Bách Tinh Thần không thể không ném cho người anh em “ngây thơ” của mình một cái nhìn thông cảm.

Quả nhiên, Tô Vân Thiều khẽ nhướng mày: “Ai nói bách quỷ thì chỉ có trăm con quỷ?”

“Vậy, có bao nhiêu?” Tần Giản cảm thấy không ổn, cậu ta ghét bỏ lòng hiếu kỳ của mình, nhưng lại sợ không biết được kết quả thì khó chịu đến cồn cào tim gan.

Tô Vân Thiều không nói cho cậu ta một con số cụ thể, mà hỏi lại một câu làm mọi người nổi hết da gà: “Cậu cảm thấy tết Trung Nguyên, tục gọi là quỷ tiết, sẽ có bao nhiêu quỷ?”

“Tớ…” Tần Giản còn muốn nói, Lôi Sơ Mạn và Bách Tinh Thần một trái một phải vội bịt chặt miệng cậu ta lại, buộc cậu ta tạm thời giữ im lặng.

“Vân Thiều, hay cậu bán cho tớ vài lá bùa bình an nữa được không? Tớ cảm thấy một cái có khả năng không đủ.” Triệu Tình Họa lần đầu tiên biết được thế giới mình sống nguy hiểm như vậy, còn có loại chuyện như bách quỷ dạ hành này!

Lôi Sơ Mạn: “Tớ cũng lấy thêm một tấm.”

Bách Tinh Thần: “… Tớ cũng mua thêm.”

Tần Giản: “Ô ô ô……” Tớ cũng thế!

Cái Khiết xoa xoa tay: “Đại sư, tôi có thể mua một cái không?”

Thiết Như Lan nghẹn ngào: “Đại sư, mất ngủ thật sự rất đau khổ!”

Hô hấp của Tô Vân Thiều cứng lại, giọng nói không khỏi nhẹ nhàng hơn: “Mỗi người một tấm, có được không?”

“Làm sao có thể được?!” Âm thanh trả lời gọn gàng như một bản hợp xướng.

Hoàng Lập giơ tay nhỏ và nhảy lên: “Tôi, tôi có thể mua không? Tiền có thể lấy từ của hồi môn của vợ tôi!”

Tô Vân Thiều: “…”

Mấy người Cái Khiết chưa biết thì không tính, đằng này bọn Tần Giản biết rõ cô không thể có tiền, còn điên cuồng mà đưa tiền cho cô làm gì? Tô thiên sư hít một hơi thật sâu, lựa lời khuyên nhủ: “Bùa bình an là một vạn tệ một tấm, mọi người nên lượng sức mình, tránh việc tạo nên thói quen tiêu xài phung phí, mù quáng chạy theo xu hướng là không được.”



Nói thẳng ra là: Bùa bình an đắt lắm, mấy người mỗi người mua một tấm là được rồi, đừng phí tiền!

Đây là lần đầu tiên Cái Khiết gặp được đại sư khuyên mọi người nên chi tiêu tiết kiệm, nói chân thành, tinh tế đến mức cô ấy…… chỉ muốn mua thêm vài tấm bùa.

“Đại sư, đúng là tôi thiếu tiền thật, nhưng nếu người ta chết mà chưa tiêu hết tiền thì chẳng phải tức giận đến mức nhảy ra khỏi đống tro tàn hay sao? So với tiền, đương nhiên là mạng sống quan trọng hơn! Tôi và Hoàng Lập sẽ mua bốn tấm, có thêm một tấm bùa để dự phòng thì sẽ tốt hơn.”

Thiết Như Lan suy nghĩ một chút, cảm thấy mức giá này vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được.

“Tôi mua một bảng vẽ đã tốn mấy vạn, bùa bình an có thể bảo vệ tính mạng còn giúp ngủ ngon, người trong nhà đều nên có, một người ba tấm, trước mắt cứ cho tôi 30 tấm đi.”

Thấy sắc mặt Tô Vân Thiều lúc đầu còn bình tĩnh như gió thoảng mây trôi, giờ đã không giữ nổi bình tĩnh nữa, cuối cùng bọn Tần Giản cũng nhớ tới lý thuyết không được có tiền đã nói trong bữa tối hôm đó.

Không thể bán lấy tiền? Đơn giản!

Bách Tinh Thần: “Tớ dùng vàng trả nhé.”

Lôi Sơ Mạn: “Ngọc trai và đá quý có được không?”

Triệu Tình Họa: “Hình như tớ có một cái lắc tay kim cương đấy.”

Tần Giản: “Xe vẫn tốt hơn!”

Cái Khiết: ???

Thiết Như Lan: ???

Đây là lời mà một học sinh cấp ba có thể nói ra sao?!

Hai người cùng nhìn về phía người giấy nhỏ, người này trước khi chết cũng là một học sinh cấp ba, Hoàng Lập cuống quít xua tay: “Đừng nhìn tôi! Nhà tôi cũng mới mở mấy cái cửa hàng thôi, chỉ có chút tiền, không giống bọn họ!”

Tô Vân Thiều thầm nghĩ: Tôi cũng không giống bọn họ.

Cô quyết định xử lý mấy người Cái Khiết trước, sau đó mới chuyên tâm đối phó đám đồng bọn nhỏ kỳ quặc của mình.



Tô Vân Thiều lấy từ trong túi ra sáu tấm bùa bình an, đưa cho Cái Khiết và Hoàng Lập bốn tấm, “Bùa bình an là vật phẩm phòng ngự dùng một lần, hai tấm là đủ rồi.”

Lại đưa Thiết Như Lan hai tấm, “Cô cứ cầm bùa bình an trước, nếu đêm nay còn mất ngủ, ngày mai lại tới tìm tôi, tôi cho cô bùa giúp ngủ ngon.”

Để tránh cho mấy đứa bạn ở trong phòng trong lúc nói chuyện phiếm lại mượn việc mua bùa để cho cô tiền, Tô Vân Thiều đứng dậy trước: “Đi thôi, đi gặp con quỷ nước kia.”

Mông của mọi người như bị dính keo, dính chặt trên ghế, không một ai nhúc nhích.

Thiết Như Lan còn nhớ rõ bộ dạng nôn mửa của bọn họ khi nhắc tới quỷ nước, cũng không dám một mình rời khỏi đại đội.

Tô Vân Thiều: “…” Sao tự dựng cô lại thấy đau lòng thay cho con quỷ nước kia nhỉ?

“Tớ đi một mình là được rồi.”

Sau khi nhìn thấy Tô Vân Thiều rời đi một mình, mấy người trong phòng riêng nhìn nhau, lương tâm có chút hổ thẹn.

Cái Khiết: “Đây là việc của học viện Mỹ thuật chúng tôi, tôi đi xem một chút.”

Thiết Như Lan do dự mà gật đầu, Hoàng Lập nhảy vào trong túi Cái Khiết, hai người một quỷ đi trước một bước.

Bốn người Tần Giản thở dài, mang theo khí thế như gió thổi băng trôi, bọn họ thanh toán xong thì cũng đi theo.

Vì thế, Tô Vân Thiều vừa ra khỏi nhà hàng không lâu thì gặp được mấy người bọn họ.

Mọi người giúp đỡ Tần Giản, đi thong thả tới hồ hoa sen với tốc độ như lúc đi dạo sau bữa ăn.

Nghe tiếng bước chân càng ngày càng đi tới gần hồ hoa sen, quỷ nước kéo cổ áo rộng ra một chút, ở trong đầu bắt chước hình ảnh mỉm cười mê hoặc chúng sinh, sau đó chậm rãi quay đầu, khéo léo liếc mắt… Hả?

Quỷ nước ngơ ngác nhìn bên cạnh hồ hoa sen, trong lúc nhất thời không hiểu hình ảnh mình đang nhìn thấy là chuyện gì.

Có tổng cộng bảy người tới đây, bọn họ đứng xung quanh một cô gái buộc tóc đuôi ngựa.

Ngoại trừ cô gái buộc tóc đuôi ngựa ở giữa tỏ vẻ bình tĩnh như không nhìn thấy hắn, sáu người còn lại đều xoay mặt đi chỗ khác, chỉ quay mông về phía hắn!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện