Cả đêm hôm đó, cô trằn trọc không ngủ được, vì vậy cô đã nằm trên chiếc ghế dài dưới gốc cây đào ngắm trăng. Hắn mặc kỳ bào đen thêu hoa bỉ ngạn, bước ra từ cây đào, phiêu dật hệt như yêu quái hoa đào.

Ánh trăng như nước, chiếu vào sườn mặt của hắn cùng quần áo trên người, những đóa hoa bỉ ngạn đỏ rực diễm lệ trên vạt áo dường như mang theo sự sống, vui sướng đung đưa về phía Tô Vân Thiều.

Trong phút chốc, dường như cô đã nhìn thấy biển hoa bỉ ngạn bên kia bờ Vong Xuyên đang rực rõ đón gió, mênh mông bát ngát, tựa như ảo mộng.

Lúc Tô Vân Thiều còn đang đắm chìm trong tài nghệ ảo tưởng của mình, bỗng nghe thấy người kia đen mặt quát: “Rốt cuộc bổn vương cũng tìm được cô. Quỷ nợ!”

E ngại câu nói kia sẽ phá vỡ khung cảnh tuyệt thế vô song này, Tô Vân Thiều bắt buộc thêm vào một câu: "Nguyệt hạ công tử thế vô song, tiền đề thị tha bất thuế thoại."

***nguyên bản “月下公子世无双, 前提是他不说话” : tạm dịch “Nam tử đứng dưới trăng mang mang theo vẻ đẹp độc nhất vô nhị nhưng với điều kiện là hắn không mở miệng nói chuyện”

Bốn người: “……” Cậu cũng biết gieo vần làm thơ à? Sau khi tan học buổi chiều, năm người không vội ăn cơm, mà gọi taxi đến trường cấp ba của Hứa Đôn.

Tần Giản gọi điện thoại kêu Hứa Đôn ra ngoài, sáu người tìm một quán ăn gần trường học, sau khi tìm được chỗ ngồi thì vừa ăn vừa nói chuyện.

Lấy được bùa bình an vào trong tay, Hứa Đôn đã có được thứ đồ đảm bảo sự an toàn của bản thân, tâm trạng cũng thoải mái không ít.

Nhưng trước khi nói ra những chuyện khác, cậu ta vẫn thấy không yên tâm mà luôn miệng dặn dò: “Chuyện này do chính miệng tớ nói ra, các cậu nghe vào tai này đi ra tai kia, tuyệt đối không được nói lại cho người khác!”

Tần Giản mất hết kiên nhẫn mà thúc giục: “Được rồi, đừng dông dài nữa, cậu nói thẳng vào vấn đề đi!”

Nhìn thấy dáng vẻ lo âu, thấp thỏm của Hứa Đôn, Tô Vân Thiều rút một lá bùa tĩnh âm từ trong túi dán vào phía sau cửa: “Yên tâm đi, người khác sẽ không nghe thấy.”



Hứa Đôn vui sướng chạy đến bên ngoài cửa, đứng giữa hai khe hở, thì phát hiện đứng ở bên trong vẫn nghe thấy mọi người nói chuyện, nhưng nếu đứng ở bên ngoài căn bản không nghe được bên trong đang nói cái gì.

Cậu ta thở phào nhẹ nhóm, sau khi đóng kín cửa trở lại, mới bắt đầu nói chuyện.

“Mấy người có từng nghe nói qua ba năm trước trường của tớ đã xảy ra vụ án nhảy lầu tự sát không?”

“Hả.???”

Ba năm trước, mấy người Tần Giản vẫn còn học cấp hai, lúc đó cũng là thời điểm thi lên cấp ba, vậy nên hoàn toàn không rõ chuyện của những trường khác. Càng không cần nói đến Tô Vân Thiều, cô mới đến thế giới này hơn một tháng, một tuần trước mới đến thành phố B.

Thấy cả năm người bọn họ hoàn toàn không biết gì cả, Hứa Đôn lập tức nói ra.

“Chất lượng giáo viên của trường tớ cao hơn những trường khác ở thành phố B, mỗi năm đều có học bá thi đậu vào trường đại học Thanh Bắc, nhưng ba năm trước ……”

Ba năm tựa như một vòng tuần hoàn lớn, cứ cách ba năm sẽ xuất hiện không ít học sinh ưu tú. Mà năm đó, học sinh ưu tú đặc biệt nhiều, nhưng số người được đề cử tới học ở Thanh Bắc trước nay luôn cố định.

Cả đời người chỉ có một lần thi đại học, cho nên học sinh sẽ vì rất nhiều nguyên nhân từ yêu tố tâm lí cho đến yếu tố sinh lí mà phát huy thất thường.

Vậy nên nếu nằm trong danh sách đề cử thì đó cũng là một loại bảo hiểm. Mấy học bá kia vì danh sách này thiếu điều đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán.

Kết quả, một ngày trước khi xác nhận công bố người trong danh sách, những học bá xếp thứ nhất thứ hai đều thi nhau nhảy lầu. Ban ngày ban mặt, đều rớt xuống dưới từ trên mái nhà của tòa nhà thực nghiệm ngay trong giờ học.

Mà những người chết đều có tên trong danh sách đề cử.



“Càng đáng sợ hơn là……” Hứa Đôn vừa nói vừa rùng mình một cái: “Trong trường tổng cộng có ba người được đề cử thì người kia vừa chết hai người còn lại cũng chết cách đó không lâu, vẫn cùng một địa điểm, cùng một cách chết.”

Tác giả có lời muốn nói:

Vân Thiều: chỉ cần ngài không mở miệng thì vẫn là công tử hào hoa phong nhã.

Diêm Vương: Kiếp sau cô không muốn nói chuyện nữa phải không? ( kèm theo meme cái nhìn chết chóc )

*********************

Nghe Hứa Đôn nói xong, Tần Giản chỉ cảm thấy bàn chân lạnh toát, trong phút chốc đã lan ra toàn thân: “Thành tích học tập quá tốt cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng à?”

Sau đó chính là may mắn, cảm thán xuất phát từ trong nội tâm: “May mắn từ nhỏ đến lớn tớ vẫn luôn là một học sinh yếu kém!”

“Hừ, đúng là như vậy.” Hứa Đôn hào hứng vỗ đùi một cái, cảm thấy bản thân đã tìm thấy người giống như mình!

Hai thiếu niên nhìn nhau, đều có xuất phát điểm là thành tích học tập không tốt nên có thể giữ được mạng nhỏ. Hết kinh ngạc, cảm thán cuối cùng là cảm động, cả hai đồng thời đập tay một cái.

Hứa Đôn cúi đầu uống thêm một ngụm nước rồi mới tiếp tục nói: “Lúc chuyện đó vừa mới xảy ra, danh sách đề cử của trường bọn tớ lập tức trở nên vô hiệu lực. Bên nhà trường lo sợ sẽ tiếp tục xảy ra chuyện, cho nên không dám tiếp tục đề cử, phụ huynh lẫn học sinh cũng không dám mạo hiểm tính mạng mà tham gia. Năm đó trường bọn tớ không đề cử bất cứ học sinh nào nhưng số người thi đậu vào Thanh Bắc lại có số lượng cao nhất trong lịch sử.”

Lôi Sơ Mạn: “Vậy tìm thấy nguyên nhân chưa? Là thật sự tự sát, hay là vụ án giết người rồi ngụy tạo thành tự sát?”

Triệu Tình Họa: “Hoặc chỉ cần là học sinh nằm trong danh sách đề cử sẽ dính phải lời nguyền chết chóc kì lạ này?”

Hứa Đôn cũng có những thắc mắc giống y hệt, vậy nên trước khi nhập học đã từng hỏi cả ba mẹ lẫn chị gái Hứa Miên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện