Quỷ nước nổi giận: “Các người làm gì thế?” Xoay mông về phía ma quỷ, thật vô lễ!

Tần Giản không những không dám quay đầu lại, mà mắt cũng không dám mở ra, đưa lưng về phía quỷ nước, oán trách: “Người anh em, anh lớn lên với bộ dạng còn xấu hơn cả quỷ, anh không thấy khó chịu trong lòng à? Anh làm hoen ố hình ảnh tốt đẹp của em gái Linh Nhi tắm ở hồ sen của tôi, tôi còn chưa tìm anh tính sổ, anh còn la hét cái gì chứ!”

“Mắng chửi mày thì sao? Còn phải chọn ngày à?!” Quỷ nước tức giận đến mức từ trong nước đứng lên, lộ ra nửa thân trên bị nước che giấu, làn da tái nhợt nhưng lại có cơ ngực, cơ bụng tám múi.

Hắn mặc một chiếc sơ mi nữ màu trắng, để lộ đường cong cơ thể được ngâm trong nước, hắn chỉ cài chiếc cúc áo ở giữa, mặc kệ cơ thể bị lộ ra ngoài.

Lúc này, áo sơ mi ướt sũng ôm sát vào người hắn, cơ ngực, cơ bụng, tuyến nhân ngư hiện ra thấp thoáng, càng thêm vài phần cám dỗ và dục vọng.

Tô Vân Thiều chỉ cảm thấy khó hiểu.

Theo logic, đàn ông có thể rèn luyện cơ thể đến mức này thì phải coi là đẹp, thậm chí có thể lấy làm kiêu ngạo, đây cũng là thẩm mỹ chung của phần lớn đàn ông và phụ nữ.

Cuối cùng chuyện gì đã xảy ra, làm cho gu thẩm mỹ của quỷ nước thay đổi nhiều như thế? Quỷ nước liếc mắt nhìn qua, phát hiện Tô Vân Thiều đang nhìn cơ bụng của mình, đột nhiên trong lòng hắn cảm thấy có chút gì đó.

Giọng nam tục tằng bị đè thấp xuống, uyển chuyển, lại xen thêm một chút sự nữ tính, nhu mì: “Cô gái nhỏ, em thích dáng người của tôi sao? Muốn lại gần nhìn cho kỹ không? Em có thể sờ ~ tám múi đấy ~ rất hiếm nha~”

Tô Vân Thiều: “…”

Trong giây phút ấy, Tô thiên sư cảm thấy rằng 《 Quy tắc của thiên sư》được truyền thừa từ nhiều năm nay nên bắt kịp thời đại, và có thêm một lý do để ra tay - khiến thiên sư cảm thấy ghê tởm, đánh gãy răng hắn!

Ở trong một góc hẻo lánh không có người của học viện Mỹ thuật, bảy người một quỷ đang vây xem quỷ nước mặt mũi tím bầm, sưng vù vì bị đánh.



Tần Giản lắc đầu cảm thán: “Lá gan của người anh em này lớn quá, dám làm Vân Thiều của chúng tôi thấy ghê tởm.”

Bách Tinh Thần châm chọc: “Không biết tự lượng sức mình.”

Lôi Sơ Mạn làm lơ gương mặt kia, chỉ ngưỡng mộ nhìn xuống phần dưới: “Dáng người này, thật hoàn hảo!”

Triệu Tình Họa mở đèn pin điện thoại lên, cẩn thận quan sát hình thêu trên chiếc quần ống loe của quỷ nước.

Cái Khiết vươn tay muốn sờ một chút, tay trực tiếp xuyên qua cơ bụng của quỷ nước, không sờ được cơ bắp của hắn, “Hả? Không phải nói có thể sờ sao?”

Hoàng Lập nhảy dựng lên, đánh vào đầu gối Cái Khiết, nhưng sức của anh ta không đủ thế là thành đánh thẳng vào cẳng chân: “Còn chưa ly hôn đâu đấy, cô lại dám ở trước mặt tôi sờ vào quỷ nam khác!”

Cái Khiết dùng tay trái sờ sờ đầu của Hoàng Lập, nhưng cô ấy không khống chế được lực tay, Hoàng Lập bị cô ấy búng tay ngã xuống đất, ngã quỳ rạp trên mặt đất.

Cái Khiết: “…”

Hoàng Lập: “…”

Tần Giản lắc đầu cảm thán: “Quả nhiên, tình yêu giữa người và quỷ không có kết thúc tốt đẹp.”

Bách Tinh Thần kết luận: “Câu chuyện này nói cho chúng ta biết, không nên yêu đương với người giấy.”

Cân nhắc tới tâm tư của người hai bên, Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa xoay đầu cười trộm, không dám phát ra tiếng động.

Quỷ nước càng thêm kiêu ngạo, “Ha ha ha ha…”

Quỷ nước bị Tô Vân Thiều đánh cho mặt mũi sưng vù, cũng không biết hắn lấy can đảm từ đâu, còn dám ngửa mặt lên trời cười điên cuồng.



Hoàng Lập tức giận bước tới chỗ hắn bằng hai chân ngắn ngủn, anh ta dùng chân đá vào bắp chân hắn, quỷ nước né tránh một chút, nhưng Hoàng Lập dùng sức quá mạnh, vừa đá quỷ nước kia một cái thì mông anh ta cũng ngã phịch xuống đất.

“…”

Ba giây sau, Cái Khiết giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, nhặt Hoàng Lập lên khỏi mặt đất, giũ giũ hai lần cho bớt bụi đất rồi nhét lại vào trong túi, cô ấy thực sự diễn giải cho câu “Chỉ cần tôi không xấu hổ, xấu hổ sẽ là người khác”.

Tần Giản đã mắc phải một sai lầm đáng xấu hổ, nếu không phải lúc này mông cậu ta đang bị thương, thì hẳn đã đào được một kim tự tháp dưới chân rồi.

“Khụ, quỷ nước, anh tên là gì? Tại sao muốn đóng giả thành con gái?”

“Hừ.” Quỷ nước quật cường mà xoay đầu đi, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tô Vân Thiều.

Quỷ nước cảm thấy mặt đau, đầu cũng đau, tuy rằng không biết tại sao cả người trên dưới bị người ta cẩn thận “chăm sóc” một lượt, nhưng hắn cũng không muốn trải nghiệm cảm giác bị người ta đấm như bao cát nữa.

Cho nên, hắn rất thức thời mà kể lại toàn bộ câu chuyện của mình.

“Tôi tên là Cảnh Thiện, Thiện trong lương thiện, cha mẹ hy vọng tôi có thể trở thành một người đàn ông lương thiện và hiếu thuận, trong mười mấy năm đầu đời tôi đã hoàn thành được kỳ vọng của bọn họ, cho đến khi thi đậu đại học……”

Trong mắt của người lớn tuổi, làm một công việc được vào biên chế sẽ ổn định và có mặt mũi hơn so với công việc không có biên chế.

Giáo viên, bác sĩ, nhân viên công chức là ba nghề họ yêu thích nhất, là nghề nghiệp họ mong con mình theo, và bọn họ tin rằng mình sẽ không làm hại con, nhưng đó lại không phải nghề nghiệp mà con cháu họ yêu thích.

Ban đầu, Cảnh Thiện phản đối kịch liệt, nếu cha mẹ không cho tiền, hắn sẽ đi làm thêm kiếm tiền học đại học, thậm chí bởi mỗi lần về nhà hắn đều sẽ cãi nhau với cha mẹ cùng một vấn đề, cuối cùng hắn lựa chọn kỳ nghỉ cũng không trở về nhà, nhưng cuối cùng hắn nhận được cái gì?

Trong dịp Tết Nguyên đán, vốn là ngày cả gia đình đoàn tụ vui vẻ, Cảnh Thiện lại bị lấy ra làm ví dụ tiêu cực để giáo dục con cháu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện