Trần Quang Kiến thở dài, dù sao Hứa Chiêu cũng là người trưởng thành, ông ấy cũng không ngăn cản được.
Nghĩ đến Hứa Chiêu, đồng thời trong lòng Trần Quang Kiến cũng lo lắng mấy vị đại sư có thể giải quyết được chuyện ở công trường không, công trường đình công, tổn thất thật sự quá lớn. Cho dù tập đoàn Quang Kiến có gia nghiệp lớn, cũng nhịn không được loại hao tổn lớn như vậy.
Trần Thu Miểu cũng không biết tâm tư phức tạp của Trần Quang Kiến, cô ấy một lòng tin tưởng Hứa Chiêu có thể giúp nhà bọn họ giải quyết chuyện này, thậm chí tinh thần còn sáng láng vẫy vẫy tay hướng về phía Hứa Chiêu.
Vô Giác, Trương Quân trước khi rời đi có để lại đồ vật bảo mệnh cho Trần Quang Kiến cùng với Trần Thu Miểu, một thanh kiếm gỗ đào cùng một viên Phật châu.
Thấy hành động của hai người bọn họ, Hứa Chiêu cũng không cam lòng yếu thế, từ trong balo lấy ra bùa bình an, phát một xấp cho Trần Quang Kiến cùng Trần Thu Miểu.
Trương Quân: “……”
Vô Giác: “……”
Lý Nguyên: “……”
Trần Quang Kiến: “……”
Tuy rằng bọn họ không có chờ mong gì đối với Hứa Chiêu, nhưng nhìn cô lấy ra bùa bình an, bọn họ vẫn cảm thấy Hứa Chiêu làm quá có lệ, bùa bình an có thể dùng để làm gì? Gặp được lệ quỷ chỉ có thể gãi ngứa cho bọn nó.
Trương Quân không có chờ mong gì đối với Hứa Chiêu, cũng không trông cậy vào bùa bình an mà Hứa Chiêu để lại có thể có tác dụng, chỉ cảm thấy dựa vào kiếm gỗ đào của mình để lại hẳn có thể giữ được mạng của Trần Quang Kiến.
Rốt cuộc công trường rất nguy hiểm, Trần Quang Kiến ở lại trong xe nhiều lắm chỉ gặp được tiểu quỷ đi ngang qua, kiếm gỗ đào đã đủ rồi.
Trương Quân cũng lười tiếp tục mỉa mai Hứa Chiêu.
Sau khi xử lý xong chuyện của Trần Quang Kiến, bốn người cùng tiến vào công trường.
Tựa hồ nhận thấy được bọn họ đã đến, đất bằng trong công trường đã nổi gió, gió thổi làm rối loạn quần áo của mấy người bọn họ.
Trương Quân trong tay cầm la bàn, đi tới phương hướng la bàn chỉ thị, nơi đó là địa phương có âm khí nồng đậm nhất, cũng là địa phương mà Trần Quang Kiến đã nói là khai quật được xương trắng.
Chờ nhìn thấy hố xương trắng, bọn họ mới ý thức được chuyện này nghiêm trọng hơn lời miêu tả của Trần Quang Kiến. Xương trắng nằm rải rác ở trong hố, ít nhất có hơn một ngàn bộ xương.
Vô Giác hòa thượng niệm một câu: “A di đà phật.” Ngay sau đó thấp giọng niệm lên kinh Phật.
Hòa thượng vừa niệm kinh Phật, chung quanh đã nổi lên gió lớn, âm khí tăng cao, xương trắng trong hố cử động. Xương trắng hỗn loạn một lần nữa hội tụ ở bên nhau, biến thành hình người hoàn chỉnh, hướng ra bên ngoài hố bò lại chỗ bọn họ đứng.
Vô Giác, Trương Quân, Lý Nguyên bắt đầu hành động, lấy ra bản lĩnh giữ nhà của mình.
Trương Quân cất la bàn, lấy ra kiếm gỗ đào, mỗi một kiếm chém ra có thể trảm nứt một khối xương trắng.
Phật châu trong tay Vô Giác không ngừng chuyển động, theo âm thanh ông ấy niệm kinh truyền ra ngoài, xương trắng trước mặt cũng vỡ vụn.
Trương Quân đã bị Hồ Tiên nhập vào trên người, trợn trắng mắt lắc mông, mười móng tay bén nhọn vươn ra, hung hăng mà cào tới xương trắng trên mặt đất, xương trắng tới gần nó liền bị cào thành mảnh nhỏ.
Ba người này có chút trình độ, nhưng tình huống trước mắt so với lúc trước bọn họ gặp được đều khó giải quyết hơn, dưới công kích của bọn họ, xương trắng rách nát lần thứ hai tụ lại với nhau, một lần nữa biến thành bộ xương lớn vọt tới chỗ bọn họ.
Biểu tình trên mặt Trương Quân rất khó coi: “Hẳn là ảo cảnh.”
Tốc độ mà Vô Giác di chuyển Phật châu cũng nhanh hơn: “Nơi này thật cũng là giả, giả cũng là thật.”
Lý Nguyên gãi gãi mặt, Hồ Tiên bám vào trên người anh ta sốt ruột. Nhảy lên dẫm đạp xương trắng trên mặt đất.
Nơi này tuy là ảo cảnh, nhưng công kích của xương trắng là thật, bọn họ bị thương cũng là thật.
Không tìm thấy đồ vật chế tạo ảo cảnh, chỉ sợ bọn họ sẽ bị hao hết sức lực mà chết ở chỗ này.
Trương Quân cắn răng một cái, dùng kiếm gỗ đào cắt qua lòng bàn tay, bước chân đạp mạnh lên mặt đất, trong miệng niệm: “Thái Thượng Lão Quân cấp tốc nghe lệnh.”
Nhìn động tác của ba người này không ngừng, Hứa Chiêu có chút nghi hoặc.
Mới vừa đến gần hố xương trắng, ba người Trương Quân, Vô Giác, Lý Nguyên không ngừng thi pháp, giống như đang giao chiến cùng đối thủ.
Nhưng ở trong mắt Hứa Chiêu, bọn họ chỉ đang nhảy nhót ở tại chỗ, nhìn qua có chút buồn cười.
Bạch Xà từ trên cổ tay Hứa Chiêu rời đi, biến trở về nguyên hình, tuy rằng ngày thường nó có chút choáng váng, nhưng thời khắc mấu chốt vẫn biểu hiện ra tu vi Đại Yêu có nhãn lực 300 năm: “Là ảo cảnh.”
Chỉ khi tìm được người chế tạo ảo cảnh, mới có thể cứu bọn họ ra ngoài.
“Là đồ vật kia sao?” Hứa Chiêu chỉ về phía một bộ xương trắng như ngọc đang đứng thẳng giữa hố xương, lúc này bộ xương đang giương nanh múa vuốt, múa may tay chân.
Bộ xương kia không lớn, bộ dáng ước chừng chỉ là đứa bé năm sáu tuổi, là bộ xương trắng hoàn chỉnh duy nhất ở hiện trường, nhìn màu sắc bên ngoài giống như được làm bằng ngọc trắng.
Ở trong mắt Hứa Chiêu, những xương trắng khác đều nằm an tĩnh ở trong hố, chỉ có bộ xương trắng như ngọc không giống người thường, không ngừng nhảy nhót.
Bạch Xà: “……” Nó muốn đem lời nói nuốt vào trong miệng, bi ai thay cho Bạch Cốt Tinh.
Hoàng Đại nương tử cũng tiếc nuối mà vung vẩy cái đuôi, nhìn dáng vẻ của nó là không thể giúp được việc gì.
Chồn am hiểu mị hoặc, năng lực chế tác ảo cảnh cũng rất mạnh, bộ xương trắng như ngọc này tuy có năng lực không yếu, nhưng ở trước mặt yêu quái làm ảo cảnh chuyên nghiệp như nó thì vẫn còn quá yếu.
Đáng tiếc không đợi nó ra tay, Hứa Chiêu cũng đã nhìn thấu ảo cảnh.
Sau khi biết Bạch Cốt Tinh là người làm ra ảo cảnh, Hứa Chiêu không chút do dự bước vào trong hố, đi qua chỗ Bạch Cốt Tinh.
Bạch Cốt Tinh đang cố gắng tăng mạnh uy lực của ảo cảnh, không nghĩ tới sẽ có người đi tới chỗ của nó, nó nghi hoặc mà nghiêng nghiêng đầu, ngay sau đó từ trên mặt đất nhặt lên hai mảnh xương đầu, cầm trong tay liều mạng mà đong đưa.
Ở trong mắt ba người Trương Quân, những bộ xương trắng đang đối kháng với bọn họ, càng ngày càng lợi hại, không chỉ chạy tới chỗ bọn họ, trong tay cũng giơ lên vũ khí.
Vũ khí có lang nha bổng, rìu, nhìn qua rất sắc bén. Những vũ khí này đánh tới trên người bọn họ, ba người cảm thấy áp lực càng thêm lớn, dùng hết toàn lực mới có thể chống cự chúng nó.
Nhưng ở trong mắt Hứa Chiêu, Bạch Cốt Tinh đang ngây ngốc mà giơ xương trắng múa may tứ phía.
Ở thời điểm Hứa Chiêu đi đến trước mặt nó, Bạch Cốt Tinh còn đang giơ xương trắng đong đưa ở trước mắt Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu giơ tay túm lấy Bạch Cốt Tinh, đoạt lấy vũ khí xương trắng trong tay nó, bóp lấy cổ nó, đem nó nhắc lên.
Bạch Cốt Tinh bị Hứa Chiêu xách ở trong tay còn đang không ngừng giãy giụa, tay chân lộn xộn, muốn đánh lên người Hứa Chiêu.
Trong ảo cảnh, xương trắng trước mặt Trương Quân đột nhiên cùng nhau ném xuống vũ khí trong tay, duỗi thẳng tay chân bắt đầu khiêu vũ ở tại chỗ.
Ba người Trương Quân: “???”
Sao lại thế này, tại sao bọn nó lại ngừng tấn công? Vô Giác hòa thượng nhìn chung quanh, không thấy được Hứa Chiêu, ông ấy lẩm bẩm tự nói: “Hứa thí chủ không có ở nơi này, có thể là do cô ấy đã chế phục được đồ vật ở sau lưng?”
Trương Quân mạnh miệng: “Không có khả năng, chẳng qua chỉ là một cô gái bình thường.”
Trong miệng nói như vậy, nhưng Trương Quân trong lòng cũng có suy đoán.
Bốn người cùng nhau tiến vào, chỉ có ba người bọn họ lâm vào trong ảo cảnh, Hứa Chiêu vẫn chưa từng xuất hiện. Hiện tại xương trắng bắt đầu khiêu vũ, tuy rằng không muốn tin tưởng, nhưng hết thảy sự thật đều chứng minh đây là do Hứa Chiêu làm.
Chẳng lẽ ông ta thật sự nhìn lầm?
Hứa Chiêu không biết ba người khác đang suy đoán, thấy Bạch Cốt Tinh còn đang giãy giụa trong tay cô, cô hung hăng đánh vào sọ não của nó.
Nhược điểm của con người là ở trên đầu, Bạch Cốt Tinh là thân thể mà con người để lại sau khi chết, nhược điểm hẳn cũng ở trên đầu nhỉ?
Ngày thường Bạch Cốt Tinh am hiểu công kích tinh thần, vẫn luôn trốn ở phía sau thông qua ảo cảnh khống chế những bộ xương trắng khác, chưa từng chính diện nghênh đón công kích vật lý, nó choáng váng.
Không chỉ có choáng váng, nó cũng không có sức lực, tay chân vô lực mà rũ xuống, ảo cảnh cũng không duy trì được.
Nhóm xương trắng tinh thần sáng láng đang khiêu vũ tại chỗ, một khắc này như bị ấn nút tạm dừng, một lần nữa nằm lại trong hố, biến thành những mảnh nhỏ xương trắng bình thường.
Ba người Trương Quân cũng thấy được thân ảnh của Hứa Chiêu.
Nhìn thấy Hứa Chiêu đang đứng ở giữa hố xương trắng, lại nhìn Bạch Cốt Tinh trong lòng bàn tay cô, suy đoán lúc nãy của bọn họ không hề sai, đúng là Hứa Chiêu đã giải quyết chuyện này.
“Là xương trắng đã thành tinh.” Trương Quân tuy sớm có suy đoán, nhưng nhìn thấy trường hợp hiện giờ vẫn rất khiếp sợ, càng làm cho ông ta khiếp sợ chính là thực lực chân chính của Hứa Chiêu.
Trước đó, ông ta vẫn luôn cảm thấy trình độ của Hứa Chiêu không bằng bọn họ, không nghĩ tới lại là thâm tàng bất lộ.
Bọn họ bị nhốt ở trong ảo cảnh, toàn dựa vào Hứa Chiêu tới cứu bọn họ.
Sau khi biết thực lực chân chính của Hứa Chiêu, thái độ của Trương Quân cũng khiêm tốn rất nhiều, cũng có chút xấu hổ: “Không biết Hứa đạo hữu đã làm cách nào để giải trừ ảo cảnh?”
Hứa Chiêu nghiêng đầu nghi hoặc: “Toàn bộ trong hố chỉ có nó là có sinh mệnh, các người không phát hiện ra sao?”
Vô Giác, Trương Quân, Lý Nguyên không còn lời gì để nói, bọn họ đúng là không có phát hiện ra.
Vô Giác cảm khái: “Nữ thí chủ trời sinh đã có tuệ nhãn.”
Trương Quân cũng lẩm bẩm tự nói, ngay sau đó ông ta cung kính hướng về phía Hứa Chiêu xin lỗi: “Là bần đạo có kiến thức hạn hẹp, đạo hữu không hổ là truyền nhân của Thiên Phú phái.”
Nghĩ đến Hứa Chiêu, đồng thời trong lòng Trần Quang Kiến cũng lo lắng mấy vị đại sư có thể giải quyết được chuyện ở công trường không, công trường đình công, tổn thất thật sự quá lớn. Cho dù tập đoàn Quang Kiến có gia nghiệp lớn, cũng nhịn không được loại hao tổn lớn như vậy.
Trần Thu Miểu cũng không biết tâm tư phức tạp của Trần Quang Kiến, cô ấy một lòng tin tưởng Hứa Chiêu có thể giúp nhà bọn họ giải quyết chuyện này, thậm chí tinh thần còn sáng láng vẫy vẫy tay hướng về phía Hứa Chiêu.
Vô Giác, Trương Quân trước khi rời đi có để lại đồ vật bảo mệnh cho Trần Quang Kiến cùng với Trần Thu Miểu, một thanh kiếm gỗ đào cùng một viên Phật châu.
Thấy hành động của hai người bọn họ, Hứa Chiêu cũng không cam lòng yếu thế, từ trong balo lấy ra bùa bình an, phát một xấp cho Trần Quang Kiến cùng Trần Thu Miểu.
Trương Quân: “……”
Vô Giác: “……”
Lý Nguyên: “……”
Trần Quang Kiến: “……”
Tuy rằng bọn họ không có chờ mong gì đối với Hứa Chiêu, nhưng nhìn cô lấy ra bùa bình an, bọn họ vẫn cảm thấy Hứa Chiêu làm quá có lệ, bùa bình an có thể dùng để làm gì? Gặp được lệ quỷ chỉ có thể gãi ngứa cho bọn nó.
Trương Quân không có chờ mong gì đối với Hứa Chiêu, cũng không trông cậy vào bùa bình an mà Hứa Chiêu để lại có thể có tác dụng, chỉ cảm thấy dựa vào kiếm gỗ đào của mình để lại hẳn có thể giữ được mạng của Trần Quang Kiến.
Rốt cuộc công trường rất nguy hiểm, Trần Quang Kiến ở lại trong xe nhiều lắm chỉ gặp được tiểu quỷ đi ngang qua, kiếm gỗ đào đã đủ rồi.
Trương Quân cũng lười tiếp tục mỉa mai Hứa Chiêu.
Sau khi xử lý xong chuyện của Trần Quang Kiến, bốn người cùng tiến vào công trường.
Tựa hồ nhận thấy được bọn họ đã đến, đất bằng trong công trường đã nổi gió, gió thổi làm rối loạn quần áo của mấy người bọn họ.
Trương Quân trong tay cầm la bàn, đi tới phương hướng la bàn chỉ thị, nơi đó là địa phương có âm khí nồng đậm nhất, cũng là địa phương mà Trần Quang Kiến đã nói là khai quật được xương trắng.
Chờ nhìn thấy hố xương trắng, bọn họ mới ý thức được chuyện này nghiêm trọng hơn lời miêu tả của Trần Quang Kiến. Xương trắng nằm rải rác ở trong hố, ít nhất có hơn một ngàn bộ xương.
Vô Giác hòa thượng niệm một câu: “A di đà phật.” Ngay sau đó thấp giọng niệm lên kinh Phật.
Hòa thượng vừa niệm kinh Phật, chung quanh đã nổi lên gió lớn, âm khí tăng cao, xương trắng trong hố cử động. Xương trắng hỗn loạn một lần nữa hội tụ ở bên nhau, biến thành hình người hoàn chỉnh, hướng ra bên ngoài hố bò lại chỗ bọn họ đứng.
Vô Giác, Trương Quân, Lý Nguyên bắt đầu hành động, lấy ra bản lĩnh giữ nhà của mình.
Trương Quân cất la bàn, lấy ra kiếm gỗ đào, mỗi một kiếm chém ra có thể trảm nứt một khối xương trắng.
Phật châu trong tay Vô Giác không ngừng chuyển động, theo âm thanh ông ấy niệm kinh truyền ra ngoài, xương trắng trước mặt cũng vỡ vụn.
Trương Quân đã bị Hồ Tiên nhập vào trên người, trợn trắng mắt lắc mông, mười móng tay bén nhọn vươn ra, hung hăng mà cào tới xương trắng trên mặt đất, xương trắng tới gần nó liền bị cào thành mảnh nhỏ.
Ba người này có chút trình độ, nhưng tình huống trước mắt so với lúc trước bọn họ gặp được đều khó giải quyết hơn, dưới công kích của bọn họ, xương trắng rách nát lần thứ hai tụ lại với nhau, một lần nữa biến thành bộ xương lớn vọt tới chỗ bọn họ.
Biểu tình trên mặt Trương Quân rất khó coi: “Hẳn là ảo cảnh.”
Tốc độ mà Vô Giác di chuyển Phật châu cũng nhanh hơn: “Nơi này thật cũng là giả, giả cũng là thật.”
Lý Nguyên gãi gãi mặt, Hồ Tiên bám vào trên người anh ta sốt ruột. Nhảy lên dẫm đạp xương trắng trên mặt đất.
Nơi này tuy là ảo cảnh, nhưng công kích của xương trắng là thật, bọn họ bị thương cũng là thật.
Không tìm thấy đồ vật chế tạo ảo cảnh, chỉ sợ bọn họ sẽ bị hao hết sức lực mà chết ở chỗ này.
Trương Quân cắn răng một cái, dùng kiếm gỗ đào cắt qua lòng bàn tay, bước chân đạp mạnh lên mặt đất, trong miệng niệm: “Thái Thượng Lão Quân cấp tốc nghe lệnh.”
Nhìn động tác của ba người này không ngừng, Hứa Chiêu có chút nghi hoặc.
Mới vừa đến gần hố xương trắng, ba người Trương Quân, Vô Giác, Lý Nguyên không ngừng thi pháp, giống như đang giao chiến cùng đối thủ.
Nhưng ở trong mắt Hứa Chiêu, bọn họ chỉ đang nhảy nhót ở tại chỗ, nhìn qua có chút buồn cười.
Bạch Xà từ trên cổ tay Hứa Chiêu rời đi, biến trở về nguyên hình, tuy rằng ngày thường nó có chút choáng váng, nhưng thời khắc mấu chốt vẫn biểu hiện ra tu vi Đại Yêu có nhãn lực 300 năm: “Là ảo cảnh.”
Chỉ khi tìm được người chế tạo ảo cảnh, mới có thể cứu bọn họ ra ngoài.
“Là đồ vật kia sao?” Hứa Chiêu chỉ về phía một bộ xương trắng như ngọc đang đứng thẳng giữa hố xương, lúc này bộ xương đang giương nanh múa vuốt, múa may tay chân.
Bộ xương kia không lớn, bộ dáng ước chừng chỉ là đứa bé năm sáu tuổi, là bộ xương trắng hoàn chỉnh duy nhất ở hiện trường, nhìn màu sắc bên ngoài giống như được làm bằng ngọc trắng.
Ở trong mắt Hứa Chiêu, những xương trắng khác đều nằm an tĩnh ở trong hố, chỉ có bộ xương trắng như ngọc không giống người thường, không ngừng nhảy nhót.
Bạch Xà: “……” Nó muốn đem lời nói nuốt vào trong miệng, bi ai thay cho Bạch Cốt Tinh.
Hoàng Đại nương tử cũng tiếc nuối mà vung vẩy cái đuôi, nhìn dáng vẻ của nó là không thể giúp được việc gì.
Chồn am hiểu mị hoặc, năng lực chế tác ảo cảnh cũng rất mạnh, bộ xương trắng như ngọc này tuy có năng lực không yếu, nhưng ở trước mặt yêu quái làm ảo cảnh chuyên nghiệp như nó thì vẫn còn quá yếu.
Đáng tiếc không đợi nó ra tay, Hứa Chiêu cũng đã nhìn thấu ảo cảnh.
Sau khi biết Bạch Cốt Tinh là người làm ra ảo cảnh, Hứa Chiêu không chút do dự bước vào trong hố, đi qua chỗ Bạch Cốt Tinh.
Bạch Cốt Tinh đang cố gắng tăng mạnh uy lực của ảo cảnh, không nghĩ tới sẽ có người đi tới chỗ của nó, nó nghi hoặc mà nghiêng nghiêng đầu, ngay sau đó từ trên mặt đất nhặt lên hai mảnh xương đầu, cầm trong tay liều mạng mà đong đưa.
Ở trong mắt ba người Trương Quân, những bộ xương trắng đang đối kháng với bọn họ, càng ngày càng lợi hại, không chỉ chạy tới chỗ bọn họ, trong tay cũng giơ lên vũ khí.
Vũ khí có lang nha bổng, rìu, nhìn qua rất sắc bén. Những vũ khí này đánh tới trên người bọn họ, ba người cảm thấy áp lực càng thêm lớn, dùng hết toàn lực mới có thể chống cự chúng nó.
Nhưng ở trong mắt Hứa Chiêu, Bạch Cốt Tinh đang ngây ngốc mà giơ xương trắng múa may tứ phía.
Ở thời điểm Hứa Chiêu đi đến trước mặt nó, Bạch Cốt Tinh còn đang giơ xương trắng đong đưa ở trước mắt Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu giơ tay túm lấy Bạch Cốt Tinh, đoạt lấy vũ khí xương trắng trong tay nó, bóp lấy cổ nó, đem nó nhắc lên.
Bạch Cốt Tinh bị Hứa Chiêu xách ở trong tay còn đang không ngừng giãy giụa, tay chân lộn xộn, muốn đánh lên người Hứa Chiêu.
Trong ảo cảnh, xương trắng trước mặt Trương Quân đột nhiên cùng nhau ném xuống vũ khí trong tay, duỗi thẳng tay chân bắt đầu khiêu vũ ở tại chỗ.
Ba người Trương Quân: “???”
Sao lại thế này, tại sao bọn nó lại ngừng tấn công? Vô Giác hòa thượng nhìn chung quanh, không thấy được Hứa Chiêu, ông ấy lẩm bẩm tự nói: “Hứa thí chủ không có ở nơi này, có thể là do cô ấy đã chế phục được đồ vật ở sau lưng?”
Trương Quân mạnh miệng: “Không có khả năng, chẳng qua chỉ là một cô gái bình thường.”
Trong miệng nói như vậy, nhưng Trương Quân trong lòng cũng có suy đoán.
Bốn người cùng nhau tiến vào, chỉ có ba người bọn họ lâm vào trong ảo cảnh, Hứa Chiêu vẫn chưa từng xuất hiện. Hiện tại xương trắng bắt đầu khiêu vũ, tuy rằng không muốn tin tưởng, nhưng hết thảy sự thật đều chứng minh đây là do Hứa Chiêu làm.
Chẳng lẽ ông ta thật sự nhìn lầm?
Hứa Chiêu không biết ba người khác đang suy đoán, thấy Bạch Cốt Tinh còn đang giãy giụa trong tay cô, cô hung hăng đánh vào sọ não của nó.
Nhược điểm của con người là ở trên đầu, Bạch Cốt Tinh là thân thể mà con người để lại sau khi chết, nhược điểm hẳn cũng ở trên đầu nhỉ?
Ngày thường Bạch Cốt Tinh am hiểu công kích tinh thần, vẫn luôn trốn ở phía sau thông qua ảo cảnh khống chế những bộ xương trắng khác, chưa từng chính diện nghênh đón công kích vật lý, nó choáng váng.
Không chỉ có choáng váng, nó cũng không có sức lực, tay chân vô lực mà rũ xuống, ảo cảnh cũng không duy trì được.
Nhóm xương trắng tinh thần sáng láng đang khiêu vũ tại chỗ, một khắc này như bị ấn nút tạm dừng, một lần nữa nằm lại trong hố, biến thành những mảnh nhỏ xương trắng bình thường.
Ba người Trương Quân cũng thấy được thân ảnh của Hứa Chiêu.
Nhìn thấy Hứa Chiêu đang đứng ở giữa hố xương trắng, lại nhìn Bạch Cốt Tinh trong lòng bàn tay cô, suy đoán lúc nãy của bọn họ không hề sai, đúng là Hứa Chiêu đã giải quyết chuyện này.
“Là xương trắng đã thành tinh.” Trương Quân tuy sớm có suy đoán, nhưng nhìn thấy trường hợp hiện giờ vẫn rất khiếp sợ, càng làm cho ông ta khiếp sợ chính là thực lực chân chính của Hứa Chiêu.
Trước đó, ông ta vẫn luôn cảm thấy trình độ của Hứa Chiêu không bằng bọn họ, không nghĩ tới lại là thâm tàng bất lộ.
Bọn họ bị nhốt ở trong ảo cảnh, toàn dựa vào Hứa Chiêu tới cứu bọn họ.
Sau khi biết thực lực chân chính của Hứa Chiêu, thái độ của Trương Quân cũng khiêm tốn rất nhiều, cũng có chút xấu hổ: “Không biết Hứa đạo hữu đã làm cách nào để giải trừ ảo cảnh?”
Hứa Chiêu nghiêng đầu nghi hoặc: “Toàn bộ trong hố chỉ có nó là có sinh mệnh, các người không phát hiện ra sao?”
Vô Giác, Trương Quân, Lý Nguyên không còn lời gì để nói, bọn họ đúng là không có phát hiện ra.
Vô Giác cảm khái: “Nữ thí chủ trời sinh đã có tuệ nhãn.”
Trương Quân cũng lẩm bẩm tự nói, ngay sau đó ông ta cung kính hướng về phía Hứa Chiêu xin lỗi: “Là bần đạo có kiến thức hạn hẹp, đạo hữu không hổ là truyền nhân của Thiên Phú phái.”
Danh sách chương