàng thượng, Thư Họa vừa tới đã thấy Phi Yến tỷ tỷ cùng ba nam nhân khác bỏ đi rồi! Bọn họ còn đả thương Thư Họa nữa!” Thư HỌa bày ra bộ dạng đáng thương. Nếu người khác nhìn thấy nhất định sẽ động lòng nhưng Tử Ly lúc này trong lòng chỉ có hình bóng của một người nên những thứ khác ko quan trọng.
“Ba người đó là ai?” Tử Ly nắm tay lại nắm đấm, nghiến răng nói
“Chính là thiên hạ đệ nhất sát thủ – Lãnh Phong, Ôn Ngọc công tử cùng hoàng đế Thanh Long quốc – Chính Hiên! Phi Yến tỷ cũng thật là, sắp thành thân với hoàng thượng rồi mà còn đi theo nam nhân khác!”
Tử Ly sắc mặt âm trầm. Hắn nhanh như chớp đứng lên, hắn còn định phi thân đi thì Thư Họa đã giữ tay hắn lại.
“Hoàng thượng, Thư Họa rất sợ! Người đừng đi!”
“Cút!” Tử Ly lạnh lùng hét lên sau đó đẩy ngã Thư Họa rồi phi thân đi.
Thư Họa bị ngã xuống đất. Sắc mặt vô cùng giận dữ. Haic on mắt xinh đẹp lúc này tràn đầy thù hận, “Phi Yến, ta nhất định bắt ngươi chết!”
Bọn họ cuối cùng cũng đi đến một khu rừng.
Lãnh Phong đặt nàng xuống.
Phi Yến lo lắng chạy đến xem vết thương của Thanh La, cũng may vết thương ko sâu lắm!
“Phi Yến, nội lực của nàng đâu?” Lãnh Phong lúc này lên tiếng hỏi. Hắn lúc nãy ko hề cảm thấy nội lực của nàng với lại lúc vào cứu nàng thấy nàng sắp bị đâm mà ko hề hay biết. Nếu là lúc trước, nữ tử cầm thanh kiếm kia sớm đạ ngã ra đất.
“Ta trúng Chi Công Tán!”
“Cái gì? Là hắn hạ độc nàng?” Chính Hiên kinh ngạc kêu lên
Nàng biết “hắn” ở đây là nhắc tới ai nên gật đầu.
Ba nam nhân thấy vậy liền lâm vào trầm mặc.
“Phi Yến, kế tiếp nàng định đi đâu?” Nhược Bạch lúc này mở lời trước
“Quay về Lạc Hoa Các, lấy giải dược! Ta cần phải xử lý một số việc của Lạc Hoa Các trong khi ta đi vắng! A, tiểu Thần đang ở đâu?” Tên tiểu tử kia chính là mối lo của nàng lúc bị Tử Ly bắt. Ko có nàng bên cạnh, tiểu Thần sẽ như thế nào đây? “Yên tâm, tiểu Thần đang ở trong hoàng cung chơi với phụ hoàng! Nó rất ngoan, nàng đừng lo!” Nhược Bạch mỉm cười. Ngoan ư? Tên tiểu tử đó chính xác là một tiểu ác ma đột lốt một con cừu.
“Như vậy thì tốt! Khoan đã….huynh nói cái gì? Phụ hoàng ư?” Nếu nàng nghe ko lầm thì hồi nãy Nhược Bạch gọi phụ hoàng
Chính Hiên cướp mất lời Nhược Bạch, “Bây giờ hắn rất oai phong nha! Hắn chính là thái tử Huyền Vũ quốc!”
“Thật sao? Nhược Bạch, ta rất mừng cho huynh!” Nàng ko nhịn được mà nhào tới ôm Nhược Bạch
“Tất cả là nhờ nàng! Bây giờ nàng là muội muội của ta rồi đấy!” Phải, nàng chính là muội muội của hắn! Dù hắn ko muốn nhưng hắn biết đây là danh phận duy nhất khiến hắn có thể ở bên nàng. Nàng là ko yêu hắn nhưng hắn có thể dùng cách này để nàng dành tình cảm cho hắn như tình cảm của muội muội đối với ca ca.
“Ca ca!” Nàng ngọt ngào kêu. Danh xưng này nàng đã rất lâu ko có gọi nên khi vừa gọi ra liền có cảm giác lạ lẫm.
Nhược Bạch, thật xin lỗi! Tình cảm của huynh Phi Yến sẽ ghi nhớ trong lòng, chỉ là ta ko cách nào đáp lại được!
“Phi Yến, cẩn thận!” Ba đạo âm thanh lo lắng vang lên
Nàng còn chưa nhận ra chuyện gì đã bị một vòng tay quen thuộc ôm lấy. Cảm giác thật ấm áp và an toàn!
Nàng ngã xuống thảm cỏ êm ái, trên người nàng là một thân thể cao lớn đè lên. Nàng đẩy nam tử ấy ra mới nhận ra rằng đây là người nàng nói nàng hận hắn.
“May quá, nàng ko sao!” Tử Ly mỉm cười ôn nhu với nàng.
Phi Yến nhìn sắc mặt hắn tái nhợt, hơi thở dần dần yếu đi. Lúc này nàng mới nhận ra trên tay mình là một thứ chất lỏng ấm áp. Nàng khẽ giơ bàn tay lên, máu, tay nàng dính đầy máu.
Nhìn xuống y phục của Tử Ly, một khoảng lớn trên y phục sậm màu, vì là hỷ phục màu đỏ nên vết máu nhìn ko rõ lắm! Trên lưng hắn là một mũi tên, tay nàng chạm nhẹ vào mũi tên đó! Mũi tên đâm sâu vào người hắn cũng là đâm vào trái tim nàng.
Hai mắt nàng bắt đầu nhòa đi! Vô số nước mắt chảy xuống. Lòng nàng đau, thực đau!
“Nàng khóc vì ta sao?” Tử Ly giơ bàn tay to lớn lên vuốt khuôn mặt đầy nước mắt của nàng.
“Nàng biết ko, ta cứ tưởng nàng cười là đẹp nhất rồi nhưng ko ngờ nàng khóc lại đẹp như vậy!” Hắn nhìn những giọt nước mắt tựa châu sa của nàng. Đây là lần thứ hai nàng khóc trước mặt hắn nhưng lần này nước mắt của nàng lại vì hắn rơi xuống. Nếu biết như vậy, hắn đã sớm tự đâm mình một nhát rồi! Chỉ có như vậy mới nhìn thấy nàng quan tâm hắn đến cỡ nào!
Đầu óc nàng trống rỗng. Bên tai nàng vẳng vặng lại câu nói của Diệp Tử, “Phi Yến, hãy coi trọng người bên cạnh mình, đừng để hối hận như ta!”
Danh sách chương