Trước đó Hứa Chiêu nói môn phái của mình là Thiên Phú phái, lại nói đôi tay của cô chính là vũ khí, Trương Quân cảm thấy Hứa Chiêu đang chê cười ông ta, nhưng hiện tại ngẫm lại, Hứa Chiêu nơi nào chê cười, cô đều nói lời thật.

Nhìn thấy thái độ của Trương Quân đã thay đổi, Hứa Chiêu ôm Bạch Cốt Tinh ở trong lòng: “Các người muốn tranh giành Bạch Cốt Tinh với tôi?”

Hứa Chiêu khẩn trương, Trần Quang Kiến không ở hiện trường, không thấy được bộ dáng cô bắt được Bạch Cốt Tinh, nếu không cho cô tiền thì làm sao bây giờ? Hứa Chiêu không yên tâm: “Hoàng Đại nương tử, cô mau chụp một bức ảnh dùm tôi, lưu giữ làm bằng chứng.”

Trước khi Hoàng Đại nương tử làm Gia Tiên cho Hứa Chiêu, cũng là một người giàu có, nhưng từ khi đi theo Hứa Chiêu, nó rốt cuộc cũng cảm nhận được thống khổ của sự bần cùng. Hiện tại nó cũng giống như Hứa Chiêu, sẽ không từ bỏ cơ hội kiếm tiền.

Hoàng Đại nương tử trừng mắt nhìn ba người kia, cảnh cáo ba người bọn họ không cần hành động thiếu suy nghĩ, ngay sau đó nó đã giúp Hứa Chiêu chụp một tấm hình.

Bạch Xà cũng bò tới trước mặt ba người bọn họ, chặn tầm mắt bọn họ nhìn về phía Bạch Cốt Tinh trong tay Hứa Chiêu. Một đôi đồng tử lạnh như băng mà nhìn chằm chằm ba người: “Không cần có suy nghĩ giựt tiền của chủ nhân tôi.”

Nhìn thấy Bạch Xà và Hoàng Đại nương tử, Trương Quân hoảng sợ, Vô Giác cũng siết chặt Phật châu.

Hồ Tiên trên người Lý Nguyên đã khống chế thân thể của Lý nguyên lui lại phía sau.

Nhưng nghe thấy lời nói của bọn họ, ba người đều có chút trầm mặc.

Không đến mức, thật không đến mức này.

Trương Quân ho khan một tiếng: “Đạo hữu yên tâm, chúng tôi sẽ không đoạt công lao của cô, cũng sẽ không đoạt tiền thù lao của cô.”

Thấy Trương Quân nói như vậy, lúc này Hứa Chiêu mới yên tâm.

Nhưng Bạch Cốt Tinh bị cô bóp chặt, ôm vào trong ngực thì không yên tâm, nó liều mạng giãy giụa, giọng nói bén nhọn: “Cô muốn đem tôi đi bán?”

Bạch Cốt Tinh vốn không phải là đối thủ của Hứa Chiêu, nó giãy giụa ở trong lòng Hứa Chiêu, làm như thế nào cũng không tránh thoát được, ngược lại bởi vì dùng sức quá lớn, phát ra từng tiếng “Răng rắc”, cánh tay của Bạch Cốt Tinh đã bị nứt ra.

Giọng nói của Bạch Cốt Tinh càng lớn hơn nữa: “Cô muốn đem tôi đi bán, người mua tôi muốn lấy tôi đi hầm canh uống?”

Nghe được giọng nói của Bạch Cốt Tinh, Hứa Chiêu nắm cổ Bạch Cốt Tinh, đánh giá từ trên xuống dưới một lượt, thấy nó chỉ bị nứt cánh tay, tay chân còn đầy đủ, mới thở một hơi nhẹ nhõm: “Ồn ào cái gì, cậu căn bản không biết bản thân của cậu đáng giá bao nhiêu tiền, nếu thiếu cánh tay hoặc cẳng chân, làm sao tôi có thể giao cậu cho Trần tổng?”

Trương Quân muốn nói lại thôi, rất muốn nhắc nhở Hứa Chiêu, có lẽ Trần Quang Kiến cũng không muốn gặp Bạch Cốt Tinh này.

Bạch Cốt Tinh “oa” một tiếng rồi bật khóc: “Quả nhiên con người không có người tốt, luôn muốn bắt bạt bộ xương nhỏ đáng thương.”

Hứa Chiêu lại vỗ vỗ sọ não của Bạch Cốt Tinh, cô lo lắng mình dùng sức quá nhiều, sẽ đánh nát sọ não của Bạch Cốt Tinh, nên Hứa Chiêu dùng sức cũng không lớn.

Nhưng Bạch Cốt Tinh vẫn cảm thấy sọ não rất đau, nhưng nó giận mà không dám nói gì, ai kêu Hứa Chiêu quá lợi hại làm chi? Ảo cảnh mà nó am hiểu nhất cũng không hề có tác dụng với Hứa Chiêu.



Xem bộ dáng ủy khuất của nó, Hứa Chiêu hỏi ngược lại: “Không phải cậu bắt bạt con người trước sao? Công nhân ở công trường rơi xuống từ chỗ cao là do cậu làm nhỉ?”

Bạch Cốt Tinh còn đang khóc lóc: “Bọn họ chiếm nhà của tôi, còn không cho phép tôi đuổi bọn họ đi sao?”

Bạch Cốt Tinh ủy khuất, khóc không ngừng.

Bộ dáng của Bạch Cốt Tinh nhìn qua chỉ có năm sáu tuổi, thời điểm chết cũng chỉ lớn bằng như vậy, giọng nói của nó cũng chỉ cỡ năm sáu tuổi, lúc khóc giống như một đứa bé đang làm nũng.

Hứa Chiêu cũng không có giác ngộ mình đang bắt bạt yêu quái vị thành niên, cô lạnh lùng nói: “Không phải Trần Quang Kiến đã đổi nơi khác cho cậu rồi sao? Vì sao cậu lại trở về?”

Trần Quang Kiến đã dọn đám xương trắng đến chỗ khác có hoàn cảnh tốt hơn nhiều so với công trường, nhưng đám xương trắng lại một lần nữa trở lại công trường.

Bạch Cốt Tinh nhát gan, có chút sợ sệt: “Ông ta căn bản không phải đổi tôi sang chỗ khác, chỉ muốn lừa gạt đem tôi đi hầm canh uống.”

Hứa Chiêu: “……” Cô cảm thấy tư tưởng của Bạch Cốt Tinh có vấn đề, bản thân của nó có nhận thức không đầy đủ, “Tuy rằng giọng nói của cậu nghe rất nhỏ tuổi, nhưng cậu tu luyện cho tới bây giờ, cũng đã là xương già trăm năm, người bình thường không dám uống canh hầm từ xương của cậu đâu.”

“Hiện tại không phải cô cũng muốn đem tôi đi bán để hầm canh uống sao?”

Hứa Chiêu xua tay: “Tôi không có nghĩ như vậy, cậu đừng oan uổng tôi, tôi chỉ muốn bắt cậu đi đổi tiền.”

Bạch Cốt Tinh không phân biệt được việc đổi tiền và hầm canh có gì khác nhau, nó vẫn khóc sướt mướt, sợ hãi: “Anh trai Trành quỷ ( ma cọp vồ ) đã nói với tôi, loài người các người đều thích lấy yêu quái chúng tôi đi hầm canh uống, chỉ có phản kháng các người, tôi mới có thể an ổn mà sống sót.”

Hứa Chiêu: “Cậu còn có anh trai là Trành quỷ?” Hiện tại quan hệ của quỷ quái đều phức tạp như vậy sao?

Trương Quân có kiến thức rộng rãi, lập tức có phản ứng: “Không xong, e rằng kẻ làm rối loạn sau lưng chuyện này cũng không phải là Bạch Cốt Tinh, mà là Trành quỷ.”

Ông ta nghĩ đến Trần Quang Kiến và Trần Thu Miểu bị bọn họ giữ lại cách đó không xa công trường: “E rằng Trần tổng và Trần tiểu thư đang gặp nguy hiểm.”

Mấy người bọn họ liếc nhau, lập tức chạy ra bên ngoài công trường.

Hứa Chiêu dẫn theo Bạch Cốt Tinh đuổi theo, Bạch Xà và Hoàng Đại nương tử đi theo bên người cô. Trần Quang Kiến và Trần Thu Miểu không thể xảy ra chuyện, lần sau muốn gặp người ngốc nhiều tiền, còn không biết phải chờ tới khi nào.

Sau khi mấy người bọn họ chạy ra bên ngoài công trường, thì phát hiện tình huống quả nhiên không ổn, đang có một đám cô hồn dã quỷ vây quanh chiếc xe của Trần Quang Kiến và Trần Thu Miểu.

Nơi đó có âm khí dày đặc, quỷ đè lên quỷ, tựa hồ ngay sau đó nhóm quỷ này sẽ vọt vào trong xe.

Trong xe thương vụ, Trần Quang Kiến và Trần Thu Miểu đang run bần bật.

Sau khi bốn người Hứa Chiêu tiến vào công trường, hai người bọn họ đã thành thành thật thật mà ngồi ở trong xe chờ bọn họ trở về, không nghĩ tới bọn họ mới vừa đi vào đó không bao lâu, bầu trời đang sáng ngời đã tối sầm lại.

Trần Quang Kiến cho rằng thời tiết thay đổi, không nghĩ tới ông ấy nhìn ra bên ngoài, thì phát hiện bầu trời cũng không phải muốn mưa, mà là có một đống quỷ vây quanh trước cửa sổ xe, vây quanh xe đến kín mít.



Nhóm quỷ tụ tập, âm khí quá nặng, quỷ đều hiện hình, ngăn chặn ánh mặt trời.

Nhìn thấy đám quỷ tụ tập, Trần Quang Kiến trong lòng run sợ, nhưng nghĩ đến con gái còn đang ở phía sau, liền nâng lên dũng khí, cầm lấy kiếm gỗ đào mà Trương Quân để lại cho ông ấy, đâm tới quỷ quái ở trước mặt.

Kiếm gỗ đào quả nhiên là khắc tinh của quỷ vật, có thể chạm vào quỷ, nhưng quỷ bị kiếm gỗ đào làm bị thương cũng không rời đi, mà tiếp tục vây quanh xe.

Kiếm gỗ đào trong tay Trần Quang Kiến ra chiêu thứ mười mấy, liền không còn tác dụng. Trần Quang Kiến chỉ là một người bình thường, kiếm gỗ đào cũng không phải là chí bảo, có thể trợ giúp ông ấy chống đỡ thời gian dài như vậy đã là cực hạn.

Vô Giác hòa thượng lưu lại Phật châu cũng như thế, rất nhanh đã mất đi hiệu lực.

Sau khi kiếm gỗ đào và Phật châu ảm đạm không ánh sáng, một con lệ quỷ cả người đen nhánh xuất hiện ở bên ngoài cửa sổ xe, duỗi tay hướng tới Trần Quang Kiến: “Trần Quang Kiến, để mạng lại.”

Con quỷ này không giống với những con quỷ trước đó, những con quỷ trước đó có thần sắc mờ mịt, tựa hồ không có thần chí, nhưng con quỷ này có sát khí rất mạnh, còn biết tên của ông ấy, rõ ràng là hướng về phía ông ấy mà tới.

Trần Quang Kiến trong lòng cảm thấy tuyệt vọng, cảm thấy hôm nay mình muốn chết ở chỗ này.

Ở thời điểm lệ quỷ sắp tới gần ông ấy, trên người Trần Quang Kiến có ánh sáng vàng lập loè, lệ quỷ đang hùng hổ đã bị ánh sáng vàng chắn trở về.

Trần Quang Kiến mở to hai mắt nhìn, phát hiện ánh sáng vàng là bùa bình an mà Hứa Chiêu cho ông ấy.

Trần Quang Kiến lấy ra bùa bình an lúc trước đã tùy tiện nhét vào trong túi, lệ quỷ càng lui ra phía sau một bước, căn bản không dám tới gần ông ấy.

Trần Quang Kiến đã bật khóc vì vui mừng, ông ấy quên mất sự hoài nghi về Hứa Chiêu, cầm bùa bình an chỉ có một cảm giác, đó chính là thật thơm.

Trần Quang Kiến đem một xấp bùa bình an trong tay dán đầy bên trong xe, bảo vệ chiếc xe.

Bị quỷ vây quanh, lúc vừa mới bắt đầu Trần Thu Miểu cũng sợ hãi, nhưng nhìn thấy bùa bình an của Hứa Chiêu đã ngăn đám quỷ ở bên ngoài, cô ấy nhịn không được mà nhìn Trần Quang Kiến khen ngợi: “Con không có nói sai, Hứa Chiêu là một người có bản lĩnh, cậu ấy nhất định có thể giúp chúng ta giải quyết vấn đề này.”

Trần Quang Kiến chưa kịp hoàn hồn, nhưng vẫn gật đầu phụ họa lời nói của Trần Thu Miểu, là do ông ấy lúc trước đã nhìn lầm.

Hứa Chiêu mặc dù trẻ tuổi, nhưng thật có bản lĩnh. Ông ấy có chút hối hận, ông ấy đã lăn lộn ở thương trường lâu như vậy, lại còn trông mặt mà bắt hình dong?

Lần thứ hai bị ánh sáng vàng của bùa bình an hất văng ra, lệ quỷ hung tợn nhìn chằm chằm Trần Quang Kiến, khống chế đám quỷ ở phía sau đụng vào thân xe.

Tim của Trần Quang Kiến lại nhắc lên, tác dụng của bùa bình an rất tốt, nhưng nếu bị quỷ đâm nhiều lần, bùa bình an có thể mất đi hiệu lực không?

Trần Quang Kiến và Trần Thu Miểu đều chờ mong đám người Hứa Chiêu nhanh trở về.

Tuy rằng có bùa bình an, nhưng Trần Quang Kiến vẫn kinh hồn táng đảm, bên ngoài tụ tập quỷ vật càng ngày càng nhiều.

Thời điểm ông ấy sợ hãi, ông ấy đã nghe thấy tiếng bước chân, là giọng nói do con người phát ra, rốt cuộc Trần Quang Kiến cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm: “Hẳn là đám người đại sư trở lại, chúng ta được cứu rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện